Truyện thứ 2: Ta là ngươi, ngươi là ta?! Hoang đường! (Phần 4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


-----

Bạch Ngọc Đường khệnh nệnh vác mấy món quà mừng đã nhận thay Triển Chiêu về phòng, trong khi "đuổi" y đi ra ngoài mua gì đó để cùng ăn khuya. Cốt yếu mục đích ban đầu là để lấy món quà đã chuẩn bị sẵn để tặng, vậy mà bây giờ loay hoay mãi vẫn không nhớ ra mình đã để ở đâu. Càng tìm, hắn lại càng hoang mang. Hình như cả cái thứ kia là gì, hắn cũng không còn nhớ! Quái lạ, trong kí ức của Bạch Ngọc Đường, chắc chắn là hắn đã mua thứ gì đó Triển Chiêu thích, nhưng lại không thể nhớ lại nó là gì hay để ở đâu. Chắc chắn trước đó hắn không quên ngày sinh thần của Triển Chiêu, đã chuẩn bị quà sẵn rồi, chỉ là từ cái ngày bị hoán đổi hắn cứ phải lo thêm mấy chuyện đâu đâu, đâm ra quên béng mất việc chính...
Làm sao đây? Không thể không có gì đó...

Đúng lúc Bạch Ngọc Đường đang vò đầu bứt tai, Triển Chiêu trở về, trên tay chỉ cầm một vò rượu.

"Ô, hôm nay ngươi không đói?" Bạch Ngọc Đường có chút ngạc nhiên thì thấy Triển Chiêu đã muốn cởi ngoại y.
"Ngươi uống một mình đi, hôm nay ta cảm thấy mệt." Triển Chiêu vắt bạch y màu trắng lên giá, loay hoay tháo giày ngồi lên giường.
"Ban nãy ăn cố quá nên căng bụng?" Bạch Ngọc Đường sấn lại gần. "Uy, Miêu nhi, ngươi... có gì không vui?"
"Không có." Triển Chiêu lắc đầu, đã muốn nằm ngủ. Bạch Ngọc Đường không cho, kéo y dậy cho bằng được.
"Chiêu. Hôm nay không nói rõ không được ngủ."

Triển Chiêu nhìn nhìn một chút, tìm cách thoát khỏi tay Bạch Ngọc Đường. Ánh mắt có chút xa xăm.

...

"Ngươi rõ ràng có tâm sự." Bạch Ngũ gia thôi không lôi kéo nữa, chỉ lẳng lặng đứng bên cạnh y, dịu dàng gạt đi vài sợi tóc loà xoà trước trán. "Nói, liên quan đến ta phải không."
"... Triển mỗ không muốn đề cập." Nói Triển Chiêu ngờ nghệch giấu đầu hở đuôi, chi bằng nói y vốn không muốn giấu Bạch Ngọc Đường chuyện gì.
"Thấy hành động bốc đồng bêu xấu ta trước đám đông ban nãy, là ta thấy không ổn rồi. Miêu nhi, nói ta nghe. Đừng làm Ngũ gia lo lắng." Giọng điệu thật ôn nhu, như vỗ về dịu dàng, thêm thanh âm mượt như nhung khiến Triển Chiêu vốn tràn đầy tâm sự đã muốn nói ra hết.

...
"Ngọc Đường, ngươi thực sự... có tình cảm với ta?" Gương mặt có chút hồng lên, người ta vẫn hay nói Ngự Miêu da mặt mỏng, quả thật không sai.
Bạch Ngọc Đường bật cười. "Có tình cảm thôi sao! Ta còn có thể đứng giữa thành hét lên: "Miêu nhi, ta yêu ngươi" nữa kia-..."
"Uy, mấy lời như vậy cũng nói được!..."
"He he, sao lại không?" Bạch Ngọc Đường sấn tới thêm một chút, đã muốn ôm lấy Triển Chiêu.
"Ta nói nghiêm túc..." Triển Chiêu nghiêm mặt, dù hàng lông mày vẫn nhíu lại đầy tâm sự. "Ngọc Đường, ngươi có phải... Rất muốn ta quan tâm ngươi. Ý là, quan tâm nhiều hơn trước đây, một chút?"
"Còn hỏi." Con chuột liền bĩu môi. "Ngươi đó, cứ suốt ngày lo công vụ, ta toàn phải chủ động đi theo ngươi mới không bị bỏ rơi."
"Vậy sao..." Triển Chiêu hơi cúi mặt, nhìn nhìn xuống chân.
"Mà tự nhiên sao lại hỏi chuyện này?" Bạch Ngọc Đường thấy con mèo vừa đáng yêu vừa tội, tự nhiên rất muốn thân thân một chút. Hắn chầm chậm ngồi xuống giường, một tay gác lên vai, một tay choàng qua eo người đối diện, kéo lại gần mình. Con mèo không phản đối như mọi khi.

"Ta... Ban nãy phát hiện mình đã bận rộn đến mức sinh thần cũng không nhớ... Còn mọi người ở Khai Phong phủ đều rất quan tâm ta, khiến ta thực cảm động." Triển Chiêu ngẩng lên nhìn Bạch Ngọc Đường, giọng nói có chút xao động. "Nhưng, người họ biểu hiện tình cảm đó là ngươi, còn ta bị đối xử như người ngoài, dĩ nhiên vì chúng ta đang hoán đổi thân phạn. Trong một khoảnh khắc, ta phát hiện mình không hề thoải mái khi bị đối xử như vậy... và quan trọng hơn, ta đã nhận ra, đó là cảm giác ngươi luôn phải chịu khi phải ở lại đây... Đã vậy, chính ta cũng vô tâm với ngươi! Cẩm Mao Thử thích phiêu bạt giang hồ, ở lại Khai Phong phủ chỉ vì Triển mỗ, vậy mà ta... Chúng ta đều là nam nhân, ta luôn nghĩ không cần phải thể hiện tình cảm ra, nhưng thực không phải hoàn toàn như vậy. Bản thân ta cũng cần, cũng muốn... Trong khi đòi hỏi ngươi phải hiểu ta, chính ta thực sự trước giờ chưa chịu hiểu ngươi!"
Triển Chiêu nói ra hết thì cảm thấy rất nhẹ nhõm, mong chờ phản ứng của người kia. Chỉ là... nghe xong những lời này, Bạch Ngọc Đường im lặng không nói, hô hấp chợt chậm lại. Trong phòng im ắng đến kì lạ, mùi thơm thoang thoảng toả ra từ lò hương đột nhiên trở nên nồng đậm hơn. Không khí có chút ngại ngùng, Triển Chiêu cảm thấy hình như mình đã nói gì chưa đúng. Tại sao con chuột im lặng quá. Bình thường nếu mình nhận lỗi thế này, đuôi của hắn cũng đã vểnh lên tận trời rồi. Hôm nay...

"Triển Chiêu, ngươi lại nghĩ nhiều rồi." Bạch Ngọc Đường bất ngờ lên tiếng, tay phải nhẹ nhàng đưa lên chạm vào cằm người đối diện, kéo lại gần mình. "Cẩm Mao Thử ta chẳng phải trước giờ luôn hẹp hòi thích để bụng sao? Tại ta nhỏ nhen nên mới tức giận mấy chuyện trẻ con đó, lỗi không phải do ngươi. Ngươi đã nhận lời Bao Đại nhân phục vụ triều đình, vốn phải tận tâm tận lực cống hiến, ta thân là người nhà ngươi đã không giúp bao nhiêu mà còn khiến ngươi phải ưu phiền... Thực sự là ta không đúng. Ngươi cũng nói, là nam nhân, cách thể hiện tình cảm ra không cần phải quá rõ ràng đâu. Ta hiểu trong lòng ngươi, mình ở vị trí nào mà."

"Ngọc Đường..."

Bạch Ngọc Đường cúi lại gần hơn nữa, đến mức Triển Chiêu cảm nhận được hơi thở của hắn trên làn da mình. Y lại bắt đầu đỏ mặt, mắt khép lại, nhưng không phản đối. Thật ra thì... nhìn thấy chính gương mặt của mình sắp hôn mình... quả có chút tuột cảm xúc.
Bạch Ngọc Đường cũng nhắm mắt, nhẹ nhàng đặt môi lên đôi môi của Triển Chiêu, cảm nhận hơi ấm từ đó truyền sang mình. Hôm nay con mèo này thực sự rất ngoan, rất chiều ý hắn, chịu nói ra những lời như vậy... Chầm chậm, bàn tay đặt ra phía hông, xoa nhẹ một chút. Vì Triển Chiêu đã cởi áo ngoài, chỉ cách lớp lý y mỏng, liền bắt đầu cảm thấy nhộn nhạo, nhiệt độ cơ thể cũng tăng lên. Y thoải mái buông lỏng cơ thể, mượn lực đối phương để giữ mình, trong khi tay cũng chầm chậm chạm vào thắt lưng màu lam nhạt trên trang phục kia. Người trước mặt thuận thế kéo sát lại gần chút nữa, hôn sâu chút nữa, lưỡi day dưa thêm chút nữa trong khoang miệng ẩm nóng, tham lam như muốn nuốn trọn.

Đúng lúc lửa tình đang dâng trào, ngay cả Triển Chiêu cũng cảm thấy mình không muốn phản đối, thì chính Bạch Ngọc Đường lại tự dứt ra.
Hắn chạm nhẹ hai ngón tay lên cánh môi ẩm ướt của Triển Chiêu, như thể rất lưu luyến nhưng không dám tiếp tục.

"Ngọc Đường..." Triển Chiêu ngơ ngác nhìn người đối diện đứng dậy, đi ra phía giá áo cởi áo ngoài. "Ngươi..."
"Hôm nay bận rộn cả ngày, ngươi cũng mệt rồi, nên nghỉ sớm vẫn hơn." Bạch Ngọc Đường đáp lại, đã trở về giường, ấn Triển Chiêu vào chăn rồi nằm xuống bên cạnh. "Ta biết ngươi muốn gọi là bù đắp cho ta. Nhưng ngày vẫn còn nhiều mà, không nhất thiết là hôm nay. Ngoan, ngủ đi." Bàn tay vỗ nhè nhẹ lên má Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường nở một nụ cười thật tươi, thật ấm.
"Được... Ngủ ngon." Triển
Chiêu cũng cười đối lại, kéo chăn cao lên một chút.
"Ngủ ngon, và chúc mừng sinh nhật, Miêu."

...

Có lúc Triển Chiêu thực sự xấu hổ, sao tên chuột bạch kia lại hiểu mình đến thế, hiểu như hắn là mình, nói ra những điều mình muốn nghe, những điều khiến mình rất dễ chịu... Mà bản thân mình cũng hình như rất hiểu hắn, cũng chiều hắn hơn...
Cái này, có gọi là ở gần nhau lâu thì bắt đầu suy nghĩ giống nhau, mà trở thành tình nhân thì tâm ý tương thông luôn rồi không?

.
.

'Nốt đêm nay là qua 7 ngày đầu tiên, kì hạn dần được rút ngắn.
Chuyện hoán đổi hồn xác này, nghe thế nào vẫn không quá ổn, trước nay ta vốn không tin. Từ khi hoán đổi, ta là ta nhưng cảm giác vẫn không hoàn toàn là chính mình, cư xử cũng giống như theo ý người mà ta quan tâm hơn. Không biết Ngọc Đường hắn thế nào nữa...
Ta thấy chuyện này vốn không tệ chút nào, rõ ràng đã giải quyết được khúc mắt giữa ta và hắn.
Chỉ là... còn tận 42 ngày nữa, liệu chuyện gì sẽ có thể phát sinh?'

--------

(Còn tiếp...)

A/N: Chương này hơi ngắn hén :3
Vì ta muốn nó đọng lại trong lòng độc giả những đoạn tình cảm này, chứ nếu kéo dài ra sẽ lẫn với tình tiết khác, không gây ấn tượng. Ta cũng khá tâm huyết khi đào sâu một chút vào tình cảm giữa anh và chú, muốn hai người thể hiện hơn mà không quá gượng ép đó :D
Hi vọng mọi người cũng tạm hài lòng với một chút miêu tả lãng mạn thân mật kia.
Yên tâm, chap sau sẽ "thoả mãn" mọi người hơn chút nữa, vì ta nghĩ truyện 2 này phải kéo dài hơn dự định một xíu nên sẽ đủ đất để phục vụ mấy cảnh yêu cầu~
Và bí mật của "Di hồn đại pháp" mỗi chương đều đưa ra gợi ý, ngày càng nhiều và rõ rồi đó!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net