Nhờ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Được rồi. Tớ khai. Tớ khai. - Syaoran chấp nhận chịu thua để cứu lấy mạng sống.

- Không ai bắt cóc cậu ấy hết. Cậu ấy sau này sẽ giúp việc cho nhà tớ. Thế thôi. Chấm hết. - Syaoran nói mong sao Tomoyo hiểu cho.

- Vậy thì...CÒN VIỆC HỌC THÌ SAO ... CÒN CHỨC VỤ NỮA ....- Tomoyo hít 1 hơi sâu rồi tua một lèo.

- Cái đó thì tớ về xin mẹ đã. - Syaoran trả lời dù gì chức vụ là do anh đề cử đấy chứ.

Vậy là vẫn chưa về tới nhà..... quay lại chỗ của Sakura nào.

Ở nhà, sạch tuyệt đối không chỗ chê, phải cảm ơn Sakura bằng cách của mình đã đuổi toàn bộ người giúp việc ở đây ra ngoài vườn hết để cô dọn dẹp một mình. ( Xin lỗi nhá chị đây thích làm việc riêng lẻ. ) Không phải do Tomoyo để cô làm việc ,mà cô thích làm " Có làm mới có ăn" cho nên cô giỏi việc này lắm.

- Sakura lại đây con. - Bà Yelan gọi.

- Vâng.

- Nghe nói con là lớp trưởng phải không?

- Dạ phải.

- Thằng Syaoran sao con, nó học tốt không, nó có đánh nhau không? - Bà Yelan hỏi.

- Dạ thưa bà chủ, xin phép con nói thật là: tốt không phải tốt nhất nhưng vẫn được, trong lớp y chang tản băng di động, thích chọc phá mọi người, không tới nỗi đánh nhau nhưng có dấu hiệu ủng hộ, khá là kiêu nhưng mà cũng gọi là bình thường. Dạ con xin hết ạ. - Sakura trả lời.

- Thật sao.

- Dạ thì con thêm có chút muối thôi.- Sakura trả lời.

- Vậy thì được rồi. Ngày mai con có thể đi học. Nhưng con hãy giám sát kĩ Syaoran hộ ta nhé có gì thì cứ báo cáo với ta nhé. - Bà Yelan nhờ.

- M...ẹ mẹ à!!!!- Syaoran không nghe được khúc đầu nhưng lại nghe được khúc cuối lao vào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net