Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lô phu nhân về gia trang chỉ thấy mọi người vẫn như trước ngồi ở trong sảnh, lại thấy Hàn Chương nôn nóng dò hỏi: "Đại tẩu, sao Ngũ đệ lại không về cùng tẩu?"

Nghe thế Lô phu nhân liền biết Bạch Ngọc Đường chưa vào trong sảnh, chắc là trực tiếp trở về phòng, nghĩ vậy, cũng không kịp giải thích liền bỏ lại một câu "Mau đi theo ta." Rồi hướng về phía lạc viện của Bạch Ngọc Đường chạy đi.

Mọi người vẻ mặt mờ mịt theo sau Lô phu nhân, thấy Lô phu nhân bước vào phòng Bạch Ngọc Đường, mọi người nghi hoặc liếc nhìn nhau sau liền tiến vào.

Nhưng mà, cảnh tượng xuất hiện ở trước mắt khiến mọi người kinh hãi không thể động đậy.

Bạch Ngọc Đường một thân chật vậthồi lâu không lộ ra sự tức giận nào mà thay vào đó là tràn ngập nét tươi cười, mà nằm ở trên tháp lại làdi thể Triển Chiêu đã được dự định là hai ngày sau sẽ đem về Thường Châu hạ táng.

Đang lúc Lô Phương nghĩ muốn quát mắng sự hoang đường của Bạch Ngọc Đường, hắn lại thấy phu nhân nhà mình tiến lên giúp bắt mạch cho 'thi thể' Triển Chiêu, còn lộ ra nét tươi cười vui mừng...

"Thì ra là thế!" Lô phu nhân kinh hỉ la lên: "Thật tốt quá, thật sự là quá tốt!"

"Phu nhân?"

"Triển Chiêu không chết, thật là thật tốt quá."

Lô phu nhân vô cùng vui mừng bật khóc hét lên với mọi người.

"Cái gì?!"

Mọi người đều bị kinh ngạc, thử nghĩ đi, rõ ràng là người đã chết hơn một tháng giờ lại nói là 'chưa chết'? Không khỏi bất khả tư nghị .

"Chuyện này sao có thể... Huyền băng ngàn năm kia thực sự có khả năng khởi tử hồi sinh?" Tương Bình nghi hoặc hỏi.

Lô phu nhân nhẹ nhàng lắc đầu: "Không, đó chỉ làtruyền thuyết không có căn cứ, độc trên người Tiểu Miêu ngay từ đầu chỉ khiến y chết giả, không hơi thở mạch không đập, nhưng cơ năng trên thân thể vẫn hoạt động như thường, loại độc này chỉ có hiệu lực trong tháng, nhưng trong một tháng này, nếu chúng ta hạ táng, khi độc hết tác dụng, người cũng sẽ bị chôn sống, sẽ bị nghẹt thở chết hoặc đói chết, mà Ngũ đệ tìm thấy huyền băngnày tuy không có công hiệu khởi tử hồi sinh, nhưng có thể giữ thân thể Triển Chiêu không bị tổn hại..." Nói đến đây, Lô phu nhân không khỏi cảm thấy may mắn, nếu hôm nay không có huynh đệ Đinh gia đánh bậy đánh bạ đem Triển Chiêu ra khỏi băng quan, làm thân thể Triển Chiêu rời khỏi động băng đó mà dần khôi phục, nói không chừng Triển Chiêu sẽ chết trong tay bọn họ.

"Nếu chúng ta không phát hiện, Triển Tiểu Miêu chẳng phải sẽ bị chúng ta... A..." Khi Từ Khánh mới nói được một nửa, Hàn Chương vội vàng che miệnghắn lại.

Mà Bạch Ngọc Đường tựa hồ cũng nghĩ đến điểm này, hai tay run nhẹ, nếu không phải huynh muộiĐinh gia muốn đem Triển Chiêu đi hắn cũng không có khả năng đưa Triển Chiêu rời khỏi băng quan, đến lúc đó, nếu dựa theo kế hoạch cũ đưa Triển Chiêu quay về Thường Châu hạ táng... Bạch Ngọc Đường lắc mạnh đầu, sợ hãi không muốn nghĩ tới.

"Phu nhân, khi nào thì Triển Chiêu tỉnh lại?" Lô Phương vội vàng hỏi, mà Bạch Ngọc Đường cũng vẻ mặt nôn nóng nhìn Lô phu nhân.

"Ta vừa mới bắt mạch cho Tiểu Miêu, rất vững vàng, hai ngày nữa sẽ tỉnh lại." Lô phu nhân vẻ mặt ôn nhu nhìn Bạch Ngọc Đường ánh mắt vốn gần như tĩnh mịch giờ tràn đầy sinh khí, trên mặt không khỏi lộ ra nét vui mừng.

——————— Miêu đại nhân không phải chết đi sống lại, mà căn bản là không chết ————————

Sau khi biết được Triển Chiêu chưa chết, Bạch Ngọc Đường cơ hồ một tấc cũng không rời khỏi Triển Chiêu, cảm thụ nhịp đập của người trước mắt mỏng manh nhưng vững vàng, Bạch Ngọc Đường trong lòng tràn đầy niềm vui sướng.

Ngón tay Bạch Ngọc Đường nhẹ nhàng vuốt ve dọc theo khuôn mặt Triển Chiêu, nhiều năm cầm kiếm khiến ngón tay sinh ra lớp da dày, nhẹ nhàng mơn trớn mi, mắt, mũi, môi Triển Chiêu...

"A..." Không chịu nổi sự quấy nhiễu này, người hôn mê tổ trên tháp cuối cùng cũng có phản ứng,thanh âm rên rỉ tuy mỏng manh, nhưng sao có thể tránh được lỗ tai Bạch Ngọc Đường.

"Miêu Nhi..." Bạch Ngọc Đường cơ hồ là đang nín thở chờ đợi, chờ đợi đối với hắn mà nói có thể nói là thời khắc tối quan trọng.

Đợi thật lâu, cuối cùng Bạch Ngọc Đường cũng được nhìn thấy đôi mắt ôn nhuận mà hắn đã từng thiếu chút nữa mất đi, trong nháy mắt, Bạch Ngọc Đường kích động nói không nên lời, đã từng cứ tưởng mất đi, hiện giờ điều trân quý nhất trở lại, tất cả đều làm Bạch Ngọc Đường cảm kích sự nhân từ từ trời cao dành cho hắn.

Người trên tháp người sau một thời gian dài hôn mê giờ đột nhiên tiếp xúc với ánh sáng, khiến đôi mắt không kịp thích ứng, đợi cho hai mắt nhìn rõ mới ý thức được bên cạnh có người, tập trung nhìn thì không khỏi ngạc nhiên.

"Ngọc Đường..." Thanh âm khàn khàn có khó nén nỗi kinh hoàng, Triển Chiêu không màng cơ thể bản thân nằm hơn một tháng đã trở nên cứng ngắc, nỗ lực gượng dậy cá thân thể đã vô cùng suy yếu.

Nhìn thấy người trước mắt không thân hình lảo đảo, Bạch Ngọc Đường bừng tỉnh, dùng sức đem Triển Chiêu trên tháp thượng dựa vào lồng ngực mình, vùi đầu vào cần cổ đối phương, cảm nhận hơi thở thuộc về đối phương.

"Miêu Nhi... Miêu Nhi... Miêu Nhi..." Bạch Ngọc Đường nghẹn ngào hô, phảng phất sự ủy mị gắt gao ôm Triển Chiêu.

"Ngọc Đường?" Cảm thấy nghi hoặc với hành vi của Bạch Ngọc Đường, lại càng vì biểu tình của hắn mà cảm thấy khó hiểu, Triển Chiêu bắt đầu hồi tưởng lại ký ức cuối cùng của mình, chỉ nhớ y đi thực hiện lời giao ước... Là y nợ nữ tử kia... Sau đó... Sau khi y uống một cốc nước, lúc sau... Lúc sau... Không còn gì cả, y cứ tưởng... Lần này cuối cùng khó thoát khỏi cái chết, không nghĩ tới mạng y lại lớn đến vậy.

"Từ từ, ta rót nước cho ngươi." Bạch Ngọc Đường nghe thấy Triển Chiêu thanh âm khàn khàn vội vàng xoay người đi rót một chén nước rồi chậm rãi mớm cho y.

Triển Chiêu theo tay Bạch Ngọc Đường chậm rãi uống nước, cuối cùng yết hầu cũng đỡ khát, mà khi Bạch Ngọc Đường nhìn thấy Triển Chiêu uống nước thì lòng đầy kích động, đã từng cứ tưởng, cảnh tượng như vậy sẽ không hề xuất hiện, đã từng cứ tưởng, sẽ vĩnh viễn đích mất đi người trước mắt...

"Ngọc Đường... Ngươi sao vậy..." Nhờ nước trà làm dịu cổ họng, thanh âm Triển Chiêu dù chưa hoàn toàn khôi phục, nhưng đã không còn khàn khàn như vừa rồi.

"Miêu Nhi... Miêu Nhi... Miêu Nhi Miêu Nhi Miêu Nhi... Chiêu của ta..." Bạch Ngọc Đường kích động nhẹ nhàng ôm lấy Triển Chiêu, miệng không ngừng gọi y.

Triển Chiêu thấy Bạch Ngọc Đường khác thường như vậy, suy nghĩ một chút liền biết chuyện gì đã xảy ra Bạch Ngọc Đường, bất quá, đầu hắn đã bạc trắng...

Triển Chiêu nhẹ nhàng vỗ lưng Bạch Ngọc Đường, đau lòng hỏi: "Ngọc Đường, sao ngươi lại thành thế này..."

Triển Chiêu còn chưa hỏi xong, Bạch Ngọc Đường liền ngăn Triển Chiêu lại.

"Đừng chạm vào... Đừng chạm vào..." Bạch Ngọc Đường vừa nhẹ nhàng hôn Triển Chiêu vừa thì thào: "Ta nhớ ngươi... Miêu Nhi... Ta thật muốn ngươi..."

"Ngọc... Ngọc Đường..."

"Chiêu... Chiêu của ta..."

Khi Nam Hiệp trở lại trên đời, Cẩm Mao Thử ngạo tiếu giang hồ cũng đã trở lại.

Hoàn chính văn

Lời cuối sách:

Da ~~ rốt cuộc lại là ngược... Không đúng, là rốt cuộc kết thúc vui vẻ cả nhà ( sái hoa a sái hoa ), sao lại nhiều chương như vậy chứ?? Tôi muốn kết thúc sớm vẫn không có cơ hội... Kỳ thật, trong lòng tôi, Tiểu Bạch cùng Tiểu Miêu đều là anh hùng đỉnh thiên lập địa, ở đây, có khả năng tôi đã viết bọn họ yếu đi, đặc biệt là Tiểu Bạch, nhưng tôi nghĩ, anh hùng cũng là người, cái gọi là đại hiệp, cũng chỉ là người có máu có nước mắt, mất đi tình cảm chân thành, bất luận là ai đều nhất định là bi thương muốn chết, nhân phi thảo mộc, sao có thể vô tình? Có lẽ có sẽ có người không ủng hộ ý nghĩ của tôi, nhưng đây là suy nghĩ cá nhân ( chú ý nhé, là cá nhân, cá nhân đấy ) nhìn đi, các bạn có thể lựa chọn loại truyện mà các bạn muốn xem, tôi đương nhiên cũng có thể lựa chọn loại truyện mà tôi muốn viết, cho nên, tôi có thể nhận phê bình của các bạn, nhưng mong các bạn không cần làm quá việc tôi đem Tiểu Bạch viết nhược chuyện ( cái này tôi đã biết ), kết cục có khả năng có điểm qua loa, bởi vì tôi muốn đem viết đậu hủ vào phần phiên ngoại ( cũng không biết là có thể viết không nữa... 囧rz), tại đây tôi xin cảm tạ những người không sợ bị ngược một mực đọc hết truyện của tôi, nói thật, kỳ thật viết bộ truyện này ra tôi cũng bị ngược đến thê thảm... Tâm cũng bị ngược đến đau đớn, thường hét to vào vách tường bên kia: "Tại sao... Tại sao ta phải viết văn ngược chính mình... Tại sao..." , may mắn cuối cùng vẫn là QM... An ủi bản thân... Vâng, trước hết là như vậy, cảm ơn mọi người đã đọc! Cám ơn! ( nói chứ, hình như đây là lần đầu tiên tôi có thể viết xong ) (QM: thân mụ = mẹ ruột)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net