CHƯƠNG 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Xong rồi, hoàn thành rồi." Khương Thải Tiều vui vẻ reo hò.

"Rốt cuộc cũng xong, nếu không anh thật sự chịu không nổi nữa rồi." Ân Mục Thành ngẩng đầu lên, xoay xoay cổ, rất mỏi nha!

Trực giác nói cho Uông Ninh biết ông chủ không thích nhân viên thấy được mặt này của anh, nên liền tránh sau một cái giá, giả bộ đang chọn nguyên liệu.

"Anh xem, tự mình làm chính là không giống nhau, em rất giỏi đúng không?"

"Còn dám nói, có mấy cái hơn một nửa đều do anh làm."

"Em có làm là được rồi! Với lại, cho anh một cơ hội để biểu đạt tình yêu với bạn gái còn không được sao?"

"Thật không biết xấu hổ." Ân Mục Thành nghiêng đầu cười phá lên.

"Chẳng lẽ anh không yêu em sao? Anh đang lừa gạt tình cảm của em... ..."

"Thật nhiều lời... ..."

Ân Mục Thành đột nhiên tiến lại gần, ấn lên đôi môi Khương Thải Tiều một nụ hôn.

Ngay lúc cô đang thất thần, bị động thừa nhận sự lướt qua nhẹ nhàng của anh, miệng lưỡi triền miên từ nông đến sâu, làm cho cảm xúc của cô dần dần thoát ly khỏi sự ràng buộc của thực tại, rơi vào trong sương mù của tình yêu mê ly.

Ân Mục Thành chủ động chấm dứt nụ hôn này, địa điểm không đúng, thời điểm cũng không đúng, với lại anh ngỡ ngàng phát hiện, cô tỏ ra vô cùng trúc trắc, nguyên nhân là do mất trí nhớ sao?

Cô không nhúc nhích nhìn chằm chằm anh, thần thái ngây thơ, vẻ mặt đỏ bừng.

Anh đưa tay ra, giấu gương mặt đỏ bừng của cô vào trong ngực, không muốn cho người khác nhìn thấy, càng sợ chính mình nhìn đến mê muội, tim cũng sẽ bị chiếm đóng.

Uông Ninh đứng sau cái giá nhìn lén, hoảng hốt mở to miệng, bản thân đã chứng kiến một khoảng khắc mang tình lịch sử rồi ư?

Uông Ninh có loại xúc động muốn "bát quái", xông thẳng ra ngoài cửa tiệm, gọi điện thoại cho người đối với cô rất tốt, thường tặng quần áo và mỹ phẩm cho cô, Khưu Lệ Minh.

Điều cô không biết là, sau lưng cô có một cặp mắt sắc bén đang liếc nhìn cô.

Internet thật đúng là rất tiện lợi, những gì ăn ngon, mặc đẹp, dùng tốt, đều có thể dùng "Nhất Chỉ Thần Công" đem sản phẩm đưa đến nhà, mù đường cũng được, đồ ngốc trong cuộc sống cũng tốt, đều không cần lo sẽ thiếu ăn thiếu mặc.

Dưới sự tiến cử của Thân Noãn Ngọc, Khương Thải Tiều đã đặt rất nhiều thức ăn vặt ngon, sủi cảo, món kho, bánh bao quả hạch, bánh mè đen, kẹo sữa, bánh kem, bánh dành cho ăn nhẹ...v...v, ngay cả món ngon của nhà hàng như "Lẩu Rượu Đỏ Đuôi Bò", "Cơm Cá Chép Nấm Rơm", "Súp Rau Nông Dân Ý", "Bào Ngư Tôm" đều có thể dùng túi chân không đựng vào sau đó đưa đến tận nhà, Jack, điều này cũng quá tuyệt vời rồi.

Sau khi thói quen ỷ lại internet, lỡ như có một ngày toàn thế giới bị cắt điện, mọi người còn có thể sống không đây? Nếu như trở lại 15 năm trước, không có điện thoại, không có internet cũng có thể sống được rất tự tại hay không?

Có thể là do quá nhàn rỗi rồi, hại cô suốt ngày thiên mã hành không mà suy nghĩ lung tung.

(Thiên mã hành không: suy nghĩ bay bổng lên trời)

Mỗi ngày ngủ ngon, ăn no, trừ bỏ lên mạng xem tivi, cô còn có thể làm gì nữa đây? Cô cũng đã đặt rất nhiều sách về nhà xem rồi, nhưng đối với việc khôi phục trí nhớ một chút giúp đỡ cũng không có.

Cô không biết Ân Mục Thành đi làm ở công ty nào, nhưng khẳng định gặp phải một ông chủ rất biết bóc lột nhân viên, anh thường hay về nhà rất trễ, tính một chút, tháng này anh chỉ về nhà ăn cơm tối có năm lần.

Theo lý mà nói được ông chủ trọng dụng là rất tốt, nhưng rốt cuộc có phí tăng ca hay không vậy? Nghe nói bây giờ ông chủ xấu rất nhiều, muốn nhân viên tăng ca trá hình lại không trả phí tăng ca, nói cái gì "nhiệm vụ cao quý".

Ngày hôm đấy Ân Mục Thành lại gần mười giờ đêm mới về nhà, cô bỏ máy tính xuống đứng dậy ôm lấy anh, đôi mắt sáng lấp lánh. "Anh lại tăng ca nữa rồi, có mệt không? Ông chủ của anh thật sự có trả phí tăng ca sao? Cho dù có phí tăng ca, cũng không cần thường xuyên tăng ca đi, em lại nhìn thấy một trang báo lao động quá độ mà chết... ..."

Anh cuối đầu hôn lên môi cô thật mạnh, không còn đè nén sự nhung nhớ đối với cô trong lòng nữa, hận không thể cứ như vậy chìm đắm trong giờ khắc này, cho đối phương sự an ủi trực tiếp nhất.

"Anh có phí tăng ca mà, em không cần lo lắng, bởi vì có đề án mới cần phải tiến hành, nên tháng này mới thường phải tăng ca, tháng sau sẽ không vậy nữa." Anh nâng mặt của cô lên, nói vô cùng dịu dàng, vô cùng chậm rãi.

"Thật chứ? Em không thích mỗi ngày ăn cơm một mình."

"Anh hứa với em, ngày mai nhất định sẽ ăn cơm chung với em."

Anh lại mở miệng hôn cô, tay cô cũng ôm lấy cổ của anh, đáp lại nụ hôn của anh.

"Tiểu Tiều, anh rất nhớ em." Nụ hôn của anh vụng vặt rơi xuống tai cô, cắn nhẹ lỗ tai mềm mại của cô, máu huyết anh sôi trào, muốn có được cô một cách toàn bộ, lại sợ bản thân không thể nào khống chế được.

"Mục Thành, Mục Thành... ..." cô nhỏ giọng hô tên của anh, giống như khúc nhạc câu hồn du dương bên tai anh vậy.

Ân Mục Thành từ trước đến nay không hề biết được chỉ ôm một người như vậy thôi, mà cũng sẽ có cảm giác thỏa mãn sâu sắc và cảm giác sở hữu mãnh liệt như vậy... ...một chút cũng không muốn cô rời khỏi.

Giống như tỉnh giấc sau một giấc mơ, chính mình đã bị cuốn vào trong vòng xoáy tình yêu mất rồi.

Tuy đây là sự lựa chọn của anh, một cuộc tình do anh chủ đạo, nhưng anh lại lao đầu vào quá nhanh, dấn thân vào chuyện nam hoan nữ ái này quá nhanh, tham lam quyến luyến thân thể cô, cưỡng chế tình yêu của cô, giống đi tàu lượn vậy, lúc bắt đầu sợ tất cả mọi thứ lướt đi quá nhanh.

Anh chưa từng có cảm giác trong ngực tràn đầy nhu tình như vậy, nhìn thấy vẻ mặt tung tăng của cô khi đứng dậy đón tiếp anh trở về, trong lòng nổi lên cảm giác ấm áp vô danh.

Khương Thải Tiều, là người anh "Hành Động Nghịch Yêu" đầu tiên, không chiếu theo con đường mà ba mẹ an bài, đi sang một ngã rẽ khác, tiến vào vườn hoa nhỏ trong sinh mệnh anh, cho dù chỉ có một năm cũng tốt, anh chính là muốn cùng cô sống chung với nhau.

"Mục Thành, Mục Thành, anh ôm chặt quá rồi, sẽ đau đấy."

Anh lập tức buông lỏng sức lực hai tay, thả lỏng hôn lên mặt của cô lần nữa.

Cô lườm lườm anh, không nhúc nhích, trong lòng xẹt qua một cảm giác kỳ quái.

"Tại sao lại nhìn anh như vậy?" Anh cố ý hỏi một cách nhẹ nhàng.

"Em luôn cảm thấy anh tâm sự đầy bụng, thật không hiểu anh đang suy nghĩ cái gì, chẳng lẽ sau khi em mất trí nhớ trở nên ngu ngốc rồi sao? Anh trước đây cũng cao thâm khó lường như vậy sao? Em có đoán trúng tâm sự của anh không?"

Ân Mục Thành than nhẹ trong lòng, trước đây cô cũng nhạy bén như vậy sao?

"Chuyện không có ích, em đừng có suy nghĩ lung tung."

"Là vậy sao? Nhưng có khi anh sẽ đột nhiên mạc danh kỳ diệu ôm em rất chặt rất chặt... ..."

"Đó là bởi vì anh sợ mất em lần nữa."

"Gì chứ?"

"Bản thân em đã quên hết mọi thứ rồi, nhưng anh không có quên, em đối với anh mà nói là bảo bối mất rồi lại có. Anh chỉ cần nghĩ tới sau khi em tỉnh lại trong bệnh viện, đột nhiên đem anh quên sạch sành sanh... ...Không ôm chặt em anh sẽ không thể nào an tâm được." Kỳ thực điều mà anh sợ nhất chính là, có một ngày cô đột nhiên khôi phục trí nhớ... ...

Khương Thải Tiều chớp chớp đôi mắt mờ sương, chớp không dứt.

"Mục Thành, em sẽ cố gắng khiến bản thân khôi phục trí nhớ, chỉ là đã xem rất nhiều sách đều không có ích gì cả."

"Không cần gấp, không cần gấp, càng gấp càng không dễ dàng khôi phục trí nhớ."

"Hình như là vậy. Đúng rồi, nếu như lúc trước chúng ta có đi chơi ở đâu, anh có thể dẫn em đi lần nữa hay không, nói không chừng có thể kích thích đến dây thần kinh nào trong bộ nhớ thì sao." Cô vô cùng hưng phấn đề ra một ý kiến.

"Cũng được, cuối tuần này chúng ta đi đến suối nước ngọt đi."

Ân Mục Thành rất sảng khoái nhận lời, bọn họ chưa từng đi qua suối nước ngọt, có thể tạo thêm ký ức mới.

"Yeah! Vui quá, em có thể nói cho chị Noãn Ngọc không?"

"Nói với nó đừng nghĩ làm bóng đèn."

Cô cười ha hả, lại ngồi xuống trước máy tính gia nhập tán gẫu. Ân Mục Thành đi vào trong phòng tắm rửa, bây giờ anh cũng ngủ trong phòng ngủ chính rồi, quần áo và đồ dùng hàng ngày để thay sau khi tắm đã chuyển qua đây, chẳng qua tủ quần áo trong phòng ngủ chính không lớn, quần áo mặc để đi làm vẫn còn treo trong tủ quần áo ở phòng dành cho khách.

Đợi anh tắm xong đi ra, Khương Thải Tiều đã trở lại phòng ngủ chính chuẩn bị đi ngủ.

"Em và Noãn Ngọc có rất nhiều chuyện để nói à." Anh đi lên nằm bên cạnh cô, nghiêng người dang tay ôm lấy cô.

Hai người lần đầu tiên xảy ra quan hệ là vào tuần trước, bọn họ đều uống một chút rượu, xem một bộ phim tình cảm, dưới sự xúc tác của hoàn cảnh xảy ra rất tự nhiên.

"Em lại không nhớ ra những người khác, không kiếm chị ấy nói thì kiếm ai nói chứ? Mục Thành, anh có quen những người bạn khác của em không?"

"Không quen. Thời gian chúng ta cùng một chỗ không đủ lâu, em lại không thích nhắc tới chuyện của mình, cộng thêm lúc yêu đương nồng cháy thì trong mắt chỉ có nhau mà thôi, căn bản không nghĩ tới em sẽ mất trí nhớ, không kịp giúp em ghi nhớ lại."

"Thật thảm a! Em sẽ không phải một người bạn cũng không có chứ?"

"Bây giờ bắt đầu từ từ kết bạn cũng còn kịp mà, nhưng mà, trên mạng không tính, đừng tùy tiện hẹn ra ngoài gặp mặt, sẽ có nguy hiểm." Ân Mục Thành như một phụ huynh đang dặn dò con gái chưa thành niên.

"Cái này em đương nhiên biết rồi, trên mạng là trên mạng, bạn bè là bạn bè, bây giờ bản thân mọi người đều hiểu rất rõ, cho dù hẹn ra ngoài gặp mặt đều tràn ngập cảnh giác."

"Anh chính là sợ em bị gạt." Hoàn toàn quên mất bản thân anh cũng là kẻ lừa đảo.

Chôn mình vào trong lòng người đàn ông, nghe tiếng tim đập của anh, Khương Thải Tiều cười nhẹ.

"Mục Thành, em thích tiếng tim đập của anh, nghe xong rất an tâm."

"Đồ ngốc!" Miệng thì nói vậy, nhưng trong mắt lại sáng lấp lánh.

Rất thích anh. Rất thích, rất thích!

Bất tri bất giác, tình cảm dành cho anh đã càng ngày càng sâu, tình cảm dành cho anh không biết làm sao đo lường được, vội vàng một đầu lao vào, không hề nghĩ sẽ phanh lại.

Anh sẽ tổn thương cô sao? Đương nhiên sẽ không. Tổn thương lớn nhất không phải chính là vứt bỏ cô ở trong bệnh viện mặc kệ sự sống chết của cô sao? Nhưng mà anh không có làm vậy.

Cô an tâm kép mí mắt, bàn tay nhỏ bé ôm thắt lưng của anh, không còn sợ anh nhìn thấu tâm cô nữa rồi.

"Mục Thành... ..." Nhỏ giọng kêu lên, cô ở trong ngực anh ngẩng đầu lên, nghênh diện mà đến là đôi môi nóng rực của anh, dùng phương pháp mất hồn nhất để chặn lại lời cô muốn nói.

Ân Mục Thành không khắc chế được dục hỏa trong lòng... ...Lại hôn cô lần nữa, hai tay châm lửa trên đường cong cơ thể cô, hơi thở của cô bắt đầu tăng nhanh, phát ra tiếng thở dốc rất nhỏ.

Vốn muốn nói cho anh biết chuyện cô muốn ra ngoài đi làm, nhưng mà... ...thôi đi, giờ khắc này, tình triều ý loạn tình mê khiến cho hơi thở của hai người càng ngày càng nồng nàn, hô hấp càng ngày càng gấp, dục vọng bừng bừng phấn chấn tựa như sóng to gió lớn một đợt lại một đợt, tình cảm sâu sắc tuyệt vời, không có cách nào kêu ngừng cả.

Chỉ muốn bị anh ôm thật chặt, cảm nhận tất cả của anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net