Quyển một - Tây Giang Nguyệt: Chương 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trở lại phòng, Bạch Ngọc Đường lại thoa thêm một lần thuốc cho Triển Chiêu, sau đó đem thư giao cho Bạch Phúc, bảo hắn đi một chuyến. Thông qua ám võng mau chóng đem thư này đưa đến Khai Phong Phủ.

Khi trở về, Triển Chiêu đã mặc xong quần áo, đang ngồi ở trước bàn phát ngốc.

Bạch Ngọc Đường cố ý đi qua trước mắt y, lại gần y ngồi xuống, ngón tay gõ lên mặt bàn gõ hai cái, hỏi: "Hiện tại manh mối hoàn toàn bị chặt đứt, ngươi có tính toán gì không?"

Triển Chiêu tuy nhìn như đang ngẩn người, nhưng đầu óc vẫn luôn suy nghĩ.

"Hôm qua ta đến chỗ của Ân Đạt."

Bạch Ngọc Đường: "Đúng vậy, ta còn chưa hỏi ngươi, có tìm được manh mối hữu dụng nào không?"

Triển Chiêu chớp một chút mắt: "Cũng có, cũng không có."

Bạch Ngọc Đường "Là thế nào?"

"Nơi ở của Ân Đạt không có gì đặc biệt, chỉ là trang viên bình thường, phía trước là cửa hiệu đã bị phong, nơi làm việc bị người khác làm cho rối loạn. Chỉ có phòng của đệ đệ hắn, lại sạch sẽ kì lạ."

Bạch Ngọc Đường có chút ngoài ý muốn: "Hắn còn có đệ đệ sao?"

"Ân." Triển Chiêu nhìn hắn một cái, "Đệ đệ hắn tên Ân Hào, năm nay khoảng chừng mười bảy mười tám tuổi, nghe nói bộ dáng cũng không tệ lắm, quan hệ với huynh trưởng cũng rất tốt."

Bạch Ngọc Đường: "Ngươi nói tiếp đi."

Triển Chiêu nói: "Ta hỏi đại nương bán hoành thánh trước cửa, nghe nói này đôi huynh đệ tình cảm thâm hậu, luôn như hình với bóng, nhưng năm sáu ngày trước, Ân Hào lại mất tích."

Bạch Ngọc Đường híp mắt.

"Ân Đạt đi tìm sao?"

"Đúng vậy." Triển Chiêu nói, "Đóng cửa hàng hai ngày để tìm"

Bạch Ngọc Đường nghi ngờ nói: "Nhưng không tìm được?"

"Không biết," Triển Chiêu nói, "Chỉ nghe nói là một mình trở về."

Bạch Ngọc Đường nhíu mày: "Sống phải thấy người, chết phải thấy xác—— nếu là người thân của ta mất tích, thì ta sẽ tìm tiếp đến khi nào tìm được mới thôi. Hoặc là biết người đó sẽ không trở lại thì sẽ liều chết cũng phải mang thi thể về —— hắn như này xem ra có phần không đúng lắm?"

"Người cùng người không giống nhau." Triển Chiêu bất đắc dĩ cười cười, "Ngươi đi tìm người cũng tốt, liều chết mang về thi thể cũng tốt, kia đều chỉ có thể nói ngươi có năng lực. Cùng một tình huống nhưng ở trên người những người khác nhau, chưa chắc có kết quả giống nhau."

Bạch Ngọc Đường nghĩ nghĩ, cảm thấy y nói cũng có lý —— Ân Đạt tuy rằng thân cường thể tráng, có thể đuổi theo tiểu ăn mày suốt đường mà đánh, nhưng rốt cuộc bất quá cũng chỉ là tiểu thương bình thường. Dù là người giang hồ, biết võ công còn có thể phân cái ba bảy loại, huống chi chỉ là bình dân bách tính.

"Nếu chính hắn không thể tìm, không phải có thể báo quan sao?" Bạch Ngọc Đường hỏi, "Các ngươi làm quan, không phải là vì dân giải quyết nan đề, tạo phúc cho bá tánh sao? Nếu Ân Đạt chính mình không có khả năng tìm người, vì sao không báo quan?"

Triển Chiêu lại cười, "Nếu ngươi là Ân Đạt, gặp được tình huống này, ngươi sẽ báo quan sao?"

Bạch Ngọc Đường nhanh miệng, theo bản năng muốn nói "có", nhưng tưởng tượng đến tên bao cỏ Tôn Tế kia, lời đến miệng lại bị hắn lập tức nuốt xuống.

"Tự mình tìm cũng không được, báo quan cũng không được," Bạch Ngọc Đường đập bàn một cái, "Vậy thì mặc kệ người thân mất tích cũng không quan tâm sao?"

"Cũng không phải." Triển Chiêu nói, "Ta nghe đại nương nói, Ân Đạt bởi vì tìm không thấy đệ đệ, sau khi trở về tính tình đại biến, tính tình so với trước kia càng táo bạo, chắc cũng là do quá lo lắng —— Ngọc Đường, nếu là ngươi, ngươi sẽ làm gì trong tình huống đó?"

Bạch Ngọc Đường ngước mắt lên, nhìn Triển Chiêu.

"Nếu là ta," hắn nỗ lực đem đạt mình vào vị trí của Ân Đạt mà nghĩ, "Không có năng lực cứu người, mà huyện lệnh lại là tên ngu ngốc, ta đây sẽ...... Đi tìm người có năng lực, không phải bao cỏ, có thể vì ta mà tìm người." Dừng một chút, "Cho nên, ta sẽ bỏ qua Tôn Tế, trực tiếp tố cáo lên trên?"

"Không phải không có khả năng." Triển Chiêu nói, "Nhưng nếu muốn cáo trạng, hắn cũng cần có đủ chứng cứ. Nếu không, hắn không những cứu không được Ân Hào, rất có thể bản thân sẽ vướng phải rắc rối."

Bạch Ngọc Đường nghe thế xem như hoàn toàn minh bạch, "Cho nên hắn bị giết, là vì hắn đã tìm được chứng cứ."

Tìm được chứng cứ, lại bị hung thủ phát hiện, cuối cùng giết người diệt khẩu.

Sau khi bị diệt khẩu, bởi vì lo lắng thi thể biến đổi sẽ bại lộ dấu vết của mình, nên phái người suốt đêm đi trộm thi thể, hủy thi diệt tích, khiến mọi manh mối đều đứt đoạn.

Về phần cái chết của Ân Đạt, dù sao Tôn Tế cũng là bao cỏ, tùy tiện tìm người gánh tội thay, chuyện này cũng không phải hắn chưa từng làm qua. Hung thủ thật sự chỉ cần ngồi ở trong bóng tối yên lặng xem động tĩnh, lúc cần thiết có thể ra tay, quạt gió thêm củi.

Phân tích như vậy, xác thật cũng hợp lý.

Chẳng qua, chân hung cũng không nghĩ tới giữa đường lại xuất hiện một Triển Chiêu tự tiện xông vào công đường, ngăn cản việc định tội Tạ Hoan.

Tôn Tế cũng vì thế mà không giết Tạ Hoan, không thể để nó làm kẻ chết thay cho tội hạ độc Ân Đạt. Như vậy, bước tiếp theo bọn họ có phải muốn......

Hai người đồng thời nghĩ đến đây, lại đồng thời quay đầu nhìn đối phương.

Sau một lát ——

"Ngũ đệ......"

"......" Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ, "Được —— ta sẽ đi cũng ngươi."

Là ai khiến mình dây vào xú miêu phiền phức này chứ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net