Chương 21: Quà tặng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương hai mươi mốt:

QUÀ TẶNG


Ánh mắt của Trường Khanh xuyên qua đám đông nhốn nháo, chạm đến An Nguyệt đang đứng thất thần bên chiếc bàn tròn đặt trong góc quán. Hắn thấy cô nhìn lại mình, hoang mang trong chốc lát. Khi Trường Khanh mỉm cười với cô, An Nguyệt mất khoảng chừng hai giây để phản ứng lại và đáp lễ hắn cũng bằng một nụ cười. Trường Khanh băn khoăn phân tích ý nghĩa trong nụ cười ấy của An Nguyệt, hắn thấy được sự phiền muộn, nhưng cũng thấy được sự nhẹ nhõm, nên hắn không dám chắc lúc này An Nguyệt đang thực sự cảm thấy như thế nào. Nhưng rồi mọi cân nhắc ấy bị Trường Khanh quăng đi hết vì An Nguyệt đang len bước qua dòng người, đi đến phía bên này.

"Trường Khanh." An Nguyệt đứng trước mặt hắn, nhìn thẳng vào hắn, không một chút bối rối. Như vậy là đã tiến bộ rất nhiều so với biểu hiện hồi sớm ngày hôm nay của cô rồi. An Nguyệt dành cho hắn một thoáng chớp mắt trước khi quay sang Quân Nhiên. "Chào cậu, Quân Nhiên."

Quân Nhiên giả bộ như không thấy những tương tác "khác thường" giữa hai người này, chỉ đơn giản gật đầu với cô.

"Chào cậu, An Nguyệt."

Sự khác biệt chẳng có gì đáng nói trong cách An Nguyệt chào đón hai người khiến cho Trường Khanh cảm thấy tương đối hài lòng.

"Có vui không? Không cần phải đá cậu ta đi chứ hả?" Hắn nói bằng âm lượng chỉ vừa đủ để ba người có thể nghe được, đặc biệt, Quân Nhiên đứng ngay bên cạnh thì phải nghe thấy cực kì rõ ràng.

"Nói linh tinh cái gì vậy?" An Nguyệt không muốn đứng đùa giỡn ở nơi này, chỉ nhướng mắt nhìn Trường Khanh trong chừng nửa giây như một sự quở trách vô hại, nhưng đáng yêu.

Họ là bạn bè, An Nguyệt sẽ không nói những lời thoại khách sáo chỉ được viết trong kịch bản phim truyền hình của thập kỉ trước.

"Hai người vào trong ngồi một lát với bọn mình nhé?" Cô hỏi. Họ vẫn phải làm đúng thủ tục bất kể sự thật rằng cả An Nguyệt và Trường Khanh đều đã biết việc ngày hôm nay, hắn sẽ bước chân qua cánh cửa này từ trước cả khi tiết học đầu tiên bắt đầu rồi.

Trường Khanh cũng theo như công thức mà đáp lời:

"Đương nhiên rồi."

Khi họ cùng bước vào quán, Quân Nhiên đã cực kì điềm đạm, chẳng bận tâm đến việc trước mặt họ là bao nhiêu người mà nói:

"Mặc dù tôi đã thấy thông tin về bữa tiệc này ở trên mạng, và nó có vẻ mở cửa chào đón bất kì ai, nhưng cậu thực sự ổn với việc tôi không mời mà đến chứ?"

An Nguyệt hơi bất ngờ trước câu hỏi này. Cô nhìn Quân Nhiên trong chừng đôi giây, cân nhắc xem ý định của hắn là gì khi bỗng nhiên đưa ra một nghi vấn như thế. Rồi cô lại nhìn những người xung quanh thêm chừng đôi giây nữa. Ai cũng hiểu rõ Quân Nhiên đang nhắm đến "ai" khi đưa ra một câu hỏi như vậy. Hầu như tất cả mọi người đều bối rối tránh khỏi ánh mắt đang lia về phía họ của An Nguyệt. Khoảnh khắc ấy dường như đã thể hiện ra câu trả lời thực sự, để rồi An Nguyệt nói một điều ngược lại hoàn toàn.

"Không sao đâu." An Nguyệt cười lắc đầu. "Mình sẽ không phàn nàn gì."

Dù bất mãn hay hài lòng, không đời nào có chuyện An Nguyệt lại phàn nàn ngay trước mặt bọn họ như vậy.

Trường Khanh chẳng cần An Nguyệt xếp chỗ cho hắn, cũng chẳng cần nhìn ngó xung quanh đã biết là bản thân muốn ngồi ở vị trí nào. May mắn thay, An Nguyệt không có nhiều bạn, bàn mà cô ngồi vốn cũng chỉ có bản thân cô và hai bạn nữ, thừa ra một chỗ. Ba người chỉ vừa mới bước đến, hai bạn nữ này đã vội vã chuyển chỗ, nhanh nhạy còn hơn cả An Nguyệt trong lần đầu tiên nói chuyện với Trường Khanh với một cái đầu vẫn luôn đau đáu suy nghĩ hắn đang âm mưu điều gì đen tối lắm ấy.

An Nguyệt rót nước ngọt mời khách trong khi Trường Khanh và Quân Nhiên đồng điệu lấy ra món quà mà họ đã chuẩn bị. Điều này thực sự khiến cho An Nguyệt bất ngờ. Cô nhớ rõ rằng Trường Khanh đã bảo sẽ "bắt" Quân Nhiên mang quà đến nhưng đối với An Nguyệt thì câu nói ấy mang hơi hướng đùa giỡn nhiều hơn là nói thật, làm thật. Dù sao thì, chỉ mới gần một tiếng trôi qua từ khi An Nguyệt tạm biệt Trường Khanh trước cửa All In One, nếu đổi lại là An Nguyệt thì cô không chắc là mình có thể xoay xở kịp cho một món quà trong khoảng thời gian giới hạn như vậy.

Nhưng rõ ràng là hai người ở trước mặt An Nguyệt đây thì chẳng mảy may đến vấn đề ấy.

An Nguyệt nhận từ tay Quân Nhiên hai tấm vé. Hắn nói trong khi cô cúi đầu ngắm nghía chúng:

"Kế hoạch đột ngột nên không kịp chuẩn bị cái gì tốt hơn. Sắp tới ở chỗ tôi sẽ tổ chức một buổi gặp mặt và thi đấu giao hữu với người hâm mộ của đội tuyển thể thao điện tử nọ. Ngày giờ cụ thể đều ghi trên vé. Nếu cậu rảnh rỗi hoặc có hứng thú thì hãy ghé qua xem."

An Nguyệt nói:

"Mình không hiểu rõ chuyện giá cả, nhưng cái này có vẻ rất giá trị, cậu lại tặng mình những hai tấm lận..." Dựa vào biểu hiện nửa trầm trồ nửa ghen tị của những người khác, An Nguyệt thấy rõ rằng quan ngại của mình không hề sai.

"Không đáng gì đâu." Quân Nhiên phủ nhận.

Trường Khanh cũng nói:

"Bên bọn họ tổ chức nên dĩ nhiên sẽ được cầm một ít vé để phân phát khắp nơi, không phải chỗ đẹp, không ai thèm mua nên cậu cứ cầm đi."

An Nguyệt biết là Trường Khanh chỉ đang nói linh tinh, nhưng đã cầm trên tay rồi mà đưa trả lại thì cũng khá buồn cười. Cô nhìn lên Quân Nhiên, dừng lại trong khoảnh khắc vì không biết phải nói gì. Nếu không kể đến sự quan tâm từ cha mẹ, An Nguyệt đã nghĩ rằng bản thân chỉ có thể mong chờ một sự "bất ngờ" đến từ Tường Vi - điều mà xét trên tình bạn giữa hai người thì dường như cũng không bất ngờ lắm. Nhưng rồi An Nguyệt lại nhận được một điều gì đó từ một người mà cô còn chẳng hề thân quen, trao nó cho cô chỉ vì sự tử tế và tôn trọng tối thiểu. Sau cùng, An Nguyệt chỉ có thể đáp lại hắn một sự cảm kích chân thành nhất.

"Cảm ơn cậu rất nhiều."

An Nguyệt không chơi game, không có sở thích xem người ta chơi game và có lẽ là sẽ không dùng đến hai tấm vé này, nhưng cô sẽ giữ gìn chúng thật cẩn thận.

Trường Khanh đương nhiên là sẽ không để bản thân bị lãng quên trong cuộc nói chuyện này. Hắn nói:

"Đừng xúc động quá, còn phần của tôi nữa mà."

An Nguyệt bật cười. Cô từ từ ngồi xuống, lẳng lặng chống tay lên mặt bàn khi nghiêng đầu nhìn hắn.

"Thế thì mình có thể trông chờ điều gì từ cậu đây?"

Trường Khanh chuyển một hộp quà được đóng góp rất đẹp qua cho cô.

"Mở ra xem đi."

An Nguyệt rờ tay qua lớp vải bọc có cảm giác như lụa nhám, nhìn ngắm chiếc nơ lớn đơn giản nhưng trang nhã với sự hứng thú nhiệt thành, trước khi mở nắp hộp ra. Cô thấy bên trong là một chiếc khăn quàng cổ chỉ thuần một màu nâu lông chuột, không có thêm họa tiết gì khác ngoài một cái tên nhãn hiệu được thêu tay bằng chỉ bạc, khiêm nhường nằm trong góc khăn. An Nguyệt không dám chắc, nhưng dựa vào hiểu biết của bản thân, cô nghĩ rằng chất liệu của chiếc khăn là vải cashmere, và cái tên thêu chỉ bạc kia cũng là của một nhãn hiệu độc lập chỉ sản xuất các sản phẩm thời trang tự thiết kế. An Nguyệt chạm vào chiếc khăn, không vội nhấc nó lên, cảm nhận sự mềm mại, rất mịn màng, nhẹ nhàng lướt qua những đầu ngón tay cô.

Ban nãy, khi cùng nhau trở về, Trường Khanh đã cảm nhận được chiếc khăn len mà An Nguyệt đang dùng cũ đến như thế nào. Sợi len thô ráp, xù hết cả lên, màu xám đen vốn dĩ cũng đã bị phai thành màu xám hơi bạc, mà hắn lại còn không thích cái màu xám ấy nữa chứ. Thế nên, Trường Khanh đã quyết định sẽ mua tặng An Nguyệt một chiếc khăn mới. Với cả, xét trên sự hiểu biết giới hạn mà hắn có về cô, đây cũng là món quà phù hợp nhất mà hắn có thể nghĩ ra được rồi.

Trường Khanh không dám tự gọi mình là một người sành sõi về thời trang, đành nhờ đến sự tư vấn từ người khác, một cô gái, người mà có vẻ như sẽ hiểu biết hơn hắn nhiều chút về việc con gái thì sẽ thích được tặng một chiếc khăn như thế nào. Người bạn này của hắn hơi chần chừ một chút trước ý tưởng tặng khăn quàng, nhưng rồi cô ấy vẫn đề cử cho hắn thương hiệu này, vì mẫu mã tối giản thì phù hợp để sử dụng trong nhiều trường hợp, chất lượng tốt, đóng gói sản phẩm rất đẹp, chỉ cần mang đi tặng ngay và luôn, và quan trọng nhất là một sản phẩm có thiết kế giới hạn từ một thương hiệu chỉ bán các sản phẩm được thực hiện thủ công thì thể hiện được độ chịu chi của hắn. Trường Khanh chẳng để tâm đến luận điểm cuối lắm, nhưng những ưu điểm trước đó đã thuyết phục được hắn. Rốt cuộc, Trường Khanh đã lựa chọn mua chiếc khăn này, âm thầm hy vọng rằng nếu An Nguyệt không thích hình thức khá giản dị của nó, thì cô vẫn sẽ sử dụng nó vì chất lượng tốt, và vì chiếc khăn cô đang dùng đã cũ lắm rồi.

Nếu An Nguyệt biết được những cân nhắc của Trường Khanh, cô chắc chắn sẽ bảo hắn rằng nghĩ như vậy quá nhiều. An Nguyệt vốn không phải là người có tiêu chuẩn cao trong vấn đề thời trang. Nếu có điều gì khiến cho An Nguyệt cân nhắc, thì thực tế, đó sẽ là vì cô không chắc về việc bản thân có thể quen thuộc với việc sử dụng một chiếc khăn mà chỉ cần chạm vào cũng cảm nhận được sự cao cấp và đắt tiền hay không.

An Nguyệt ngắm nhìn nó nằm yên trong chiếc hộp giấy xinh đẹp, nói với Trường Khanh:

"Cái khăn này đẹp như thế, chắc đắt lắm nhỉ?" An Nguyệt đủ thông minh để biết rằng không đời nào có chuyện người như Trường Khanh lại tặng cho bạn bè một món quà rẻ tiền, bất chấp việc hình thức bên ngoài của chiếc khăn này có thực sự tối giản đến như thế nào.

Trường Khanh lắc đầu, nói:

"Sao cậu cứ luôn để ý đến giá trị của chúng vậy hả?"

"Bởi vì hai người tặng mình toàn những cái gì đâu ấy chứ." An Nguyệt cũng nào muốn phản ứng như thế, trông cứ thể cô chỉ biết quan tâm xem thứ mình nhận được đắt rẻ ra sao vậy. Nhưng việc nhận được những món quà có giá trị quá lớn không phải là điều mà cô có thể kiểm soát được. An Nguyệt không muốn tỏ ra khách sáo đến mức xa lạ với bọn họ, nhưng cô cũng không muốn để bản thân mình bị nhìn nhận như là một người dễ dãi, hay đi mồi chài, kể cả khi đối với người mà cô "mồi chài", những món quà như vậy chẳng đáng là gì cả.

"Đừng bận tâm đến chuyện đấy. Sao cậu không nói thử xem bản thân có thích nó hay không đi." Trường Khanh bảo.

An Nguyệt nhìn hắn, rồi liên tục gật đầu.

"Có, Trường Khanh ạ, mình có thích nó." Không kể đến giá trị, đó là một chiếc khăn trông giản dị và cực kì khiêm nhường, nhưng vừa vặn với con người và cá tính của An Nguyệt. Cô cảm nhận được sự ấm áp, mềm mại và thoải mái bên dưới lớp vải, thích mê khi nghĩ đến việc được quàng nó quanh cổ mình, và có thể là đêm nó đi khoe khắp nơi, có thể thôi.

Trường Khanh cũng chỉ cần biết có thế. "Vậy là được rồi." Hắn nói.

"Nhưng mà, mình thực sự không biết nên tặng lại hai người cái để cho tương xứng với những món quà này luôn ấy." An Nguyệt nói khi cô vuốt phẳng hai tấm vé của Quân Nhiên và đặt chúng thật cẩn thận ở bên cạnh chiếc khăn quàng cổ. "Mình nghĩ là hai người thì chẳng thiếu gì, mà những thứ hai người thiếu thì hẳn là mình chẳng kiếm ra nổi."

Bởi vì họ đã tặng quà cho cô, dù ít hay nhiều, An Nguyệt cũng phải đáp lễ. Đừng quên, An Nguyệt không phải là thủ khoa duy nhất đang có mặt ở đây. Hai người đang ngồi bên cạnh cô đây cũng tranh cướp với nhau vị trí số 1 số 2 trên bảng tổng kết điểm ba môn trong kì thi vừa rồi.

Trường Khanh có vẻ như đang nghiêm túc suy nghĩ câu trả lời, trong khi Quân Nhiên thì bình thản đưa tay cầm lấy một chiếc bánh từ trên bàn, bóc ra ăn, vừa ăn vừa nói, chẳng bận tâm đến việc mọi cử chỉ và hành động của bản thân vẫn đang bị quan sát bởi hầu như mọi người ngồi trong quán ăn ngay lúc ấy.

"Những tấm vé mà tôi đã đưa cho cậu đấy, nhớ sử dụng chúng." Hắn liếc sang Trường Khanh một cái trước khi quay lại nhìn thẳng vào An Nguyệt. "Tôi đoán là cậu không thích mấy thứ như vậy lắm nên cứ mang ai đó theo. Vị trí khá tốt nên tôi tin rằng cậu sẽ tìm thấy được điều gì thú vị ở đó thôi. Có lẽ thế."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net