Anh? Sao anh ở chỗ này?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thành phố lên đèn rồi, ánh điện len lỏi qua từng tòa nhà cao tầng, qua cả từng ngỏ nhỏ tối om đầy âm u của khu ổ chuột. Khách sạn buổi trưa hai người thuê nằm ngay trên đường cái, thế nên lúc này chỉ cần nhìn từ cửa sổ sẽ thấy không sót gì sự phồn hoa của nơi này.

Cậu trở mình, cơn đau nhức từ toàn thân trong nháy mắt ập đến, kéo theo cả mớ kí ức đáng xấu hổ lúc trưa. Tuyên dâm ban ngày ban mặt quả thực ngại quá đi mất, bởi mỗi một cử chỉ, mỗi một nét mặt của bản thân đều bị đối phương nhìn thấy không sót chút gì.

"Em tỉnh rồi à?"

Cố Văn bên cạnh lúc này cũng đã tỉnh. Anh một tay vén chăn, đường cong thắt lưng rắn chắc cứ vậy phô ra dưới cái nhìn của Trì Vĩnh Thanh. Anh cầm ly nước để bên bàn đem qua cho cậu: "Em uống tý đi, anh để giữ nhiệt, vẫn còn nóng"

"Cảm ơn"

Trì Vĩnh Thanh kinh ngạc nhận ra giọng nói hiện giờ của mình rõ là khàn hơn rất nhiều, thều thào không nên hơi. Cậu nhận ly nước, hai ba hơi uống sạch, dòng nước ấm chậm rãi lướt qua yết hầu, giảm bớt phần nào cơn đau rát do, ừm, rên rỉ quá độ.

Cố Văn đợi cậu uống xong ly nước liền mang đi dẹp, sau đó quay về bên giường ngoan ngoãn bóp eo cho cậu, khiến Trì Vĩnh Thanh thoải mái hừ hừ mấy tiếng. Cậu nằm dang rộng tay chân trên giường, ánh mắt lơ đãng nhìn về phía cửa sổ, giọng khàn khàn

"Mấy giờ rồi anh?"

"Bảy giờ hơn. Sao vậy, em đói chưa?"

"Đói chứ" Trì Vĩnh Thanh trở mình, vùi mặt xuống gối "Nhưng mà em không muốn động, cả người đều đau như bị xe cán ngang vậy."

Cố Văn thấy vậy bật cười, vùi mặt vào bả vai cậu hít lấy hít để như một con burgi cỡ lớn: "Đồ ăn anh đã dặn khách sạn chuẩn bị xong rồi. Nào hoàng tử của tôi, để tôi hầu hạ ngài dùng bữa"

Đợi đến khi đồ ăn được mang lên phòng, Cố Văn quả thật không phụ hai từ 'hầu hạ' anh nói khi nãy. Cơm đưa tận miệng, nước dâng tận tay, đãi ngộ cấp năm sao e rằng cũng không được như vậy. Cơ mà một người nguyện làm một người nguyện nhận, đối với họ thì mấy việc như này chính là hạnh phúc trong nhân sinh, ân ân ái ái.

Cả hai dính lấy nhau dùng xong bữa này cũng gần một tiếng. Trì Vĩnh Thanh ngủ từ trưa đến giờ tinh thần liền trở nên tỉnh táo, dù cơ thể còn đau nhưng nhất định không chịu cứ nằm trong khách sạn chơi cả tối. Cố Văn khi trưa được ăn no đương nhiên không có ý kiến, chính thức bật trạng thái vợ nói gì nghe nấy. Anh cảm thấy hiện giờ Trì Vĩnh Thanh mà có chỉ con chó bảo con mèo thì anh cũng lập tức tin tưởng không nghi ngờ.

"Ờ nhưng mà..." Trì Vĩnh Thanh nhặt hai bộ đồ họ mặc khi sáng, giờ đây nhăn nhăn nhúm nhúm nằm rải rác trên sàn "Nó nhăn như vầy, hay là mặc đại ha?"

Cố Văn ôm cậu từ đằng sau, cằm gác lên vai người yêu cười hề hề như một tên ngốc: "Không sau đâu, khi nãy anh đã kêu Diêu Phi mang hai bộ quần áo mới đến rồi"

Nói xong anh như làm phép, từ sau lưng cầm ra một túi nhỏ đựng hai bộ quần áo thể thao đơn giản, một size anh còn một size Trì Vĩnh Thanh.

Cả hai mĩ mãn thay xong hai bộ quần áo liền trả phòng, bắt đầu cuộc sống về đêm. Nói thật từ lâu rồi Trì Vĩnh Thanh chưa đi chơi như này. Dạo đại học thì bận viết luận văn tốt nghiệp, sau đó đến khi đi làm thì tăng ca không ngớt, về nhà ngã ra là ngủ như chó vậy. Tiếp đến thì chuyện yêu đương với sếp bị bại lộ, rất nhiều chuyện sau đó đều rối như tơ vò, mãi mới gỡ được. Cuối cùng vẫn là sau cơn mưa trời lại sáng, có thể cùng người mình yêu làm chuyện thân mật, tối đến lại nắm tay nhau đi giữa phố chẳng màng ánh mắt thế nhân, nói thật, Trì Vĩnh Thanh cảm thấy mọi chuyện lúc này thật tốt. Thật sự rất tốt.

Nghĩ như vậy, cậu không khỏi nắm tay người con trai bên cạnh chặt hơn chút nữa. Có thể khảm người ấy vào lòng luôn thì thật tốt.

Tiếng còi ô tô vang không ngừng cùng với tiếng cười to nhỏ vang vọng cả dãy phố, mọi tạp âm ùn ùn kéo đến cũng như bị một kết giới vô hình chặn bên ngoài hai người họ. Cả hai vành tai tóc mai chạm nhau, dù chỉ nói những chuyện vô cùng nhàm chán như nên ăn món nào, con chó khi nãy chạy ngang trông ra sao, thế nhưng vô cùng hạnh phúc.

"Em muốn ăn tiếp sao?"

Cố Văn ngạc nhiên bị cậu kéo đến quán xiên nướng. Này đã là quán thứ tư cả hai ghé ngang rồi, trên tay anh còn đang cầm hai ly trà sữa đây này. Cũng không biết sao mà hôm nay cậu ăn được nhiều vậy.

"Nhìn ngon quá đi. Anh muốn ăn không?"

Trì Vĩnh Thanh hai mắt lấp lánh nhìn những xâu thịt, cuối cùng cả hai lấy sáu xâu, tính tiền rồi nhờ người nướng hộ. Trong lúc đứng đợi, Trì Vĩnh Thanh không khỏi cảm thấy hành vi kéo người yêu đi quanh phố mua trà sữa mua đồ ăn quá là trẻ con đi, cũng không biết từ khi nào cậu lại trở nên trẻ con như vậy.

Lại nhìn vị bên cạnh hai tay hai ly trà sữa còn đang loay hoay tìm cách cầm các xâu xiên nướng, Trì Vĩnh Thanh bất chợt mỉm cười.

Chắc là, tại vì bên cạnh cậu có người này đi. 

"Đây đây em cầm cho, mình đi tiếp đi"

Con phố này quả thực cũng không dài lắm, thế nhưng hàng quán thì nhiều vô kể. Bọn họ cả hai một thân đồ thể thao trắng xanh bình dị, thế nhưng ngoại hình thì không bình dị chút nào, dẫn đến có vài cô nàng gan dạ đứng chụp trộm cả hai. Mỗi lần như vậy cả hai đều tỏ thái độ có thể tránh thì tránh, không được thì thôi. Dù sao cũng đã come-out, người nhà đã chấp nhận rồi thì cậu chẳng màng mọi người xung quanh nghĩ gì đâu.

Khoan đã...Trì Vĩnh Thanh đang đi bỗng đứng lại, ngạc nhiên ngước nhìn Cố Văn. 

Đã-come-out!

Quên mất vị bên cạnh này, hình như còn chưa có come-out nhỉ?

"Anh hả?" Cố Văn nghe người yêu hỏi vậy cũng chực tỉnh "Anh quên mất. Lần trước định nói với bố, sau đó ông ấy lại kêu anh kết thông gia với Hiên Viên, sau đó lại thêm vụ ảnh chụp nữa, quả thực khiến anh quên mất ý định ban đầu rồi..."

Trì Vĩnh Thanh thở dài. Nhìn đi, Cố tổng gì chứ, rõ là một bé cún ngốc. Ngay cả come-out chuyện trọng đại như vậy cũng quên được.

"Nhưng mà em yên tâm đi" Cố Văn nhanh trong phút chốc xử lí ly trà sữa trong tay, liền câu lấy tay Trì Vĩnh Thanh đung đưa như học sinh tiểu học: " Hình như anh vẫn luôn chưa kể em nhỉ?"

Cố Văn kéo người đến một băng ghế khuất sáng, anh nhẹ giọng thì thầm với cậu: "Mẹ anh mất lúc anh còn rất nhỏ, bố anh từ đó theo chủ nghĩa độc thân. Trên anh còn một anh trai hơn anh bốn tuổi, năm ngoái anh ấy đi công tác cả năm trời, khi về không nói không rằng quỳ xuống trước mặt bố anh nói rằng đã tìm được tình yêu của đời mình, chị dâu dù không môn đăng hộ đối nhưng là một người thông minh tài giỏi, hơn nữa ảnh còn làm cho người ta lớn bụng, bố anh có không muốn cưới cũng phải cho cưới."

"Năm trước chị dâu sinh, là một cặp long phụng thai. Bố anh cháu trai cháu gái đầy đủ, nên anh nghĩ việc tụi mình không quá khó để chấp nhận đâu"

Dưới ánh đèn, ánh mắt Cố Văn đen thẳm như chứa cả ngân hà, mà vì tinh tú duy nhất phát sáng dười như chỉ có mình cậu. Vừa nghĩ đến người này từ bé đã không có được tình thương từ mẹ, Trì Vĩnh Thanh không khỏi cảm thấy đau lòng. Cậu khẽ chạm trán Cố Văn, im lặng dùng hành động an ủi anh.

Cố Văn dường như biết cậu nghĩ gì, anh mỉm cười: "Anh không cảm thấy gì đâu. Từ lúc anh hiểu chuyện thì đã biết mình không có mẹ rồi, cũng không cảm thấy thiếu thốn gì. Anh cũng không thân với ba lắm, ông thường xuyên bận công việc, là anh hai chăm anh lớn. Nói đúng hơn là hai đứa tụi anh đánh nhau mà lớn."

Trì Vĩnh Thanh bật cười, hai tay bóp má Cố Văn khiến anh trở thành Cố gà con: "Hai anh đánh nhau á?"

Cố Văn bị bóp má, ngược lại càng cố gắng chu mỏ tỏ vẻ dễ thương:

"Đún òi, ổng tòn ăn híp anh hoy..." ( đúng rồi, ổng toàn ăn hiếp anh không ) 

"Ai ăn hiếp mày?"

Cả hai giựt bắn mình, quay đầu phắt ra sau. Bên đó có một người mặc một thân đồ tây chỉnh tề, đứng tựa vào gốc cây si già nhìn không rõ mặt. Nhưng mà, dáng người này, còn có giọng điệu khi nãy, Trì Vĩnh Thanh cảm thấy hình như mình biết đây là ai rồi.

Cậu cứng người, tay chân lạnh toát. Trì Vĩnh Thanh cảm thấy cứ như bệnh sợ đám đông của mình lúc này hình như lại tái phát vậy.

Sau đó, người bên cạnh còn bồi thêm một dao khiến cậu lập tức muốn bất tỉnh:

"Anh? Sao anh ở chỗ này?"








Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net