Hồi 39: Hộ thử tâm thiết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nóng lòng bảo vệ Chuột

Bà lão vừa vào cửa, chưa ngẩng đầu lên đã bắt đầu dập đầu với Bao Chửng. Bao Chửng vội tự tiến lên nâng dậy, nói: "Đại nương (bác gái) mau đứng lên, Bao Chửng không dám nhận* đâu."

* Chính xác là thụ chi hữu quý, tức thẹn khi nhận, là từ khiêm tốn, chỉ nhận quà hay tán thưởng nào đó trong lòng cảm thấy hổ thẹn.

Bà lão kia cũng không đứng dậy, chỉ nói: "Đại nhân, thanh thiên đại nhân! Con ta bị oan, con ta bị oan a!"

Có lẽ thậm chí ngay cả chuyện gì phát sinh bà lão này cũng còn chưa rõ, bởi vậy cũng không nói nên ra được lý do, đành phải lặp lại những lời này không ngừng.

Bao Chửng vội nói: "Bản phủ vẫn chưa phán tội Lưu Thư Hoành, bác mau đứng lên!"

Mấy nha dịch bên cạnh tiến lên cố gắng kéo bà lão, bà lão kia cứ vậy một hồi đã khóc đến hai mắt sưng đỏ, có thể thấy trong lòng lo lắng lại vô cùng sốt ruột.

Bao Chửng thở dài, vén áo ngồi lại ghế, Triển Chiêu nói: "Hiện tại làm sao?"

"Nhìn bộ dáng này rõ ràng là bị bỏ thuốc gì đó, rất kỳ lạ." Bao Chửng nói: "Chỉ có thể chờ Công Tôn tiên sinh trở lại."

Triển Chiêu gật đầu, liền dặn người đưa bà lão cùng Lưu Thư Hoành về viện sau trước, bà lão thì ổn thỏa, Lưu Thư Hoành thì chỉ có thể uất ức chút, dây thừng trói tay chân không được tháo.

Đầu kia nha dịch thật vất vả giải thích rõ quá trình với bà lão, hiển nhiên đối phương cũng vô cùng giật mình, nhoài về còn mình nhìn quanh, lại không ngờ ngay cả mẫu thân Lưu Thư Hoành cũng không nhận ra, có người tới gần lập tức giãy giụa như điên.

"Sao... Sao lại thế này!" Nước mắt bà lão vừa mới dừng thoáng cái lại chảy ào ào.

Triển Chiêu dứt khoát về viện sau gọi mấy nha hoàn tới hỗ trợ, đám nam nhân bọn họ cũng không biết phải an ủi sao mới được.

Nha hoàn đến rất nhanh, đỡ bà lão tới viện sau, vừa an ủi, "Bao đại nhân chúng ta chính là âm dương học sĩ, quỷ cũng không làm gì được, loại bệnh nhỏ này sẽ khỏi rất nhanh."

Triển Chiêu ở phía sau nghe được cười khổ, quay đầu nói: "Nếu sau này Bao đại nhân không làm quan, ta thấy treo biển đoán số cũng được."

Bao Chửng liếc mắt trừng y một cái, hiển nhiên chẳng lòng dạ nào vui đùa. Triển Chiêu quay đầu thoáng nhìn về phía Bạch Ngọc Đường, con ngươi đen mang theo chút ý cười còn chưa thu lại, liền cứ vậy nhìn về phía Bạch Ngọc Đường như mắt đi mày lại.

Bạch Ngọc Đường nhướng mày, khóe miệng cong cong.

Triển Chiêu còn chưa biết bộ dáng dễ dàng khiến người ta hiểu lầm của mình, chợt nghe Bao Chửng nói: "Triển hộ vệ ngươi tới quý phủ của Trung Châu Vương một chuyến."

Triển Chiêu sững sờ, "Chuyện này..."

"Bản phủ phải xem thử vụ án này là chuyện thế nào trước."

Triển Chiêu gật đầu, xoay người ra khỏi cửa, đương nhiên Bạch Ngọc Đường theo, hai người ra khỏi phủ, bên ngoài còn rất nhiều người hiếu kỳ vây quanh. Chỉ vì vừa rồi bà lão khóc quá thảm, dẫn người buôn bán xung quanh tới.

Một nam nhân tuấn mỹ nói: "Triển hộ vệ, đã xảy ra chuyện gì?"

Triển Chiêu giải thích đơn giản với người một lượt, nam nhân kia nói: "Lại có chuyện mức này? Việc này cũng lạ, ban ngày ta thấy Lưu Thư Hoành vẫn rất tốt a."

Triển Chiêu dừng bước lại, "Ngươi biết Lưu Thư Hoành?"

"Đương nhiên." Nam nhân kia gật đầu, lại chắp tay nói: "Thảo dân họ Vương, tên chỉ một chữ Sung, nhà ở cạnh bọn Lưu Thư Hoành, ở phía nam Khai Phong, mỗi ngày chúng ta đều cùng lên phố buôn bán, đương nhiên quen."

"Vậy ngươi cũng biết tại sao hắn lại phát điên?"

"Ta đây quả thực không biết." Vương Sung lắc đầu, "Hôm nay khi ra khỏi nhà hắn vẫn không khác ngày thường, nhưng đi giữa đường lại có chút kỳ lạ."

"Kỳ lạ chỗ nào?"

"Chuyện này..." Vương Sung áy náy nói: "Hắn chỉ lẩm bẩm mấy câu, tiếng không lớn, ta cũng không chú ý. Sau đó đột nhiên hắn ôm đầu nói hơi choáng, chúng ta còn nghỉ dưới đại thụ một lúc."

Bạch Ngọc Đường nói: "Ngoài choáng đầu ra, còn triệu chứng nào khác không?"

"Không." Vương Sung nói: "Sau khi nghỉ một lát hắn liền khỏe, ta còn cho rằng hắn bị gió lạnh thổi hơi phong hàn."

Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu liếc mắt nhìn nhau, Triển Chiêu nói: "Ngươi về trước đi, nếu có gì cần, ta sẽ đến phía nam tìm ngươi."

"Được." Vương Sung đồng ý, nhìn bộ dáng là một người rất lạc quan, trên mặt mang theo nụ cười, còn nói: "Việc này cũng thật sự hơi bị quái dị a, cũng đừng là bệnh dịch gì, đến lúc đó toàn bộ thành Khai Phong đều nguy hiểm."

Triển Chiêu sững sờ, dường như đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, nhưng ý nghĩ kia hơi mơ hồ, lại biến mất rất nhanh.

Bạch Ngọc Đường đi ở trước nhìn y, "Miêu Nhi?"

Triển Chiêu lắc đầu, đuổi theo vài bước sóng vai với hắn tới Bàng phủ.

Cuối cùng cửa Bàng phủ cũng yên tĩnh chút, nhưng vẫn có nhiều hạ nhân ôm quà chờ ở cổng để người canh gác kiểm tra nhận quà.

Triển Chiêu tới cửa nêu rõ thân phận, chỉ nói muốn gặp Bàng Thống.

Đầu kia có người đi truyền đạt, chỉ lát sau Bàng Thống đi ra.

"Triển huynh?" Bàng Thống nói: "Đã xảy ra chuyện gì?"

Hắn lại nhìn về phía Bạch Ngọc Đường bên cạnh, cả người Bạch Ngọc Đường tuyết trắng, đứng trong gió rét mặt không chút thay đổi. Vẻ lạnh băng trên mặt tôn lên sự hoa mỹ khiến người lộ vẻ rung động, hắn theo bản năng nhìn thêm vài lần, lại nói: "Vị này chính là... Cẩm Mao Thử?"

Lời đồn Thử Miêu không cùng tồn tại, Cẩm Mao Thử còn từng vì danh Ngự Miêu cả đường đằng đằng sát khí tuyên bố muốn so cao thấp với Triển Chiêu, nhưng nay nhìn, hình như quan hệ hai người không tồi?

Sau khi hắn vào Khai Phong cũng từng nghe mấy lời đồn trên phố, nói là Bạch Ngọc Đường này mua một tòa nhà ở Khai Phong, còn thường xuyên chạy tới chỗ Triển Chiêu, so với thủy hỏa bất dung, hai người lại là bổ sung cho nhau.

"Trung Châu Vương." Bạch Ngọc Đường khẽ gật đầu, xem như chào hỏi.

Bàng Thống buồn cười, quả nhiên Bạch Ngọc Đường này giống như lời đồn, cho dù thấy hoàng đế chỉ sợ cũng cứ cái tính tình thế này. May mà Bàng Thống hắn cũng không câu nệ tiểu tiết, làm động tác chào Bạch Ngọc Đường, liền hỏi Triển Chiêu, "Ta nghe nói trên đường có người phát điên?"

Triển Chiêu gật đầu, "Bao đại nhân đặc biệt bảo ta đến mời ngài tới nha môn một chuyến."

Bàng Thống nghĩ nghĩ, liền nói: "Được, giờ liền đi thôi."

Hắn nói xong vén áo ra khỏi cửa, phía sau lại đột nhiên vang lên tiếng khàn khàn.

"Thống nhi, giờ muốn đi đâu?"

Bàng Thống vội xoay người, nói: "Cha."

Triển Chiêu cũng hành lễ, "Chào Bàng thái sư."

Lúc này Bạch Ngọc Đường thì ngay cả gật đầu cũng bỏ qua, vẫn còn đứng im lặng bên cạnh.

Bàng Cát cũng không thấy Bạch Ngọc Đường, hắn chỉ nhíu mày tiến lên, "Ta nghe người nói người phủ Khai Phong tìm ngươi, có chuyện gì sao?"

Hắn lại quay đầu nhìn Triển Chiêu, "Trung Châu Vương đang dùng bữa cùng lão hủ*, bữa tiệc còn có rất nhiều khách, Bao đại nhân các ngươi lại làm chuyện thế này? Người Bàng phủ ta lại để các ngươi gọi đến gọi đi tùy ý?"

* Từ khiêm tốn tự xưng của người già, "kẻ già yếu, vô dụng, cổ hủ này".

Nháy mắt ánh mắt Bạch Ngọc Đường lạnh lẽo, nổi lên sát ý.

Bàng Thống chắn trước người Bạch Ngọc Đường, nói: "Cha, việc này là con tìm Triển hộ vệ trước, giờ Bao đại nhân tìm con tới hỏi kỹ một chút."

Bàng Cát chuyển mắt nhìn hắn, nói: "Ngươi vừa trở về thì đã quản chuyện vớ vẩn gì?"

Bàng Thống nói: "Cũng không phải chuyện vớ vẩn, việc này... Cha, buổi tối con về nói rõ cho người."

Bàng Cát cũng không làm gì được hắn, đành phải hừ một tiếng, lại liếc nhìn Triển Chiêu một cái. Lúc này ánh mắt mới rơi xuống người Bạch Ngọc Đường vẫn bị Bàng Thống chắn ở phía sau.

Toàn thân đồ trắng, công tử văn nhã, quan hệ thân thiết với Triển Chiêu...

Bàng Cát nheo mắt lại, "Từ từ!" Hắn vươn tay kéo Bàng Thống ra, quan sát Bạch Ngọc Đường từ trên xuống dưới, "Ai vậy?"

Hắn còn chưa quên thù của Bàng Dục, lúc này vừa thấy kẻ tương tự với lời đồn xuất hiện, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng Bạch Ngọc Đường chằm chằm không tha.

Khi Bàng Thống trở về cũng đã nghe nói việc này, lúc trước còn chưa từng suy đoán tới Bạch Ngọc Đường, nhưng lúc này cũng đột nhiên ý thức được gì đó, nhìn về phía Bạch Ngọc Đường.

Trong lòng Triển Chiêu thoáng căng thẳng, cũng quay đầu nhìn Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường thản nhiên nói: "Bạch Ngọc Đường."

Bàng Thống vặn hỏi: "Ngươi có từng xuất hiện ở Trần Châu?"

Bạch Ngọc Đường gật đầu, "Từng qua rất nhiều."

Bàng Thống hít khí lạnh, "Ngươi có biết Bàng Dục!"

Tim Triển Chiêu đã lên tới cổ họng, nắm chặt Cự Khuyết trong tay. Hắn biết Bạch Ngọc Đường chẳng thèm nói dối lừa người, lại khinh thường loại không dám nhận chuyện mình đã làm, nhưng việc này để lộ chẳng tốt gì với bọn họ, trái lại sẽ rước phải phiền phức không cần thiết...

Bạch Ngọc Đường lặng im nhìn Bàng Cát rất lâu, khóe mắt lại liếc Triển Chiêu đang nhìn thẳng mình, trong lòng đấu tranh hồi lâu mới nói: "Không biết."

Triển Chiêu vô cùng ngạc nhiên, ngay cả Bàng Thống cũng có chút nghi ngờ.

Bàng Cát không định thả người, "Ngươi có từng tham dự bạo động dân chúng Trần Châu!"

Bạch Ngọc Đường đối đáp trôi chảy, "Ta cũng không phải người Trần Châu, vì sao phải tham dự?"

Dứt lời hắn đột nhiên ồ một tiếng, "Bàng Dục, không phải chính là cái kẻ xui xẻo không chịu mở kho thóc phát lương thực, lại bày thịt cá trong phủ, cuối cùng bị dân chúng Trần Châu tức giận giết chứ?"

Sắc mặt Bàng Thống không dễ nhìn, dù sao đó cũng là người nhà mình.

Bàng Cát lại run run, "Ngươi! Ngươi to gan! Người đâu*!"

* Chính xác là "người tới", nhưng mấy phim Việt Nam hay gọi người đâu nên mình sửa.

Đột nhiên Triển Chiêu vươn tay chắn trước mặt Bàng Cát, "Thái sư, chúng ta còn có việc công phải làm, Bạch huynh mau mồm mau miệng xin ngài đại nhân đại lượng." Dừng một chút, hắn lại nói: "Chung quy Bàng đại công tử chết thảm vẫn là tự tạo nghiệp, tin rằng thái sư không phải không hiểu, lòng ngài đau tiếc Triển mỗ hiểu, nhưng việc này đã qua lâu rồi, mặc dù dâng sớ tới chỗ Hoàng Thượng tiếp, cũng sẽ không có thay đổi gì."

Bàng Thống có chút kinh ngạc nhìn về phía Triển Chiêu, Triển Chiêu cũng không phải người lại nói chuyện lên giọng, nhưng lời lúc này lại rõ ràng mạch lạc, thậm chí khiến người không sao phản bác.

"Mừng thọ thái sư sắp đến, hãy giữ gìn sức khỏe quan trọng hơn." Triển Chiêu quất một roi lại cho cục đường, lễ độ nói: "Triển mỗ chúc mừng sinh nhật thái sư trước, chúc ngài phúc như đông hải."

Bàng Cát nhìn Triển Chiêu thật lâu, mới chậm rãi cười lạnh, "Được được được."

Hắn nói: "Xem ra Bao hắc tử kia thật sự kéo được người tài, nhưng Khai Phong này cũng chẳng phải mình hắn định đoạt!"

Nói xong, hắn lại liếc Bạch Ngọc Đường dữ tợn một cái, vung tay áo vào trong nhà.

Chờ người đi rồi, trước cửa lại yên tĩnh lại.

Triển Chiêu nhẹ nhàng thở ra, Bàng Thống cười nói: "Tình cảm của Triển huynh cùng Bạch huynh chắc chắn rất tốt."

Triển Chiêu ngây người, nhìn hắn, Bàng Thống nói: "Từ trước đến nay Triển hộ vệ không hiểu việc quan trường, phiền toái có thể tránh đều tránh, ta nói đúng chứ?"

Triển Chiêu cười, tự giễu: "Triển mỗ không thích hợp làm quan."

"Đừng nói vậy." Bàng Thống xua tay, "Khai Phong ta có Bao đại nhân, có Công Tôn tiên sinh có ngươi, chính là phúc của Đại Tống."

Triển Chiêu nói: "Đại Tống có Trung Châu Vương mới là phúc thực sự."

Bàng Thống cũng không khiêm tốn, gật đầu, "Đại Tống người tài đông đúc, (dã) man tộc tiểu tặc không theo kịp. Hôm nay Triển huynh cũng khiến ta mở rộng tầm mắt, hay là nói, vì nóng lòng bảo vệ người, mới ăn nói linh hoạt như thế?"

Bạch Ngọc Đường cũng nhìn Triển Chiêu, khẽ nhướng mày, hiển nhiên trong lòng không tệ.

Triển Chiêu liền cảm thấy tai hơi nóng, xoay người nói: "Vẫn là làm chính sự trước quan trọng hơn."

Bàng Thống ngẩn người, vốn chỉ nói đùa, cũng không ngờ Triển Chiêu lại đỏ mặt.

Chuyện này...

Bàng Thống như cười như không nhìn về phía Bạch Ngọc Đường, lại thấy nam nhân cũng bước xuống thềm đá, ánh mắt vẫn đuổi theo bóng dáng Triển Chiêu, lại chuyên tâm không nói nên lời, thậm chí mang theo chút... cảm xúc khó hiểu.

Đột nhiên Bàng Thống hiểu được gì đó, nhưng lại cảm thấy không có khả năng, nghi hoặc theo kịp tới phủ nha Khai Phong phía trước.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net