Phần 1: Khởi đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Ouch, cuối cùng cũng tới nơi rồi!"


Rimu vừa xoa cái bàn tọa mới hôn mặt đất từ trên cao xuống vừa nhìn ngó xung quanh. Cậu được đưa đi một cách nhẹ nhàng bởi một người nào đó tự xưng là [God].


Cậu mới chết vì trượt chân từ trên tầng thượng của bệnh viện xuống, khi mở mắt ra thì đã thấy mình đang đứng trước bà [God] đó, bả nhìn mặt cậu rồi đá cậu thẳng xuống đây mà chẳng nói một lời nào.


- Đúng là vô trách nhiệm mà!


Rimu ngửa mặt lên mà mắng, rồi lại thở dài nhìn xung quanh mình một lần nữa. Chẳng có thứ gì ngoài đất, đá và một rừng cây bạt ngàn ở phía chân trời, bầu trời thì sắp sửa chuyển sang hoàng hôn mất rồi.


- Mình phải làm cái gì ở đây??


Rimu tự hỏi rồi đá bay một viên đá, nó bay vèo một phát hơn chục mét. Cậu ngạc nhiên và làm động tác nắm, xòe tay, cơ thể cậu giờ tràn đầy sức lực. Khác hoàn toàn với cơ thể sắp chết của cậu ở thế giới trước. Một cơ thể bệnh tật từ khi mới sinh, thị lực tốt nhưng chỉ nhìn được ba gam màu sắc: đen, tím và trắng, cậu đã được chuẩn đoán trước là sẽ chết trước tuổi 16. Và ngày mai là sinh nhật thứ mười sáu của cậu, biết mình không còn có thể cố gắng tới ngày mai, cậu đã thu hết sức lực còn lại để rơi khỏi sân thượng, dù sao thì cũng chẳng ai luyến tiếc cậu cả, cậu chỉ là một đứa trẻ bệnh tật phiền phức. Cha mẹ cậu mất sớm, họ hàng thì luôn nhăm nhe tài sản thừa kế của cậu, nhưng cậu đã viết trước di trúc là sau khi cậu chết, toàn bộ tài sản sẽ quyên góp từ thiện, do đó mà cậu chẳng còn gì phải nuối tiếc ở cái thế giới đó cả.


- Đã lâu không được tự đi bằng đôi chân của mình rồi, còn cái không khí trong lành không có mùi bệnh viện này nữa, thế giới này cũng thật nhiều sắc màu, giờ mình có thể thấy rõ màu của bầu trời rồi... Hử... - Rimu rơi nước mắt – Hahaha, mình... mình khóc vì cái gì nhỉ?... Cái cảm giác này là sao đây?... Cuối cùng thì... mình... cũng đã có thể được sống bình thường... rồi phải không? Mình sẽ có thể chạy nhảy nô đùa, mình có thể ngắm cảnh đẹp, mình có thể trèo cây hay ăn hoa quả tươi như những đứa trẻ khác rồi đúng không?... Hức... Mình... mình...


Rimu ngồi xuống nền đất và òa lên khóc, chưa bao giờ cậu cảm thấy hạnh phúc như lúc này, chưa bao giờ cậu thấy thích thú với mọi thứ như thế này, chưa bao giờ cậu muốn được sống mãnh liệt như thế này, cậu chưa từng cảm thấy được sống là một điều thật tuyệt vời như bây giờ...


Khóc một lúc lâu xong, Rimu gạt nước mắt rồi đứng dậy phủi quần áo, cậu đang mặc một bộ quần áo vải với một cái vòng trắng bạc ở bên tay phải, một cái dao ngắn dắt bên hông và một cái túi vải phía đối diện, trong đó có những đồng xu màu đồng và màu bạc có khắc hình với chữ cậu chưa từng nhìn thấy trước đây, nhưng không hiểu tại sao cậu có thể hiểu được từng chữ được khắc trên đó. Chữ to nhất được khắc ở giữa có ghi là R (Rupina) ngoài ra còn có một số đồng màu vàng và bạch kim có khắc chữ với nét mềm mại và trang trọng hơn.


- Vậy đây là tiền tệ ở thế giới này hả? Hừm... mà sao mình lại có trang sức với vũ khí nữa nhỉ, có khi nào thế giới này giống như trong mấy trò RPG mà mình từng chơi trên máy tính ở thế giới cũ không nhỉ. Nếu vậy thì... ờ thì... chỉ thử thôi mà... "Status" – và một bảng trạng thái hiện lên trước mặt cậu – Uầy, nó là thật ư? Hehe, [God]-sama, tôi xin lỗi vì đã nghĩ xấu về ngài, ngài thật là tuyệt vời~. Hmm, để coi thử trạng thái của mình nào...


"Tên: Rimu

Chủng tộc: Huyễn tộc

Danh hiệu: Reborn

Tuổi: 1

Cấp độ: 1

Nghề nghiệp: Lính mới

HP: 500/500

MP: 10/10

SP: 1000/1000

Str: 25

Vit: 5

Dex: 30

Agi: 25

Luk: 50

Int: 40


Skills:

(P)Thông thạo ngôn ngữ max

(P) Reborn max

(P) Hệ thống game thủ max

(P) Kháng hiệu ứng Lv1

(P) Kháng sự biến đổi nhiệt Lv1

(P) Cuồng huyết

(P) Tan chảy

(A) Biến đổi vật chất Lv1

(A) Ẩn thân Lv1

(A) Biến hóa Lv1

(A) Tự hủy Lv1

(A) Tăng tốc độ Lv1

(A) Ưng nhãn Lv1

(A) Khiên chắn phép Lv1

(A) Khiên chắn vật lý Lv1

(J) May vá Lv5

(J) Phân tích Lv1 "

- Ể? Sao mà... sao điểm Luk với Dex của mình cao thế nhỉ, cả Int nữa? Mình mới cấp 1 thôi mà, còn cả đống kĩ năng kia nữa chớ? MP của mình thì lại thấp tới kì quái... Có gì đó sai sai ở đây rồi... Mà Huyễn tộc là sao? Mình không phải loài người à?

Rimu cố gắng đọc kĩ "bảng trạng thái" ([Status]), nhưng cậu vẫn không biết thêm được gì ngoài thông tin cơ bản của các kĩ năng. Tuy nhiên, nhờ vào đống kĩ năng đã max thì cậu có thể hiểu đại khái tình hình, nhưng vẫn khó tin vào chủng tộc của mình, bởi cậu có ngoại hình giống như con người, dù không giống cậu trước đây. Cơ thể này khỏe mạnh, thân hình cân đối, có chút cơ bắp, mái tóc màu xám bạc được cột gọn gàng phía sau dài tới tận thắt lưng, mặt mũi vẫn bình thường, tai hơi nhọn và làn da thì... có chút xám?

- Vậy ra Huyễn tộc có ngoại hình giống con người, chỉ khác màu da với tai nhòn nhọn thôi hả? Không biết mặt mũi mình có khác gì nữa không nhỉ. Và... nếu như kĩ năng [Hệ thống game thủ] đã đạt max thì có khi nào... "túi đồ"... - Một bảng khác hiện ra bên cạnh với các ô trống xếp liền kề nhau thành hình chữ nhật lớn - , quả nhiên là có, vậy thì thoải mái hơn nhiều rồi.

Rồi Rimu nhét túi tiền và thanh gươm vào "túi đồ"([Inv]), chúng biến mất, thay vào đó là một thẻ item hiện ra trong [Inv] là hình một con dao ngắn, cùng với số lượng ghi ở góc phải thẻ là 1, phía góc phải dưới cùng của [Inv] thì hiện thị số tiền cậu có, tổng cộng có bốn loại tiền, đồng, bạc, vàng và bạch kim. Số tiền cậu có hiện tại là 23 đồng, 13 bạc, 5 vàng và 3 bạch kim. Dù chưa nắm rõ giá trị tiền tệ ở đây, nhưng nhìn vào cách hiển thị từng loại tiền thì cậu đã có một khoản rất lớn rồi, có khi nào là từ tài sản ở kiếp trước chuyển vào không nhỉ?

- Được rồi! Giờ thì... đi đâu bây giờ nhỉ? Huyễn tộc có được vào thành phố con người không ta? Mặc dù xung quanh mình chẳng có ai hay quái vật nào, nhưng mà... ít nhất phải có người hướng dẫn chứ? Mình là lính mới mà, không phải là thường được bắt đầu tại 'Tân thủ thôn' sao? Hoặc thành phố nào đó chứ~ Hic, thật bất công~

- Hừm... Chắc đêm nay phải ngủ ngoài trời rồi, mình chưa bao giờ ở bên ngoài một mình cả, không biết mình phải làm gì nhỉ... Theo như mình nhớ thì sẽ là dựng lửa trại hay trại lửa gì đó... Nhưng tạo ra lửa như thế nào bây giờ ta? Điểm Int mình khá cao mà, liệu mình có tạo ra được cầu lửa không? Mồ~ trước tiên nên tới được khu rừng đằng kia đã.

- Mà... nâng cấp kĩ năng như thế nào nhỉ, dùng nó nhiều lần à? Thử coi nào, trước tiên là... Ừm, tới khu rừng thì mình cần phải nhanh chóng hơn, do đó mình sẽ thử sử dụng [Tăng tốc độ].

Ngay lập tức, Rimu cảm thấy một luồng gió bao lấy mình và thấy cơ thể nhẹ bẫng, cậu lấy đà rồi chạy về phía rừng cây, theo như [Status] thì tốc độ của cậu được tăng lên 110 %, có nghĩa là ở cấp 1, [Tăng tốc độ] chỉ cường hóa tốc độ lên 10% so với tốc độ gốc. Kĩ năng này kéo dài trong khoảng 5 giây, Rimu lại xài thêm vài lần nữa, tới lần thứ năm thì có một bảng nhỏ thông báo [Tăng tốc độ], [Kháng biến đổi nhiệt], [Kháng hiệu ứng], [Ưng nhãn][Phân tích] đã lên cấp 2, có lẽ là do cậu vừa đi vừa nhìn ngắm xung quanh và tìm hiểu từng thứ cậu bắt gặp trên đường do lần đầu nhìn thấy. Tất thảy mọi thứ đều mới lạ và làm cậu thấy thú vị, cậu cũng trân trọng cuộc sống này hơn.

Ở cấp 2, [Tăng tốc độ] đã tăng lên 130% tốc độ và kéo dài trong 6 giây, với [Ưng nhãn] lv2, cậu nhìn rõ hơn và xa hơn một chút, nếu xài [Phân tích] lên vật thì thông tin nhiều hơn. Chắc là sẽ còn nhiều thứ mới mẻ khác khi chúng lên cấp cao hơn.

Rimu để ý bây giờ nếu cậu xài [Phân tích] vào bảng mô tả kĩ năng thì sẽ hiện ra một thanh nhỏ màu tím nhạt dần dần tăng lên mỗi khi cậu sử dụng kĩ năng, cậu chắc chắn đó là thanh chỉ độ thành thạo, khi nó đầy thì sẽ lên cấp, sau đó kĩ năng đó sẽ có nhiều công dụng hơn, ngoài ra khi dùng kĩ năng thì thanh SP của cậu có giảm đi một chút, nhưng MP thì lại không, có lẽ nó chỉ giảm khi dùng những kĩ năng liên qua tới phép thuật chăng?

- Phù, cuối cùng cũng tới nơi – Rimu mở lại [Status] và nhìn chằm chằm – Hừm...  lên được cấp 4 [Tăng tốc độ], cấp 4 [Phân tích], cấp 3 [Ưng nhãn], hai cái kĩ năng [P] kia thì lên cấp 5... Mà... mình nên dựng trại như thế nào bây giờ? Mình chẳng có cái lều với trại lửa như trong sách, cũng chẳng biết tạo ra lửa nữa... có kĩ năng nào giúp mình được không nhỉ?~

Rimu vừa ngân nga một bài hát mà cậu không còn nhớ lời của nó, vừa kiểm tra [Status], cậu nhận ra kĩ năng [Biến đổi vật chất] có thể dùng lên một vật thể khác để biến đổi nó. Ở lv1 thì nó mới chỉ tác động được lên đất đá.

- Hừm, vậy thì mình phải đi kiếm củi và sau đó tạo ra lửa bằng cách biến đổi đá thành đá cuội rồi đập chúng vào với nhau tạo ra tia lửa như trong sách hồi trước mình từng đọc qua hử... mình không nhớ rõ lắm... Nhưng lý thuyết là như vậy, còn thực tế mình chưa bao giờ làm cả... Được rồi! Thử nào, cái gì cũng phải từ từ mới khám phá được hết, kĩ năng [Phân tích] thật hữu dụng~

Nói xong, Rimu chạy loanh quanh kiếm các cành cây khô tới một chỗ bằng phẳng rồi chồng chúng lại thành một đống chụm vào nhau. Sau đó cậu luyện tập cách biến đổi đá thường thành đá cuội, loay hoay một lúc lâu, cho tới khi kĩ năng lên được lv3 thì cậu đã có thể tạo ra được những tia lửa điện từ những viên đá cuội. Và mất thêm một lúc lâu nữa cậu mới hoàn thành được một trại lửa cỡ trung, vừa đủ sáng và ấm cho một đêm dài. 

Cậu kiểm tra lại [Status] thì thấy "(J) Sinh tồn Lv 2 " đã được thêm vào.


- Oa, có kĩ năng mới luôn, thế giới này thật là tuyệt~ Aa~, chưa bao giờ mình phải hoạt động nhiều như vậy, nếu là hồi trước chắc mình còn chả đi được quá mười bước chân, vậy mà giờ mình đã đi một quãng đường xa tít mù tắp, rồi còn chạy khắp nơi và nhặt cành cây nữa chứ. Cơ thể mình giờ tràn đầy sức mạnh luôn, tuyệt thật! Được rồi, giờ thì nghỉ ngơi cho tới sáng rồi đi tiếp chứ nhỉ... *Tiếng bụng réo*... Đói ghê... ở đây không có thành phố sao mà mình mua đồ ăn được chứ? Hừm, để coi có cây ăn quả nào gần đây không, hi vọng rằng mình có thể tìm được trong bóng tối như này, còn phải kiểm tra bằng [Phân tích] để coi nó có ăn được không nữa.

Nhờ vào [Ưng nhãn] mà Rimu có thể nhìn trong bóng tối mặc dù không rõ ràng cho lắm, cậu còn kiểm tra bằng [Phân tích] nữa nên chẳng mấy chốc cậu có thể tìm được một thứ quả để ăn.

"'Quả Doke': một loại quả tròn, to, không hạt, được trồng bằng cách vùi quả vào trong đất, thường mọc ở trong rừng rậm, cây có hình dáng như một bụi rậm với lá tròn nhỏ màu xanh sẫm, được dùng làm thức ăn hoặc làm thuốc trị thương."

- Chà, nhìn bên ngoài giống táo nhưng lại có vị như là lê vậy, [Phân tích] cũng thông báo rằng nó ăn được, cũng có thể làm thành thuốc trị thương nữa, vậy thì mình nên hái nhiều một chút và trồng lại xung quanh nữa, để coi [Biến đổi vật chất] có giúp cho cây lớn nhanh không...

"Thất bại" "Thất bại" "Thất bại" "Thất bại"

"Thành công, 'mẩu đất khô' trở thành 'mẩu đất màu mỡ', tăng tốc độ tăng trưởng của thực vật lên 5 % "

"Thất bại" "Thất bại "

"Thành công, 'mẩu đất khô' trở thành 'mẩu đất màu mỡ', tăng tốc độ tăng trưởng của thực vật lên 5%"...

Quá trình cải tạo đất xung quanh bụi 'cây Doke' làm cho kĩ năng [Biến đổi vật chất] lên Lv4 thì tốc độ tăng trưởng của thực vật đã lên được 15%, nhưng vẫn không thể biến đổi lên 'đất màu mỡ' để nó tăng khả năng phát triển thực vật lên cao hơn nữa được. Rimu dùng kĩ năng [Phân tích] lên đất:

"'Đất': gồm nhiều loại đất khác nhau trên lục địa, mỗi vùng trong đó lại được hình thành trên nhiều loại đất khác nhau, từ những loại đất khiến không một sinh vật nào có thể sống được, cho tới loại đất thánh có thể hồi sinh được các loài sinh vật hệ ánh sáng, hoặc loại đất quỷ có thể hồi sinh được các loài sinh vật hệ bóng tối và cả loại đất thần thuần khiết có thể thanh tẩy được thuộc tính của loài... Ngoài ra đất còn ảnh hưởng tới thuộc tính của các loài thực động vật sinh sống được trên nó, có thể dùng để tạo ra khoáng sản, vũ khí, nguyên liệu lỏng, nước,... với tỉ lệ cực kì thấp."

- Chà, vậy ra 'đất' là thứ có thể làm lên được mọi thứ hả? Nếu vậy thì mình có thể dùng [Biến đổi vật chất] để tinh lọc khoáng sản và tổng hợp chúng lại với nhau... Hừm, để mai nghiên cứu tiếp vậy. Giờ thì ăn một chút rồi ngủ đã, SP của mình giờ còn có 20 % thôi.

Rimu cắn 'quả Doke' và nằm dài xuống chiếc giường bằng lá cây mà cậu vừa mới làm xong. Vị ngọt dịu của nó khiến cậu thấy người mình sảng khoái hơn, có vẻ SP cũng được hồi lại một chút. Cậu nhìn lên trời, không khí thật trong lành, bầu trời thì đầy sao lấp lánh, còn có hai mặt trăng nữa, một cái màu đỏ nhạt, một cái thì màu xanh ngọc, nhưng cả hai đều tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ. Rimu khẽ lim dim mắt, "được sống thật dễ chịu làm sao"...

Rồi cậu chìm vào giấc ngủ, nhưng nó không dễ chịu như cậu tưởng, những kí ức đau đớn lúc trước bủa vây lấy cậu, rồi những giọng nói điên cuồng vang vọng xung quanh: "KiLl ThEm , kIlL tHeM aLl! Eat ThEm! ReVEngE oN tHe hUmaN!!!..."

Rimu sợ hãi, cậu cuộn mình vào giữa những âm thanh khó chịu đó và cố gắng chịu đựng, nó thật sự rất đau đớn và như muốn bóp nghẹt cổ cậu vậy. Những cái bóng đen méo mó bám chặt lấy người cậu và gào thét những từ ngữ vô nghĩa hoặc những từ ngữ mà cậu không thể hiểu được, chúng hòa quyện lẫn nhau tạo nên những âm thanh vặn vẹo như muốn nổ tung mọi thứ vậy. Rimu cố gắng tỉnh dậy, cậu không muốn bị dày vò như thế này chút nào cả.

Cho tới khi gần như chìm ngập trong những âm thanh đó thì cậu bừng tỉnh dậy, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, xung quanh người cậu đầy những thứ chất lỏng đen ngòm và đặc quánh lại, cũng có thể là do màn đêm này mới khiến cho thứ đó có màu đen đặc như vậy, lửa trại của cậu thì đang chập chờn muốn tắt. Cậu thấy choáng váng và rùng mình, cảm giác như có rất nhiều ánh mắt đang dõi theo mình. Cậu nhìn ra xung quanh, trong những bụi cây đang rung lên xuất hiện một vài con quái thú nhìn giống như sói nhưng có răng nanh lớn, móng vuốt sáng lóa, đôi mắt đỏ rực và miệng chúng đang chảy nước miếng, chúng bước từng bước ra khỏi bụi và dần tiến tới phía cậu. Có vẻ như Rimu đang là con mồi của chúng. Thứ chất lỏng đen dưới thân người bỗng động đậy rồi rút lại về phía cậu, chúng tụ lại với nhau trên tay cậu, tạo thành một cái găng lớn bên phải. Vì [Ưng nhãn] vẫn còn ở cấp thấp nên cậu không nhìn rõ được hình dạng của nó, cậu chỉ biết nó là một đôi găng cứng có phần đầu nhọn, có vẻ là làm từ kim loại, có thể là một loại vũ khí.

Trong khi Rimu còn đang hoảng hốt chưa biết nên làm gì thì một trong số những con sói lao tới người cậu, Rimu lập tức dùng [Tăng tốc độ] và nhảy sang một bên. Chỗ cậu vừa ngồi bị bới lên tung tóe toàn lá với lá, có vẻ tốc độ của cậu khi được cường hóa nhanh hơn chúng một chút nên không quá khó để né được những đòn tấn công của chúng. "Vậy là đi tong chiếc giường lá êm ái rồi..." Rimu thở dài và phân tích con sói.

"Wofie

Cấp độ: 110

Trạng thái: Cuồng loạn"

"'Wofie': một loài quái vật cỡ trung có hình dạng như loài sói, thường đi săn theo bầy, răng của chúng có thể cắn nát đá, móng vuốt có thể xé nát da thịt một cách dễ dàng, khi đói, sức mạnh của chúng tăng lên ba lần so với bình thường, gọi là trạng thái cuồng loạn. Nên đi theo đoàn khi bạn muốn đi săn loài này. Lông sói có thể làm giáp, móng vuốt và răng nanh có thể làm vũ khí hoặc phụ kiện. Máu của chúng có thể chế tạo thành thuốc tăng sức mạnh."

- Cái quái gì thế? - Cậu như muốn hét to lên - Chúng mạnh thế này sao mình giải quyết được đây? Lv 110 lận đó! Mà trông chúng còn có vẻ đang đói nữa chứ. Ai cứu được mình bây giờ? Oái, tránh xa ta ra, lũ sói điên kia.

Rimu vừa nhảy xung quanh né những cú vồ tới tấp của đàn sói, vừa cố kêu cứu nhưng xung quanh chỉ có bóng đêm và rừng cây bao trùm. Cậu không nghĩ cái găng trên tay mình có thể làm được gì hữu dụng khi không chạm trực tiếp vào lũ sói, hơn nữa cấp độ còn chênh lệch quá lớn. Mà để chúng tóm được cậu thì coi như hết đường sống luôn rồi.

Tiếng sói gầm vang vọng sát sau lưng cậu, Rimu chỉ biết chạy trối chết, cậu cố trèo lên những cành cây cao, nhưng lũ sói chỉ cần cào cái cây một, hai phát là nó đổ sập xuống, coi như công cốc, còn vướng đường chạy nữa. Cậu cố gắng nghĩ cách thoát khỏi chúng, nhưng quanh cậu toàn cây với lá, cả đêm tối nữa, chẳng có lấy một thứ ánh sáng nào hết.

- Chúng có thể lần theo dấu mùi của mình nên [Ẩn thân] cũng không có tác dụng, [Biến hóa] cũng thế... Hử? Hình như mình ngửi thấy mùi gì đó... Giống như mùi than cháy, cả mùi thịt nướng nữa, có khi nào... là con người không?

Rimu cắm đầu chạy về phía mùi đó, xuyên qua tán lá đầy gai, cậu thấy một cái lửa trại lớn, cạnh đó còn có những người mặc áo giáp và trang bị vũ khí trông rất là mạnh nữa. Rồi cậu chợt nhớ rằng mình không phải loài người, cậu có thể bị hiểu nhầm và bị họ tấn công, tốt hơn nên biến thành một loài động vật nào đó trông vô hại bằng kĩ năng [Biến hóa].

Rimu liền dùng kĩ năng biến đổi ngẫu nhiên và biến thành một con thỏ màu xám có sừng, không kịp nghĩ thêm gì cả, cậu phi tới chỗ con người, sau lưng cậu vẫn là năm con Wofies đang điên cuồng đuổi theo. Mấy người mặc áo giáp bên cạnh bếp lửa thấy vậy liền rút vũ khí của họ ra và xông tới giết lũ sói. Người mặc bộ giáp nặng màu xám bạc dùng một cái rìu lớn có hai lưỡi màu vàng lao vào chém đầu con sói gần nhất khiến cho máu nó bắn tung tóe ra xung quanh, người mặc bộ giáp nhẹ có mái tóc dài buộc gọn sau lưng dùng một cây kiếm mảnh nhưng sắc nhọn thì di chuyển như lướt trên mặt đất vậy, nhanh đến nỗi chỉ kịp nhìn thấy tàn ảnh, anh ta chém từng nhát rất sâu dọc khắp người con sói thứ hai, người còn lại thì mặc một bộ đồ vải trùm kín đầu, tay cầm một cái trượng màu xanh dương có nạm ngọc màu tím niệm phép gì đó, khiến hai người kia được bao bọc trong những quả cầu ánh sáng li ti, có vẻ là phép bảo vệ hoặc hồi máu.

Họ quá mạnh, chỉ mất một lát thì năm con Wofies điên đã bị giết sạch, máu của chúng chảy ra xung quanh ngấm vào đất đen ngòm và bốc lên mùi tanh nồng trông thật kinh khủng. Người cầm rìu mổ bụng một con Wofie và moi ra một viên đá nhỏ màu đen trong suốt lấp lánh. Bốn con sói còn lại cũng chịu chung số phận, rồi sau đó chúng bị lột sạch da, bẻ hết răng nanh và móng vuốt, còn lại thịt và xương thì họ cất vào những cái bao da lớn rồi chất lên một cái xe gần trại lửa, lạ cái là không có một con ngựa nào gần đó cả. Sau đó người trùm mũ lại niệm phép khác khiến cho bộ giáp của hai người kia sạch sẽ không một vết máu.

Rimu thì sao? Cậu ta chỉ biết trân trân nhìn trận đấu một chiều và sợ hãi co rúm lại ở một góc gần trại lửa. Lần đầu cậu tận mắt chứng kiến cảnh giết mổ động vật mà họ không một chút biến sắc như vậy, họ cũng chẳng hề lúng túng hay sợ hãi khi đối đầu với bọn Wofies điên đó, chúng ở Lv110 lận

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net