Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đi nhìn y lần cuối cùng đi... Để sau này không còn tiếc nuối..."

Nghe tiếng Giang Ninh bà bà nhấc chân rời đi, Bạch Ngọc Đường vẫn ngồi ở trên tháp.

Miêu Nhi...

Miêu Nhi... Mất đi ngươi... Có lẽ ta sẽ không còn là ta, nhưng ta sẽ sống thật tốt, ngươi từng nói ngươi muốn đi đại mạc, ta sẽ dẫn hồn phách ngươi cùng đi, ngươi muốn bảo hộ thanh thiên, ta sẽ thay thế ngươi bảo hộ, ngươi muốn hành hiệp trượng nghĩa ta giúp ngươi hành hiệp... Đợi cho ta đem chuyện ngươi muốn làm làm xong rồi, ta lại đi tìm ngươi, đến lúc đó, ngươi vui lòng đón chào ta chứ?

Bạch Ngọc Đường nhìn trời xanh bên ngoài, bầu trời vẫn là một màu lam như vậy, mà sắc lam thuộc về Bạch Ngọc Đường kia lại vĩnh viễn biến mất trong thế giới của hắn, hai mắt khô khốc, nước mắt đã cạn.

-----------------------------

"Mẹ nuôi, Ngũ đệ, thật sự có thể quên sao?" Lô phu nhân lòng tràn đầy lo lắng hỏi, Bạch Ngọc Đường hiện tại so với Bạch Ngọc Đường trước đây càng làm cho nàng lo lắng, ít nhất Bạch Ngọc Đường trước đây còn đem đau xót phát tiết ra, nhưng Bạch Ngọc Đường hiện tại lại đem đau xót khóa chặt trong lòng, Bạch Ngọc Đường hiện tại, phảng phất sự yên lặng trước cơn bão.

Giang Ninh bà bà hai mắt vi liễm, nhẹ thở dài, thật lâu sau, mới chậm rãi lắc đầu nói: "Mẹ cũng không biết, Mẹ chỉ hy vọng đứa nhỏ kia tốt hơn... Ngoài ra, cũng không hy vọng xa vời gì..."

Nghe vậy, Lô phu nhân cũng không nói nữa, chỉ cần Ngũ đệ ổn là được, bọn họ cũng không muốn nghĩ nhiều.

Ngay khi Giang Ninh bà bà và Lô phu nhân trở lại đại sảnh, nói với tứ thử vẫn luôn ở trong sảnh những chuyện vừa xảy ra, tứ thử mỗi người một biểu tình, nhưng trong đó đều hàm chứa đau lòng.

Tuy sớm đã nghĩ đến ký ức của Bạch Ngọc Đường căn bản không hề mất đi, nhưng khi biết được Bạch Ngọc Đường vì tình mà một đầu bạc trắng, mọi người đều lâm vào một mảnh trầm mặc, phải bi thương thâm trầm đến cỡ nào mới có thể làm cho Bạch Ngọc Đường luôn ngạo khí lăng vân một đêm đầu bạc?

"Đại ca..." Từ Khánh chậm rãi mở miệng nói: "Đệ thấy, thi thể Triển Tiểu Miêu không cần đưa đi có được không?"

Lô Phương nhíu mày hỏi: "Tam đệ sao lại nói thế?"

"Đệ nghĩ... Nếu cái cục băng chết tiệt kia có thể giữ thi thể Triển Tiểu Miêu không thối rữa, vậy dứt khoát để Tiểu Miêu nằm luôn trong đó không phải tốt hơn sao?" Từ Khánh nhìn Lô Phương chằm chằm, hắn có lẽ luôn lỗ mãng, nhưng tâm ý yêu thương Bạch Ngọc Đường lại không khác mọi người, có lẽ loại này ý tưởng thực ích kỷ, nhưng, hắn chỉ cần Bạch Ngọc Đường vui, đến nỗi chuyện Triển Chiêu không thể xuống mồ vi an... Chờ hắn chết thì sẽ bồi tội với Triển Chiêu tại địa phủ.

"Hoang đường!" Lô Phương trừng mắt quát: "Làm người hiệp nghĩa, há có thể vì chuyện tư mà tùy ý làm bậy? Vì chuyện tư mà không cho Triển Chiêu xuống mồ là bất nghĩa, thế nhân xưng ngô ngũ nghĩa, đã là nghĩa há lại có thể làm ra việc như thế?"

"Nhưng mà đại ca, chúng ta nên làm gì cho Ngũ đệ đây? Chỉ vì một chữ 'nghĩa' mà huynh từ bỏ Ngũ đệ sao?" Từ Khánh vội vàng hét.

Lô Phương xoay người đưa lưng về phía mọi người chậm rãi nói: "Sao có thể, chỉ cần là vì Ngũ đệ, vì cái lý do này mà có thể cho đệ làm ra chuyện như thế sao?"

"Đệ không quan tâm! Hơn nữa không phải cái tảng băng kia có công hiệu khởi tử hồi sinh sao?" Từ Khánh vung bàn tay to lên, kích động hét.

"Lão Tam!" Nghe thế Giang Ninh bà bà cuối cùng cũng nhịn không được giận mắng: "Sinh mệnh sở dĩ đáng quý ở chỗ mất đi liền vô pháp vãn hồi, người đã chết,sao có thể sống lại? Huống chi, nhân sinh trên đời, thủ trọng đó là chữ 'nghĩa', hiện giờ vì chuyện này mà chúng ta vi phạm đạo nghĩa của người giang hồ, con cho rằng, lần này bất nghĩa xác thật là nên sao?"

"Mẹ nuôi..." Từ Khánh bị lửa giận của Giang Ninh bà bà làm sửng sốt.

"Chuyện bất nghĩa đương không thể làm."

Nhưng vào lúc này, một thanh âm bình tĩnh vô ba vang lên, xuất hiện cùng thanh âm chính là người một thân bạch sắc Bạch Ngọc Đường.

"Ngũ đệ?!"

Tuy rằng sớm đã biết rằng Bạch Ngọc Đường một đầu đen nhánh đã bạc hết, nhưng biết là một chuyện, nhìn thấy lại là một khác chuyện khác, một thân bạch sắc, thân thể trước mắt mờ ảo tựa như sẽ biến mất bất cứ lúc nào.

"Cứ đưa Miêu Nhi... Quay về cố hương đi..." Bạch Ngọc Đường nhìn mọi người trong sảnh, chậm rãi nói từng chữ từng chữ một.

Tứ thử vẻ mặt kinh ngạc xen lẫn vui mừng nhìn Bạch Ngọc Đường nói ra những lời này, kinh ngạc chính là, Bạch Ngọc Đường nguyện ý buông tay, thật giống như Bạch Ngọc Đường si cuồng lúc trước đã trở lại bình thường, vui mừng chính là, Bạch Ngọc Đường đi ra từ trong bi ai mất đi Triển Chiêu, học được buông tay, cũng hiểu được buông tay.

Không hề nhìn mọi người trong sảnh, Bạch Ngọc Đường xoay người đi đến sau núi, Lô phu nhân lo lắng vội vàng đi theo, mà Bạch Ngọc Đường cũng không nói gì, yên lặng đi cùng nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net