CHƯƠNG XLIII

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Khai Phong đã điều tra từ lâu rồi.

Tống Nhân Tông trợn mắt:

- Bao khanh, ý khanh là sao?

Bao đại nhân liền một mạch đem mọi chuyện mình biết kể lại hết. Cả Kim Loan Điện lặng đi trước sự thật tày đình. Tống Nhân Tông phẫn nộ bóp chặt tay vịn, mắng:

- Nghịch tặc to gan! Dám mưu đồ tạo phản! Trẫm đúng là nhìn lầm các ngươi. – nhìn Thục Phi – Ác phụ hại chết cả con mình, đúng là không có lương tâm!

Hoàng Hải Thọ chợt ngửa mặt cười lớn:

- Ha ha ha Triệu Trinh, ngươi mắng hay lắm! – Đứng bật dậy trỏ hoàng đế trên long ngai – Chính ngươi mới là kẻ không có lương tâm. Ta và công chúa bất quá chỉ hại chết con ngươi và vài kẻ hèn mọn trong hoàng cung này. Còn ngươi thì sao? Bàn tay ngươi dính máu của trăm ngàn sinh mạng Phù Dung Quốc. Ngươi không xứng làm minh quân! – Nhổ nước bọt – Ta khinh!

Tống Nhân Tông trừng mắt:

- Hỗn láo! Dám khi quân phạm thượng!

Thục Phi cũng bất ngờ đứng lên, quát:

- Cẩu hoàng đế, mắng ngươi như vậy vẫn còn nhẹ lắm. Ngươi cho rằng ta yêu ngươi sao? Không hề! Mười năm nay ta chỉ hận không thể một băm thây ngươi thành vạn mảnh để trả thù cho Phù Dung Quốc. Đứa con đó là nghiệt chủng của ngươi, nó đáng chết. Có trách thì trách nó đầu thai nhằm chỗ!

Hai mắt hoàng đế long lên, ngài gằn giọng:

- Ta sủng ái nàng như vậy mà nàng đối với ta như vậy hay sao?

- Ta không cần! – Thục Phi quát – Ta không cần ngươi sủng ái. Ta chưa từng cần sự sủng ái của ngươi, đối với ta sủng ái đó chỉ là công cụ để ta đạt được mục đích mà thôi. – Trỏ hoàng đế - Ta không giờ quên cảnh phụ mẫu và huynh đệ tỷ muội của ta chết thảm dưới tay chiến tướng của ngươi. Cẩu hoàng đế ngươi nhất định sẽ bị báo ứng!

Tốn Nhân Tông nghiến răng:

- Giỏi lắm! Hai ngươi giỏi lắm! – Truyền lệnh – Người đâu?! Lôi ra ngoài trảm!

Cấm vệ quân xông vào. Chỉ thấy Hoàng Hải Thọ, đúng hơn là Duẫn Hạo Tập Phu nhếch mép cười lạnh, nói:

- Ngươi mơ hơi sớm đó.

Và rồi y giậm chân xuống đất. Bỗng chốc bốn bề lóe sáng, cả Kim Loan Điện bị bao vây bởi một đội cấm vệ binh cầm đuốc, vũ khí tuốt trần. Thục Phi Trác Gia Bối, đúng hơn là Phù Dung Quốc công chúa Nữu Khánh Bối Ca cười đắc chí:

- Họ từ lâu đã là người của bọn ta. Hôm nay để xem ai chết.

Bao đại nhân trừng mắt:

- Hai ngươi quá đắc ý rồi. Hãy xem ai ở ngoài kia.

Tất cả mọi người có mặt trong Kim Loan Điện đồng loạt nhìn theo ánh mắt của Thanh Thiên. Ngoài cửa điện, một thân ảnh cao lớn với tà áo đỏ tung bay tuốt trần lưỡi kiếm đối diện với đám đông đang bao vây điện, khắp người tỏa ra hàn khí. Hoàng Đế mừng rỡ ra mặt:

- Triển Chiêu! Ngự Miêu của trẫm. (Kết câu này Very Happy )

Duẫn Hạo Tập Phu nhếch mép:

- Chỉ dựa vào một mình Triển Chiêu? Ta e là hắn từ Ngự Miêu sẽ trở thành mèo chết đó.

Duẫn Hạo Tập Phu vừa nói xong câu này thì mọi người liền thấy Triển Chiêu giơ cao một vật gì đó đang cháy sáng trong tay, chàng cất tiếng nói rất to, vọng cả vào Kim Loan Điện:

- Đám người tạo phản các ngươi nhìn cho kỹ. Trên tay Triển mỗ là đạn pháo. Là loại đạn pháo có sức công phá mạnh nhất, Địch Nguyên Soái chính là dùng thứ này làm cho đại doanh dài hàng trăm dặm của quân Liêu tan thành tro bụi. Các ngươi muốn sống thì bỏ vũ khí quy hàng, bằng không thì tất cả tan xác!

Một tên có vẻ là kẻ cầm đầu loạn quân lên tiếng:

- Ngươi dọa ai? Ngươi dám quăng thứ đó thì cả vua tôi các ngươi đều chết theo bọn ta.

Triển Chiêu cười nửa miệng:

- Có ai nói với ngươi là ngươi quá ngốc chưa? Kim Loan Điện vốn có lập kết giới hẳn hoi, đạn pháo này vốn không làm gì được. Ngươi muốn thử?

Thái độ của Triển Chiêu vô cùng chắc chắn. Đầu dây dẫn hỏa cứ ngắn dần. Cả đám quân bắt đầu nao núng. Triển Chiêu hơi đưa quả pháo về trước, nói:

- Ta cho các ngươi ba tiếng đếm. Hết ba tiếng ta sẽ ném.

Và chàng bắt đầu đếm: "Một..." Rồi "Hai...". Bất ngờ, tất cả loạn quân đồng loạt bỏ vũ khí. Chỉ thấy Triển Chiêu vung tay một cái. Quả pháo bay vèo đâu mất. Cấm vệ quân của hoàng đế lập tức tịch thu vũ khí, vây bắt phản tặc. "Đùng!", một tiếng nổ chói tay từ đằng xa phát ra. Quả đạn pháo đã phát nổ, cũng chẳng biết nó nổ ở chỗ nào.

"Xoẹt!", ánh kiếm bất ngờ nhá lên trong Kim Loan Điện. Lưỡi kiếm sắc lẹm của Triển Chiêu chặn trước cổ Duẫn Hạo Tập Phu khi bàn tay hắn chỉ còn cách Tống Nhân Tông chưa đầy nửa ngang. Triển Chiêu giữ kiếm trên cổ nghịch tặc, xoay mặt nói với hoàng đế còn đang hoảng sợ:

- Hoàng thượng, thứ lỗi thần cứu giá chậm trễ. Khẩn xin hoàng thượng giao vụ này cho Khai Phong Phủ xét xử.

Tống Nhân Tông thở đánh phào một cái, gật đầu lia lịa:

- Chuẩn tấu, chuẩn tấu. Tất cả toàn quyền Khai Phong Phủ.

Bao Đại Nhân cúi lễ:

- Thần lãnh chỉ.

Lệnh truyền bãi triều vang lên.

Ánh bình minh dần dần soi chiếu thế gian. Ánh bình minh khởi đầu nguồn sống mới nhưng có lúc cũng đánh dấu một sự kết thúc. Bạch Ngọc Đường hé mắt vì bị ánh sáng chiếu vào mặt làm cho tỉnh lại. Chàng thấy mình vẫn nằm trên bãi cỏ trong vườn, vạt áo đẫm sương, Họa Ảnh Đao nằm bên cạnh. Chàng bật dậy nhìn xung quanh. Hoàn toàn trống trải. Bàn tiệc không còn. Cô nương áo đỏ cũng không còn. Chàng vùng chạy lên phòng trọ của nàng. Không một bóng người, không một dấu vết. Cả phòng của thuộc hạ nàng cũng vậy. Chàng thẫn thờ. Chàng dõi ánh mắt mơ hồ nhìn xuống đường phố buổi sáng náo nhiệt. Mọi chuyện như một giấc mơ. Chàng chợt cảm thấy có thứ gì đó trên cổ mình. Trước ngực chàng lủng lặng một cái túi da dê. Chàng tháo xuống. Cái túi nhỏ tỏa mùi hương dễ chịu, một mảnh giấy đính kèm. Chàng mở giấy xem: "Bạch Ngọc Đường, ta rất muốn tặng ngươi một thứ gì đó nhưng ta lại không biết làm mấy thứ đồ thủ công như nữ nhân Trung Nguyên. Ta chỉ có cái túi da dê này. Ngươi giữ nó bên người có thể phòng được độc tố và tà ma. Nếu không thích, ngươi có thể vứt bỏ". Phía dưới kí rành bốn chữ "Gia Luật Vũ Thư". Bạch Ngọc Đường bần thần xếp lại mảnh giấy rồi mở túi da, nhét vào thật kỹ. Chẳng rõ là vô tình hay hữu ý, chàng nhét túi da dê vào ngực áo. Bước chân Bạch Thử dần rời xa Hoan Hoan Điếm.

Phủ Khai Phong. Không khí công đường vô cùng căng thẳng. Hai kẻ tử tội mặc trên người y phục của Phù Dung Quốc, nét mặt không một chút sợ hãi. Long Đầu Trát và Hổ Đầu Trát giương cao. Hai cái thủ cấp rơi xuống. Kinh dị, máu của hai người bắn ra sàn công đường, vẽ thành ba chữ "Phù Dung Quốc". Bao đại nhân chua xót trong lòng: "Tấm lòng trung hiếu với cố quốc thấu động của trời cao...". Hai kẻ chủ mưu đền tội, những đồng phạm cũng bị đem ra xét xử công bằng. Kỳ án khép lại trong sự đau đáu khôn nguôi.

Lại qua một vụ án. Tiếp theo sẽ là gì? Chờ chương sau nhé.

---------------

Chú thích:

(1) Bài thơ Tống biệt kỳ 2 của Đỗ Mục:

Đa tình khước tự tổng vô tình,

Duy giác tôn tiền tiếu bất thành.

Lạp chúc hữu tâm hoàn tích biệt,

Thế nhân thuỳ lệ đáo thiên minh.

Bản dịch nghĩa của thivien.net:

Đa tình mà lại giống như vô tình,

Chỉ cảm thấy trước chén rượu muốn cười mà không được.

Ngọn nến có lòng thương tiếc lúc chia tay,

Nên thay người nhỏ lệ đến tận sáng.

Phần dịch thơ trong truyện là do Thủy Phong tự dịch.

(2) Thị y: thầy thuốc nuôi trong các nhà quyền quý.

(*) Phù Dung Quốc: tác giả bịa đấy.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net