CHƯƠNG LII (52)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương LII (52)

Tuệ Linh cải trang vào Tướng Phủ

Nam Phong lâm nạn gặp quý nhân

Đợt trước nói đến chuyện Văn Xảo Di đi theo phía sau Tống Nhân Tông. Nàng đi mãi đi mãi, đi xa Phúc Long Điện, theo hướng vào nội cung. Một lúc sau, hoàng thượng dừng bước trước một tòa nhà đề chữ "Ảnh Xuân Cung". Ảnh Xuân Cung về mặt kiến trúc rất giống với tẩm cung của phi tần nhưng lại tách biệt hoàn toàn đối với hậu cung. Xảo Di thường xuyên ra vào hậu cung mà xưa nay cũng chưa từng đặt chân đến chốn này, lòng có một chút hiếu kỳ. Hoàng đế phất tay ra hiệu cho Xảo Di đi theo rồi bước vào Ảnh Xuân Cung. Tần công công đứng lại bên ngoài.

Theo bước chân hoàng thượng, Xảo Di đi vào bên trong một căn phòng lớn bày trí rất đẹp. Đập vào mắt nàng là hình ảnh một cô gái xinh đẹp tuyệt trần nhưng những đường nét tuyệt mỹ trên gương mặt đều chất chứa u sầu đang ủ rũ ngồi trên giường. Vừa trông thấy hoàng thượng, ba cô gái nhỏ mặc y phục cung nữ có mặt phòng liền quỳ xuống. Hoàng thượng bảo họ lui ra ngoài. Cửa phòng khép lại. Lúc này, hoàng thượng mới bảo Văn Xảo Di:
- Trẫm muốn nhờ khanh khuyên giải và an ủi nàng ấy.
Xảo Di sửng sốt:
- Hoàng thượng, hồi bẩm hoàng thượng, hạ thần chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Hoàng đế nghiêm sắc mặt:
- Trẫm đã khẩu dụ thì cứ tuân theo, đừng nên hỏi quá nhiều.
Xảo Di bất đắc dĩ phải nhún chân hành lễ:
- Hạ thần tuân chỉ.
Tống Nhân Tông gật đầu vừa ý, lại dặn:
- Chuyện này tuyệt đối không được lộ ra với bất cứ ai. – Đe dọa – không thì đừng trách trẫm bạc đãi Văn Gia.
Xảo Di phát rét, lật đật nói:
- Hạ thần hiểu rõ...
- Tốt. Có chuyện gì cứ nhờ một trong ba cung nữ khi nãy đi báo với Tần công công. – Hoàng thượng nói rồi thì sải bước đi ra.

Xảo Di tiễn hoàng đế xong thì quay nhìn nữ tử trong phòng. Gương mặt trái xoan u sầu héo hắt, đôi mày đen nhung cong vút nhíu lại đầy bi thương làm nổi lên những vết răn nhỏ giữa trán. Làn da tuy hơi xanh xao nhưng vẫn cho người ta biết nó vốn sáng mịn như ngọc. Đôi môi tuy khô héo, mất đi vẻ căng mọng nhưng vẫn giữ sắc đỏ. Đôi mắt nàng dài và to nhưng đã sưng mọng vì khóc quá nhiều. Thần sắc nàng tuy tiều tụy song cái nét trầm ngư lạc nhạn thì không vì thế mà bị che lấp. Xảo Di lòng đầy hồ nghi nhưng không thể làm gì khác. Nữ quan chậm rãi bước đến gần giai nhân sầu muộn.

Nói trở lại chuyện Triển Chiêu, chàng lởn vởn quanh phủ Hộ Quốc Đại Tướng Quân cả buổi mà chẳng thấy có điều gì khác lạ. Chàng bèn quay về tìm người bàn bạc.

Quán trọ Bách Hoa Thôn vẫn như vậy, rất yên ả. Triển Chiêu lẻn lên lầu tìm phòng của Tuệ Lâm. Căn phòng đóng cửa im lìm. Qua khe hở, Triển Chiêu nhận thấy không có ai trong phòng. Căn phòng bên cạnh là của Nam Phong, cũng hoàn toàn trống trải. Triển Chiêu bắt đầu sinh nghi ngờ. Bất chợt, chàng hơi kinh hãi, linh tính của chàng mách bảo một điều cực xấu đã xảy ra. Vội vàng, Triển Chiêu chạy đi tìm người.

Triển Chiêu tìm khắp nơi vẫn không sao tìm ra tung tích của Nam Phong và Tuệ Lâm. Cái linh tính xấu của chàng càng lúc càng rõ rệt hơn. Chàng vẫn giữ được bình tâm và quyết định quay lại Chu Phủ với hi vọng Nam Phong đã trở về đó. Chàng đi thật nhanh. Bất chợt, Triển Chiêu để ý thấy bên đường có dán một cáo thị nên dừng lại xem. Cáo thị tuyển danh y về chữa bệnh cho công tử của Hộ Quốc Đại Tướng Quân. Triển Chiêu chợt nghĩ ra một kế.

Chu Phủ yên tĩnh với cuộc sống bình lặng thường ngày. Bóng hồng y giai tử với nét ưu tư vương lại trên ngọc diện khuynh thế chậm rãi thả bộ trong khu hoa viên cuối đông khi hương sắc các loại hoa đã tàn lụi. Nàng chính là Công Tôn Tuệ Linh đang thơ thẩn thẩn thơ vì chẳng biết làm gì mà lòng thì cứ nhiều lo sợ. Tiếng gọi ngay phía sau. Tuệ Linh quay nhìn thật nhanh. Chỉ thấy Triển Chiêu ghé tai nàng nói thật khẽ: "Vào trong đi, huynh có chuyện muốn bàn với muội". 

Trong phòng của Tuệ Linh, Triển Chiêu vừa uống ngụm trà thấm giọng vừa nói:
- Có một chuyện huynh cần muội giúp...
- Chuyện gì huynh nói đi. – Tuệ Linh hiếu kỳ.
Triển Chiêu ghé tai nàng nói nhỏ. Tuệ Linh nghe xong chỉ mỉm cười, nháy mắt tinh nghịch:
- Ấy da... Triển ca ca huynh đẩy cái khó cho muội.
- Khi nào chứ? – Triển Chiêu cười cười – chẳng phải muội thích cải nam trang hành y cứu người sao?
Tuệ Linh liếc yêu Triển Chiêu một cái rồi nói:
- Được thôi, chuyện đó cũng dễ. Nhưng muội chỉ sợ có điều không lành.
Triển Chiêu nói chắc như đinh:
- Không cần lo, ta không bao giờ để muội mạo hiểm. Ta chắc chắn sẽ không để xảy ra sự cố.
Tuệ Linh gật gật đầu. Triển Chiêu lại nói:
- Cứ như vậy đi. Chỗ Tướng Quân Phủ nhờ muội. – Chợt hỏi – Muội có thấy Nam Phong về phủ không?
Tuệ Linh lắc đầu:
- Từ lúc đưa muội đến đây thì chưa từng thấy huynh ấy quay lại.
Triển Chiêu chép miệng:
- Vậy là không ổn chút nào. Xem ra mọi chuyện đi quá xa rồi. – Nhìn Tuệ Linh – Ta e là Nam Phong và Công Tôn huynh gặp chút rắc rối, ta sẽ đi tìm họ. Muội cứ yên tâm lo chuyện ở phủ Tướng Quân.
Tuệ Linh chỉ "ân" một tiếng, cũng chẳng rõ nàng đang nghĩ gì.

Và rồi người ta nhìn thấy một trang thiếu niên ngũ quan thanh tú, vận y phục màu lá trúc đến gỡ cáo thị chiêu mộ danh y của phủ tướng quân. Một toán gia binh chạy tới. Một tên gia binh quát:
- To gan, dám xé cáo thị chiêu nhân của Đại Tướng Quân.
Thiếu niên đó không ai khác mà chính Công Tôn cô nương của Khai Phong Phủ cải nam trang. Nàng vừa cuộn tờ cáo thị vừa nói:
- Có người chữa bệnh rồi thì cáo thị cũng không cần nữa.
Gia binh nhìn nhau. Tên gia binh khi nãy lại nói:
- Ra là lang trung. Nếu vậy thì xin mời theo ta về phủ.
Tuệ Linh gật đầu. Gia binh dẫn đường cho nàng về Hộ Quốc Đại Tướng Quân Phủ.

Hộ Quốc Đại Tướng Quân Phủ đồ sộ, nguy nga đến mức người nhìn phải thấy ngợp. Cửa phủ to đóng im ỉm, lúc nào cũng có quân lính mặc giáp cầm thương đứng canh gác. Gia binh dẫn Tuệ Linh qua cổng lớn, đi qua một khoảng sân rộng bày trí kiểu cách với những trụ đèn đá chạm khắc công phu và nhiều chậu cây quý. Theo gia binh vào đại sảnh, Tuệ Linh chờ họ vào bẩm báo cho người có thẩm quyền. Một lát sau, một người từ trong nội phủ bước ra đại sảnh. Người đó là một nam nhân trẻ tuổi, mặt mũi khôi ngô, râu cằm nhẵn nhụi. Y mặc một bộ nho sam trang nhã với áo choàng trực lĩnh (1) màu tím nhạt, trường bào màu màu trắng có viền tím, đầu đội mũ bát giác cũng màu tím có đính cẩm thạch. Đôi mắt y sâu thẳm chứa đầy bí ẩn trong ánh nhìn như xoáy vào tâm can người đối diện. Tay y cầm một cây quạt lông trắng, thi thoảng lại phe phẩy. Một tên gia binh giới thiệu Tuệ Linh với y:
- Tiên sinh, đây là người đã xé cáo thị. – Nói với Tuệ Linh – còn vị này là sư gia của Tướng Quân Phủ, Lý Tiên Sinh.
Gia binh nói xong thì chào Lý Tiên Sinh rồi đi ra. Tuệ Linh hướng sư gia làm lễ chào:
- Tiểu sinh Tôn Chính Yên bái kiến tiên sinh.
Lý sư gia quét mâu quang nhìn người trước mặt, khóe môi mỏng manh cong lên khó hiểu. Y cất lên giọng nói trầm ổn, đầy mị lực và nén lại vài phần hơi trong lồng ngực như chính sự hiểm sâu nan đoán của y:
- Tiểu huynh đệ không cần đa lễ. – Nhướng đôi mày đậm – Tiểu huynh đệ xé cáo thị thì chắc hẳn biết chẩn bệnh?
Tuệ Linh đáp:
- Đúng là như vậy, tiểu sinh có chút y thuật gia truyền.
Lý sư gia gật đầu:
- Hảo. – Đưa tay mời – Thỉnh lang trung đi lối này.

Tuệ Linh chắp tay cảm tạ rồi nối gót theo sau Lý sư gia. 

Lý sư gia đưa Tuệ Linh đến một căn phòng rộng bày trí cầu kỳ. Trên cái giường trải nệm tốt, một đứa bé trai chỉ chừng bảy, tám tuổi da dẻ xanh xao, nhợt nhạt nhắm mắt nằm im. Trong phòng có hai a hoàn, trông thấy Lý sư gia thì họ đều đồng loạt nhún chân chào. Lý sư gia ra lệnh cho họ lui ra. A hoàn lui hết, Lý sư gia đưa Tuệ Linh đến bên giường bệnh, nói với nàng:
- Tôn đại phu, công tử mắc bệnh đã lâu, tất cả danh y đều bó tay. Tướng quân cũng nhờ đến Thái Y trong cung nhưng cũng không có kết quả.
Tuệ Linh nói:
- Sư gia, xin hỏi tướng quân công tử bệnh tình ra sao?
Lý sư gia đáp:
- Tháng trước, công tử trong lúc chơi đùa thì đột ngột té lăn ra đất, mê man bất tỉnh. Mọi người cứu chữa thế nào cũng không được. Đến nửa đêm, đột nhiên công tử tỉnh lại và lên cơn loạn trí. Công tử bắt gà ăn sống rồi dùng dao đuổi theo đâm chém gia nhân, còn tự làm mình bị thương. Thị vệ phải bắt trói lại. Đến khi gà gáy thì công tử lại ngất đi. Từ đó đến nay công tử luôn mê man như vậy, cách vài ngày lại tỉnh lại vào lúc nửa đêm, ăn thịt sống và đâm chém bữa bãi. Cả phủ ai cũng hoảng sợ. 

Tuệ Linh nghe qua triệu chứng thì lấy làm kì dị. Nàng ngồi xuống giường, thận trọng quan sát đứa bé. Dưới lớp tay áo, cánh tay gầy guộc với làn da xanh tái vẫn còn vết thương do vật sắc cắt trúng chưa lành miệng. Tuệ Linh đoán chắc là gần đây nó vừa lên cơn và đã làm mình bị thương. Tuệ Linh sờ soạng một lượt, thân nhiệt điều hòa không có điều bất ổn. Nàng lật mí mắt đứa trẻ lên xem, cũng không có điều lạ. Rồi nàng bắt mạch. Mày đẹp khẽ nhíu, Tuệ Linh lòng đầy nghi vấn khi thấy mạch tượng hoàn toàn ổn định, không thể chẩn ra là bệnh gì. Lý sư gia vẫn đang nhìn nàng bằng ánh mắt chờ đợi. Nàng có chút bối rối, nếu không đoán ra bệnh thì nàng sẽ bị tống ra khỏi phủ và xem như mưu tính thất bại nhưng y đức của nàng không cho phép nàng nói ẩu. Nàng nhìn lại lần nữa đứa bé nằm trên giường. Sắc mặt đứa bé thật sự quá kém. Trái tim nhân hậu của nàng lung lay. Nàng chợt chạnh lòng muốn cứu mạng đứa trẻ. Nàng cũng có một chút hiếu kỳ trước ca bệnh khó. Và rồi nàng quyết định bằng mọi giá phải ở lại đây.
Tuệ Linh rời giường bệnh. Lý sư gia hỏi ngay:
- Sao rồi? Lang trung chẩn bệnh thế nào?
Tuệ Linh úp mở nói:
- Lý sư gia, bệnh mà tướng quân công tử mắc phải vô cùng phức tạp, nhất thời ta không thể nói rõ được.
Lý sư gia lại hỏi:
- Thế lang trung có nghĩ là sẽ chữa khỏi không?
Tuệ Linh nói phỉnh phờ:
- Ta phải nói sao đây... Ta có nhiều phương pháp chữa bệnh khác với lang trung bình thường nhưng mà xưa nay không quen hứa hẹn.
Lý sư gia dùng ánh mắt sắc bén nhìn Tuệ Linh từ đầu đến chân. Tuệ Linh một mực giữ bình tĩnh, làm ra dáng vẻ "cao thâm khó lường". Lý sư gia hơi tỏ vẻ suy nghĩ rồi gật đầu:
- Vậy ta sẽ sắp xếp cho lang trung ở lại đây.
Tuệ Linh chắp tay cảm tạ:
- Làm phiền sư gia. Ta thất lễ, phiền sư gia hãy cố sắp xếp giúp ta một phòng ở gần công tử để tiện theo dõi bệnh trạng.
Lý sư gia đồng ý:
- Được. Ta sẽ sắp xếp căn phòng ngay bên cạnh cho lang trung – đưa tay mời – bây giờ thì mời lang trung ra đại sảnh dùng trà.
Tuệ Linh gật đầu "đa tạ" và đi theo y. Theo sau vị sư gia của Hộ Quốc Tướng Quân Phủ, Công Tôn cô nương thở phào nhẹ nhõm, xem như khởi đầu đã thuận lợi.

Hãm Không Đảo. Tứ Thử từ nhị gia đến ngũ gia đều đang ở đại sảnh bàn tán không hiểu lý do tại sao đại tẩu lại triệu tập họ. Mãi đến khi Lư phu nhân thong thả bước ra thì cuộc trao đổi mới dừng lại. Không dài dòng, nữ đại đương gia Lư Gia Trang nói ngay:
- Ta gọi các đệ đến là có việc muốn nhờ. Sắp Tết rồi, cần có ít hương hoa cho gia viên ấm cúng. Trong số các đệ ai sẽ là người giúp ta đến Bách Hoa Thôn mua hoa đem về?
Chỉ thấy Từ Khánh mặt đầy hắc tuyến, nói:
- Đại tẩu a, mấy chuyện nhỏ nhặt này mà cũng làm phiền tụi đệ sao? Giao cho gia nhân là được rồi.
Lư phu nhân lắc đầu:
- Tuy là chuyện nhỏ nhưng gia nhân làm ta không yên tâm. Vẫn là đệ đệ làm tốt hơn. Ai sẽ đi?
Ánh mắt phu nhân nhìn qua một lượt. Hàng Chương thờ ơ, Từ Khánh lắc đầu, Tưởng Bình lơ là, xem chừng chẳng ai muốn nhận. Chỉ có Bạch Ngọc Đường vẫn im lặng quan sát. Qua một lúc, chàng bèn lên tiếng:
- Để cho đệ.
Lư phu nhân liền nhìn chàng:
- Lão Ngũ muốn đi sao?
Bạch Ngọc Đường gật đầu:
- Cơ hội tốt như vậy đệ đâu thể bỏ qua. – Tinh quái nhìn ba vị ca ca – đại tẩu tạo cơ hội cho chúng ta ra ngoài chơi, ba huynh không nhận thì đệ sẽ nhận.
Lư phu nhân mỉm cười:
- Hảo. Đệ muốn làm gì bên ngoài ta không quản, chỉ cần điều động người mang hoa về đúng hẹn là được.
- Đại tẩu cứ yên tâm đi. – Bạch Ngọc Đường rất hào hứng – tẩu sẽ có hoa và đệ sẽ có sự vui vẻ.
Lư phu nhân rất vừa ý, bảo Bạch Ngọc Đường ở lại nói chuyện trong khi những người khác giải tán.

Trên đại lộ dẫn đến Bách Hoa Thôn có một cái bóng trắng không nhanh không chậm đơn độc di chuyển. Đó chính là Cẩm Mao Thử Bạch Ngọc Đường. Cẩm Mao Thử đi Bách Hoa Thôn nhưng ngựa khỏe không cưỡi, xe tốt không ngồi, chỉ nhất đao độc bộ rủi dung trên đường. Vẫn chưa vào tới địa phận Bách Hoa Thôn, trời đã trưa, Bạch Ngọc Đường bèn tìm một bóng cây, lấy bánh mang theo ra ăn và lên ngọn cây đánh một giấc. 

Bạch Gia ngủ say sưa đến khi nắng chếch đằng Tây thì bị một con chim sâu bay đến mổ vào mặt. Bạch Ngọc Đường choàng tỉnh. Con chim hoảng sợ bay mất. Chàng xoa xoa lên vết chim mổ cay cú mắng nó mấy câu rồi phóng khỏi ngọn cây, tiếp tục hành trình. Bạch Ngọc Đường đang đi giữa một khu rừng khá vắng vẻ. Một con chim bay ngang và cứ lởn vởn phía trên chàng. Bạch Ngọc Đường vừa đi vừa ngước mắt nhìn nó. Một người một chim cứ so kè nhau tiến về phía trước.

Chợt...

- A... cái gì thế này? – Bạch Ngọc Đường bật kêu lên khi chân vấp phải thứ gì đó. 

Con chim bị tiếng động làm giật mình, bay mất. Bạch Ngọc Đường thấy trước mũi giày mình là một cơ thể người. Một nam nhân y phục đen bất tỉnh nằm sấp giữa đường đã làm vướng chân Cẩm Mao Thử. Bạch Ngọc Đường cúi xuống quan sát. Hất mớ tóc dính máu đã khô se của y sang một bên, Bạch Ngọc Đường dùng ngón tay trỏ và ngón tay giữa khép kín đặt lên vùng mạch nơi cổ y. Mạch vẫn còn đập. Bạch Ngọc Đường nói thầm: "Vẫn còn sống".

Chàng lại nhìn qua một lần, cơ thể người này vết roi chi chít. Vết thương còn rất mới. Những vết thương ở vùng vai đã se miệng trong khi những nơi khác hãy còn máu tươi. Bạch Ngọc Đường đoán là y đã tự dùng một loại thuốc trị thương cực tốt thoa lên vết thương nhưng chỉ thoa được vùng vai phía sau. Căn cứ vào vóc dáng và sự rắn chắc của da thịt y mà Bạch Ngọc Đường khẳng định y là người luyện võ công. Bạch Ngọc Đường ngồi xuống cạnh y, đặt Họa Ảnh xuống rồi dùng hai tay nâng và xoay người y cốt để nhìn mặt. Lúc Bạch Ngọc Đường nhìn được gương mặt anh tuấn của y thì từ trong áo y chợt rơi ra một vật cứng. Bạch Ngọc Đường nhìn thấy là một thẻ bài. Chàng nhặt xem. Thẻ bài màu mạ vàng, có cột tua rua đỏ phía dưới. Trên mặt thẻ bài, bên cạnh chữ "lệnh" to lớn là ba chữ tuy nhỏ nhưng nhìn rất rõ "Khai Phong Phủ". Bạch Ngọc Đường hơi giật mình, lẩm bẩm: "Là lệnh bài của Khai Phong Phủ mà". 

Chàng lại nhìn thật kỹ gương mặt của hắc y nam nhân, vô cùng thắc mắc: "Quan binh của Khai Phong Phủ ta đều biết mặt, sao chưa từng gặp qua hắn?". Rồi chàng hồ nghi: "Hay là người Bao Đại Nhân mới thu nạp? Hoặc là...". 

Xoay xoay lệnh bài trong tay, Bạch Ngọc Đường tự thấy không thể thấy chết không cứu. Chàng bèn nhét lệnh bài vào người rồi cõng kẻ đang hôn mê lên vai. Bạch Ngọc Đường lưng cõng người, tay cầm đao đứng quan sát bốn phía một lượt. Căn cứ theo tư thế khi chàng bắt gặp nạn nhân thì chàng đoán hắn đi ra từ hướng ngược với hướng chàng đang đi. Thế là chàng cõng hắn đi thẳng về trước, để tâm tìm kiếm một chỗ nghỉ chân tốt.

Hộ Quốc Đại Tướng Quân Phủ. Tuệ Linh vừa bước đi vừa dán mắt đọc y thư. Từ lúc vào phủ, nàng chưa từng rảnh rỗi, tâm trí nàng lúc nào cũng đặt nơi đứa trẻ mắc chứng bệnh lạ. Nàng đi ngang qua một căn phòng đóng kín cửa. Từ trong phòng phát ra tiếng khóc than thê thảm hòa lẫn với những tiếng "chát... vút... chát...". Tuệ Linh liền dừng lại. Nàng xếp y thư, soi lỗ cửa ghé mắt vào xem. Nàng thấy một nam nhân đang ngồi ghế xoay lưng ra cửa và nàng nhận ra y là Lý sư gia. Tay y cầm một cây roi là một thứ cây thật dẻo mạnh tay vụt vào hai cánh mông căng tròn đang nhô ra. Tuệ Linh thấy rõ ràng trong phòng có một cái giá là thanh tre lớn được đóng nằm ngang qua hai cái chân cao cũng bằng tre rất vững chãi. Từ cái giá đó thòng xuống hai sợi dây thừng trói chặt lấy một cô gái trong tư thế gập người, hai tay bị ngoặc ra sau. Dây thừng trói chặt hai tay cô gái trên lưng, cũng cố định luôn tư thế làm cô gái không thể xoay chuyển được. Hai bàn chân cô đi hài nhỏ chạm đất, phần hạ thường phía trước theo hướng cơ thể cúi xuống mà chạm đất trong khi phần phía sau được vén lên gọn gàng, cố định vào thắt lưng. Cái quần vải bị tụt xuống đất làm phơi ra đôi mông trắng tròn, săn chắc của một cô gái đẹp. Mông cứ thế đưa thẳng ra phía cửa, Lý sư gia ngồi ở vị trí vừa tầm tay, chăm chú vụt roi không thương tiếc.
"Vút... chát...á...", một tiếng roi quất xuống là một tiếng hét vang lên và cái mông lại ngọ nguậy không yên.
"Vút...chát... á... chát... á... chát... á... chát... á... chát... huhu...".
"Chát.. á... chát... hu... chát...chát... ááá...huhuhu...".
Tiếng hét kèm theo tiếng khóc tiếng lạc cả giọng như phụ họa thêm cho sự uy mãnh của ngọn roi. Có tiếng vang xin thút thít: "Huhu... Tiên Sinh, thiếp biết lỗi rồi, hãy tha cho thiếp... thiếp chịu không nổi nữa...". Nhưng chỉ có tiếng roi đáp lại.
"Chát... chát.. chát... ahuhu... aaaa... chát.. chát...chát... ááááá...". Không gian bị bao trùm bởi những tiếng "vút...chát..." cùng tiếng hét lẫn vào tiếng khóc.
"Vút... chát... chát... chát... ááá... chát... chát... chát... a... huhuhu..." .
"Vút... chát... aaa... chát... chát... á... chát... huhu... chát..chát...ááá...".
"Chát... vút.. chát... á... chát... chát... vút... chát.. chát... áá... chát... aaa...".
"Vút... chát.. vút.. chát... vút... chát... á... chát... chát... chát... chát... chát... ááá... huhuhu...".
"Á...", tiếng hét thất thanh vang lên sau một roi khốc liệt. Tiếng van xin lại vang lên não ruột: "Trăm lạy tiên sinh, ngàn lạy tiên sinh tha mạng cho thiếp... huhuhu...". Tuệ Linh nhíu mày thương cảm, tuy không thể nhìn thấy mặt cô gái nhưng căn cứ vào sự run rẩy của đôi chân và sự co giật không ngừng của hai cánh mông tội nghiệp thì nàng biết cô đau đớn nhường nào. Nàng nhìn thấy hai bờ mông vốn trắng đẹp đã bị đánh đến sưng vù, chỗ thì đỏ ửng, chỗ thì tím bầm, có vài chỗ còn xung huyết và chỉ cần chạm nhẹ cũng sẽ tóe máu. Chỉ thấy Lý sư gia chậm rãi đứng dậy, bước tới trước mặt cô gái, lấy khăn nhét vào miệng nàng rồi trở lại ghế ngồi. Cây roi trên tay y đã xẻ ra mấy mảnh. Y lại thẳng tay vụt. "Chát... chát...", lần này chỉ có những tiếng "hưm..." thật khẽ phát ra và hai chân cô gái kịch liệt nhún lên nhún xuống còn cơ mông thì liên tục co giãn. "Vút... chát... chát... chát...". Đôi lúc cô gái chạy lên mấy bước để né roi nhưng sợi dây thừng đã kéo cô về vị trí cũ.
"Vút... chát...chát... hưm.... vút... vút...chát... chát... chát... vút... vút.. hưm... hưm...".
"Chát... chát... chát... hưm... chát...hưm... hưm... chát... vút... chát... chát... hưm... chát".
"Vút... chát... hưm... chát... hưm... vút... chát... hưm... chát... hưm... hưm... chát... chát..."
Cứ thế, cả căn phòng chỉ có tiếng roi bạo tàn đàn áp những tiếng rên bất lực. Tuệ Linh nhìn thật sự chịu không nổi, nàng dường như cảm nhận được sự đau đớn trên da thịt mình. Nàng rất muốn xông vào ngăn cản nhưng với thân phận hiện giờ của nàng là vạn lần khó khăn. Tuệ Linh quay mặt đi, vuốt vội qua mắt để xóa đi giấu vết của sự đau lòng khắp trào ra rồi bước thật nhanh. Sau lưng nàng vẫn còn rõ lắm những tiếng "vút... chát...".

Cách biệt với chốn nhân gian đầy đau khổ có một nơi an vui thái lạc, là chốn ngự trị của các bậc thần tiên tối thượng nơi chín tầng trời cao vợi, Thiên Đình. Thiên Đình vạn cổ được bao bọc bởi màn mây trắng bồng bềnh cùng nhã nhạc thanh tao và hương thơm thanh tịnh. Nơi miền thắng địa ấy có một tòa dinh thự lớn và vô cùng kì mỹ. Mái ngói đỏ tươi có hai tầng cong vút. Bậc tam cấp đi lên làm bằng thứ đá hoa cương bền đẹp. Trước sân có hai binh sĩ mặc áo giáp sáng ngời, cầm thương đứng nghiêm cẩn. Đập vào mắt người khác là dãy hành lang có những cây cột tròn màu son một người ôm không kín mà chân cột được đỡ bằng bốn con hổ đá trong tư thế nằm và phần đỉnh cột có tạc một hoa sen lớn bằng đá đỡ lấy trần nhà. Nhìn lên trên, ta thấy có một tấm bảng lớn đề mấy chữ vàng óng ánh "Nhật

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net