CHƯƠNG XLIII

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hây nha... ta biết là ta đã "phá" hình ảnh Bạch Ngọc Đường kinh điển rồi. Nhưng ta thích vậy. Có ai bỏ phiếu cho couple Bạch - Thư này không ta?

Chương XLIII

Xử án Thục Phi

Tường tri cớ sự, Nhân Tông thịnh nộ

Chấp pháp nghiêm minh, Bao Công trảm phạm

Buổi sáng tại Khai Phong Phủ. Hôm nay có chuyện lạ làm cả phủ náo loạn lên. Khắp nơi trong phủ đều bị vẽ đầy chữ 琳 (Lâm). Còn dán rất nhiều giấy viết chữ 琳 (Lâm). Mọi người ai nấy xôn xao. 
Tuệ Lâm mở cửa bước ra khỏi phòng, tinh thần vô cùng sảng khoái. Chợt...
- Cái thể loại gì thế này? – Chàng gỡ một mảnh giấy trước cửa phòng – Ai lại dán đầy tên của ta thế?
Nam Phong trên tay cầm một xấp giấy đi tới, ngơ ngác hỏi:
- Công tôn công tử, có chuyện gì đang xảy ra?
- Hỏi ta ta biết hỏi ai. – Tuệ Lâm gỡ thêm vài tờ - chẳng biết là chuyện gì đây.
Nam Phong xoay xoay xấp giấy, nói:
- Hay chúng ta ra ngoài xem.
Tuệ Lâm gật đầu. Hai người song song bước đi. Ngoài sân lớn Khai Phong Phủ, mọi người cũng tụ tập rất đầy đủ. Bao đại nhân cầm xấp giấy trên tay, lại nhìn vách tường đầy chữ, chau mày:
- Chuyện gì đây?
Mã Hán vừa thấy Tuệ Lâm liền reo lên:
- A... nhân vật chính xuất hiện rồi.
Tuệ Lâm chau mày:
- Cái gì mà nhân vật chính?
Trương Long cười toe:
- Thì tên của huynh phủ kín khắp nơi rồi. – Xòe giấy.
Tuệ Lâm chỉ cười mà không nói thêm. Triển Chiêu bất ngờ bước đến:
- Đại nhân, đã biết là chuyện gì rồi.
Bao Công hỏi liền:
- Chuyện gì?
Triển Chiêu chợt nhìn Tuệ Lâm mà cười quỷ dị. Tuệ Lâm thấy chờn chợn, liền nói:
- Có gì nói đi, đừng có biểu cảm như thế, sẽ dọa chết người đó Triển đại nhân.
Triển Chiêu bật cười rồi hướng Bao Công tâu:
- Bẩm đại nhân, mọi chuyện là do Văn Xảo Di buồn chán quá nên... - dừng một chút rồi tiếp - ... nên mới... viết tên của Công Tôn huynh khắp nơi đấy mà.
Một tiếng "ồ" rộ lên và rồi...
- Thì ra là vậy. Hây da... tiểu tiên sinh đào hoa quá nha. – Trương Long châm chọc.
- Văn Nữ Quan tài mạo song toàn, với tiểu tiên sinh của chúng ta đúng là trời sinh một cặp nha. – Triệu Hổ nói theo.
- Ngưỡng mộ quá đi... - Mã Hán trầm trồ.
- Tài tử giai nhân, thiên hạ khó cầu. - Nam Phong thêm vào.
Triển Chiêu cũng vỗ vai Tuệ Lâm mà nói:
- Chúc mừng huynh.
Trương Long chợt cười ha hả:
- Thì ra cũng có nữ nhân thích huynh ấy. Lâu nay ta cứ tưởng tiểu tiên sinh đoạn tụ.
Mặt Tuệ Lâm đỏ lên như ráng chiều, gằn giọng hỏi:
- Huynh nói ai đoạn tụ?
- Ta nói huynh đấy. – Trương Long thẳng thừng – trông huynh mỹ mạo hơn cả nữ nhân mà cũng chẳng nghe có phối ước chi nên ta cứ tưởng...
Mã Hán chặc chặc lưỡi, lắc lắc đầu:
- Ấy da... thật là suy nghĩ bậy bạ... - chợt cười - nhưng có lý nha.
Trương Long càng bật cười to hơn nữa. Tuệ Lâm bây giờ toàn thân sinh nộ khí, chẳng nói câu nào, liền quay lưng bỏ đi. Tuệ Lâm đi rất vội vì nếu không đi cho nhanh thì chàng sợ mình sẽ không kiềm chế nổi, người trầm tĩnh như chàng một khi kích động thì rất đáng sợ. Bao Công nhìn theo bóng dáng Tuệ Lâm thì biết là chàng đang tức giận lắm, bèn nói với các cận vệ:
- Các cậu đùa chừng mực thôi chứ. Ăn nói bậy bạ tổn hại danh tiết của cả Văn Nữ Quan và Tuệ Lâm.
- Sự thật phơi bày trước mặt, chúng thuộc hạ đâu có nói bậy. Oan quá đại nhân... - Trương Long kêu ca.
Bao Công nghiêm ánh nhìn:
- Còn cãi cố? Khi nãy không thấy các cậu làm cho Tuệ Lâm giận đến mức nào sao? Mấy lời đó nếu để Công Tôn tiên sinh nghe được thì ta xem các người ăn nói làm sao.
Triển Chiêu lên tiếng:
- Tuy là tiểu tiên sinh rất kiềm chế nhưng nhìn qua một cái là biết rồi. – Nháy mắt – thật sự chưa từng nhìn thấy huynh ấy nổi cáu nha.
Nam Phong tiếp lời:
- Lúc nổi giận vẫn yêu soái như vậy, chả trách...
Nam Phong nói tới đó thì Triệu Hổ chợt hét lên:
- Này này, Nam Phong, đệ có hôn thê ở quê nhà đấy nhé, đừng có mà... - chặc lưỡi – mà cũng nghi ngờ lắm nha.
- Huynh đang nghĩ bậy bạ gì thế hả? – Nam Phong trừng mắt – tùy tiện khen một câu cũng nghiêm trọng vậy à?
- Ai mà biết được... - Triệu Hổ vẫn châm chọc.
Bao Công nghiêm giọng:
- Đủ rồi! Tất cả dừng hết cho ta. – Trừng mắt – Chuyện này chấm dứt. Không đùa nữa. Còn ai nhắc đến chữ "đoạn tụ" thì đừng trách bổn phủ!
Triệu Hổ liền ra vẻ ngoan ngoãn, ngậm miệng cúi đầu. Bao Công quay lưng đi. Bao Công vừa đi được một đoạn thì Trương Long liền nói:
- Ây nha... nhắc tới... thì ta lại nhớ một người nha. – nhìn Triển Chiêu – Tiểu Bạch của đại ca dạo này chạy đâu rồi?
Triển Chiêu lườm:
- Muốn ta mách đại nhân không?
Trương Long cười vô tội. Triển Chiêu cũng quay lưng đi. Chàng vừa đi lại vừa nghĩ: "Ừ nhỉ, lâu rồi không gặp hắn".

Một chiếc xe ngựa nhỏ nhắm hướng Thiên Cực Đạo Quán ở ngoại thành mà thẳng tiến. Tiêu Ký Hằng ngồi trong xe mà nôn nao khó tả, rồi đây nàng sẽ thoát khỏi chốn lãnh cung u tối đau buồn. Xe dừng trước Thiên Cực Đạo Quán. Tiêu Quý Nhân vén rèm bước xuống. Đất dưới chân bằng phẳng, trời trước mặt cao cao, khóe mắt buồn rưng rưng dòng lệ, Tiêu Quý Nhân hạnh phúc ngập tràn: "Ta tự do rồi, tự do rồi...". Xe ngựa của hoàng cung vừa đi khuất thì đã thấy Trương Long, Triệu Hổ của Khai Phong Phủ đến đón người. Tiêu Quý Nhân thuận lòng theo họ về phủ.

Trong thư phòng của Bao đại nhân, mọi người đều lắng nghe câu chuyện tội ác. A Mẫn chầm chậm kể:
- Mi Khí Nhi hầu hạ bên cạnh Thục Phi nương nương, từ lâu đã biết Hoàng Thái Úy và Thục Phi thông gian cùng nhau nhưng không dám lên tiếng. Một lần vô tình nghe được hai người nói chuyện, tỷ ấy mới biết thì ra cố hoàng tử cũng biết chuyện, vì muốn diệt khẩu nên Thục Phi đã bỏ một loại thuốc độc vào thức ăn đồ uống của hoàng tử hàng ngày làm hoàng tử chết dần chết mòn. Thái Y không chẩn ra, chỉ nghĩ rằng hoàng tử mắc bệnh lạ. Lúc hoàng tử bệnh nằm trên giường, Thục Phi lại bỏ độc vào thuốc của hoàng tử, mãi cho đến khi hoàng tử nhắm mắt lìa trần. Mi tỷ tỷ vì không chịu nổi sự tàn nhẫn của Thục Phi nên có ý tố cáo, ai ngờ sự việc vỡ lỡ, Hoàng Thái Úy nửa đêm cho người truy sát. Cùng đường, tỷ ấy đành phải gieo mình xuống Ngự Thủy – bật khóc – Mi tỷ tỷ chết thảm lắm...
Triển Chiêu chau mày:
- Thì ra đây là lý do cô hay thả hoa xuống Ngự Thủy.
Công Tôn tiên sinh thở dài:
- Hổ dữ còn không ăn thịt con. Sao Thục Phi lại tàn nhẫn như vậy?
Tiêu Quý Nhân nói tiếp:
- Ban Tiệp Dư trước đây có lần ban đêm đến thăm Thục Phi, ai ngờ phát giác được ả và Hoàng Thái Úy âm mưu tạo phản. Thục Phi vu họa hãm hại để Ban Tiệp Dư bị giam cầm rồi sau đó cho người lén giết đi, dàn cảnh là Tiệp Dư treo cổ. Hoàng cung đồn Tường Hỷ Cung có ma, thật ra không phải. Là Hoàng Thái Úy và Thục Phi sau khi Ban Tiệp Dư qua đời đã hý thần lộng quỷ để không ai dám tới gần, biến nơi đó thành chỗ để họ gặp nhau.
Triển Chiêu liền nói:
- Đại nhân, chuyện này thì thuộc hạ cũng biết.
Bao Công vuốt râu, nói:
- Dù lời có hay đến mấy thì cũng là không căn cứ. Vụ án này nội tình rất lớn, không thể chỉ dựa vào lời một phía.
Tiêu Quý Nhân nói:
- Bổn cung có nhân chứng.
A Mẫn lại nói;
- Nô tì có tang chứng.
Bao Công hỏi tới:
- Nhân chứng là ai? Tang chứng là gì?
Tiêu Quý Nhân đáp:
- Là tiểu thái giám họ Tô bên cạnh Thục Phi, hắn vẫn được giao nhiệm vụ canh cửa cho ả vụng trộm.
Bao Công lại hỏi:
- Tô tiểu thái giám và Quý Nhân có quan hệ gì?
- Lúc chưa vào cung, ta và nhà họ Tô là láng giềng. – Tiêu Quý Nhân đáp.
- Liệu cậu ta có chịu ra làm chứng không? – Bao Công hỏi.
- Sẽ chịu. Nhưng các vị phải khéo léo. – Tiêu Quý Nhân nói.
Bao Công khẽ gật đầu rồi hỏi A Mẫn:
- Cô có tang chứng gì?
A Mẫn đáp:
- Bẩm đại nhân, trước khi Âu Tân ca ca rời khỏi hoàng cung đã giấu lại một gói đồ trong đó có loại thuốc Thục Phi cho hoàng tử uống và một lá thư mà Hoàng Thái Úy bàn kế với Thục Phi.
- Gói đồ đó hiện giờ ở đâu? – Bao Công hỏi.
A Mẫn đưa ra một tờ giấy, nói:
- Bẩm đại nhân, nơi cất giữ gói đồ ghi trong này nhưng nô tì đọc không hiểu.
Bao Công bảo:
- Đưa ta xem.
A Mẫn liền đưa ra. Bao Công mở ra xem, trong giấy vẽ toàn những hình chiêu thức võ công, Bao đại nhân không thể đoán ra được.
- Công Tôn tiên sinh xem qua đi. – Bao đại nhân đưa cho tiên sinh.
Công Tôn tiên sinh nhận lấy mảnh giấy nhưng cũng xem không hiểu. Triển Chiêu ghé mắt vào xem, nói:
- Tiên sinh, có thể cho tại hạ mượn không?
Công Tôn tiên sinh đưa giấy cho Triển Chiêu. Triển Chiêu cầm xem, suy nghĩ một lát rồi hỏi A Mẫn:
- Trong cung có chỗ nào gọi là "Cấm Cung Thiên Sơn" không?
A Mẫn nghĩ rồi đáp:
- Có. Là hòn giả sơn trong Thượng Uyển của Thái Hậu.
Triển Chiêu liền quay nói với Bao Công:
- Bẩm đại nhân, tang chứng có lẽ được giấu ở đó.
Bao Công hỏi:
- Sao Triển Hộ Vệ biết?
Triển Chiêu giơ cao mảnh giấy, đáp:
- Hồi đại nhân, thuộc hạ căn cứ vào tên các chiêu thức võ công trong đây mà suy đoán ra.
Bao Công gật gù:
- Quả là Triển Hộ Vệ giỏi.
Công Tôn tiên sinh lại nói:
- Vậy là Triển Hộ Vệ sắp tới sẽ vất vả nữa rồi.
Lúc này, chợt ngoài cửa có tiếng Mã Hán:
- Đại nhân, đại nhân, Văn Nữ Quan quậy phá, la hét đòi về nhà, đại nhân mau xem thử.
Bao Công nghe vậy liền nói vọng ra:
- Ta sẽ ra ngay. –Quay sang Công Tôn tiên sinh – Tiên sinh thu xếp cho Tiêu Quý Nhân và A Mẫn giúp ta, ta phải đi xem chuyện gì đã.
Công Tôn tiên sinh nhận lệnh. Bao Công liền cùng Triển Chiêu rời thư phòng.

Ở cổng Khai Phong Phủ, Văn Xảo Di vừa la hét vừa vung tay múa chân đòi ra ngoài nhưng cổng lớn thì đóng chặt và Nam Phong tựa lưng vào cổng, kiếm ôm trước ngực, nửa trêu chọc, nửa thách thức nhìn Xảo Di.

- Ta muốn về nhà! Mở cửa cho ta! – Xảo Di vừa đánh vào người Nam Phong vừa hét.
- Trừ phi có sự đồng ý của Bao đại nhân, bằng không không ai được mở. – Nam Phong cười tinh nghịch – Nếu cô đánh ngã được ta thì tự ý đi đâu cũng được.
- Mạc Nam Phong, tên ôn thần! Sao ngươi cứ ám ta mãi thế? Mau tránh ra cho ta! – Xảo Di nghiến răng tức tối.
- Muốn ta tránh cũng dễ lắm, cô mang lệnh của Bao đại nhân đến đây. – Nam Phong vẫn giữ nụ cười tinh nghịch – Ta không phải ôn thần mà là môn thần (thần giữ cửa) nha.
- Ta không cần biết ngươi là thần gì. Tóm lại là thả ta ra!!! – Xảo Di hét to khủng khiếp.
Nam Phong bịt tay, nhăn mặt:
- Cô dáng mảnh khảnh mà sao hét to quá vậy? Ồn chết ta mất.
Mấy sai nha đứng xung quanh cũng nhăn nhó mặt mày. Một sai nha lại gần nói với Nam Phong:
- Mạc thị vệ à, để cô ta ở đây la hét không phải là cách...
- Ta không thể làm gì khác. – Nam Phong nói nhỏ - Không thể đụng đến cô ta, nếu có thương tổn gì hay cô ta kêu ca gì đó với Bao đại nhân thì ta sẽ lãnh đủ.
Vừa lúc này, Bao Công cùng Triển Chiêu và Mã Hán bước ra. Không đợi chào hỏi, Bao Công hỏi liền:
- Có chuyện gì ở đây vậy?
Nam Phong liền nói:
- Hồi đại nhân, Văn Nữ Quan đòi về nhà.
Xảo Di tức thì níu tay Bao Công, nài nỉ:
- Bao đại nhân, cho ta về nhà đi, ta nhớ phụ mẫu và đệ đệ quá. – Xá lia lịa – cầu xin đại nhân đó.
Triển Chiêu lên tiếng:
- Văn Nữ Quan, cô chịu khó chút đi, vì an toàn của cô thôi mà.
- Không được! – Xảo Di hét lên – Ta thà chết cũng phải ra ngoài.
Bao Công khẽ nhíu mày. Xảo Di vẫn cứ la hét đòi về, còn chạy bổ đến cổng. Nam Phong vẫn kiên trì giữ chặt lấy cổng, Xảo Di có làm thế nào cũng không thể tách "môn thần" khỏi cổng được. Bao Công nhìn cảnh hỗn loạn đó thì khẽ lắc đầu, chợt ông như nhớ ra điều gì đó, bảo Mã Hán:
- Đi mời Tuệ Lâm đến đây. Chỉ nói là ta gọi, đừng nói là việc gì.
Mã Hán vâng dạ chạy đi ngay. Triển Chiêu cười lém lỉnh:
- Đại nhân lại muốn dùng "mỹ nam kế" sao?
- Không phải. – Bao Công nói – Chính xác là mượn miệng lưỡi của cậu ấy thôi.
Triển Chiêu nghĩ thầm: "cũng như nhau thôi mà".

Nói chuyện Công Tôn Tuệ Lâm, vì chuyện bị trêu chọc ban sáng mà chàng rất khó chịu trong lòng nên đã vào dược phòng đóng cửa, vùi mình vào việc nghiên cứu dược liệu để giải tỏa. Bây giờ thì chàng đã bình tâm lại. Mã Hán tìm tới, gõ cửa:

- Công Tôn huynh có trong đó không?
Tuệ Lâm vẫn đều tay giã thuốc, đáp:
- Ta trong này. Có chuyện gì không?
- Bao đại nhân cần gặp huynh. – Mã Hán nói.
- Vì chuyện gì? – Tuệ Lâm hỏi lại.
Mã Hán vờ nói:
- Ta không biết. Hình như là quan trọng lắm.
Tuệ Lâm lúc này mới chịu ngừng tay, đáp lại:
- Được. Chờ ta một chút.
Mã Hán "ừ" một tiếng rồi đứng chờ. Chỉ một lúc sau, cửa dược phòng bật mở, bạch y tài tử bước ra bậc cửa.
- Xin lỗi đã để huynh chờ lâu. – Tuệ Lâm nói với Mã Hán.
- Không có gì. Chúng ta đi thôi. – Mã Hán liền dẫn đường.
Tuệ Lâm đi theo phía sau Mã Hán. Chàng chợt ngạc nhiên:
- Hướng này là đi ra cổng mà.
- Ừ thì ra cổng. – Mã Hán thờ ơ – huynh cứ theo ta, đừng hỏi.
Xảo Di vẫn còn la hét đòi về. Mã Hán đưa Tuệ Lâm tới. Vừa đến, Tuệ Lâm nhìn qua là biết ngay Bao đại nhân gọi mình đến làm gì. Chàng hơi khó chịu, nói:
- Lại bắt ta thu dọn phiền phức của Văn Nữ Quan sao?
Mã Hán cười cười:
- Huynh đi mà hỏi Bao đại nhân.
- Xin lỗi, ta không rảnh. Ta không thích dây vào nữ nhân. – Tuệ Lâm tức thì quay lưng toan bỏ đi.
- Công Tôn Tuệ Lâm, cậu đứng lại đó. – Bao Công bất ngờ lên tiếng.
Tuệ Lâm dừng bước nhưng không quay mặt lại. Xảo Di đã nhìn thấy chàng, liền chạy tới, ỉ ôi:
- Công Tôn công tử, huynh tới thì tốt quá. Mau nói họ cho ta ra ngoài.
Tuệ Lâm hít sâu một hơi rồi quay lại, hành lễ với Bao Công và hỏi:
- Bẩm đại nhân, Văn Nữ Quan muốn đi hà tất ngăn cản?
Bao Công tức thì lộ nét không vui, chất vấn:
- Có phải là cậu không Công Tôn Tuệ Lâm? Tại sao lại hỏi bổn phủ câu đó?
Tuệ Lâm im lặng. Nam Phong chợt nói:
- Đại nhân, thái độ của tiểu tiên sinh chính là muốn "tiễn" khách đây mà.
Bao Công nghiêm mặt:
- Muốn tiễn ai mời ai là do ta quyết. Tình hình hiện giờ Văn Nữ Quan không thể đi. Tuệ Lâm, ta giao cô ấy cho cậu, nếu có gì sơ sót thì cậu tự mình đi giải thích với Công Tôn tiên sinh.
- Đại nhân, không được. – Tuệ Lâm kháng lệnh – Vãn bối không phục.
- Không tới phiên cậu không phục. – Bao Công rất lạnh lùng – Lời ta đã nói không ai được cãi. – Quay lại Nam Phong – Nam Phong, chuyện canh cổng giao cho cậu, trừ phi là làm nhiệm vụ, bất kỳ ai cũng không được ra khỏi cổng nửa bước. Nếu sơ suất hậu quả cậu gánh.
- Đại nhân... - Nam Phong sửng sốt – thuộc hạ canh cổng sao?
- Phải. Ý kiến gì? – Bao Công nhướng mày – Ta thấy cậu hình như khỏe lắm rồi đó, nên vận động chút đi. Hay là lại muốn kháng lệnh?
- Dạ không dạ không. – Nam Phong tỏ ra rất phục tùng – Thuộc hạ xin tuân lệnh.
Mấy sai nha không thể nhịn nổi cười. Một sai nha vỗ vai Nam Phong, nói:
- Mạc thị vệ, nói bừa trúng thật nha. Bây giờ huynh thành "môn thần" thật rồi.
Nam Phong chỉ biết cười trừ. Bao Công quay bảo Triển Chiêu:
- Cậu đi theo ta, có chuyện cần bàn.
Nói dứt lời, đại nhân liền nhấc bước đi. Triển Chiêu chào mọi người một tiếng rồi đi theo ngay phía sau đại nhân. Tuệ Lâm nhìn theo Bao Công, chỉ biết thở dài. Chờ Bao Công đi khuất, Tuệ Lâm mới hỏi Nam Phong:
- Hình như huynh đã khỏi bệnh?
- Có lẽ vậy. – Nam Phong đáp – ta thấy hoàn toàn bình thường rồi.
- Làm cách nào vậy? – Tuệ Lâm tỏ ra hiếu kỳ.
Nam Phong khẽ lắc đầu;
- Ta cũng không biết. Hôm trước ta có giúp đỡ một ông lão thì được ông ta cho một quả cây rất lạ, ta ăn vào thì hết ho luôn.
- Hình dáng ra sao? – Tuệ Lâm lại hỏi.
- Trông như quả đào nhưng nhỏ hơn, màu vàng nhạt, mùi thơm như lá quýt và rất là ngọt. – Nam Phong nói.
Tuệ Lâm lấy làm lạ:
- Ta chưa từng biết qua loại quả mà huynh nói.
- Huynh không biết thì ta đành chịu. – Nam Phong nhún vai – nhưng cái chính là ta khỏi rồi.
- Vậy cũng tốt. – Tuệ Lâm hơi mỉm cười – xem ra ta có vấn đề để tìm tòi rồi đây. – Châm chọc – gác cổng tốt đi nhé.
Nói đến đây, Tuệ Lâm lại quay sang Xảo Di, hỏi:
- Hôm qua cô nói là muốn nghe ta đàn?
Xảo Di gật gật đầu. Tuệ Lâm xòe chiết phiến, nói:
- Đàn phải có nhã hứng thì mới hay được. Còn phải xem cô có cách gì làm cho ta thấy hứng thú. Chúng ta cùng chơi một trò nhé, nếu cô có thể làm cho ta thấy không thể không đàn thì ta sẽ đàn suốt hai canh giờ cho cô nghe.
Xảo Di đồng ý liền. Hai người bèn cùng nhau đi vào trong. Tuệ Lâm vừa đi vừa cười thầm: "Để xem cô có thể làm gì để khiến ta phải đàn cho cô nghe. Mà cho dù cô thật sự khiến ta đàn được thì ta đảm bảo sẽ đàn cho cô ngủ luôn".

Lư Lăng. Chu Phủ thâm nghiêm kín cổng cao tường. Một a hoàn nhỏ lấp la lấp ló, sắc mặt cho thấy cô rất vội. Mấy nô tài canh cổng cứ nhìn nhìn ngó ngó, bàn tán qua lại. Từ bên trong, một nam nhân cao lớn mặc y phục màu chàm cầm đao đi ra. Nam nhân này dung mạo tuy không quá nổi bật nhưng ưa nhìn với cái mũi chóp tròn, rãnh nhân trung sâu cùng cặp môi dày mạnh mẽ trên gương mặt hơi tròn có nét hàm vuông, y là Chu Lập, là thị vệ mà Chu Gia nuôi từ nhỏ. Trong Chu Phủ, Nam Phong xếp thứ nhất thì Chu Lập xếp thứ nhì, cũng là có vị thế. Trong vụ án Bích Dao Ký lần trước, Chu Lập bị sát thủ của Lăng Vương đả thương, tình thế vô cùng nguy kịch nhưng may mắn có một lão ma ma của Chu gia nhanh trí đã giúp y trốn thoát. Đến khi oan tình được giải, Chu Đức ra bố cáo kêu gọi tất cả gia nhân cũ trở về, lúc này, thương thế của y vừa khỏi, bèn cùng lão ma ma trở lại Chu Phủ. Nam Phong theo Bao đại nhân đến Biện Lương, Chu Lập trở nên bận rộn hơn, tất cả trách nhiệm và công việc của Nam Phong trước đây đều chuyển qua hết cho y. Bây giờ, y chính là người đứng đầu thị vệ của Chu Phủ.

Chu Lập bước ra cổng. Nô tài canh cổng đều chào. Chu Lập đã nhìn thấy a hoàn nhỏ lấp ló bèn nói nhỏ vào tai người canh cửa. Người canh cửa gật đầu rồi chạy đi. Người canh cửa đưa a hoàn nhỏ tới. Chu Lập nhìn kỹ a hoàn, xinh xắn, khả ái, dựa vào cách phục sức có thể đoán ra chủ của cô cũng tương đối giàu có. Chu Lập hỏi:

- Cô nương kia là ai? Cớ sao cứ lấp ló trước cửa Chu Gia?
A hoàn chớp chớp mắt:
- Huynh là...?
- Chu Lập – thị vệ Chu Gia. – Chu Lập đáp.
A hoàn lấy khăn chấm mồ hôi trán, nói:
- Tiểu nữ là A Hảo, a hoàn bên cạnh Vũ đại tiểu thư Vũ gia. – Đưa gói đồ đang cầm trên tay ra – tiểu thư sai tiểu nữ mang cái này gửi cho các vị, nhờ chuyển giúp cho Mạc thị vệ.
Chu Lập nhận gói đồ, gật đầu nói:
- Ta biết rồi. Đa tạ cô. Ta sẽ thưa lại với Nhị Gia.
A Hảo nhún người:
- Xin đa tạ. Xin phép cáo từ.
Chu Lập hơi cười:
- Cáo từ.
A Hảo quay gót đi. Chu Lập dặn dò nô tài canh cửa vài câu rồi vào trong.

Bên trong phủ, Chu Đức ngồi trong thư phòng đọc binh thư, áo choàng phủ hờ lên bờ vai rắn chắc, đôi mày thanh đậm hơi nhíu lại ra vẻ rất chú tâm. Mùi đàn hương từ đỉnh trầm tỏa ra nhè nhẹ. Một a hoàn yên lặng đứng bên cạnh án thư trong khi một a hoàn khác đang khơi lại lò sưởi. "Cộc... cộc... cộc...", tiếng gõ cửa vang lên kèm giọng của Chu Lập: "Nhị Gia, thuộc hạ có chuyện cần bẩm báo". Chu Đức bỏ quyển sách đang đọc xuống bàn, nói:

- Vào đi.
Cửa hé mở. Chu Lập nhanh chóng bước vào. Chu Đức ra hiệu cho a hoàn tự nãy giờ vẫn đứng bên cạnh án thư rót cho mình ly trà. Hương trà ướp hoa thơm tỏa dịu.
- Bái kiến Nhị Gia. – Chu Lập đứng trước án thư hành lễ.
Chu Đức nhận ly trà a hoàn dâng, thổi qua rồi nói:
- Miễn lễ đi, A Lập. Có chuyện gì cứ nói.
Chu Lập tạ rồi bước tới gần, đặt gói đồ lên bàn và nói:
- Bẩm Nhị Gia, có a hoàn của Vũ Tiểu Thư đến đưa đồ cho Mạc đại ca.
Chu Đức nhìn gói đồ một cái rồi gật đầu, nói:
- Cứ để đó. Ta sẽ thu xếp.
Nói đến đây, Chu Đức mới nhấp một ngụm trà nhỏ, chợt chàng như nhớ ra điều gì, liền hỏi:
- Mà A Lập này, ngươi nói là nha hoàn của Vũ Tiểu Thư đến đưa đồ hả?
Chu Lập gật đầu:
- Dạ phải.
Chu Đức khẽ chau mày:
- Sao lạ vậy? Bình thường đều là cô ấy tự đến mà.
Chu Lập nói:
- Có khi nào hôm nay cô ấy bận không?
Chu Đức lắc đầu:
- Không có lý. Phất Nhu đối với Nam Phong tình thâm ý trọng, dù có bận đến đâu cũng sẽ tự mình đến đây. – Lo lắng – Có khi nào có chuyện gì không?
Chu Lập nói:
- Nhị gia có phải nhạy cảm quá không? Vũ tiểu thư thì có thể có chuyện gì chứ?
Chu Đức nhấp thêm một

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net