Quyển một - Tây Giang Nguyệt : Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Triển Chiêu vừa dứt lời, phía sau cửa hàng quả nhiên có người đi ra. Chỉ thấy người đó một thân bạch y, tóc buộc cao, trong tay cầm một thanh đao toàn thân trắng như tuyết —— đúng là Bạch Ngọc Đường.

"Ngươi như thế nào phát hiện ra ta?" Bạch Ngọc Đường chậm rãi bước đến trước mặt Triển Chiêu, dùng chân kéo ghế, vén vạt áo ngồi xuống.

Triển Chiêu một tay chống cằm, tay kia lười nhác đem ly trà của mình đẩy đến chỗ Bạch Ngọc Đường, "Nếm thử."

Bạch Ngọc Đường liếc ngang, không nhúc nhích, "Ngươi không uống, sao ta phải uống?"

Đã có một người nằm ở đây, ngũ gia cũng không phải kẻ ngốc.

Triển Chiêu đưa tay lấy cái ly về, đem trà bên trong đổ đi. Lại nhấc ấm rót một ly nóng hổi. Không đợi Bạch Ngọc Đường kịp phản ứng, liền ngửa cổ lên, uống cạn.

Bạch Ngọc Đường: "Này!!"

Hắn lập tức ra tay cản lại, đáng tiếc vẫn chậm một bước.

Triển Chiêu nghiêng ly, ý muốn chứng minh cho hắn thấy chính mình xác thật là uống cạn không sót giọt nào. Cho dù là chút bọt nước cũng không để lại cho hắn.

Bạch Ngọc Đường sắc mặt lập tức khó coi, "Ngươi bị ngốc sao? Biết bên trong có cái gì mà còn uống?!"

"Không phải ngươi muốn ta uống sao?" Triển Chiêu uống cạn một ly, cảm nhận một chút tư vị. Cư nhiên cảm thấy trà này hương vị không tồi, lập tức lại nhấc bình trà rót đầy một cốc nữa.

Bạch Ngọc Đường quả thật nóng nảy, trực tiếp dùng tay đánh vào ấm trà.

Ấm trà sau khi chịu độc thủ của Bạch Ngọc Đường, ở trên đất quay vài vòng, "Bang" một tiếng, vỡ thành nhiều mảnh, toàn thây cũng không lưu lại.

Triển Chiêu nhìn ấm trà, đau lòng lại tiếc hận: Trà không tồi, ấm cũng rất quý. Vậy mà xú lão thử này, ỷ vào chính mình gia nghiệp lớn. Tiền nhiều đến mức không có chỗ tiêu pha, cư nhiên như vậy phá của.

Vừa nghĩ, Triển Chiêu quật cường uống nốt chén trà nóng duy nhất còn sót lại trong tay.

Bạch Ngọc Đường: "......"

Gân xanh kịch liệt giật giật, cắn răng nói: "Ngươi vui lắm đúng không?" 

Triển Chiêu uống hết nước trà, đem cái ly phóng tới một góc bàn mà Bạch Ngọc Đường không thể với được, lúc này mới hỏi hắn: "Ngươi hạ dược cho ta uống, ta hiện tại đã uống rồi. Bước tiếp theo ngươi muốn như thế nào? Đem ta đưa đi quan phủ?"

Bạch Ngọc Đường nói: "Ta hôm qua vì ngươi, đã ra tay đả thương người của quan phủ. Hôm nay ngược lại đem ngươi giao cho bọn họ? Ngươi nghĩ ta có bệnh sao?"

"Ai mà biết được," Triển Chiêu liếc hắn, cố ý nói, "Vạn nhất ngươi bởi vì đêm qua ta đối với ngươi như vậy, ghi hận trong lòng thì sao?"

Bạch Ngọc Đường hừ một tiếng, chứng tỏ hắn với chuyện xảy ra tối qua còn chưa quên được.

"Cho nên mới nói," Triển Chiêu đưa cổ tay muốn hắn nắm, làm ra một bộ dáng tuyệt không chống cự, "Ngươi vừa vặn đem ta bắt lại, giao cho quan phủ, để giải nỗi hận trong lòng ngươi."

Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn cổ tay y, không những không hết giận, ngược lại càng thêm tức giận, "Ngũ gia nếu muốn hả giận, đương nhiên sẽ tự mình động thủ." Dừng một chút, hắn liếc nhìn vết thương của Triển Chiêu, sau đó lại nhìn thoáng qua mặt y, bỗng nhiên như nghĩ tới gì đó, nói, "Ngươi muốn ta bắt ngươi đưa đến quan phủ như vậy, rốt cuộc có mục đích gì?"

Triển Chiêu thấy hắn không chịu nắm, đành phải lấy cổ tay về.

Y theo bản năng bắt lấy cái cốc ở góc bàn. Nhưng lúc y cầm lên mới nhớ tới bên trong đã không còn chút trà nào, ấm cũng đã bị Bạch Ngọc Đường đập nát.

Bạch Ngọc Đường ngừng một lát, không chờ Triển Chiêu trả lời, mày đột nhiên nhíu lại, nói: "Ngươi muốn ta tự mình bắt ngươi lại, để ta giải trừ hiềm nghi?"

Triển Chiêu không lên tiếng, hiển nhiên là đối với suy đoán của hắn không có ý phủ nhận.

Bạch Ngọc Đường tức giận đến đau gan, hắn tức đến mắc cười, nói: "Triển Chiêu, ngươi xem ta là gì?"

Triển Chiêu nhẹ nhàng thở dài, "Ta đương nhiên xem ngươi là bằng hữu." Ngừng một chút, "Còn có đệ đệ nữa."

Bạch Ngọc Đường: "......"

Hắn tự động xem nhẹ nửa câu sau, hừ một cái, nói: "Bằng hữu? Ta lại thấy không phải. Nếu ngươi thật tâm coi ta là bằng hữu, sao lại ép ta làm chuyện bất nghĩa này?."

Triển Chiêu biết hắn hiểu lầm, lại thở dài một tiếng, nói: "Ngũ đệ, vi huynh gặp phải chuyện này, không giống như trước kia, khi chưa làm rõ sự việc, rất có thể đưa tới họa sát thân. Ngươi càng đến gần ta, sẽ càng có nhiều hiếm nghi. Vạn nhất bọn họ coi người là đồng phạm của ta, đến lúc đó thì......"

"Sẽ không" Bạch Ngọc Đường không kiên nhẫn xua xua tay, "Ngươi là loại người nào, ngũ gia hiểu rõ. Ngươi có phạm tội hay không, ta đương nhiên cũng biết rõ. Nếu ngũ gia bị phán định là đồng phạm của ngươi, cũng là trong sạch đồng phạm, ta sợ cái gì."

Mấy câu nói đó thực sự nói trúng tim đen của Triển Chiêu. Triển Chiêu nhìn hắn, cư nhiên lại không biết nên phản bác như thế nào.

Chính mình có phạm tội hay không, trong lòng y tất nhiên biết rõ. Nhưng nếu muốn người khác cũng kiên định tin tưởng mình như vậy, Triển Chiêu không dám chắc chắn.

Cho nên y muốn đẩy Bạch Ngọc Đường ra, để hắn tránh xa tên "Trọng phạm triều đình" này một chút, ít nhất không trở thành gánh nặng của hắn.

Lại không ngờ rằng, hắn tin tưởng y hơn y tưởng rất nhiều.

Phút kinh ngạc ngắn ngủi qua đi, Triển Chiêu chậm rãi rũ mi mắt, khẽ cười nhẹ đến mức nhìn không ra.

Xác định Triển Chiêu không muốn tiếp tục tìm đường chết, Bạch Ngọc Đường ở dưới bàn dùng chân đụng đụng y một chút, "Ngươi còn chưa nói cho ta biết, ngươi như thế nào đoán được là ta?"

Nhắc tới chuyện này, ý cười của Triển Chiêu càng đậm, y cười đến khóe mắt đều cong lên.

"Ta ngửi thấy."

"Ngửi thấy gì?" Bạch Ngọc Đường vừa hỏi, vừa giơ tay áo lên ngửi ngửi.

Triển Chiêu nhẫn cười: "Mùi chuột thối"

Bạch Ngọc Đường: "......"

Hảo a! Mèo chết này, ta vốn không nên hỏi y!

Triển Chiêu nhìn biểu tình thất thần của hắn, rốt cuộc cười thành tiếng.

Đang cười cười, đột nhiên biểu tình của y cứng đờ lại, vô thức dùng tay che miệng vết thương.

"Làm sao vậy?" Bạch Ngọc Đường cau mày, trong mắt tràn đầy lo lắng, "Vết thương lại đau sao?" Hắn thấy Triển Chiêu lấy tay che xương sườn, vội đứng lên nói, "Đừng nói với ta vết thương này đến bây giờ còn chưa được xử lý qua?"

"Không sao" Triển Chiêu cắn răng, yếu ớt hướng hắn xua xua tay, "Hôm qua đã điều tức, đã không còn đáng ngại......"

"Không đáng ngại cái rắm!" Bạch Ngọc Đường kéo tay y, kiểm tra miệng vết thương một chút. Lại sờ lên trán của Triển Chiêu, lập tức trừng mắt cả giận nói: "Ngươi đang sốt mà chính ngươi cũng không biết sao!"

Triển Chiêu mờ mịt chớp chớp mắt, nhân tiện sờ sờ trán, phát hiện ngoài bàn tay bị đau tới toát mồ hôi lạnh, thì không còn cảm giác gì khác.

"Ta đúng là không cảm thấy gì." Triển Chiêu nói, "Nóng lắm sao?"

Bạch Ngọc Đường lười để ý đến y, trực tiếp dùng cánh tay dài ôm lấy y.

"Bạch Phúc." Bạch Ngọc Đường nhìn người còn đang nằm trên bàn ngủ say như chết, nhấc chân đạp chân bàn một cái, "Uy!"

Đáng tiếc Bạch Phúc bởi vì uống nhầm mê dược của ngũ gia nhà mình, đến bây giờ vẫn không tỉnh. 

Bạch Ngọc Đường vận lực, giống như chuẩn bị đá thêm một cước. (anh m*t dạy cũng vừa thôi :)))

"Đừng làm phiền hắn, để hắn ngủ đi." Triển Chiêu kịp thời ngăn cản nói, "Dược này của ngươi rất mạnh, ngay cả ta còn cảm thấy có chút choáng váng, huống chi là hắn."

Bạch Ngọc Đường hung hăng trừng Bạch Phúc, nói: "Chủ tử đang làm việc, hắn lại ở đây ngủ ngon! Có nô tài nào như hắn sao."

Triển Chiêu bỗng nhiên nhớ tới Bạch Phúc vừa nói một nửa, khát nước, tự rót một chén trà lớn, nhịn không được cười lên một tiếng.

Vừa cười liền tác động đến vết thương, đau!!!

Mặc dù vết thương phát đau, cũng vẫn không ngăn được y cười.

Triển Chiêu hết lần này đến lần khác cười sặc sụa, khiến sự chú ý của Bạch Ngọc Đường đều dồn vào y.

"Cười, cười!" Hắn tức giận, "Chính ngươi không phải cũng uống? Biết rõ trong trà có dược, còn uống!"

"Vi huynh khát nước." Triển Chiêu che vết thương nói, "Mới uống hai chén, ấm đã bị ngươi đập nát, ngươi mau đền cho ta."

"......" Bạch Ngọc Đường chán nản, "Ngươi không phải muốn mời ta uống rượu? Hiện tại ngược lại muốn quỵt nợ đòi ta bồi thường cho ngươi? Quả nhiên làm quan không có ai tốt, nói chuyện chưa bao giờ là thật."

Triển Chiêu chớp chớp mắt, cố ý vẻ mặt mờ mịt: "Ta có nói mời ngươi uống rượu?"

Bạch Ngọc Đường cắn răng, đỉnh đầu giống như sắp nổ tung.

"Hảo, có, có." Triển Chiêu cười như một con mèo vừa làm chuyện xấu, "Làm phiền Ngũ đệ đỡ vi huynh một đoạn, chỉ cần tới Đông Minh huyện phía trước, vi huynh tất nhiên sẽ thực hiện lời hứa, mời ngươi uống đến sảng khoái."

Bạch Ngọc Đường thấy y thành khẩn như vậy, tạm thời tin y. Thuận thế ôm chặt y, bước chân cũng nhanh nhẹn hơn một chút.

Triển Chiêu lại nhân cơ hội này nhẩm tính số tiền còn lại trong túi.

"Cũng không biết có đủ cho hắn uống hay không?" Y ở trong lòng yên lặng nói, "Mặc kệ, không đủ thì để hắn trả trước, dù sao sản nghiệp nhà hắn cũng lớn, tiền nhiều đến không có chỗ tiêu."

Tác giả có lời muốn nói:

Bạch Ngọc Đường:...... Cảm thấy không ổn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net