CHƯƠNG XVI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương XVI
Bích Dao Ký
Hiếu tử xả thân cứu nghiêm đường
Tài nữ nhận thư giúp ca ca

Triển Chiêu phi thân đột nhập vào Lăng vương Phủ. Tuy là đã được Công Tôn Tiên Sinh cho thuốc làm mất đi cảm giác đau đớn nhưng vết thương cũng khiến Triển Chiêu ít nhiều gặp khó khăn trong di chuyển. Vương Phủ rộng lớn, Triển Chiêu cứ men theo hướng đại đường mà đi. Triển Chiêu đứng trên mái một gian phòng rộng lớn, đèn đuốc sáng trưng, xung quanh có rất nhiều thị vệ canh gác. Triển Chiêu bèn gỡ một miếng ngói, nhìn xuống. Là đại sảnh vương phủ, Lăng Vương đang trong đó. Chàng âm thầm trổ ngói rồi nhảy xuống. Trong phòng chỉ có Lăng Vương, Đới Trọng và một người đang quỳ. Triển Chiêu bám vào trần nhà di chuyển. Chàng tìm được một vị trí thuận lợi để nấp ở góc kèo nhà. Người đang quỳ bên dưới là huyện lệnh.
- Vương gia, cầu xin vương gia hãy thả gia quyến của hạ quan ra. Hạ quan sẽ cáo lão hồi hương, sẽ im miệng mãi mãi mà. - Huyện lệnh níu vạt áo Lăng Vương kêu nài.
- Không thể được! Trừ phi vụ này êm đẹp, bằng không ta sẽ không tha cho bất kỳ ai. - Lăng Vương đập bàn hét.
- Ta không thể hại người nữa... không thể! - Huyện lệnh đau khổ ôm đầu.
Lăng Vương khinh khỉnh không đáp. Huyện bất chợt hai mắt đỏ độc, nhìn thẳng Vương Gia mà rằng:
- Ông có chịu thả người không?
Vương Gia quát:
- Không!
- Vậy thì... - Huyện lệnh bất ngờ rút ra một con dao xông tới - TA LIỀU VỚI ÔNG!!!
Ngay lúc này, thị vệ xông vào. Huyện lệnh là một quan văn thì làm sao địch nổi đám thị vệ này. Chúng chỉ vung tay một cái là đã đánh rơi dao, tóm gọn quan huyện. Quan huyện bị bẻ ngoặc tay, đẩy quỳ xuống trước Lăng Vương. Lăng Vương nhổ một bãi nước bọt, khinh bạc nói:
- Muốn giết ta? Ngươi nằm mơ đi. Cả Bao Chửng và Triển Chiêu còn không làm gì được ta. Ngươi nghĩ mình là ai? - Bóp quả nho - Giết hắn cho ta!
Thị vệ nghe lệnh, vung đao lên. Đao chưa kịp hạ xuống thì đã "keng" một tiếng, rơi xuống đất. Một bóng đen bất thình lình từ trên trần nhà sà xuống cắp huyện lệnh bay tuốt lên cao. Thị vệ lập tức đuổi theo thì bị bóng đen cắt đuôi.
"Rầm!", Lăng Vương tức giận hất đổ cả bàn.
- Là kẻ nào? Thật ra là kẻ nào? - Lăng Vương quát tháo.
- Vương gia, có khi nào là Triển Chiêu không? - Đới Trọng lên tiếng.
- Không thể nào! - Lăng Vương xua tay - Triển Chiêu đã bị đánh gần thành tàn phế rồi, sao có thể chứ?
Đới Trọng cau mày:
- Bất kể là ai, nhất định phải nhanh chóng thủ tiêu tên tri huyện ấy.
Lăng Vương ra lệnh:
- Huy động toàn bộ cao thủ trong phủ tìm kiếm hắn cho ta. Gặp ở đâu giết ngay ở đó, mang đầu về gặp ta.
Thị vệ vương phủ tức tốc thi hành. Đới Trọng lại nói:
- Vương gia, sáng mai nên đi một chuyến xem thử Triển Chiêu thương tích thế nào. Vẫn là không thể tin được đám người Khai Phong Phủ.
Lăng Vương gật đầu. Lão rời đại sảnh đi tìm thê thiếp qua đêm.

Nói về Triển Chiêu, chàng cắp huyện lệnh đi thẳng một mạch đến ngôi miếu hoang trong khu rừng thâm u vắng vẻ. Huyện lệnh vừa qua một cơn kinh sợ, hai chân tiếp đất mà vẫn run như cầy sấy.
- Các... hạ... là ai? - Huyện lệnh hoảng sợ hỏi.
Triển Chiêu kéo khăn che mặt xuống, đáp:
- Là ta!
- Triển Đại Nhân?! - Huyện lệnh ngay lập tức quỵ xuống đất.
Ông gục mặt xuống, bật khóc nức nở. Triển Chiêu kéo ông dậy, an ủi:
- Đừng bi thương. Ta biết cả rồi. Ông cũng là nạn nhân. Hãy nghe lời ta, bây giờ chắc chắn thị vệ vương phủ đang tìm ông, hãy ở đây, đừng đi đâu hết. Ông là nhân chứng quan trọng, tên hôn vương đó phải bị trừng trị.
- Nhưng... còn người nhà của hạ quan? - Huyện lệnh vô cùng lo lắng.
- Đừng lo, chưa tìm ra ông thì hắn không dám làm hại họ đâu. Hãy tin ta, chỉ cần Bao đại nhân có thể trị tội hắn thì cả nhà ông sẽ được đoàn viên. - Triển Chiêu để tay lên vai huyện lệnh - Nếu có nguy khốn gì thì đã có Triển mỗ.
Huyện lệnh thụp lạy:
- Cảm tạ đại ân đại đức của Triển Đại Nhân.
Triển Chiêu đỡ tri huyện dậy:
- Đừng làm vậy. - Kéo khăn che mặt lên - Ta phải đi. Chuyện ăn uống của ông ta sẽ thu xếp. Nhớ đừng đi đâu đấy.
Triển Chiêu nói rồi thì phốc một cái mất hút. Triển Chiêu phi thẳng về nha phủ. Trên cao, chàng thấy rõ ràng thị vệ vương phủ đèn đuốc sáng trưng đang lao nhao tìm người.

Phòng của Bao Đại Nhân ở huyện nha. Bao Công đang thảo luận với Công Tôn Sách, có tứ đại thị vệ canh gác bốn bên. Cửa phòng bất chợt bật tung, Triển Chiêu mình vận hắc y, khăn che mặt kéo xuống tới cổ, té nhào vào phòng. Mọi người vội chạy tới. Vương Triều và Mã Hán ngồi xuống đỡ Triển Chiêu. Gương mặt tuấn mỹ của Ngự Miêu lộ vẻ đau đớn nhìn Công Tôn Sách, nói:

- Tiên sinh, thuốc hết tác dụng rồi...

Công Tôn Tiên Sinh hiền từ nói:
- Vừa khéo đúng lúc cậu về đến đây. Hết tác dụng thì thôi, cố chịu đau đi, thứ đó dùng nhiều không tốt đâu.
Triển Chiêu nhăn mặt:
- Đau thật đó. Rất đau luôn.
Bao Công cúi xuống, nắm lấy tay bảo bối, động viên:
- Triển Chiêu, cố gắng đi. Chút tổn thương nhỏ này không thể làm khó cậu được, đúng không?
Triển Chiêu liền không còn hứng làm nũng nữa. Chàng chuyển hướng câu chuyện:
- Đại nhân, Lăng Vương thật sự đã dùng gia quyến của huyện lệnh để khống chế ông ấy. Ông ấy vì lương tâm cắn rứt nên muốn liều mạng với Lăng Vương, suýt bị thị vệ giết chết, may mà thuộc hạ cứu kịp. Hiện tại ông ấy đang ở một nơi rất kín đáo. Thuộc hạ còn tháo ngọc bội của huyện lệnh ném vào một góc kín trong vương phủ, sau này có thể làm tang chứng.
- Cậu làm khá lắm. - Bao Công từ ái - Bây giờ thì về phòng dưỡng thương trước, mọi chuyện nói sau.
Vương Triều và Mã Hán liền dìu Triển Chiêu về phòng và giúp chàng thay đổi y phục. Tất cả mọi người ai về phòng nấy, làm như không xảy ra chuyện gì.

Trời sáng. Sau giờ điểm tâm, Lăng Vương ngồi kiệu đi thẳng tới nha huyện. Tuệ Lâm từ tờ mờ sáng đã đến. Bao Công cùng Công Tôn Sách và bốn người Vương, Mã, Trương, Triệu ra đón tiếp Vương Gia. Sau vài hớp trà xả giao, Lăng Vương nói thẳng:
- Bao đại nhân, thật ra hôm nay bản vương đến đây là để thăm Triển Hộ Vệ. Nói thật lòng, tuy Triển Hộ Vệ có xúc phạm bản vương nhưng nhìn hắn chịu phạt như vậy cũng có chút xót xa.
Bao Công giả lả:
- Vương gia thật có lòng. Triển Hộ Vệ chắc sẽ cảm kích lắm đây. - Đứng dậy - Mời.
Lăng Vương và Đới Trọng theo Bao Công và Công Tôn Sách đến phòng Triển Chiêu. Tuệ Lâm ở bên ngoài phòng nhìn chừng, thấy nhác có bóng người tới liền chạy vào.
- Huynh nằm yên, nhắm mắt lại, giả bệnh đi. Mọi chuyện để ta ứng phó. - Tuệ Lâm nói rất vội.
Triển Chiêu liền làm theo. Tuệ Lâm sắc mặt bình thản, ngồi xuống ghế bày bộ đồ trà. Mọi người bước vào. Tuệ Lâm đứng dậy hành lễ:
- Bao đại nhân, phụ thân.
Công Tôn Sách mỉm cười nói:
- Lâm Nhi, con ra mắt Lăng Vương và Đới Tiên Sinh đi.
Tuệ Lâm đúng lễ mà chào:
- Bái kiến Lăng Vương, Đới Tiên Sinh.
Lăng Vương kinh ngạc nhìn Tuệ Lâm, hỏi Bao Công:
- Bao đại nhân, đây là...?
- À, cậu ấy là con trai của Công Tôn Tiên Sinh. - Bao Công đáp.
Lăng Vương "ồ" lên một tiếng rồi bảo Tuệ Lâm miễn lễ. Bao Công vờ hỏi:
- Tuệ Lâm, tình hình của Triển Hộ Vệ sao rồi?
Tuệ Lâm liền làm ra vẻ rầu rĩ, đáp:
- Bẩm đại nhân, Triển Hộ Vệ vì bị đánh quá nặng, vết thương làm độc nên sốt cao và hôn mê rồi.
- Vậy à? - Đại nhân hoảng hốt - Bổn phủ phải xem mới được.
Bao Công liền đến bên giường. Triển Chiêu hai mắt khép kín. Bao Công lay gọi. Không hề có phản ứng. Bao Công nhìn Công Tôn Sách:
- Triển Hộ Vệ cả người nóng như lửa vậy đó.
Lăng Vương cũng lại xem. Ông ta sờ tay lên người Triển Chiêu.
- Nóng thật nha. - Lăng Vương giọng thương hại - Chắc sốt cao lắm. Thật tội.
Công Tôn Tiên Sinh quay hỏi Tuệ Lâm:
- Con đã xem mạch cho Triển Hộ Vệ chưa?
Tuệ Lâm đáp:
- Dạ rồi. Con đã kê đơn và đưa Triệu đại nhân đi mua thuốc rồi.
- Nếu vậy thì có thể yên tâm. - Công Tôn Tiên Sinh nhìn mọi người - Vương gia, đại nhân, chúng ta nên ra ngoài để cậu ấy được yên tĩnh.
Bao Công gật đầu:
- Phải. Chúng ta đi.
Nói rồi ông quay bước trở ra. Công Tôn Tiên Sinh, Lăng Vương và Đới Trọng cũng đi theo. Tuệ Lâm tiễn họ ra khỏi cửa, chờ họ đi xa thì vội vào phòng đóng cửa lại.
- Đi hết rồi. Mau nhả viên đan đó ra đi. - Tuệ Lâm khều Triển Chiêu.
Triển Chiêu mở mắt, nhỏm dậy, nhả ra một viên đan dược đưa cho Tuệ Lâm:
- Đa tạ huynh.
Tuệ Lâm cầm viên đan trong tay, phẩy quạt nói:
- Khách sáo làm gì? - Nháy mắt - Mọi chuyện trót lọt.
Triển Chiêu gật đầu tán thành.
Nói tới Lăng Vương, ông ta nói thêm mấy câu với Bao Công rồi cáo từ ra về. Khi bước ra khỏi cổng nha huyện, ông ta nói nhỏ với Đới Trọng: "Không phải Triển Chiêu".
Bao Công sau khi tiễn khách, cùng Công Tôn Sách trở vào thì lại hỏi:
- Công Tôn Tiên Sinh, Triển Hộ Vệ tại sao tự nhiên lại phát sốt vậy?
Công Tôn tiên sinh cười nhẹ, nói:
- Đại nhân đừng lo, Triển Hộ Vệ không có sao hết. Đó chỉ là một trò xảo thuật của Tuệ Lâm nhằm qua mắt Lăng Vương mà thôi. - Thong thả bước - Đại nhân hãy trở về phòng, học trò sẽ từ từ nói rõ mọi chuyện với đại nhân.
Trong phòng Bao Đại Nhân. Tứ đại Giáo Úy và Tuệ Lâm đều ở đấy. Công Tôn Tiên Sinh nhấp trà thấm giọng, chầm chậm nói:
- Thật ra mọi chuyện đều nắm trong sắp xếp của ta. - Nhìn Tuệ Lâm một cái - Ngay cái đêm tiểu quỷ này đến thăm Triển Hộ Vệ thì ta đã biết là sẽ có chuyện. Chắc chắn nó lại bày trò gì cho cậu ấy đây. Ta vẫn im lặng để xem trong hồ lô của họ rốt cuộc là bán thuốc gì. Cái đêm mà Triển Hộ Vệ đột nhập Lăng Vương Phủ, ta đã nhìn thấy cậu ấy đi ra khỏi phòng, và ta đã biết mục đích của cậu ấy nên đã chờ trước phòng cậu ấy...

Cảnh tượng diễn ra trước mắt mọi người...

Đêm hôm đó, Triển Chiêu từ Lăng Vương Phủ trở về nha huyện, chạm ngay Công Tôn Sách trước cửa phòng.
- Tiên Sinh... - Triển Chiêu có chút kinh ngạc.
- Cậu đi đột nhập Lăng Vương Phủ phải không? - Tiên sinh nghiêm mặt hỏi.
- Sao ngài biết? - Triển Chiêu kinh động.
- Mấy chuyện này làm sao giấu ta được. - Tiên sinh thận trọng - Có bị ai phát giác không?
- Lăng Vương và thị vệ đều phát giác. - Tự tin - Nhưng tiên sinh yên tâm, họ không biết ai đâu.
Công Tôn Sách chau mày, giọng trách cứ:
- Triển Chiêu ơi Triển Chiêu, cậu gây họa lớn rồi. Nhìn giày của mình đi.
Triển Chiêu nhìn xuống thì phát giác giày của mình đã dính bột đỏ. Chàng bèn nói:
- Không sao, cái này phi tang được mà.
- Đừng. - Tiên Sinh ngăn cản - Hãy làm theo sự sắp xếp của ta.
Tiên Sinh nói đến đó thì ghé vào tai Triển Chiêu thầm thì...
Giọng của Tiên Sinh giọng đều đều...
- Ta biết lần này thế nào Lăng Vương cũng làm to chuyện, nếu không bắt thóp được Triển Hộ Vệ thì chắc chắn ông ta sẽ đề phòng, lúc đó muốn đối phó ông ta sẽ rất khó. Nên ta đành thuận nước đẩy thuyền, tương kế tựu kế, cố ý để lại tang chứng cho ông ta chỉ tội Triển Hộ Vệ. Và lúc đại nhân đến phòng Triển Hộ Vệ để phạt cậu ấy ba mươi đại bảng thì ta đã nhìn thấy có một tên gián điệp rình trên cây nghe lén, ta sẵn đó mà mượn hắn làm người phát ngôn, nói thêm vào để đại nhân đánh Triển Hộ Vệ cho hắn thấy rồi về nói lại với Lăng Vương. Mục đích của ta là để Lăng Vương tin rằng chúng ta thật sự đã sập bẫy của ông ta, tự cắn đắng lẫn nhau và cũng để ông ta không đề phòng nữa. Ta biết ông ta luôn nghĩ rằng Triển Hộ Vệ bị đánh tới như vậy sẽ không thể làm gì được, ông ta sẽ tùy ý hành sự nên ngay đêm qua, ta đã cho Triển Hộ Vệ một liều thuốc làm tạm thời mất đi cảm giác đau đớn để cậu ấy thăm dò vương phủ lần nữa. Những chuyện còn lại thì mọi người đã biết rồi.
Tiên Sinh nói tới đây thì lại uống thêm ít trà. Tuệ Lâm lúc này mới nói với Bao Công:
- Và khi nãy, lúc vãn bối ở trong phòng của Triển Hộ Vệ thì nghe Vương đại nhân báo là Lăng Vương đến. Vãn bối bèn đưa cho Triển Hộ Vệ một viên đan dược khi ngậm vào sẽ làm thân nhiệt cơ thể tăng lên, bảo Triển Hộ Vệ giả bệnh để Lăng Vương không nghi ngờ.
Bao Công vỡ lẽ:
- Hóa ra là như vậy.
Vương Triều trầm trồ:
- Công Tôn Tiên Sinh, Công Tôn huynh, phụ tử hai vị thật là cao minh thâm thúy.
Bao Công khẽ cười:
- Bổn phủ cũng lờ mờ đoán ra. Lúc Tiên Sinh hối thúc bổn phủ nghiêm phạt Triển Chiêu thì bổn phủ đã thấy có điều không bình thường rồi.
Công Tôn Sách lại nói:
- Bây giờ huyện lệnh đã được Triển Hộ Vệ cứu thoát, Lăng Vương chắc chắn sẽ đẩy nhanh hành động. Cho dù bây giờ chúng ta đã có nhân chứng Lăng Vương bức án Chu Đức nhưng để chỉ chứng Lăng Vương giết Chu Trí đoạt ngọc, vu cáo Chu Đức thì cần phải có thêm chứng cứ. Mấu chốt bây giờ là U Tuyền Đạo Cô.
Tuệ Lâm liền nói:
- Phụ thân, chuyện này con đã tính rồi.
Mọi người đều nhìn Tuệ Lâm. Tuệ Lâm xòe quạt, mỉm cười:
- U Tuyền Đạo Cô đó là chỗ thân quen với Linh muội và con đã sớm nhờ người gửi thư đến Khai Phong nhờ muội ấy.
Công Tôn Tiên Sinh liền tỏ ra hớn hở:
- Vậy thì Triển Hộ Vệ chịu 150 trượng không uổng phí, vụ án này sẽ sớm được phơi bày.
Ánh mắt Bao Đại Nhân lấp lánh niềm tin.

Trời tối. Công Tôn Tiên Sinh đưa Tuệ Lâm một đoạn.
- Lâm Nhi, con phải chú ý Mạc Nam Phong, bảo hắn tuyệt đối không được để lộ hành tung. Ta thà để Triển Hộ Vệ ôm thương đi dọ thám chứ không nhờ đến Mạc Nam Phong thì con cũng hiểu rồi đó. - Tiên Sinh cẩn thận dặn dò Tuệ Lâm.
Tuệ Lâm khẽ gật đầu:
- Hài nhi hiểu rõ. Từ bữa đó giờ con đâu cho huynh ấy lộ diện.
- Con và Chu Diên Thị có bị ám toán không? - Công Tôn Tiên Sinh hỏi.
- Dạ có. - Tuệ Lâm đáp - Nhưng nhờ có Mạc Nam Phong mà đều thoát. Nam Phong luôn che mặt khi giao chiến và đánh xong là vờ bỏ đi theo hướng khác, tạo hành tung giả như một hiệp khách vô danh. Nhưng dạo này vì lo chuyện của Triển Chiêu nên bọn chúng lơ là chúng con rồi.
- Không phải lơ là đâu. - Công Tôn Tiên Sinh nói - Là vì chúng không muốn giết đó. Bọn chúng rất thông minh, chúng biết tình hình này nếu nguyên cáo bị sát hại thì sẽ khiến Bao đại nhân càng nghi ngờ và còn tạo cớ để Khai Phong Phủ can thiệp sâu hơn nên mới dừng tay.
Tuệ Lâm gật đầu vâng dạ. Bất thình lình, một bóng đen lao tới. "Phụ thân, cẩn thận!", Tuệ Lâm bất ngờ ôm chặt lấy Công Tôn Sách. Một cây cửu khúc giản đánh tới, trúng ngay lưng Tuệ Lâm. Một nhúm máu đỏ vấy lên y phục của Công Tôn Tiên Sinh. Tiên Sinh kinh hãi kêu lên: "Lâm Nhi!". Tuệ Lâm vì đỡ cho ông cú đánh đó mà đã bị thương đến thổ huyết. Cửu khúc song giản xé màn đêm lao tới. "Beng!", hai thanh giản đụng trúng lưỡi kiếm. Mạc Nam Phong che mặt xuất hiện. Sau một hồi đánh nhau kịch liệt, thích khách thua chạy. Nam Phong định đuổi theo thì tiên sinh cản lại.
- Công Tôn công tử, huynh ổn chứ? Xin lỗi, ta tới trễ. - Nam Phong kéo khăn che mặt xuống, lo lắng hỏi.
- Tuệ Lâm bị thương rất nặng. Cậu hãy giúp ta đưa nó về huyện nha. - Công Tôn Tiên Sinh nói.
Nam Phong gật đầu nói "được" rồi lập tức cõng Tuệ Lâm thẳng đến huyện nha. Tuệ Lâm đã chìm vào hôn mê. Công Tôn Tiên Sinh lúc xem thương tích cho con trai thì mới giật mình vì phát hiện ra một vết sẹo rõ ràng là do cung tiễn gây ra. Lòng ông lo lắng cực điểm, ông đã đoán ra có lẽ trước đó Tuệ Lâm đã từng trúng tiễn nên sức khỏe mới bất ổn. "Lâm Nhi, suốt ba năm qua ta không thể quan tâm con, bây giờ con đến tìm ta, phụ tử chưa vui câu đoàn tụ, con còn chưa gặp mặt muội muội, tuyệt đối không thể có chuyện. Ta không cho phép con có chuyện!", tiên sinh cố giữ cho nước mắt không trào ra. Tuệ Lâm bây giờ không thể cảm nhận được là bàn tay phụ thân đang nắm chặt lấy tay mình, đôi mắt minh phượng của chàng đã khép chặt lại, hơi thở vô cùng yếu ớt. Công Tôn Tiên Sinh chữa trị cho con mà đau thắt cõi lòng.

Nói chuyện ở Phủ Khai Phong. Tuệ Linh thắp đèn thêu khăn. Một giọt máu đỏ nhỏ xuống chiếc khăn đang thêu, Tuệ Linh bất ngờ bị kim đâm trúng ngón tay chảy máu. Đúng vào lúc mà ở Lư Lăng, ca ca của nàng lâm nạn. Tuệ Linh nhìn ngón tay của mình, lòng thầm lo sợ: "Là ai đang gặp chuyện?". Điềm báo không lành hiển hiện, Tuệ Linh không thể ngồi yên, nàng lập tức gieo quẻ đoán hung cát. Quẻ vừa gieo ra, Tuệ Linh liền hoảng hốt "ca ca, lại là ca ca sao?". Bên ngoài bóng trăng cao cao. Tuệ Linh chắp tay cầu khấn: "Xin ông Trời phù hộ cho Lâm ca gặp dữ hóa lành..." Cả đêm trôi qua mà nàng không sao chợp mắt được.

Trời vừa sáng đã có một con ngựa dừng trước Phủ Khai Phong. Một người mang thư tới cho Công Tôn cô nương. Bìa thư đề rành rành bốn chữ "Công Tôn Tuệ Lâm". Tuệ Linh nhận được thư, nửa mừng nửa sợ. Đọc xong thư, nàng liền biến sắc. Tuệ Linh thở dài, bần thần nhìn theo áng mây trắng bay ngang.

Tuệ Linh đeo tay nải đi gặp Bao quản gia của Phủ Khai Phong.
- Bao quản gia, tiểu nữ có việc rời phủ một thời gian. - Tuệ Linh xốc tay nải - Đến báo cho quản gia một tiếng đây.
Bao quản gia kinh ngạc:
- Công Tôn cô nương, tiên sinh vẫn chưa về, cô đi như vậy có vẻ không tiện lắm.
- Quản gia đừng lo. Ta sẽ hồi phủ trước phụ thân và mọi người. Nhưng cũng có thể là sẽ về cùng họ. - Tuệ Linh rất chắc chắn - Ta bảo đảm.
Quản gia thở đánh thượt một cái:
- Tùy cô nương. Cô nương muốn làm gì lão nô đâu cản được.
Tuệ Linh mỉm cười:
- Tạ quản gia.
Nàng chào lão quản gia rồi theo cửa sau rời khỏi phủ. Tuệ Linh đón một chiếc thuyền xuôi dòng rời thành Biện Kinh. Bóng hồng nhan ưu tư soi trên dòng nước xanh giữa bốn bề sơn thủy hữu tình.

Tuệ Linh đang đi đâu? Tuệ Lâm sống chết ra sao? Hạ hồi phân giải.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net