18. Công Việc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

...18....

"Đoán gì chứ, em ngu nhất là đoán đấy." Tô Nghiên chán nản.

"Tôi định đưa em tới công ty xem trước nếu có gì không vừa ý thì nói để tôi tìm chỗ khác cho em."

"Mà... Hà cớ sao anh phải giúp em?"

Trịnh Phàm chán nản nhìn Tô Nghiên

"Em không biết rằng em có ngoại hình của một người mẫu sao?"

"Ơ kì lạ, rõ ràng Tô Lâm lúc nào cũng nói em béo!"

Trịnh Phàm bật cười.

"Cứ mặc kệ anh em. Nào, ăn xong rồi thì chúng ta đi!"

"Được!"
...

"C... Công ty LTK Fashion!? Nghe rất quen tai thì phải." Tô Nghiên ngước mặt lên nhìn cái toà nhà cao đồ sộ trước mặt.

Trịnh Phàm không nói gì mà chỉ khẽ cười rồi nhấc điện thoại lên gọi cho ai đó.

~Nửa tiếng sau~

"Lâu quá, chúng ta phải đợi bao lâu nữa?" Tô Nghiên chán nản.

Hai người một nam một nữ ngồi ở hàng ghế chờ đã được nữa tiếng rồi.

"Hắn xuống ngay thôi, em cố đợi một chút nữa. Trịnh Phàm nói dứt lời liền đứng lên đi về phía thang máy.

Đi được vài bước thì thang máy phía tay phải mở ra. Trịnh Phàm tặc lưỡi:

"Tch! Cậu mặc như vậy là có ý gì? Trịnh Phàm chỉ vào người trước mặt.

Một cô gái với chiều cao nhìn sơ qua cũng thấy hơn Tô Nghiên nữa cái đầu.

"Anh yêu nói gì thế, người ta phải chuẩn bị rất lâu đấy!" Cô gái kia nũng nịu ôm lấy cánh tay của Trịnh Phàm.

"Cút ra cho tôi!"

Cô gái ấy lườm anh một cái, đủ nhanh để Tô Nghiên không thấy. Cô ta chạy lại chỗ Tô Nghiên.
"Em là Tô Nghiên?"
-"V...Vâng!" Tô Nghiên vẫn chưa khỏi bàng hoàng vì tình huống lúc nãy.

"Hmmm... Rất xinh đẹp đó! Em là bạn gái của Trịnh Phàm?"

Tô Nghiên vội vàng xua tay để tránh mọi người hiểu lầm.

"Không phải, không phải. Tụi em chỉ là bạn."

Lông mày Trịnh Phàm hơi chau lại.

"Cũng có lý, Phàm Phàm xưa nay chỉ toàn đem theo mấy cô gái nóng bỏng xinh đẹp, nay lại chọn người đáng yêu cá tính quả là không hợp lý."

"Khụ."

"Chưa hết, em đáng yêu thế này mà đi theo hắn chỉ sợ hắn không thương hoa tiếc ngọc, đả thương em thì rất nguy hiểm."

"Khụ, Khụ, Khụ."

Tiếng ho khan của ai đó khiến cho Tô Nghiên cười ngặt nghẽo.

Chị gái kéo Tô Nghiên lên thang máy phía khoang VIP, giờ cô mới nhận ra đây là thang máy VIP
"Mà... Em chưa biết tên chị. Em nên xưng hô làm sao cho phải phép?"

"Lý Thanh Kha, cứ gọi là Kha được rồi vì chị cũng già rồi nên em cứ xưng hô như bạn bè cho chị trẻ lại một xíu." Kha đùa.

Tô Nghiên như sực nhớ ra gì đó:
"Em nào dám chứ! Nhưng...Tên của chị nghe rất quen tai, hình như em từng nghe rồi thì phải.

Ngẫm nghĩ một lúc, mắt của Tô Nghiên mở tròn xoe nhìn Thanh Kha.
"Chị không phải là nhà thiết kế lớn của Việt Nam chứ!? Em tưởng là nam chứ?"

Thanh Kha bật cười vỗ đầu Tô Nghiên:

"Chị bắt đầu thích em rồi đấy!"
Nói rồi Kha tháo chiếc choker màu đen trên cổ xuống, để lộ cái... yết hầu!?

Tô Nghiên thảng thốt:"Nam giả nữ có thể giống vậy sao?"

"V...Vậy chị... à không anh nói người yêu Trịnh Phàm, chẳng lẽ anh ấy là...

Chưa kịp nói hết câu thì cửa thang máy mở ở tầng 10, trong khi Thanh Kha chọn tầng 25.

Trịnh Phàm mặt hằm hằm bước vào, người anh vẫn còn mồ hôi nhễ nhại.
"Tôi thề rằng tôi sẽ bóp chết cậu."

Thanh Kha thì đã kịp đeo choker lên lại rối tiếp tục bám vào cánh tay của Trịnh Phàm nũng nịu.
"Anh yêu nói gì thế! Người ta còn chưa kịp làm gì."

Tô Nghiên nghe xong thì lấy tay che miệng cười tủm tỉm.

Trịnh Phàm quay xuống thấy Tô Nghiên đang nhìn cười thì khó hiểu tra khảo Thanh Kha.
"Cậu nói gì với cô ấy rồi?"

"Gì chứ, anh nghĩ em có thể nói gì?"

"Hừ, tôi mà biết cậu nói xấu gì tôi là cậu đừng hòng sống."

"Mà... thang máy này sao lại ít người thế?" Nghiên vẫn ngu ngơ hỏi.

"Đây là thang máy dành cho các bộ phận lớn trong công ty, nhân viên bình thường thì đi thang máy bên cạnh. Còn Phàm Phàm là bạn của tôi nên hắn ta cũng được hưởng sái." Kha giải thích.

"Cậu còn coi tôi là bạn cơ đấy." Trịnh Phàm xỉa xói.

Tô Nghiên phì cười:"Thì ra đây là tác phong của các chủ tịch sao?"

Bước vào tầng 25 là một đại sảnh lớn, bên cạnh đó có một cái cửa sổ lớn rất đẹp, sau đó là các phông nền, máy quay, editor... đã đầy đủ. Lúc này trời đã nhá nhem tối. Kha quay qua nói với mọi người:
"Giới thiệu với mọi người, đây là Tô Nghiên người sẽ làm mẫu ảnh cho chúng ta trong thời gian tới."

Tiếp đó là tiếng bàn tán xôn xao đại khái là:
"Mĩ nhân sao? Tôi thấy còn bé mà xinh quá!"

"Tôi nghĩ cô ta xài dao kéo."

"Mặt mộc thế này mà xài chút son chắc chắn sẽ thấy đẹp hơn nhiều,"

"Tôi thích con bé này, có khi còn đẹp hơn cả Trương Mẫn Thanh!"
Người vừa nói câu đó xong liền bị hội đồng.

Người nào đó bên cạnh Tô Nghiên khi nghe nhắc đến tên Mẫn Thanh liền vô thức giật mình. Nghiên quay lại nhìn thì cũng hiểu được đại khái. Đúng vậy, Trương Mẫn Thanh là người mẫu kiêm luôn hoa hậu quốc dân, cô ấy xây dựng hình ảnh thục nữ, đi nhẹ nói khẽ cười duyên, dáng dấp yêu điệu thoát tục. Chỉ có điều cô ấy từng bị dính một phốt lớn rằng đã yêu một doanh nhân lớn nào đó trong nước khi đang có nghi vấn làm người yêu của Thành Ngôn, cũng là một doanh nhân có tiếng tăm.

Tô Nghiên thở dài thườn thượt, chuyện của người ta mình không dính dáng, không lo chuyện bao đồng vẫn tốt hơn. Cô tự nhủ là như thế nhưng sao cô lại có cảm giác khó chịu.

"Sao thế? Em đang lo lắng ư? Lần này em mà làm tốt thì nói không chừng một bước lên mây." Thanh Kha xoa đầu Tô Nghiên.

"Thực ra em chưa nghĩ xa tới vậy đâu." Tô Nghiên cười cho Kha yên tâm.

"Được rồi, em vào thay đồ rồi để bọn họ trang điểm cho đi nhé!"

"Vâng."

^^^(Còn tiếp).^^^


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net