CHƯƠNG XLVII

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG XLVII
Người đẹp Bách Hoa Thôn
Nam Phong nhận giúp giải oan tình
Tuệ Lâm một chuyến đến Lư Lăng

Từ Vân Tự hôm nay có khách quý ghé thăm. Một chiếc kiệu trang nhã dừng trước cổng Tam Quan Từ Vân Tự. Từ trong kiệu, một cô gái xinh đẹp ôn nhu bước ra. Vị hòa thượng tri khách niềm nở đón tiếp nàng. Bộ y phục bằng tơ màu xanh xen tím mềm mại bao phủ lấy thân hình uyển chuyển, nàng dịu dàng bước vào đại điện dâng hương. Sau khi dâng hương và cúng dường, nàng ra phía hậu liêu để nghe phương trượng khai thị một đoạn kinh văn. Hậu liêu chùa yên tĩnh lạ thường. Cô gái trẻ chăm chú lắng nghe đại sư thuyết kinh, đôi mày thanh cong hơi nhíu lại làm nổi lên một đường răn nhỏ trên trán. Bàn tay xinh đẹp giữ lấy quyển kinh văn. Nàng nghiền ngẫm để nằm lòng bài Pháp Cú:

"Chớ thân với bạn ác,

Chớ thân kẻ tiểu nhân.

Hãy thân người bạn lành,

Hãy thân bậc thượng nhân."

Nàng chính là ái nữ của Lại Bộ Thượng Thư, tên là Đường Song Khuê, mười lăm tuổi xuân xanh, hiền ngoan nhu mì, tín kỉnh Phật Pháp. Sau đôi ba câu đàm đạo, nàng ngỏ ý muốn xin một bản kinh văn về xem. Phương trượng đồng ý, sai tiểu sa di mang đến cho nàng một bản kinh do Vương Triều chép.

Tiểu sa si mang kinh đến. Đường tiểu thư đỡ lấy kinh bằng hai tay vô cùng cung kính. Nàng nhìn vào những dòng chữ tuyệt đẹp thì không khỏi sửng sốt. Nàng hỏi sư trụ trì:

- Phương trượng đại sư, xin hỏi đại sư kinh này do ai chép?

Tính Không đại sư thong thả nhấp trà rồi đáp:

- Là do một vị thí chủ ở Khai Phong Phủ đến tự thanh tu và làm việc công quả chép.

Đường tiểu thư khẽ chau mày. Khai Phong Phủ? Trí tò mò của nàng bị kích thích. Nàng lại hỏi:

- Phương trượng, xin hỏi vị thí chủ đó còn ở tự không?

Tính Không đại sư đáp:

- Vẫn còn.

Nàng thiếu nữ hơi e ngại, ngập ngừng nói:

- Bạch phương trượng, tín nữ có ý muốn biên tả một số kinh văn để cúng dường cầu phước cho phụ mẫu nhưng chưa tìm được người viết chữ vừa ý. Nay gặp được nét chữ này thì thầm hoan hỷ trong lòng, xin phép đại sư có thể cho tiểu nữ gặp người này để cùng thương lượng có được hay không?

Tính Không đại sư nở nụ cười từ bi, ấm trầm nói:

- Đường thí chủ có lòng như vậy thật đáng hoan nghênh. Vương Giáo Úy của phủ Khai Phong là người tử tế, có lẽ rất thích hợp giúp tiểu thư hoàn thành sở nguyện. Để ta sai tiểu sa di dẫn cô đi gặp.

Song Khuê nhu mì mỉm cười đáp tạ. Tiểu sa di nhận lệnh trụ trì dẫn nàng qua một phòng khách nhỏ rồi đi báo cho Vương Triều. Vương Triều vẫn làm công việc hằng ngày của chàng ở Từ Vân Tự là cần mẫn, nắn nót biên chép kinh văn. Chữ viết của chàng vẫn đều tăm tắp, rõ ràng, đẹp đẽ, cuốn hút người nhìn. Tiểu sa di vào báo. Vương Triều nghe nói có "nữ thí chủ" cần gặp thì chợt động tâm nghĩ đến Tiểu Hoa. Cũng phải, ngoài Tiểu Hoa ra thì chàng thật không nghĩ ra có cô nương nào lại đến tìm chàng. Tuệ Linh ư? Không thể nào, Công Tôn cô nương mà đến thì chắc chắn phải có Triển Đại Nhân cùng đến. Chàng chỉnh trang y phục theo tiểu sa di ra phòng khách mà lòng vừa mừng vừa lo. Mừng vì có thể gặp Tiểu Hoa, còn lo vì sợ lại có chuyên như lần trước.

Vương Triều bước vào phòng khách. Mùi hương mộc mạc dễ chịu nhẹ nhàng lan tỏa. Một cô gái đã ngồi sẵn bên ấm trà bốc lên làn khói nhạt chờ chàng. Một sự thất vọng. Người đó không phải Tiểu Hoa của chàng. Nhưng chàng vẫn điềm đạm bước vào, trong lòng mang một nỗi hoài nghi. Vương Triều bước đến trước mặt Đường Song Khuê, chắp tay chào theo nghi thức nhà Phật:

- Thiện tai, thiện tai, xin chào cô nương.

Đường Song Khuê hướng đôi mắt hạc với đầu mắt hơi tròn và cuốn xuống thấp nhìn lên. Mí mắt nàng chợt bất động không chớp. Nam nhân trước mặt nàng giản dị, thanh đạm trong lớp lam phục nhưng sự anh tuấn một cách nhẹ nhàng, dung dị của y thật cuốn hút người khác. Nàng lấy tinh thần, đứng lên chắp tay đáp lễ:

- Thiện tai, xin chào công tử.

Vương Triều tỏ ra rất hòa nhã, cởi mở đúng như tính cách của chàng, đưa tay làm dấu mời rồi vừa ngồi xuống vừa nói:

- Nghe nói là cô nương tìm ta?

Song Khuê đoan trang ý tứ ngồi xuống chỗ của mình, đáp:

- Phải. Ta được xem nét chữ của công tử nên có lòng mến mộ, muốn diện kiến.

Vương Triều rót trà cho nàng và nói:

- Cô nương quá lời rồi.

Hai người ngồi quỳ bên chiếc bàn thấp đối diện nhau. Qua làn khỏi trà mỏng mảnh, Vương Triều theo phản xạ tự nhiên của một người chuyên điều tra án tình, chú ý đánh giá nữ nhân trước mặt. Khuôn mặt nàng có phần má rộng nhất, ửng hồng nhưng lưỡng quyền không nhô cùng hai lọn tóc đen xõa dọc làm gương mặt trông thanh tú hơn. Đôi hạc nhãn có ánh nhìn đoan trang với đôi mày tuy không phải lá liễu hay trăng non nhưng vẫn rất thanh tú, mềm mại. Môi chữ tứ (*) khép kín đầy đặn, đỏ tươi nổi bật trên làn da trắng. Mái tóc tết đơn giản, cài thoa trang nhã. Vương Triều nhận định rằng cô gái này tuy không thể gọi là khuynh quốc khuynh thành nhưng cái dung nhan đó vẫn đủ sức khiến cho bao người phải mê mệt.

Lặng lẽ một chút, cô gái mới cất giọng nói nhỏ nhẹ:

- Công tử, tiểu nữ họ Đường, danh Song Khuê. Hân hạnh tiếp kiến.

Vương Triều thổi ly trà, đáp:

- Thì ra là Đường tiểu thư, hân hạnh hân hạnh. Tại hạ Vương Triều.

Song Khuê nhã nhặn nâng ly trà, nói:

- Ra là Vương Giáo Úy của Phủ Khai Phong, nghe danh đã lâu.

Rồi nàng cúi gương mặt đẹp xuống thổi trà cho nguội bớt, lòng nhen nhúm hảo cảm. Danh tiếng của Phủ Khai Phong ai mà chẳng biết. Vương Triều vào các dịp lễ tết vẫn hay viết tranh chữ để các huynh đệ mang đi bán cho bá tánh rồi lấy tiền cùng nhau vào tửu lầu đánh chén hoặc là giúp đỡ những người khốn khó nên chuyện Vương Giáo Úy có tài thư pháp cũng không ít người biết. Thiên kim của Lại Bộ Thượng Thư ở chốn khuê môn cũng có nghe qua đôi lần phụ thân và các ca ca nhắc tới nhưng chưa gặp mặt người được gọi là Vương Giáo Úy lần nào. Nay trực tiếp gặp mặt, nàng không khỏi cảm thán rằng thì ra nam nhân của Phủ Khai Phong không phải chỉ giỏi việc phá án, đánh đấm mà cũng rất lịch thiệp, hòa nhã và dung mạo cũng ưa nhìn nữa.

(Các bạn fan nữ ai đọc đến đây mà ao ước rằng mình là một trong những cô nương trong này để thoải mái ngắm mấy chàng thì về hội của ta. Ta thấy vị trí của Linh với Hoa là tiện nhất luôn đó, gặp hằng ngày)

Vương Triều nhấp trà thấm giọng rồi lên tiếng dẫn dắt câu chuyện:

- Xin hỏi Đường tiểu thư gặp ta có chuyện gì?

Song Khuê nhũn nhặn đặt ly trà xuống bàn, nhỏ nhẹ đáp:

- Không giấu gì Vương Giáo Úy, tiểu nữ từ lâu phát tâm ấn tống kinh văn nhưng chưa tìm được người chép kinh vừa ý. Nay được phương trượng phát cho một bản kinh do đại nhân chép, tiểu nữ rất hâm mộ. Có ý muốn nhờ đại nhân giúp đỡ tiểu nữ hoàn thành tâm nguyện.

Vương Triều nói:

- Tiểu thư có tâm nguyện như vậy thật đáng quý. Nhưng hiện tại ta đang nhận lệnh của Bao Đại Nhân ở lại Từ Vân Tự phụ giúp cho Thủy Lục Pháp Hội năm sau, không thể làm chuyện khác được.

Song Khuê hơi xiết cái khăn lụa trong tay, nói:

- Vâng, Song Khuê hiểu mà. Chuyện này cũng không cần gấp. Nếu đại nhân bằng lòng thì chúng ta sẽ gặp nhau ở Thủy Lục Pháp Hội để bàn bạc kỹ lưỡng.

Vương Triều đắn đo nghĩ ngợi. Người trước mặt chàng vừa nhìn là biết khuê môn thục nữ, con nhà nề nếp. Tuy nói việc biên tả, ấn tống kinh văn là chuyện công đức tốt đẹp nhưng chàng là nam tử chưa thành gia, qua lại với cô nương thế này khó tránh tai tiếng. Với lại, Khai Phong Phủ công vụ bộn bề, chàng thật chẳng dám gánh thêm việc gì nữa. Xoay xoay ly trà rồi lại đặt xuống, Vương Triều thẳng thắn nói:

- Ý tốt của cô nương tại hạ không thể nhận. Xin thứ lỗi. Tại hạ "sinh tại công môn, thân bất do kỷ", làm việc gì cũng phải theo mệnh lệnh của đại nhân. – Thiện ý – nếu cô nương muốn tìm người viết chữ đẹp, tại hạ có thể giới thiệu.

Song Khuê lộ dị sắc trên mặt. Nàng ấn tượng bởi hình ảnh Vương Triều ánh mắt trầm ổn nhìn vào ly trà đang xoay trên tay. Dáng vẻ này làm chàng trông oai vệ và anh tuấn lạ lùng. Nàng cũng hụt hẫng vì chàng thẳng thừng từ chối mình. Có lẽ nàng khuê nữ ít ra khỏi chốn phòng loan này lần đầu bạo gan đề xuất ý kiến với một nam nhân lạ mặt mà lại bị từ chối nên vô cùng e thẹn. Nàng nhấp một ít trà giữ bình tĩnh rồi nói:

- Đa tạ ý tốt của giáo úy. Để ngài phải chê cười rồi.

Vương Triều vẫn giữ vẻ trầm ổn:

- Ta nào dám chê cười. Ta rất tiếc vì không giúp được cô.

Đường Song Khuê gượng gạo:

- Đại nhân quá lời. – Đứng dậy – xin lỗi đã quấy rầy và cảm tạ đại nhân đã tiếp chuyện. – Hơi nhún chân – tiểu nữ xin cáo từ.

Vương Triều đứng dậy đáp lễ:

- Ta tiễn cô.

Và rồi Vương Giáo Úy tiễn Đường Tiểu Thư ra tận cổng. Song Khuê trở về phủ Lại Bộ Thượng Thư với tâm trạng hỗn độn khó hiểu.

Phủ Khai Phong. Văn Xảo Di cẩn thận ghi ghi chép chép và say sưa nghe Tuệ Linh giảng giải gì đó. Tiểu Hoa cũng ngồi một bên lắng nghe. Ai đi ngang nhìn vào cũng tưởng các tài nữ đang trao đổi học thuật. Nhưng thật ra thì...

"Ca ca của ta là người rất trầm tĩnh, dù là trong bất tình huống nào cũng khéo léo che đậy cảm xúc của mình. Huynh ấy không muốn người khác phải bận tâm lo lắng cho mình nên dù có chuyện cũng nói "Ta ổn". Huynh ấy lại rất nguyên tắc, bình thường đùa cợt thế nào cũng được nhưng khi làm việc thì rất nghiêm túc. Khi huynh ấy chuyên tâm làm việc gì đó thì tuyệt đối đừng quấy rầy, bằng không huynh ấy sẽ rất phật lòng...". Tuệ Linh rất nhiệt tình bày tỏ về ca ca cho Xảo Di nghe. Hóa ra là các nàng đang giúp Xảo Di tìm hiểu Tuệ Lâm.

Xảo Di ghi ghi chép chép rồi chợt hỏi:

- Che đậy cảm xúc sao? Ta thấy huynh ấy rất chân thành góp ý, nghĩ sao nói vậy mà.

Tuệ Linh hơi mỉm cười:

- Một phần thôi. Với những chuyện không vừa ý tất nhiên huynh ấy sẽ không ngại lên tiếng nhưng huynh ấy không bộc trực đơn thuần như vậy, lời nói và ánh mắt của huynh ấy không chứa cảm xúc. Nếu muốn dựa vào thần sắc để nắm bắt tâm trạng huynh ấy là điều bất khả. Phải là người kề cận, gần gũi lâu ngày thì mới có thể hiểu huynh ấy thật sự nghĩ gì.

Xảo Di gật gật đầu, ghi ghi chép chép. Tuệ Linh uống ngụm nước thấm giọng. Nàng cố tình không nói ra một đặc điểm để nhận biết tâm trạng của Tuệ Lâm chính là nhìn vào cây quạt trên tay chàng. Dù sao, nàng cũng không thể đem hết tâm tư ca ca phơi ra cho thiên hạ tỏ tường được, sẽ không có lợi cho ca ca nàng. Nàng tự biết nếu Xảo Di có lòng có tâm thì trước sau gì cũng sẽ nhận ra điều này. Xảo Di hỏi tiếp:

- Còn gì nữa không?

Tuệ Linh thong thả nói tiếp:

- Huynh ấy rất thích sạch sẽ, luôn ăn ở ngăn nắp. Huynh ấy cũng thích ăn ngọt. Với mọi người luôn cư xử ôn hòa, với cô nương nào cũng tử tế nên đừng tùy ý suy diễn lung tung, huynh ấy sẽ không thích.

Xảo Di lại gật đầu:

- Ta nhớ rồi. – Chợt chớp mắt – thích ăn ngọt sao?

Tuệ Linh gật đầu:

- Phải. Huynh ấy thích ngọt nhưng không muốn người khác biết. Nếu để ý sẽ thấy hôm nào thức ăn nêm ngọt một chút huynh ấy sẽ ăn nhiều hơn bình thường nửa bát cơm.

Tuệ Linh nói tới đây thì Tiểu Hoa lên tiếng tán thành:

- Cái này ta cũng có để ý, đúng là như vậy. Ta thấy huynh ấy còn rất vui vẻ khi ăn mấy món đồ ngọt nữa.

Xảo Di tỏ ra rất vui mừng, thân mật ôm lấy Tuệ Linh:

- Công Tôn cô nương thật đa tạ nha. Nếu không có cô thì ta thật phải tốn rất nhiều thời gian mới tìm hiểu được chừng này thứ về Tuệ Lâm. Cô yên tâm, sau này ta nhất định sẽ tuyệt đối cư xử tốt với cô.

Tuệ Linh chân thành nói:

- Cô không cần đa tạ ta. Thấy cô có tâm có lòng với ca ca ta như vậy là ta vui mừng rồi. Chỉ mong cô hãy đối tốt với huynh ấy.

Xảo Di buông Tuệ Linh ra, tươi cười:

- Nhất định ta sẽ đối tốt với huynh ấy.

Tiểu Hoa phẩy nhẹ cây quạt, lém lỉnh nói:

- Văn Nữ Quan à, bọn ta giúp cô như vậy cô nên đáp tạ gì đó chứ. Mai mối cũng phải mất tiền nha.

Xảo Di niềm nở:

- Hoa tiểu thư nói phải. Ta sẽ mời hai người một bữa.

- Nhất trí vậy đi. – Tiểu Hoa đá mí mắt với Tuệ Linh - Nhu Phúc Tửu Lầu nha.

Tuệ Linh gật đầu tán thành. Xảo Di vẫn tươi cười:

- Được. Nhu Phúc Tửu Lầu. Để ta sắp xếp thời gian rồi báo hai người biết.

Tuệ Linh và Tiểu Hoa đồng ý. Ba nàng tíu tít chuyện trò rất vui vẻ.

Lư Lăng. Nam Phong chậm rãi bước đi trên con đường trải sỏi thẳng tắp giữa hai hàng cây rụng lá. Dáng người vững chãi, đôi mắt nâu huyền chất chứa nhiều tâm sự, kiếm tuệ màu lam đung đưa theo nhịp chân đi, bước chân đều đặn, không chậm không nhanh làm đôi vạt áo như vương vấn những chiếc lá rơi vội vàng, trông Nam Phong lúc này một nét kinh tâm động phách đủ khiến cho kẻ nào dám mở miệng nói "dung mạo của nam nhân không thể khuynh thành" phải câm nín lập tức. Nam Phong vừa đi vừa không ngừng suy nghĩ về tình cảnh rối ren của chàng và Phất Nhu. Chàng đi mãi đi mãi, quên mất đã đi được bao xa. Chàng đi qua hết con đường sỏi, thẳng vào rừng sâu. Lo toan quấn lấy bước chân chàng.

Phía trước chợt vang lên tiếng kêu cứu. Tiếng kêu khàn khàn của một người đàn ông trung niên xé toạch tán rừng dội thẳng vào màn nhĩ Nam Phong. Chàng bừng thoát khỏi ý niệm hiện tại. Chàng dừng chân tại chỗ, định thần lắng nghe và xác định hướng phát ra tiếng kêu cứu. Chừng đã xác định được phương hướng thì chàng tung mình lên cao, nháy mắt đã mất hút sau những tán cây rừng. Nam Phong trực chỉ đến nơi có tiếng kêu cứu phát ra. Chàng thấy trước mặt mình diễn ra một cảnh đánh cướp thương buôn. Một đoàn xe cắm cờ thương nhân cùng bảy người già có trẻ có có vẻ như là ông chủ buôn và tùy tùng đang bị bọn cướp vây quanh. Nam Phong cảm thấy dị thường, lẩm bẩm: "Quái lạ, tại sao vùng này bây giờ lại có cướp nhỉ?". Nhưng chàng cũng không nghĩ nhiều mà nhanh chóng đáp xuống trước mặt bọn cướp. Bọn cướp nhận thấy sự có mặt của chàng, liền bỏ "con mồi" ra, tiến về phía Nam Phong. Nam Phong ngắt cọng cỏ ngậm vào miệng, tựa lưng vào gốc cây, kiếm ôm trước ngực, một chân chạm đất, một chân co chạm lòng bàn chân vào thân cây, ánh mắt liếc ngang nhìn bọn cướp, trưng ra dáng vẻ cực kỳ ngạo nghễ. Một tên cướp cầm đao hất mặt hỏi chàng:

- Ngươi là ai?

Nam Phong vừa lấy cọng cỏ trong miệng ra ngoáy ngoáy tai vừa hỏi:

- Ngươi nói gì?

Tên cướp sừng sộ:

- Tên điếc! Gia gia hỏi người là ai?

Nam Phong ném cọng cỏ xuống đất, cười:

- À, nghe rồi. Ta hả? Ta là người. – Ngắt cọng cỏ khác tiếp tục ngậm vào miệng.

Tên cướp nghiến răng:

- Ta có nói ngươi là chó sao? Ta muốn hỏi ngươi là kẻ nào? Từ đâu tới.

"Cốp!", tên cướp vừa dứt câu thì một hòn đá bỗng nhiên từ dưới đất bay lên đập vào trán hắn. Tên cướp sờ tay lên trán, máu đỏ bết vào tay. Hắn trợn mắt nhìn Nam Phong. Nam Phong điềm nhiên lấy cọng cỏ khỏi miệng, nói:

- Ăn nói lịch sự chút đi huynh đài. – Ngậm lại cỏ.

Tên cướp nghiến răng trèo trẹo, vừa gào vừa vung đao chém tới:

- Tiểu tử thúi! Ta giết chết ngươi.

Nam Phong lách người né đao. Tên cướp hung hãn chém loạn xạ. Nam Phong xoay kiếm chặn ngang lưỡi đao rồi bồi thêm một cước vào giữa ngực làm tên cướp ngã lăn quay. Hắn tức tối quát thuộc hạ:

- Các ngươi xông lên giết hắn cho ta! Ai giết được ta thưởng!

Thế là cả toán cướp hò reo ầm ĩ xông lên. Nam Phong quét mắt một vòng rồi phi nhanh đến chỗ xe buôn. Chàng cong chân đá móc một cái đòn gánh dưới đất. Cái đòn gánh bị cước lực mạnh làm cho bay cao, đập thẳng vào ngực ba tên cướp đầu hàng trong đội ngũ đang xông lên. Ba tên đi đầu choáng váng bật ngửa làm cả đội ngũ mất tư thế. Nam Phong lại phi đến chụp lấy cái đòn gánh cầm ở tay. Bọn cướp lấy lại được thăng bằng lại xông lên. Chỉ nghe mấy tiếng "vụt vụt", "huỳnh huỳnh", "binh binh" và thấy đầu đòn gánh xé gió qua lại. Một lát sau, cả toán cướp kẻ u đầu, người mẻ trán nằm bò ra đất. Nam Phong chống đòn gánh xuống đất, lạnh nhạt nhìn chúng, phun cọng cỏ nãy giờ vẫn ngậm ra khỏi miệng, gằn một tiếng:

- Cút!

Cả bọn hoang mang nhìn Nam Phong rồi lại nhìn nhau và đồng chạy tuốt. Nam Phong chờ chúng đi khỏi thì mới bước nhanh tới chỗ đoàn thương buôn. Cả đoàn người lấm lét nhìn nhau. Nam Phong thấy người đàn ông trung niên mặt mày xanh mét ngồi bệt dưới đất thì buông đòn gánh, ân cần cúi xuống hỏi thăm:

- Đại thúc bị kinh sợ sao?

Người đàn ông vẫn còn run rẩy lắm. Nam Phong lại quan sát rồi bước đến xe ngựa lấy một bình nước. Chàng mở bình nước đưa cho trung niên nhân, nói:

- Uống ngụm nước sẽ bình tĩnh hơn đó.

Trung niên nhân vẫn không phản ứng. Nam Phong đành phải kề bình nước lên miệng ông lão, dốc bình cho nước chảy ra rồi khéo léo tác động vào các huyệt đạo để ông mở miệng, nước trôi xuống cổ. Sau khi cho trung niên nhân uống nước, Nam Phong lại vuốt nhẹ sống lưng ông lão, ấm giọng hỏi:

- Đại thúc đã bình tâm lại chưa?

Trung niên nhân lúc này đã bình tâm lại. Ông nhìn Nam Phong rồi lại nhìn mọi người xung quanh. Bất chợt, ông đổi tư thế, hướng Nam Phong hành lễ quỳ bái nhưng Nam Phong đã kịp ngăn lại.

- Đại thúc đừng làm vậy, ta tổn thọ mất.

Trung niên nhân vô cùng cảm kích, run run nói:

- Đa tạ tráng sĩ, đa tạ tráng sĩ.

Nam Phong ra hiệu cho tùy tùng của trung niên nhân đến đỡ ông ta rồi vừa bước lại phía xe ngựa vừa nói:

- Chút chuyện nhỏ thôi mà, đại thúc không cần khách khí.

Nam Phong đặt bình nước vào vị trí cũ rồi chợt đưa mắt nhìn xuống đất. Dưới chân chàng là một bao trà lớn bị mở miệng, vương vãi khắp nơi. Nam Phong cúi nhặt một ít mẫu trà lên xem rồi hỏi:

- Trà Thiết Quan Âm loại thượng phẩm. Các vị là thương nhân buôn trà sao?

Trung niên nhân lúc này vừa hồ hởi bước tới vừa nói:

- Tráng sĩ thật biết nhìn. Phải, ta là thương nhân buôn trà. Ta là Vũ Khanh.

Nam Phong vừa nghe qua cái tên Vũ Khanh thì không khỏi giật mình, thầm nói: "Thì ra là phụ thân của Phất Nhu. Đúng là không ngờ". Nam Phong nở nụ cười thật thân thiện:

- Hóa ra là Vũ lão gia. Căn cứ theo hướng đi thì chắc là lão gia muốn về nhà đúng không? Sẵn cùng đường, xin phép cho tại hạ hộ tống.

Vũ lão gia khách khí:

- Có phiền tráng sĩ không?

- Không phiền không phiền. – Nam Phong tỏ ra rất nhiệt tình – giúp người giúp cho trót. Hãy để tại hạ hộ tống.

Vũ lão gia gật đầu:

- Đa tạ.

Nam Phong trong lòng rất mừng nhưng vẫn cố kiềm chế. Vũ Khanh sai người thu dọn rồi tiếp tục theo hướng về Vũ Gia mà đi.

Vũ Gia náo nhiệt tưng bừng. Lão gia vừa về đến cửa đã có gia nhân vội vã chạy vào thông báo cho phu nhân. Kỵ Tự cùng Phất Lam được tin đon đả ra đón tiếp.

Vũ Khanh bước vào đại sảnh. Kỵ Tự nhún chân nói:

- Mừng lão gia hồi gia.

Phất Lam và mọi người có mặt trong đại sảnh cũng hành lễ theo. Không nói không rằng, Vũ lão gia chậm rãi lại ghế ngồi. Kỵ Tự rót trà, làm điệu ngọt ngào hỏi:

- Lão gia đi đường có vất vả không? – Nhìn quanh quất – Còn Thành Nhi đâu? Tại sao không thấy nó?

Nhấp một ngụm trà, Vũ Khanh nói:

- Thành Nhi nó đang sắp xếp một số việc.

Kỵ Tự gật gật đầu. Người được gọi là Thành Nhi đó là Vũ Thành, trưởng tử nhà họ Vũ, con do Kỵ Tự sinh. Vũ Lão Gia nhìn quanh một lượt, hỏi:

- Nhị phu nhân và Nhu Nhi đâu?

Phất Lam toan trả lời thì bị Kỵ Tự chặn miệng:

- Thưa lão gia, họ không được khỏe, đang nghỉ ngơi trong phòng.

Vũ Khanh khẽ gật đầu, lại nói:

- Khi nãy ta đi đường gặp thổ phỉ, tưởng là nguy rồi. May mắn được một vị tráng sĩ cứu giúp... - truyền gia nhân – mời khách vào đây.

Trong chốc lát, Nam Phong theo sau gia nhân Vũ Gia bước vào. Nhìn thấy chàng, Kỵ Tự thộn mặt ra, cứng đờ cả người. Phất Lam kinh ngạc:

- Sao lại là huynh?

Vũ Khanh nhìn Phất Lam, hỏi:

- Hai người quen nhau?

Phất Lam nói liền:

- Phụ thân, huynh ấy là hôn phu của tỷ tỷ.

Vũ Khanh vừa hớp được ngụm trà thì liền bị sặc ra ngoài. Ông trợn mắt nhìn Nam Phong:

-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net