Hồi 45: Vô xứ bất độc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không đâu không độc

Hai người giục ngựa trở về thành Khai Phong, cửa nha môn phủ Khai Phong lại rất nhiều người vây quanh.

Trương Long Triệu Hổ đang dẫn nha dịch ngăn dân chúng làm ồn ào lại, Triển Chiêu hư một tiếng ghìm cương ngừng ngựa cùng Bạch Ngọc Đường nhìn từ xa.

"Giờ là xảy ra chuyện gì?" Triển Chiêu nhíu mày, suy nghĩ dứt khoát vào từ cửa sau.

Chỉ thấy đột nhiên Bao Chửng xuất hiện trên thềm đá, mặc mãng phục (đồ quan lại vua ban), nghiêm túc uy phong, đứng khoanh tay nói: "Các vị hãy nghe một lời của bản phủ!"

Thoáng chốc dân chúng ồn ào yên lặng lại, mọi người ngửa đầu nhìn Bao Chửng.

"Bao Chửng ta làm quan nhiều năm, cái khác không dám hứa, nhưng nếu có chuyện oan có uất ức, Bao Chửng tuyệt đối không khoanh tay đứng nhìn. Hiện giờ phủ Khai Phong đã bắt đầu tra triệt để vụ án này, không bao lâu nữa truy bắt hung thủ quy án an ủi linh hồn trên trời!"

Dân chúng dưới thềm đá nhìn nhau, chỉ chốc lát sau một nam nhân gánh sọt đồ ăn nói: "Bao đại nhân, dân chúng phủ Khai Phong tin ngươi, ta cũng tin ngươi, nhưng nếu trước khi truy bắt hung thủ lại có người vô tội mất mạng thì phải làm sao!"

Bao Chửng do dự một chút, giờ ngay cả bóng dáng hung thủ cũng vẫn chưa lần ra, muốn đề phòng càng chẳng biết nói từ đâu.

Người bên dưới thấy Bao Chửng do dự, nhất thời lại kích động, "Bao đại nhân! Chẳng lẽ muốn tất cả chúng ta đều không ra khỏi cửa sao?"

Cũng có người nói: "Ta còn phải làm ăn, trong nhà còn có cả gia đình lớn phải nuôi a!"

"Giờ cả ngày nơm nớp lo sợ biết phải làm sao?!"

Khi Bàng Thống tới, cũng trông thấy tình huống này. Hắn nhướng mày, vừa định quát ra lệnh người hầu bên người ngăn những người này, lại thấy trong phủ Khai Phong có một người đi ra.

Người nọ chính là Công Tôn Sách, mặc dù trên mặt mang theo khí chất của người trí thức, ánh mắt lại vô cùng cứng rắn. Tiếng hắn lãng nhuận dễ nghe, mang theo sức mạnh làm yên lòng người, "Các vị..."

Lời hắn vừa thốt ra, tiếng ồn ào liền im lặng đi nhiều, cũng có người khẽ hỏi nhỏ nhau: "Ai vậy?"

"Từ lúc nào trong phủ Khai Phong xuất hiện nhiều người như vậy?"

"Suỵt! Nghe nói là một người y thuật rất cao."

Công Tôn Sách chờ người bên dưới gần như yên tĩnh lại, mới nói: "Bao đại nhân sẽ gắng hết sức tra ra hung thủ, đệ tử bất tài, chỉ có thể hỗ trợ hết sức, bệnh này vào giai đoạn đầu sẽ có triệu chứng váng đầu hoặc ảo giác, một khi có người phát bệnh, mời trực tiếp đến phủ Khai Phong tìm tại hạ. Đệ tử Công Tôn Sách, nguyện không thu một đồng khám chữa bệnh của các vị."

Có lời này của đại phu, thoáng cái lòng mọi người ổn định lại nhiều. Có phụ nữ hỏi: "Công Tôn tiên sinh, có trường hợp chữa khỏi trước không?"

Lời này vừa ra, lòng rất nhiều người lại lo lắng.

Công Tôn Sách gật đầu, "Lưu Thư Hoành nhà ở phía nam thành Khai Phong, tin rằng rất nhiều người buôn bán trên phố đều biết. Hắn đã bình phục rồi."

Mọi người ở đây xôn xao, hôm trước Lưu Thư Hoành ồn ào lớn trên phố bị Triển hộ vệ ngăn lại rất nhiều người chứng kiến, vậy mà giờ đã khỏi rồi?

Dân chúng Khai Phong nhìn nhau, chỉ chốc lát sau có người chủ động nói: "Vậy cứ thế đi, các vị đều tan thôi."

Chờ mọi người chậm rãi rời đi, Bao Chửng mới thở phào một hơi không dễ phát hiện.

Bàng Thống giục ngựa đi qua, mắt nhìn Công Tôn Sách, sau đó nói: "Bao đại nhân, việc này chỉ trách ta."

"Không không." Bao Chửng xua tay, thở dài, "Kỳ thật bản phủ đã có đề phòng, đáng tiếc vẫn chậm một bước."

Công Tôn Sách nói: "Trước mắt xem như tạm thời ngăn chặn rồi."

Bao Chửng gật đầu, đầu kia Triển Chiêu xuống ngựa đi qua, "Trung Châu Vương, đại nhân, tiên sinh."

Bàng Thống gật đầu, ý bảo không cần đa lễ, Bao Chửng nói: "Triển hộ vệ có tra được gì không?"

"Có chút manh mối, nhưng cần tiên sinh hỗ trợ." Y nhìn về phía Công Tôn Sách.

Bao Chửng gật đầu, trước tiên ra hiệu Bàng Thống đi trước, nói: "Về phủ nói."

Trong phòng chính, Triển Chiêu nói kỹ mọi chuyện, lại giao bát mang về cho Công Tôn Sách.

Công Tôn Sách gật đầu, cẩn thận nhận, "Ta trở lại viện sau kiểm tra thử." Nói xong lại nói: "Xin Bạch đại hiệp hãy sai người tìm Mẫn Châu cô nương tới, e là cũng cần sự hỗ trợ của nàng."

Bạch Ngọc Đường gật đầu, cáo từ Bao Chửng ra khỏi cửa, Triển Chiêu ngồi trong phòng nói: "Đại nhân, vừa rồi bên ngoài xảy ra chuyện gì?"

Bao Chửng á một tiếng, mắt nhìn Bàng Thống.

Bàng Thống thở dài, "Là cha... tìm người truyền chuyện ra ngoài."

Triển Chiêu sững sờ, "Truyền ra là chỉ...?"

"Hôm nay trước khi ra ngoài vốn ta định tới thư phòng thỉnh an cha trước, không ngờ vừa tới vườn hoa thấy quản gia dẫn một người vào thư phòng. Nếu là những người khác vốn ta cũng sẽ không tìm hiểu đến cùng, nhưng kẻ nọ từ ăn mặc bộ dáng cũng chẳng chút liên quan tới con cháu nhà quan, ta để tâm liền lách tới bên cửa sổ... nghe lén."

Triển Chiêu thấy Bàng Thống hơi xấu hổ, trong lòng cũng hiểu được. Nghe lén cha ruột mình bàn chuyện với người khác, nghĩ thế nào cũng không được tự nhiên.

"Vừa nghe xong mới hay, cha đã biết phủ Khai Phong điều tra bệnh điên, hơn nữa đã mấy người chết, đoán lúc này nhất định Bao đại nhân muốn giấu việc này, hắn liền sai tiểu dân phố phường lan tin đồn khắp nơi, nói bệnh này là bệnh không thể chữa, trong mấy canh giờ kẻ nhiễm bệnh sẽ đột nhiên chết, còn nói phủ Khai Phong đã không có cách."

Bàng Thống thở dài, "Ta nghe thấy chuyện đã truyền ra, vội giục ngựa tới, kết quả rất nhiều dân chúng đã vây quanh phủ Khai Phong rồi."

Bao Chửng xua tay, "Trung Châu Vương không cần xin lỗi, từ đầu thái sư đã thấy phủ Khai Phong ta đây không vừa mắt, vốn việc triều đình là khó mà hiểu rõ."

Bàng Thống nhíu mày, "Chính kiến bất đồng ta có thể hiểu được, nhưng Bao đại nhân là vì Đại Tống, vì Khai Phong..."

Bao Chửng cũng không lên tiếng, Bàng Thống là người hiểu ý, mấy lời khách sáo đương nhiên không cần nói nữa. Trong lòng nhau đều hiểu.

Triển Chiêu càng không xen vào, y muốn đứng lên, để phòng chính cho hai người tự nói chuyện, "Đại nhân, thuộc hạ cáo từ trước."

"Ừm." Bao Chửng gật đầu, Triển Chiêu lại hành lễ với Bàng Thống, xoay người ra cửa, còn giúp hai người đóng cửa lại.

Đúng lúc Triệu Hổ qua đây, Triển Chiêu nói: "Triệu Hổ, tới cửa trông giùm."

"Hử?" Triệu Hổ tới gần nói: "Đại nhân có chuyện?"

"Trừ Công Tôn tiên sinh ra, những người khác muốn vào phải báo trước mới cho vào, cũng đừng cho những người không liên quan tới gần." Triển Chiêu nói: "Đại nhân có một số chuyện phải nói."

Điểm ra hiệu ấy Triệu Hổ đương nhiên biết, lập tức hiểu chắc chắn bên trong muốn nói chuyện nghiêm chỉnh, vội gật đầu, "Cứ giao cho ta."

Lúc này Triển Chiêu mới xoay người đi.

Bên trong cửa Bao Chửng cùng Bàng Thống yên lặng một lát, Bàng Thống cười nói: "Quả nhiên Bao đại nhân kéo được người tài, Triển Chiêu này không chỉ có bản lĩnh tuyệt vời, cũng trung thành tận tâm với đại nhân, có người lương thiện tài năng này thật sự là may của Đại Tống, may của Bao đại nhân."

Bao Chửng cũng gật đầu, "Lại nói cũng có duyên với Triển hộ vệ, nếu không có y, mạng này của ta cũng không biết còn hay không."

"Hả?" Bàng Thống tò mò, Bao Chửng liền kể chuyện trước khi làm quan.

Những chuyện xưa này cũng không mấy người biết, Bàng Thống cũng là nghe mà ngạc nhiên, sau lại nghe nói tứ đại hộ vệ Vương Triều Mã Hán Khai Phong hiện giờ cũng là Triển Chiêu giới thiệu, lại khen ngợi, "Nếu Bạch Ngọc Đường kia cũng có thể vào phủ Khai Phong, dưới tay Bao đại nhân cũng thực sự chính là người tài đông đúc rồi."

"Bạch đại hiệp không hợp quan phủ." Bao Chửng cười cười, sau khi nói chuyện phiếm vài câu, bầu không khí tốt lên rất nhiều, lúc này Bao Chửng mới quay lại lời đang nói, "Bàng Thống cho rằng, lúc này thái sư... xuất phát từ mục đích gì?"

Khuôn mắt Bàng Thống mang theo ý cười trầm ngâm một chút, chậm rãi nói: "Ta cũng không biết, nhưng xem chừng là muốn kéo đại nhân xuống ngựa đi."

Bao Chửng nhắm mắt suy tư một lát, "Nếu đúng như ta đoán, ngày mai vào triều thái sư nhất định vạch tội ta."

Bàng Thống nói: "Ta sẽ cố gắng bảo vệ đại nhân."

Bao Chửng xua tay, "Không sao, điều này lại là một biện pháp tương kế tựu kế tốt."

"Lời này là sao?"

"Nếu theo suy nghĩ của Triển hộ vệ, hung phạm sau màn muốn đối phó ngươi, lại muốn đối phó cả nhà thần y, chặn đường lui chính là không muốn Trung Châu Vương ngươi được cứu, có lẽ đối phương là người ngoại quốc."

Bàng Thống gật đầu, "Biết đối phó ta, nhất định là muốn tấn công Đại Tống."

"Gây nhiễu loạn ở Khai Phong, có lẽ chính là để lòng người hoảng sợ, ngoài ra có thể, muốn lợi dụng điểm này khiến mọi người tưởng lầm là bệnh dịch lan tràn, nếu hoàng gia xảy ra chuyện gì..." Lời sau Bao Chửng chưa nói tiếp, Bàng Thống lại nghiêm túc, "Vậy cũng đều có thể đổ lên bệnh dịch."

"Vẹn cả đôi đường, không thể không nói đối phương suy nghĩ rất chu toàn."

Bàng Thống suy tính một lát, "Vậy theo ý kiến của đại nhân?"

"Hiện giờ toàn bộ Khai Phong đều biết phủ Khai Phong ta đang tra rõ việc này, hôm nay ta cũng đã nói, ngày mai nếu thái sư vạch tội ta, hoàng thượng trách tội, tội nhỏ chỉ đóng cửa suy ngẫm tạm không vào triều, tội lớn thì lấy mũ quan của ta."

Bao Chửng nói đến đây, chậm rãi uống ngụm trà, "Không có phủ Khai Phong, đối phương ắt nới lỏng cảnh giác."

Bàng Thống hiểu rõ, gật gật đầu, "Một khi đã vậy, việc này để ta sắp xếp."

Bao Chửng nhìn hắn, Bàng Thống nói: "Ta sẽ giúp cha ta một tay, lan rộng lời đồn bệnh dịch hơn chút nữa."

Bao Chửng gật gật đầu, "Làm phiền Trung Châu Vương rồi."

Buông bên này không nhắc tới, lại nói viện sau.

Công Tôn Sách cầm một đống thuốc bột cùng ngân châm lần lượt thử thứ Triển Chiêu cầm về, Triển Chiêu tới phía sau hắn nhìn hồi lâu, còn chưa nói câu nào, Công Tôn Sách xoay người bị hoảng sợ.

"Triển hộ vệ!" Công Tôn Sách nói: "Sao ngươi lại thực sự như mèo, đi không có tiếng động!"

Triển Chiêu vội nói: "Ta không phải cố ý dọa ngươi..."

Công Tôn Sách khoát tay, "Thôi, đúng lúc ta muốn tìm ngươi."

"Chuyện gì?"

"Ngươi tới xem." Công Tôn Sách vẫy tay, Triển Chiêu tới một đầu khác, lúc này hai người nhìn vào một cái chậu lớn, nước bên trong có màu hơi xanh đen.

Màu sắc này rất kỳ lại, Triển Chiêu nhìn hắn, "Đây là..."

"Đây là độc trong cháo."

Triển Chiêu giật mình, "Bát cùng bánh bột kia?"

"Trong hai thứ kia không tra được, nhưng độc trong cháo rất rõ ràng." Công Tôn Sách nói: "Màu xanh đen này chính là tam diệp thảo mài nhỏ thành."

Triển Chiêu gật đầu, "Nguyệt hạ thảo kia đâu?"

"Nguyệt hạ thảo không màu không vị, muốn tra rất khó." Công Tôn Sách lắc đầu, "Rất nhiều người dùng nó mê hoặc người, thêm lượng nhỏ trong mê hồn hương, rất ít sử dụng lượng lớn. Huống hồ vốn nguyệt hạ thảo cũng rất khó tìm, giá loại mê hồn hương này cũng rất cao."

Triển Chiêu hiểu rõ hơn chút, "Tiên sinh nghĩ, độc này là hạ thế nào chứ?"

Công Tôn Sách lắc đầu, cũng suy nghĩ, "Nếu hung thủ kia tùy ý giết người, hạ độc trong gạo? Nhưng thuốc bột tam điệp thảo rất dễ nhìn ra, khi vo gạo cũng rất có khả năng bị rửa đi. Nếu sau khi nấu xong hạ tiếp, điều này cũng hơi kỳ lạ, sao có thể không bị phát hiện chứ?"

Triển Chiêu cũng đăm chiêu, "Điểm này dọc đường ta cũng nghĩ, vẫn không rõ. Còn có cả nhà Ngưu gia kia, đêm hôm nấu mì, chẳng lẽ đúng lúc hung thủ trông giữ ở phòng bếp? Còn có Thạch Đại Sinh kia cũng thế."

Công Tôn Sách ừm một tiếng, giống như tìm được điểm quan trọng gì.

"Đều là đồ chín."

Triển Chiêu khó hiểu nhìn hắn, Công Tôn Sách vuốt cằm đi tới đi lui trong sân, "Đều là... đồ chín..."

Hai người này đang suy nghĩ, đại nương phòng bếp đầu kia đi ra, hai tay vừa chùi chùi trên tạp dề, vừa nói: "Tiên sinh! Vừa hay Triển đại nhân đã ở đây, ăn cơm thôi, phiền Triển đại nhân gọi những người khác một câu."

"Được." Triển Chiêu gật đầu, giờ mới phát hiện bụng mình cũng đã đói ọc ọc.

Hai người quyết định vừa ăn cơm vừa tiếp tục nghĩ, ngoài cửa, Bạch Ngọc Đường cũng đã dẫn Mẫn Châu tới.

"Mẫn cô nương." Công Tôn Sách nói với Mẫn Châu chuyện tam diệp thảo, Mẫn Châu nhíu mày hồi lâu không nói.

Bạch Ngọc Đường nhìn nàng, "Nghĩ đến cái gì?"

"Công Tôn tiên sinh có biết tam diệp thảo vẫn còn một cách dùng không." Mẫn Châu nhìn Công Tôn Sách.

Lúc này rất nhiều người ngồi bên bàn ăn, Bao Chửng cùng Bàng Thống cũng đến, đám người Vương Triều Mã Hán vội đứng dậy, bọn họ cùng Triển Chiêu, Công Tôn Sách là quen, ăn cơm ở trong phủ cũng không phân biệt cao thấp gì. Nhưng không ngờ Bao Chửng lại cùng Bàng Thống tới đây dùng cơm.

Bàng Thống ngồi thoải mái*, thắt lưng thẳng tắp uy phong lẫm liệt, "Đều ngồi đi, để ta nếm thử tay nghề trù nương phủ Khai Phong!"

* Chính xác chỗ này là "đại mã kim đao", hình dung hào sảng thẳng thắn, có khí thế.

Trù nương cười ha ha, lại rất sảng khoái. Thức ăn mang lên liên tiếp, mùi hương khiến người muốn ăn lập tức.

Công Tôn Sách lại đột nhiên hiểu ra.

"Ý Mẫn cô nương là!"

Mẫn Châu gật đầu, "Không sai, độc này, chính là hạ như vậy."

Tác giả có lời muốn nói: Sau đạo tam bảo Thử Miêu sẽ ở chung. Nhưng trước mắt lấy vụ án này làm trọng, khởi đầu của đạo tam bảo cũng sẽ xuất hiện trong vụ án này ~~ Chúng ta phá án cẩn thận ~~=3=

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net