CHƯƠNG XLIX

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương XLIX

Người đẹp Bách Hoa Thôn

Phủ Khai Phong tiên sinh mất tích

Bách Hoa Thôn kẻ xấu giả danh

Buổi tối ở Bách Hoa Thôn, không gian thơm nức một mùi hương đặc trưng, mùi hương của đủ loại hoa đêm. Trong căn nhà nhỏ le lói ánh đèn lọt qua khe vách, "bạch y tiểu thư" chăm chú giã thuốc, Tuệ Lâm đang tập trung vào việc chữa mắt cho bà mẹ của Liễu Hồng Xuân. Bên ngoài ngôi nhà, "Tiểu Phong" một tay nhấc váy, một tay cầm đèn vừa đi vừa để mắt tìm kiếm gì đó. Nam Phong vừa lùng sục vừa lầu bầu: "Y phục vướng víu quá. Nữ nhân đúng là cái gì cũng bất tiện".

Trong khóm hoa chợt có tiếng động lạ, Nam Phong liền nhìn về hướng đó. Khóm hoa động đậy một cách kì lạ. Biết là có điều bất bình thường, Nam Phong nâng váy cao hơn, nhón chân bước lại gần. Tư thế của chàng lúc này thật sự rất gạt người, một cô nương thùy mị tay nâng váy tay cầm đèn nhón chân đi giữa những luống hoa. Nhưng ai biết rằng "cô nương" đó đang có tâm trạng cực kỳ không tốt, cái gọi là "hoa hồng có gai" chính là đây, xúi quẩy cho ai chọc nhầm vào "cao thủ trá hình Tiểu Phong" lúc này.

Nam Phong bước lại gần. Từ trong bụi hoa, bất ngờ có một bóng đen lao ra. Nam Phong nhảy lùi lại, soi đèn nhìn kỹ, ra là một hắc y nhân bịt mặt. Hắc y nhân trừng mắt nhìn Nam Phong. Nam Phong hỏi hắn:
- Gian tế nào đêm hôm rình mò nhà dân thế?
Hắc y nhân bịt mặt nhìn Nam Phong từ trên xuống dưới rồi nói:
- Tiểu nha đầu khôn hồn mau cút!
Nam Phong quát:
- Nói mau! Có phải ngươi theo dõi Liễu Mẫu không?
Tên hắc y nhân có vẻ cáu, sấn tới, dữ dằn:
- Ta bảo ngưới cút! Muốn sống thì đừng nhiều chuyện!
Nam Phong cười cười:
- Ta không cút đấy. Ngươi làm gì ta?
Nháy mắt, lưỡi đao sắc bén đã kề lên cổ "Tiểu Phong", hắc y nhân dọa:
- Nha đầu khốn kiếp chán sống thì ta cho chết.
"Bốp!", một tiếng thật mạnh, hắc y nhân chợt bật ra, nhăn nhó. Hắn vừa bị trúng một cước đau điếng. Hắn kinh ngạc nhìn "cô nương" trước mặt:
- Ngươi biết võ công?
Nam Phong dùng ngón tay cái quẹt ngang mũi, kiêu ngạo nói:
- Thì sao?
Tên hắc y nhân điên tiết múa đao xông tới:
- Đã thế thì đừng trách ta nhẫn tâm! Nha đầu chết đi!
Nam Phong nhảy lùi ra sau, thủ thế:
- Con mắt nào của ngươi thấy ta nha đầu vậy? Bản lĩnh gì cứ trổ ra hết đi.
Cây đèn trên tay Nam Phong bị gió bạt từ thanh đao làm tắt phụt. Hai bên bắt đầu đánh nhau.

Nói trở lại Tuệ Lâm, chàng vừa quấn xong băng vải có đắp thuốc lên mắt bà cụ thì nghe bên ngoài có tiếng động lớn. Chàng bước tới khe cửa nhìn ra, nhận ra là Nam Phong đang đánh nhau. Bà lão nghe tiếng động cũng lò dò chống gậy đi ra, hỏi:
- Lâm tiểu thư, bên ngoài có chuyện gì thế?
Tuệ Lâm đỡ bà cụ lại ghế ngồi, điềm tĩnh nói:
- Không có gì đâu, có chút hỗn loạn ngoài ấy, lão bà bà đừng quá lo.
Bà cụ im lặng. Tuệ Lâm hướng mắt ra ngoài, có chút lo lắng.
"Xoẹt! Roẹt... roẹt...", Nam Phong mạnh tay xé toạt cái hạ thường tha thướt rồi ném phần vải thừa ra xa. Bộ y phục đẹp đẽ bây giờ bị xé lên tới đầu gối khoe ra hai bắp chân cứng cáp của một nam nhân luyện võ từ nhỏ. "Roẹt... roẹt..." hai tiếng nữa, hai mảnh vải lại bị ném bay, phần tay áo mềm mại cũng bị xé lên tới khuỷu, cánh tay gân guốc không có gì che đậy đã bày ra trước mắt người nhìn. Nam Phong nói thầm: "Hừm! Xé bớt đi thoải mái dễ ra tay hơn nhiều".

Tuy trời tối nhưng ánh đèn chiếu ra từ bên trong căn nhà và trăng sao nhấp nháy trên trời cũng đủ để tên hắc y nhân nhìn thấy cảnh tượng trước mắt. Hắn trố mắt, nghiến răng:
- Thì ra ngươi là nam nhân!
Nam Phong hất mặt:
- Sao? Bất ngờ hả?
Tên hắc y nhân không nói thêm câu nào, chỉ vung đao chém tới. Nam Phong dùng đế đèn trên tay đón đỡ. Không còn bị y phục vướng víu, Nam Phong ra chiêu mạnh bạo hơn, trận đánh trở nên ác liệt.

Tuệ Lâm nóng ruột đi đi lại lại trong nhà. Một khắc sau, tiếng đánh nhau bên ngoài im hẳn. Tuệ Lâm lấy cây đèn trên bàn, mở cửa bước ra ngoài. Tuệ Lâm đứng trước cửa, soi đèn nhìn quanh, cất tiếng gọi:
- Tiểu Phong.
Tiếng gió thoảng bên tai, Nam Phong từ trên cao đáp xuống giải theo một tên mặt hắc y, khăn che mặt bị kéo xuống cổ. Tuệ Lâm nhướng mày hỏi:
- Là sao đây?
Nam Phong đạp tên hắc y nhân xuống đất, nói:
- Muốn tra án này phải nhờ vào hắn.
Tuệ Lâm gật gật đầu, nói:
- Đưa hắn tới mật động trước. Ta sẽ đến sau.
Nam Phong gật đầu rồi kéo tên hắc y nhân dùng khinh công đi mất. Tuệ Lâm trở vào dặn dò và từ biệt lão bà rồi thong thả rời khỏi ngôi nhà nhỏ.

Bách Hoa Thôn nằm ở vùng thung lũng tựa vào chân núi, trong núi có một hang động ít người lui tới. Ngày đầu tiên đến đây, Tuệ Lâm đã chọn nơi này làm chỗ để bàn chuyện cơ mật. Nam Phong thắp đèn trong mật động, tra hỏi hắc y nhân vài chuyện chờ Tuệ Lâm đến.

Ánh đèn lồng chiếu qua cửa động, vạt trường bào quét đất "Lâm tiểu thư" chậm rãi bước vào. Nam Phong vẫn điềm nhiên quạt ấm nước pha trà trên cái bếp treo. Tuệ Lâm thổi đèn lồng để vào một góc rồi nói:
- Ấy da, Nam Phong, bộ y phục ta chọn cho huynh đẹp thế mà huynh lãng phí quá.
Nam Phong lấy que cời lửa, nói:
- Huynh không đánh nhau thì không hiểu đâu.
Tuệ Lâm mỉm cười một cái, bước lại chỗ hắc y nhân.

Trời sáng. Nam Phong và Tuệ Lâm thay đổi y phục nam nhân, trở về quán trọ. Nam Phong vừa đi vừa nói:
- Án này dính líu tới Ngạn Đạt Hầu Phủ, lớn chuyện rồi đây.
- Ta không quan tâm. - Tuệ Lâm lạnh nhạt nói - Hầu cũng được, vương cũng được, miễn có án thì cứ phá.
Hai người trở về quán trọ. Ở bàn giữa quán trọ có một nam nhân đang ngồi. Tuệ Lâm và Nam Phong bước đến...
- Phụ thân... - Tuệ Lâm hết sức kinh ngạc.
- Công Tôn tiên sinh?! - Nam Phong cũng sững sốt.
Nam nhân đang ngồi đứng dậy, mỉm cười:
- Ngạc nhiên sao? Ta không được tới đây à?
Tuệ Lâm vội lắc đầu:
- Không phải, không phải. Chỉ là...
- Con không cần nói nữa. - Người Tuệ Lâm gọi là "phụ thân" nói - ta hiểu con muốn nói gì.
Nam Phong tò mò;
- Tiên sinh, tại hạ không nghĩ là tiên sinh đích thân đến đây.
Vị "Công Tôn tiên sinh" đó nói:
- Chuyện này nói ra rất dài dòng, từ từ ta sẽ giải thích với hai người sau.
Không ai hỏi thêm nữa. Ba người nói chuyện dăm ba câu rồi tản ra.

Thành Biện Lương. Triển Chiêu và Trương Long, Triệu Hổ bước đi thật vội vã, sắc mặt họ lộ sự lo lắng. Triệu Hổ vừa đi vừa hỏi:
- Triển đại ca, tìm cả đêm cũng không tìm ra kẻ bắt cóc Công Tôn Tiên Sinh, biết sao đây?
Triển Chiêu đáp:
- Ta cũng không biết làm sao. Điều ta đang nghĩ là động cơ của kẻ bắt cóc...
Triệu Hổ tự trách:
- Đều tại bọn đệ vô dụng... biết ăn nói sao với Công Tôn công tử đây? Huynh ấy vì giúp chúng ta mới đến Bách Hoa Thôn mà chúng ta lại không thể bảo vệ được phụ thân huynh ấy...
- Đệ không cần tự trách. - Triển Chiêu an ủi - Cũng tại ta quá sơ suất, lúc đó chỉ lo cho Bao Đại Nhân mà quên mất... còn chỗ Công Tôn công tử thì như lời đại nhân dặn, khoan cho huynh ấy biết.
Trương Long chặc lưỡi:
- Triển đại ca, huynh bảo Triệu Hổ đừng tự trách còn huynh thì sao? Tốt nhất nên mau chóng tìm ra tung tích của tiên sinh.
Triển Chiêu không nói gì, vẫn đều chân bước. Ba người bước đến cổng thành, sai nha canh cổng liền chào. Triển Chiêu hỏi sai nha vài vấn đề để tìm manh mối.

Bách Hoa Thôn. Nam Phong vừa xem Tuệ Lâm bốc thuốc cho Liễu Mẫu vừa hỏi:
- Công Tôn huynh nghĩ động cơ gây án của Ngạn Đạt Hầu Gia là gì?
Tuệ Lâm thong thả đặt nắm thuốc vào tờ giấy vuông, nói:
- Có lẽ vì si mê nhan sắc của Liễu Hồng Xuân.
- Nhưng đường đường một hầu gia có quyền có thế, muốn mỹ nhân kiểu gì cũng có thì cớ làm sao lại si mê một cô gái câm đến mức làm chuyện phạm pháp như vậy? - Nam Phong xoa xoa cằm hỏi.
Tuệ Lâm gấp mép gói thuốc, đáp:
- Vậy ta hỏi huynh, sao huynh không yêu ai lại yêu Vũ tiểu thư?
- Ơ... - Nam Phong giật mình - mấy chuyện này vốn không có lý do mà.
- Thì đó. - Tuệ Lâm tỏ ra rất thông thạo - mấy chuyện sở thích, ham muốn,... vốn không có lý do. Với lại, huynh cũng thấy qua tranh vẽ Liễu Hồng Xuân ở nhà cô ấy rồi đó, gọi cô ấy là tuyệt sắc giai nhân không ngoa chút nào. Tuy cô ấy bị câm nhưng cái dung nhan đó đã bù khiếm khuyến rồi. - Tuệ Lâm bất ngờ quay lại nhìn Nam Phong - và một cô gái câm điếc bẩm sinh sẽ không có khả năng phản kháng.
Nam Phong khẽ chau mày:
- Ý huynh là...?
Tuệ Lâm chỉ cười rồi quay lại với số thuốc của mình. Nam Phong chắp tay sau lưng, vừa đi vòng căn phòng vừa nói:
- Đã biết rõ thủ phạm thì chuyện này dễ xử. Nhưng cái chính là phải tìm ra Liễu Hồng Xuân và chứng cứ thuyết phục chỉ tội Ngạn Đạt Hầu Gia.
Tuệ Lâm chợt lắc đầu:
- Bình tâm. Ta thấy sự việc không đơn giản như vậy đâu. Huynh có từng nghĩ qua tại sao tên A Giáp chúng ta bắt được lại để dàng cung khai như vậy hay không? Ta xem hắn không giống là sợ chúng ta...
Nam Phong dừng bước. Chàng nghĩ ngợi một chút rồi chợt giật mình:
- Thôi hỏng!
Tuệ Lâm ngừng tay gói thuốc, tuy không quay nhìn nhưng đang chú tâm lắng nghe Nam Phong. Nam Phong có chút hoảng hốt:
- Chúng ta đang sa bẫy. Ta đang nghi ngờ tất cả đều chỉ là một màn kịch. A Giáp cố tình để bị bắt và thông tin hắn cung cấp không đáng tin. Hắn nói hắn là hộ vệ của hầu phủ nhưng có một điều đến bây giờ ta mới nhớ ra. Thủ hạ của hầu phủ đều có có một hình xăm chữ thập trên vai còn tên A Giáp không có.
Tuệ Lâm đột ngột quay lại:
- Chắc chứ?
Nam Phong gật đầu:
- Chắc chắn.
Tuệ Lâm bất chợt e dè:
- Thế là không xong, xem ra chúng ta đang bị đối phương kiếm soát...
Nam Phong bước lại gần, hỏi nhỏ:
- Huynh có đối sách gì không?
Tuệ Lâm chụp lấy chiết phiến trên bàn, chậm rãi xòe ra, che kín mặt hai người, thì thầm với Nam Phong.

Màn đêm không hay biết lúc nào đã phủ xuống. Công Tôn tiên sinh yên tĩnh đọc sách bên ánh đèn dầu. Tuệ Lâm cẩn thận trải giường, dọn chăn cho ông. Sau một hồi, Tuệ Lâm bước đến bên cạnh phụ thân, nói:
- Phụ thân, con trải giường xong rồi, khi nào người mệt có thể nghỉ ngơi.
Công Tôn tiên sinh buông sách nhìn về phía giường ngủ. Nệm giường được trải rất thẳng, gối kê ngay ngắn. Tiên sinh mỉm cười nói với Tuệ Lâm:
- Hảo nhi tử, con rất hiếu thảo.
Tuệ Lâm tỏ ra không quan tâm đến lời khen ngợi, chỉ hỏi:
- Phụ thân còn gì sai bảo không?
Công Tôn tiên sinh lắc đầu. Tuệ Lâm lại nói:
- Vậy con xin lui.
Công Tôn tiên sinh gật đầu:
- Ừ. Nhớ ngủ sớm, ngày mai chúng ta sẽ cùng đến nhà Liễu Hồng Xuân.
Tuệ Lâm đáp "dạ" rồi chào lui ra ngoài. Công Tôn tiên sinh nhìn theo bóng chàng, đôi mắt ánh tia gian giảo khó hiểu.

Ánh trăng mờ mờ trên bầu trời lạnh lẽo. Quán trọ đã tắt đèn. Mọi người đã ngủ cả. Nam Phong một mình đi quanh trong sân viện, chàng không thể chợp mắt được. Vừa đi, Nam Phong vừa suy nghĩ liên miên. Bất chợt, Nam Phong nghe thấy có tiếng ai đó đang phi thân. Chàng liền chú ý tìm kiếm. Một bóng người từ quán trọ phi thân ra ngoài đường, chừng như rất vội vã và lén lút. Không suy nghĩ nhiều, Nam Phong tung người lên cao, âm thầm bám theo y.

Bóng hắc y từ quán trọ thẳng đến một gốc cây to cách đó không xa thì đáp xuống. Một bóng người đeo mặt nạ đang đợi y. Nam Phong nấp vào sau gốc cây quan sát.
- Sao rồi sao rồi? Tốt chứ? - Người đeo mặt nạ hỏi.
- Rất tốt. Hắn rất hiếu kính với ta. - Kẻ đi ra từ quán trọ đáp.
- Tốt. Ngày mai cứ thế mà làm. Ta muốn hắn đã đến thì không thể về được. Phủ Khai Phong dám đối đầu với ta thì đến một tên ta giết một tên, đến hai tên ta giết hai tên... - Kẻ đeo mặt nạ nói.
- Nhưng ta lo tên Mạc Nam Phong võ công cao cường chúng ta không đối phó nổi. - kẻ đi ta từ quán trọ lại nói.
- Không cần lo - kẻ đeo mặt nạ giọng đầy âm hiểm - chỉ cần Công Tôn Tuệ Lâm xảy ra chuyện thì Mạc Nam Phong sẽ trở thành kẻ tội đồ của Khai Phong Phủ, lúc đó thì hắn có trăm miệng cũng khó kêu, chỉ cần hắn trở mặt với Khai Phong Phủ thì không đáng bận tâm nữa. Còn nếu hắn dám lộn xộn thì cứ Chu Gia chúng ta hạ thủ, ta không tin hắn không quy phục.
Kẻ đi ra từ quán trọ gật gật đầu. Kẻ đeo mặt nạ lại nói:
- Ngươi nên hết sức cẩn trọng, bọn chúng rất tinh khôn, khéo hỏng việc.
Kẻ đi ra từ quán trọ nói:
- Ta biết rồi. An tâm. Thôi, ta trở về đây.
Rồi Nam Phong không nghe thấy họ nói gì nữa. Bóng hắc y lẩn vào màn đêm nhằm hướng quán trọ mà tiến. Nam Phong nhìn theo, xiết chặt nắm tay dồn nén cơn thịnh nộ vào lòng.

Nửa đêm canh ba. Chu Lập đang say ngủ thì trên mái nhà có tiếng động lạ. Phản xạ cực kỳ nhạy bén kéo hai mí mắt chàng bừng dậy và tay chàng chụp lấy thanh kiếm bên cạnh, phi thân qua cửa sổ. Trên mái nhà chỗ phòng của Chu Lập có một bóng nhân đang đứng, vạt áo đen huyền hòa tan trong đêm với tư thế ôm chặt thanh kiếm rất kiêu dũng. Chu Lâp đáp xuống mái nhà, nhíu mày gọi:
- Mạc đại ca.
Bóng nhân quay lại, đúng thật là Nam Phong. Nam Phong không tỏ ra chút gì gấp gáp hay lo lắng, rất ôn hòa nói:
- Canh ba đánh thức, đệ đừng trách ta nhé.
- Không dám, không dám. - Chu Lập bước đến gần - chắc đại ca có chuyện hệ trọng
Nam Phong gật đầu, thận trọng nói:
- A Lập, thời gian sắp tới đệ hãy đặt biệt chú ý an ninh trong phủ, tuyệt đối không được khinh suất.
Chu Lập kinh động:
- Đại ca nói vậy là sao?
- Nhất thời khó nói rõ. Ta rất không muốn Chu Gia gặp phải tai bay vạ gió chỉ vì ta dính líu tới Khai Phong Phủ. - Nam Phong đưa cho Chu Lập một lọ sứ trắng nhỏ - Hãy giữ lấy, đây là Cứu Mệnh Đơn gia truyền của Công Tôn tiên sinh Khai Phong Phủ, có khả năng giữ lại hơi thở cho người hấp hối, lúc nguy cấp có thể dùng tới.
Chu Lập nhận lọ thuốc, tỏ ra rất kinh ngạc:
- Thật ra đã xảy ra chuyện gì chứ? Huynh nói cho đệ biết đi.
Nam Phong lẽ lắc đầu:
- Ta không thể cho đệ biết. - vỗ nhẹ vào vai Chu Lập - bây giờ ta có một trách nhiệm hết sức nặng nề, chủ tử ta phó thác cho đệ, hãy cố gắng.
Chu Lập tuy chưa hiểu lắm nhưng vẫn gật đầu:
- Đại ca yên tâm. Đệ sẽ liều chết bảo vệ chủ tử.
Lúc này Nam Phong mới mỉm cười một cái, nói:
- Vậy là tốt. Ta phải đi gấp. Cáo từ.
Nam Phong nói dứt câu thì ôm quyền chào rồi tung mình lên không mất dạng. Chu Lập xoay xoay lọ sứ trắng trên tay, lòng đầy hồ nghi.

Buổi sáng tại quán trọ Bách Hoa Thôn. Hôm nay, Nam Phong đặc biệt bám dính lấy Tuệ Lâm. Sau khi dùng điểm tâm xong, Công Tôn tiên sinh phân phó:
- Bây giờ chúng ta chia nhau ra làm việc. Nam Phong, cậu đi theo dõi Ngạn Đạt Hầu Phủ, chuyện ở nhà của Liễu Hồng Xuân để phụ tử ta lo.
Nam Phong mặt không lộ tình, nói:
- Tiên sinh, nên đi chung đi, nếu hai vị có bất trắc tại hạ không thể đền đâu.
- Yên tâm đi, sẽ không có chuyện. - Công Tôn tiên sinh tỏ ra rất quyết đoán - ta bảo sao cứ nghe vậy đi.
Nam Phong cười nhạt một cái, gật đầu:
- Được. Vậy xin cáo từ trước.
Nói rồi chàng làm lễ chào và quay lưng bước thẳng. Chờ Nam Phong đi khuất Công Tôn tiên sinh mới bảo Tuệ Lâm:
- Chúng ta đi thôi.
Và họ kẻ trước người sau rời khỏi quán trọ. Công Tôn tiên sinh cùng Tuệ Lâm vừa đi vừa trò chuyện nhưng câu chuyện thật sự nhạt nhẽo và nhàm chán, chừng như họ chỉ nói cho cái để nói.

Đến trước cửa nhà Liễu Mẫu, Tuệ Lâm vừa tinh nghịch tâng nhẹ gói thuốc trên tay vừa nói với Công Tôn tiên sinh:
- Phụ thân, chính là chỗ này.
- Là chỗ này... - Công Tôn tiên sinh trong lời nói có chút kỳ dị - đúng là vậy...
Vừa lúc này, cát bụi bỗng mù mịt, từ bốn phía dậy tiếng ồn ào và bốn tên hắc y nhân bịt mặt hai đao hai kiếm xông ra. Tuệ Lâm còn chưa kịp hiểu chuyện gì thì đã lấy đao bén kề trước mặt. "Cheng!", tiếng kim loại chạm nhau. Tuệ Lâm nghe gió rát cả mặt và nhìn thấy kiếm tuệ màu xanh lam quen thuộc, Nam Phong đã bất ngờ xuất hiện cứu tiểu tiên sinh khỏi nguy hiểm trong gang tấc. Nam Phong hai mắt chứa đầy lãnh khí, tay trái cầm ngang thân kiếm nâng ngang tầm mặt, tay phải nắm chặt chuôi kiếm sẵn sàng rút ra đứng cản trước Tuệ Lâm, bình tĩnh nói:
- Đừng lo lắng, có ta ở đây thì huynh sẽ không mất một sợi tóc.
Tuệ Lâm lúc này đã nắm bắt được diễn biến, thở ra một tiếng, hỏi:
- Sao huynh xuất hiện đúng lúc vậy?
Nam Phong đáp:
- Ta đi theo huynh mà.
Nói rồi, chàng quét mắt nhìn qua bốn tên thích khách, châm chọc:
- Thật có tâm, đi ám sát một người không biết võ công mà lại kéo một toán bốn tên như thế.
Vị "Công Tôn tiên sinh" vừa thấy Nam Phong xuất hiện thì thần sắc liền thay đổi nhưng đã nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nói:
- Nam Phong đến thật đúng lúc, có cậu ở đây là tốt rồi.
Nam Phong chỉ khinh khỉnh cười mà không đáp. Bốn tên thích khách đưa mắt nhìn nhau rồi nhất tề xông lên. Nam Phong rút kiếm ứng chiến. Trận ác đấu diễn ra. Chỉ thấy tứ bề mù mịt cát bay đá chạy lẫn tiếng binh khí hỗn tạp. "Leng keng...", âm thanh binh khí rời rạc dần. Bụi bặm cũng tan bớt. Bây giờ cảnh vật đã được nhìn rõ, bốn tên thích khách kéo nhau bỏ chạy trong khi Nam Phong chỉ nhìn mà không đuổi theo. Tuệ Lâm thấy vụt qua mắt một tia đỏ.
- Nam Phong, huynh bị thương rồi. - Tiểu tiên sinh vội vàng chụp lấy tay cầm kiếm của Nam Phong.
Trên cổ tay Nam Phong máu đỏ vẫn chưa cầm. Nam Phong kéo tay áo che đi vết thương, gạt tay Tuệ Lâm ra, cười cười:
- Không sao, là do ta bất cẩn thôi.
- Không được. - Tuệ Lâm dứt khoác kéo tay Nam Phong xem thương thế - tuy không có độc nhưng cũng không đơn giản, nếu không cẩn thận sẽ ảnh hưởng đến gân cốt thì sau này sẽ không thể dùng binh khí nữa.
- Nghiêm trọng vậy sao? - Nam Phong có vẻ không tin.
Tuệ Lâm rất nghiêm túc nói:
- Ta không gạt huynh. Có lẽ trong thời gian sắp tới huynh không được dùng tay phải cho đến khi vết thương lành.
- Cái đó cho qua đi. Không dùng tay phải thì ta biết làm sao đây? - Nam Phong tỏ ra không bằng lòng.
Nhưng Công Tôn Tuệ Lâm một khi đã quyết chuyện gì thì không thể thay đổi, chàng kiên quyết:
- Không tới phiên huynh không đồng ý. Cứ quyết định như vậy. Bây giờ ta mang thuốc vào cho lão bà bà rồi sẽ cùng huynh về quán trọ trị thương.
Nói dứt lời, Tuệ Lâm bước nhanh vào nhà tranh. Công Tôn tiên sinh khó hiểu nhìn theo chàng rồi lại nhìn Nam Phong, tự hỏi: "Hai cái tên này rốt cuộc là sao đây?".

Quán trọ Bách Hoa Thôn. Nam Phong để yên cho Tuệ Lâm băng vết thương. Thỉnh thoảng, chàng len lén nhìn Công Tôn tiên sinh, băn khoăn: "Ta nên nói sao với Công Tôn công tử đây?". Tuệ Lâm không hề nói một lời nào về vụ hành thích vừa rồi, cũng chẳng nói tiếng nào với phụ thân. Nam Phong lòng đầy mối lo nhưng cũng đành im lặng.

Phủ Khai Phong. Bao Đại Nhân đứng ngồi không yên, âu sầu lo lắng. Công Tôn tiên sinh bị bắt cóc, chuyện này không nhỏ chút nào. Tất cả nhân lực trong phủ đều được điều động để đi tìm nhưng chẳng ai có tung tích gì. Triển Chiêu bình thường trầm ổn là thế nhưng lần này cũng khó tránh được sốt ruột, suốt ngày chạy đôn chạy đáo.

Quán trò Bách Hoa Thôn giữa đêm yên tĩnh. Mùi hoa thơm trùm phủ khắp nơi. Công Tôn tiên sinh chắp tay sau lưng một mình đi đi lại lại trong phòng, sắc mặt ông dàu dàu cau có, trán ông nhăn lại như đang tính toán gì đó. Tuệ Lâm và Nam Phong thì nhỏ tiếng bàn bạc. Tuệ Lâm tỏ ra rất ưu tư:
- Huynh không thể dùng tay phải, sắp tới sẽ bất lợi đây.
Nam Phong vừa xoa xoa cái cổ tay bị thương vừa nói:
- Ta biết bốn tên thích khách ban sáng là ai.
Tuệ Lâm kinh ngạc:
- Huynh biết sao giờ này mới nói?
- Ta phải chắc chắn mới dám nói chứ. - Nam Phong tỏ ra rất thành thật - căn cứ vào thân thủ, ta biết chúng là hộ vệ trong tư dinh của Hộ Quốc Đại Tướng Quân Gia Tín.
Tuệ Lâm thận trọng:
- Huynh nói rõ ta nghe.
Nam Phong mỉm cười rồi nói:
- Vùng này là địa phận của ta, có bao nhiêu danh gia vọng tộc, bao nhiêu cao thủ ta đều biết rõ. Hộ Quốc Đại Tướng Quân Gia Tín do có công chống giặc nên được ban tước vị và có một tòa dinh thự, cũng gần Chu Phủ thôi. Vị tướng quân này tính tình bạo ngược, thích hiếp đáp người. Cách đây mấy năm, giữa người cả phủ tướng quân và Chu đại gia xảy ra bất hòa. Hắn cho thuộc hạ đến Chu Phủ gây sự, lúc đó ta và bọn chúng đã giao đấu nên ta nhớ rõ thân thủ của chúng.
Tuệ Lâm khẽ chau mày:
- Xem ra thì chuyện càng làm càng lớn rồi. Cần

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net