Quyển một - Tây Giang Nguyệt : Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ngươi đây là đao thương." Bạch Ngọc Đường đem Triển Chiêu nhẹ nhàng đặt ở trên giường, đôi mắt đảo qua liền nghi hoặc hỏi, "Với công phu của ngươi, ai có thể khiến ngươi bị thương chứ? Ngươi mới vừa nói có "mãnh hổ" đuổi theo? Là người nào muốn truy bắt ngươi?"

Triển Chiêu lấy tay che lại miệng vết thương không cho hắn nhìn, bởi vì y biết người này chắc chắn sẽ như nữ nhân sẽ hỏi đông hỏi tây, vì thế đành phải vò đầu giả ngu, dùng hết kỹ thuật diễn xuất, bưng đầy mặt mờ mịt hỏi: "Mãnh hổ gì? Ta từng nói qua sao?"

Bạch Ngọc Đường nhướng mày, lẳng lặng nhìn y.

Triển Chiêu mơ hồ cảm thấy trong lòng có cái gì đó không đúng, xoa mũi ho khan một tiếng,  "...... Có lẽ ta từng nói qua, nhưng mãnh hổ chính là mãnh hổ, là súc sinh, không đáng nhắc đến."

Bạch Ngọc Đường lười cùng y đấu khẩu, lập tức nắm lấy cổ tay y, nói: "Đến tột cùng có phải súc sinh hay không, chúng ta về Khai Phong Phủ liền biết được."

Triển Chiêu nghe được "Khai Phong Phủ" ba chữ, mặt hơi biến sắc. Cả một đường chạy như điên, hơi thở cũng chưa từng hỗn loạn như vậy. Vậy mà bây giờ ngay cả chớp mắt một cái y cũng cảm thấy có chút khó khăn.

Bạch Ngọc Đường hạ mi mắt, thập phần chuẩn xác nắm bắt biến hóa trên khuôn mặt của y, "Sao vậy? Truy ngươi chính là người của Khai Phong Phủ?"

Triển Chiêu chém đinh chặt sắt nói: "Không phải."

"Cùng bọn họ có quan hệ." Bạch Ngọc Đường nghĩ kĩ một lát, suy đoán, "Chẳng lẽ là người trong cung......"

"Ngọc Đường." Triển Chiêu không để hắn nói xong, bỗng nhiên nói lớn cắt lời hắn, "Chuyện này cùng ngươi không liên quan, ngươi tốt nhất vẫn là đừng hỏi nhiều." Nói xong, cổ tay vừa lật, nhẹ nhàng thoát khỏi kiềm chế của Bạch Ngọc Đường, đẩy hắn ra, đứng lên.

Bạch Ngọc Đường trên mặt tối sầm, bị những lời này của y nghẹn trong lòng, vô cùng khó chịu. Lập tức lắc mình đến trước mặt y, dùng thân người của hắn chặn kín đường đi của y, kiềm chế tức giận nói: "Ta với ngươi là bằng hữu, nên mới muốn giúp ngươi giải vây!"

"Ta hiểu." Triển Chiêu giơ tay vỗ vỗ đầu vai hắn, biểu tình căng thẳng hơi hơi buông lỏng, cười nói, "Hảo ý của ngươi ta rất cảm kích, nhưng chuyện này ngươi tốt nhất vẫn là không cần biết."

Bạch Ngọc Đường càng nhíu chặt mày, còn muốn tiếp tục phân rõ phải trái với y, chợt nghe bên ngoài truyền đến một trận ầm ĩ, hình như có người mặc kệ sự ngăn cản mà đi lên. Thanh âm của chưởng quầy chứa đầy sự hoảng loạn, liên tục hô to: "Quan gia! Quan gia! Chúng ta thật sự không có chứa chấp khâm phạm của triều đình!"

Bạch Ngọc Đường lập tức giương mắt nhìn Triển Chiêu.

Triển Chiêu tất nhiên cũng đã nghe thấy được động tĩnh, vội xoay người lấy Cự Khuyết, đối Bạch Ngọc Đường ôm quyền, nói: "Chuyện kia lần sau lại nói, ta phải đi trước một bước —— chờ lát nữa bọn họ tìm tới đây, nếu có hỏi tới, liền nói chưa từng gặp qua ta, nhớ lấy!"

Y nói xong liền muốn đi, đáng tiếc Bạch Ngọc Đường đang cản ở trước mặt. Chỉ thấy hắn giống như một cái cọc gỗ, nửa tấc cũng không nhúc nhích.

Triển Chiêu cho rằng lời nói của mình đã rất rõ ràng, lại nghe bên ngoài ầm ĩ. Thấy tiếng bước chân ngày càng gần, y không nhịn dược cấp bách gọi một tiếng: "Ngọc Đường!"

Bạch Ngọc Đường lười biếng khoanh tay, giống như Triển Chiêu càng gấp, thì hắn lại càng nhàn nhã.

"Ngươi nói," Bạch Ngọc Đường nhướng mày, môi cong lên thành một nụ cười, "Nếu như ta lúc này đem ngươi giao cho người bên ngoài kia, sẽ như thế nào?"

Triển Chiêu trầm mặc mím môi.

Bạch Ngọc Đường lại hỏi: "Khâm phạm của triều đình? Chậc chậc, nếu ta giao ngươi ra sẽ được thưởng bạc sao?"

Bên ngoài thanh âm càng tới gần, mắt thấy đã tới trước cửa rồi. Triển Chiêu rốt cuộc không thể bình tĩnh nổi nữa, y lui về phía sau nửa bước. Ngoài miệng nói "Đắc tội", lạnh mặt rút Cự Khuyết ra.

Bạch Ngọc Đường sớm nhìn rõ chiêu thức ấy, theo động tác của y mà khép hai ngón tay, nhắm ngay chỗ y bị thương mà điểm một cái. Triển Chiêu liền kêu lên đau đớn, theo bản năng khụy xuống. Bạch Ngọc Đường liền nhân lúc y đang đau đớn đoạt lấy Cự Khuyết, tiếp theo ở trên người y nhẹ nhàng đẩy, đã đem Triển Chiêu đẩy về lại trên giường. 

Triển Chiêu không kịp phòng ngừa, cả người vô lực ngã lên giường.

Trên giường lớn chạm trổ hoa văn được trải mấy tầng chăn nhung, vừa thơm vừa mềm. Mặc dù Triển Chiêu ngã xuống không nhẹ không nặng nhưng cũng không cảm thấy chút đau đớn nào. 

Khi Triển Chiêu ngã xuống chiếc giường mềm mại, tinh thần còn đang căng thẳng, cánh tay mới chạm đến mặt giường liền muốn chống dậy. Nhưng Bạch Ngọc Đường nào cho y có cơ hội. Ngay khi y ngã xuống, Bạch Ngọc Đường cũng thuận theo mà dán lại gần, dùng tay gắt gao vây chặt lấy Triển Chiêu trên giường. 

Triển Chiêu không biết hắn muốn làm cái gì, lập tức nhíu mày, thốt lên: "Bạch......"

"Suỵt!" Bạch Ngọc Đường vươn một ngón tay ấn lên môi Triển Chiêu, nhẹ giọng nói, "Im lặng."

Nói xong, đôi mắt lướt qua mái tóc được buộc cao gọn của y, trực tiếp giơ tay tháo dây cột tóc xuống.

Không có dây cột, mái tóc đen dài như mực của Triển Chiêu ngay lập tức tản ra.

Bạch Ngọc Đường ngón tay cuốn lên một nhúm tóc, ghé mũi vào ngửi ngửi, khẽ cười nói: "Đều là hương vị của ngươi."

Lời này vừa ái muội lại vừa nhẹ nhàng khiến mặt của y dần bị sự ngại ngùng thiêu đốt. Y cố gắng giấu đi xấu hổ và giận dữ, nghiến răng nói: "Bạch Ngọc Đường, ngươi rốt cuộc muốn cái gì?!"

Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu đang kinh hoảng không thôi, không giải thích được vì cái gì mà khiến tâm tình thực hảo, "Đừng sợ, ngũ gia thương ngươi."

Những lời này, hắn không đè nặng thanh âm, mà là cố tình nghiêng đầu hướng ra cửa nói.

Lời vừa dứt, cửa phòng đột nhiên bị người mạnh mẽ phá vỡ.

"Ai u, quan gia, quan gia!" Chưởng quầy Phong Nguyệt Nhàn sợ hãi, giống như trái banh nhanh như chớp lăn vào phòng, một bên lau mồ hôi một bên thi lễ với đám người vừa xông vào.

Người đi đầu không thèm nhìn tới hắn, đem bội đao ôm vào trong ngực, gân cổ lên hét : "Người đâu? Còn không mau lăn hết ra đây!"

Bạch Ngọc Đường thuận tay ở trên mặt Triển Chiêu sờ soạng một phen, tiện đà túm cái chăn mỏng bên cạnh đắp lên người y, lúc này mới sửa sang lại quần áo không kiên nhẫn đi ra.

"Tên nào dám phá hư chuyện tốt của ngũ gia?" Bạch Ngọc Đường vòng qua bình phong, ánh mắt sắc như đao nhìn chưởng quầy, đầy mặt khó chịu nói, "Mã chưởng quầy, không phải ta đã nói những người không liên quan không được vào sao? Ngươi đây là lấy ngũ gia nói chuyện xem như cái rắm?"

Chưởng quầy Mã Tranh nghe vậy lập tức quỳ xuống, từ chắp tay thi lễ với những người vừa xông tới biến thành run run rẩy rẩy dập đầu với Bạch Ngọc Đường, "Ngũ gia tha tội, không phải tiểu nhân không cản, nhưng thật sự là ngăn không được a!"

Bạch Ngọc Đường mặc cho Mã Tranh ở đằng kia dập đầu, thong thả đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống, lại lấy ấm nước rót một ly trà lạnh, vừa nhâm nhi vừa hỏi: "Tên nào muốn tìm ngũ gia? Chuyện gì?"

Tên cầm đầu một cái gầy như que củi lập tức đứng ra nói: "Quan phủ bắt người."

"Nga." Bạch Ngọc Đường chậm rãi buông chén trà trong tay, "Xin hỏi tại hạ phạm vào tội gì?"

Ma Côn nói: "Ngươi phạm vào tội gì chúng ta quản không được, chúng ta muốn bắt chính là khâm phạm của triều đình, Triển Chiêu."

"Triển Chiêu?" Bạch Ngọc Đường nghe thấy cái này tên, bật cười, "Tứ phẩm đới đao hộ vệ, người được đương kim Hoàng Thượng ngự tứ danh hiệu' Ngự Miêu '- Triển Chiêu?"

Ma Côn nói: "Đúng vậy."

Bạch Ngọc Đường bỗng nhiên vỗ tay cười nói: "Hảo a! Xú miêu chỉ hoạt không lưu thu* này cuối cùng cũng có hôm nay —— không biết y phạm vào tội gì?"

Ma Côn nói: "Đó là cơ mật, không phải người như ngươi có thể hỏi đến. Ngươi mau nói có nhìn thấy người hay không. Ngươi nói Triển Chiếu sẽ trốn ở chỗ nào?"

Bạch Ngọc Đường bỗng nhiên vẻ mặt nghiêm mặt nói: "Y sao...... Ngũ gia đoán y tất nhiên là trốn ở Khai Phong Phủ! Mỗi lần ngũ gia muốn tìm y gây phiền toái, y đều ở lì trong ổ mèo của Khai Phong phủ. Mặc ngươi ở ngoài cửa phủ mắng chửi thế nào, y cũng không chịu thò đầu ra, thực sự đáng giận."

Triển Chiêu nằm ngửa trên giường bên trong trướng, nghe bên ngoài Bạch Ngọc Đường nghiêm trang nói hươu nói vượn thì vừa tức giận vừa buồn cười.

"Đại nhân," tên thủ hạ bên cạnh cúi người nhỏ giọng nói, "Xem ra người này thật không biết, chúng ta không bằng vẫn là mau chút đi nơi khác tìm đi?"

Ma Côn không để ý đến hắn, tầm mắt ở bình phong mặt sau lưu một vòng, hất cằm hỏi: "Bên trong có người?"

Bạch Ngọc Đường nhướng mày, bày ra biểu tình đương nhiên nói: "Bên trong nếu không có ai,  chẳng lẽ ngươi muốn ngũ gia cùng chính mình làm chuyện tốt?"

Ma Côn làm lơ câu nói của hắn, dẫn đầu đi vào trong trướng.

Bạch Ngọc Đường ngồi ở tại chỗ, không cản cũng không chắn, chỉ chờ khi đám người kia vòng qua bình phong, lại nâng chung trà lên uống một ngụm, nói: "Các vị, Phong Nguyệt Nhàn là nơi như thế nào, Thiền Âm cô nương có quy củ gì, hẳn là không cần tại hạ nhắc nhở đi? Hôm nay các ngươi chưa được Thiền Âm cô nương cho phép, lại là tự tiện xông vào tú phòng, như vậy là vô cùng thất lễ, tại hạ thật sự không thể ngồi yên không nhìn đến."

Ma Côn dừng lại, đôi mắt nhíu lại nhỏ đến mức cơ hồ không nhìn thấy, tiện đà dùng đầu ngón tay vuốt ve bội đao, hỏi: "Ngươi muốn như thế nào?"

Bạch Ngọc Đường dùng chân nhấc lên thanh đao toàn thân như tuyết trắng của mình, dùng tay vỗ vào trên mặt bàn: "Ta chỉ muốn nói với các ngươi, người kia thật sự không ở bên trong, tin hay không tùy ngươi. Nếu không tin, ngươi có thể đi vào lục soát, nhưng nếu bên trong thật sự không phải người ngươi muốn, cây đao trong tay Bạch mỗ chỉ sợ sẽ không dễ dàng cho các vị đi."

Tầm mắt của Ma Côn chuyển từ khuôn mặt tuấn mỹ của Bạch Ngọc Đường qua thanh đao kia.

Chỉ thấy lưỡi của nó hẹp hơn so với đao bình thường một chút, thân đao trắng như tuyết, vỏ đao khắc đầy hoa văn trang trí tinh xảo làm người nhìn hoa cả mắt, thực sự cho người ta cảm giác choáng ngợp.

Giống như hầu hết mọi người, Ma Côn khi lần đầu tiên nhìn thấy cây đao này cũng cảm thấy đây hơn phân nửa là món đồ chơi được một thiếu gia ăn chơi trác táng đem theo làm vật trang trí. Tuy có thể lưỡi đao khá sắc bén, nhưng đao chưa xuất vỏ, làm sao biết được nó có bao nhiêu uy lực?

Hắn ở trong lòng cười lạnh một tiếng, không chút che dấu lộ ra sự khinh miệt, nói: "Hảo a."

Nói xong, hắn nhấc chân định bước ra sau bình phong.

Nhưng trước khi chân hắn kịp chạm đất, một tiếng vang lớn bỗng nhiên phát ra bên cạnh Ma Côn.

Ma Côn theo bản năng liếc nhìn, liền thấy tay Bạch Ngọc Đường vẫn bưng cái chén trà thong thả uống, nhưng cái bàn trước mặt đã bị sập, chia năm xẻ bảy đến mức không nhìn ra được hình dạng ban đầu của nó.

* thật sự không biết nên dịch thế nào nên đành để nguyên văn trong QT =)))


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net