CHƯƠNG I

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
lại, bờ môi mọng đỏ hé mở thoát ra tiếng nói, Tố Tâm hỏi;
- Phu quân, chàng đang giận sao?
Thiên Minh nhìn gương mặt nét chữ điền có đôi mắt xoe tròn của thê tử, nói:
- Nàng nghĩ ta có thể không giận sao? Tiểu Nhi chẳng xem lời ta ra gì cả. Đã lẻn vào thư phòng còn đốt thư của ta nữa.
- Thôi nào phu quân - Tố Tâm sửa lại cây trâm vàng trên tóc - Ngũ muội vẫn còn chưa quen lễ nghi, chàng hà cớ phải cáu gắt.
Thiên Minh nhấp một ngụm trà:
- Cũng nửa năm rồi còn gì. Đúng là chọc tức ta mà. - Nhìn Tố Tâm - cũng may là nhờ nàng cẩn thận luôn sao lưu thư từ cho ta nên mới không có thiệt hại.
Tô Tâm ôn nhu cười:
- Là việc thiếp nên làm mà. - Tố Tâm lấy một viên kẹo trong cái đĩa sành trên bàn - Phải rồi phu quân, tam muội chắc sắp về rồi nhỉ?
- Phải. - Thiên Minh gật đầu - sắp rồi.
Cắn một ít kẹo, Tố Tâm nói:
- Phu quân, thiếp nghĩ chàng đừng nên để tam muội làm bảo tiêu nguy hiểm như vậy nữa. dù sao muội ấy cũng là thiếu phu nhân.
Khóe môi Thiên Minh hơi cong lên lộ ý cười:
- Bảo Hân chịu nghe sao? Nàng ấy đã quen múa đao múa kiếm rồi. Không cho làm bảo tiêu thì chắc Bảo Hân sẽ dở tốc cả nóc phủ không chừng.
- Chàng lại đùa. - Tố Tâm cười.
Thiên Minh rũ áo đứng dậy:
- Ta đi ra ngoài một lát.
Tố Tâm đứng dậy thủ lễ:
- Phu quân thong thả.

Thiên Minh lấy tay áp má phu nhân một cái, mỉm cười đi ra. Chờ Thiên Minh đi xong, Tố Tâm mang thuốc đến phòng thăm Tiểu Nghi và dặn dò a hoàn chăm sóc cho nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net