Quyển một - Tây Giang Nguyệt: Chương 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một đám quan binh ô hợp, vô dụng, Bạch ngũ gia căn bản là chướng mắt.

Thanh đao trong tay hắn thậm chí còn không cần rút ra, chỉ trong ba chiêu hắn đã đem toàn bộ đánh ngã trên đất.

Trong đại lao, Triển Chiêu không chút hoang mang, dựng cái ghế lúc trước còn nằm dưới chân Tạ Hoan khi nó treo cổ lên, nhàn nhã ngồi xem Bạch Ngọc Đường đánh nhau.

Sau khi Bạch Ngọc Đường xử lý xong người cuối cùng, hất tóc, vừa lúc thấy được Triển Chiêu đang thảnh thơi ngắm nhìn hắn.

Bạch Ngọc Đường: "......"

Cảm giác mình vừa biến thành công cụ "đánh" người của Triển Chiêu

Bất quá, trên người y có thương...... Coi như ngũ gia rộng lượng.

*

Hai người nâng Tạ Hoan lên, dẫn theo Khưu Hạc, trực tiếp đá văng cửa phòng Tôn Tế.

Thời điểm cửa phòng bị đá văng, Tôn Tế đang bịt mắt cùng vài vị phu nhân chơi đùa.

Nghe được cửa phòng mở, các vị phu nhân đồng thời phát ra tiếng thét chói tai. Các nàng loạn thành một đoàn cố hết sức mà chạy, không ai để tâm tới vị phu quân "thân yêu" vừa nãy còn chơi đùa vui vẻ.

Tôn Tế đang bịt mắt bị đẩy tới trước cửa phòng, hắn không nhìn thấy gì nên đi đứng loạng choạng, muốn nhào vào lòng Triển Chiêu. Bạch Ngọc Đường nhìn bộ dáng khốn kiếp này của hắn thập phần chướng mắt, nhấc chân, đá vào bụng hắn một cái.

Tôn Tế bị đẩy đi trong tình trạng không nhìn thấy lại bị Bạch Ngọc Đường mạnh bạo dùng chân đạp trở về. Trên đường chân trái vướng chân phải, ngã sấp mặt trên đất, kỳ lạ là không ngã gãy cái thân thể biếng nhác của hắn.

Ngã xuống đất một khắc, Tôn Tế mới chật vật kéo miếng vải đen bịt mắt xuống, phẫn nộ rống to: "Ai a! Ai đá!"

Triển Chiêu yên lặng nhấc chân lên rồi lại đặt xuống, khụ một tiếng, nhìn Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường: "Bạch gia gia đá hắn, ngươi có ý kiến?"

Tôn Tế lúc chưa từng gặp qua Bạch Ngọc Đường, đang thắc mắc tiểu tử từ đâu đến. Đôi mắt lại thoáng nhìn, nhìn thấy trong tay hắn xách theo Khưu Hạc đứng bên canh Triển Chiêu.

Cái này, khí thế vừa nãy của Tôn Tế bị diệt hơn phân nửa, giơ tay run run chỉ vào Triển Chiêu, lại nhìn Khưu Hạc.

"Khưu sư gia, này, đây là chuyện gì?!"

Khưu Hạc khuôn mặt giống như khóc tang, có khổ nhưng không thể nói.

Tôn Tế lại nhìn Bạch Ngọc Đường, mơ hồ hiểu được.

"Hảo a, Triển Chiêu!" Tôn Tế từ trên mặt đất bò dậy, kéo kéo quần áo không chỉnh tề, híp mắt, gân cổ nói, "Thân là khâm phạm của triều đình, ngươi không chỉ nhiễu loạn công đường, hôm nay còn ban đêm xông vào huyện nha, thậm chí còn dám sai người hành hung bổn huyện! Ngươi......! Ngươi ngươi ngươi, phải bị tội gì!"

"Nói hay lắm." Triển Chiêu cười cười, tầm mắt đảo qua khung cảnh trong phòng một lượt, nói, "Trước khi luận tội, ngài có phải nên mời các vị phu nhân ra ngoài không?" Miễn cho lát nữa máu bắn lên mặt các nàng, dọa họ phát điên.

Tôn Tế nghe y nhắc nhở mới nhớ tới các phu nhân bảo bối của mình, vội vàng xua tay bảo các nàng đi ra ngoài.

Cửa phòng mở lại đóng, thực mau khôi phục yên tĩnh.

Triển Chiêu chắp tay sau lưng, ngồi xuống ghế dành cho gia chủ. (rồi lão Bạch đứng à ;))))

"Khưu sư gia mới vừa nói, là ngài bảo hắn đến đại lao xuống tay xử tử Tạ Hoan." Triển Chiêu chậm rãi nâng mắt, nhìn Tôn Tế, "Có việc này không?"

Tôn Tế theo bản năng nhìn Khưu Hạc.

Thấy hắn cả người co rúm, bị Bạch Ngọc Đường ném ra ngoài, bò nằm trên đất.

"Đại nhân! Tôn đại nhân! Là bọn họ uy hiếp ta!"

"Cút đi! Đồ vô dụng!" Tôn Tế khí cho hắn một chân.

"Án tử phá thế nào, phạm nhân xử trí thế nào, đều là quyền của bổn huyện." Tôn Tế khịt mũi một cái, liếc Triển Chiêu, "Hình như không liên quan đến khâm phạm triều đình như ngươi đi?"

"Tôn đại nhân a......" Triển Chiêu nhẹ nhàng cười cười, "Tại hạ nếu thật là "khâm phạm" như người nói, ngươi cho rằng ta sẽ không kiêng kỵ gì mà xuất hiện ở trước mặt mọi người như vậy sao?"

Tôn Tế không nói gì, nhất thời khó có thể phân rõ ai thật ai giả.

Triển Chiêu lại đem yêu bài của mình lấy ra, đặt lên bàn.

"Đại nhân không nghĩ, nếu tại hạ thật sự bị truy nã, yêu bài này vì sao vẫn ở trên người ta? Chẳng phải nên sớm bị người khác tước đi rồi đi? Tại hạ lại vì sao dừng chân ở nơi này, nhưng không mau tìm chỗ ẩn nấp hay là chạy trốn?"

Tôn Tế đỉnh mày hơi nhíu, cảm thấy lời của y quả thật có đạo lý.

"Nếu những chuyện này đều không thể làm đại nhân tin tưởng," Triển Chiêu thu hồi yêu bài, cánh tay chống trên tay ghế, nghiêng người về phía trước, "Xin hỏi đại nhân, ngài đã nhận được công văn truy nã tại hạ chưa?

Lời này khiến Tôn Tế hoàn toàn á khẩu không trả lời.

"Hạ quan......" Tôn Tế cúi đầu, vén áo choàng quỳ xuống nói, "Hạ quan hồ đồ, kính mong Triển đại nhân thứ tội."

Triển Chiêu phất phất tay, lại không bảo hắn đứng dậy, "Chuyện này cũng không có gì to tát —— nhưng Tôn đại nhân, ngươi nhiều lần có ý đồ xuống tay với Tạ Hoan, tại hạ thật sự vô pháp ngồi yên không nhìn đến."

Tôn Tế nghe vậy thì bắt đầu hoảng sợ, hắn sợ Triển Chiêu sẽ dùng chuyện này để công báo tư thù, xử tội mình vì đã bất kính với y. Hắn lặng yên lau một phen mồ hôi, nhẫn tâm đổ tội cho Khưu Hạc: "Triển đại nhân, hạ quan chưa bao giờ cho người động qua Tạ Hoan, còn vẫn luôn hầu hạ nó ăn ngon ngủ kĩ, kính mong đại nhân minh giám!"

Hắn nói như vậy, tương đương chuyện này đều là chủ ý của Khưu Hạc, Khưu Hạc tức giận trừng mắt, "Đại nhân! Ngài, ngài......!"

Triển Chiêu ngã người ra sau, bắt chéo chân, thưởng thức khung cảnh hai người chó cắn chó.

Tôn Tế phủi sạch trách nhiệm xong, sợ Khưu Hạc tức giận mà kể hết tội trạng của mình, vội lớn tiếng phân phó: "Người đâu —— Khưu sư gia, tự ý xử tử phạm nhận, dẫn đi cho ta ."

Ngoài cửa lặng ngắt như tờ, không chút động tĩnh.

Tôn Tế đợi một lát, lại đề cao âm lượng: "Người đâu! Người đâu!! Các ngươi chết ở đâu rồi?"

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường yên lặng nhìn nhau.

Người đều chết ở đâu vậy?

Tất nhiên đều bị hai vị gia này, một quyền đánh ngất.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net