Hồi 54: Tình đầu ý hợp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm đó, huynh đệ Đinh gia biết chuyện Triển Chiêu ở đảo Hãm Không, liền đi đò qua thăm trong đêm.

Mấy người đã lâu không gặp, đương nhiên là ôn chuyện nói cười một hồi, ngay cả Đinh Nguyệt Hoa cũng theo tới cùng.

Mấy người uống rượu nói chuyện trong sân, Đinh Nguyệt Hoa ngồi gần với Triển Chiêu nhất, hai người thi thoảng nói vài câu. Thấy bộ dáng Nguyệt Hoa cũng là thật sự chết tâm rồi, cả miệng gọi Triển đại ca, dường như thật sự xem Triển Chiêu là ca ca.

Đinh Triệu Huệ còn nói: "Qua mấy ngày nữa tiểu muội sẽ thành hôn rồi, hiện giờ chạy tới đây thực sự là chẳng ra sao."

Đinh Nguyệt Hoa không để ý tới hắn, "Triển đại ca, lúc ta thành hôn người tới chứ?"

Triển Chiêu gật đầu, "Nhất định phải tới, không biết nhà ai may mắn vậy?"

Đinh Triệu Huệ nói: "Một gia đình bình thường trong phủ Tùng Giang, chúng ta cũng là con nhà tướng, Nguyệt Hoa lại một mực vừa ý một thư sinh đọc sách."

Nghe giọng điệu hình như không vui lắm, "Thoạt nhìn thư sinh kia thanh tú nho nhã, tay trói gà không chặt, không biết chút võ công."

Đinh Nguyệt Hoa nghe vậy mất vui, trừng lớn mắt hạnh nói: "Lời này của ngươi cứ tới chỗ mẫu thân nói thử xem, ta sẽ không gả nữa, xem đến lúc đó nương phạt ngươi thế nào."

Đinh Triệu Huệ bực mình, lại cũng không dám nhiều lời nữa. Trong nhà vốn sốt ruột chuyện Nguyệt Hoa gả chồng, giờ vất vả lắm mới sắp gả đi, nếu giờ phút quan trọng hủy hôn, vậy thật đúng là không có chỗ mà khóc.

Triển Chiêu cười khuyên: "Người đọc sách chưa hẳn không tốt, ngươi nhìn Bao đại nhân cũng tay trói gà không chặt, đấy lại là trụ cột Đại Tống."

Đinh Triệu Huệ bĩu môi, "Trên đời có mấy Bao đại nhân?"

Triển Chiêu quay đầu nhìn Nguyệt Hoa, "Người nọ đã có công danh chưa?"

"Là một tú tài, năm sau muốn tới kinh thành đi thi."

Triển Chiêu gật đầu, "Nói không chừng sau này còn có thể làm việc cùng, chúc mừng trước một tiếng giúp ta."

"Chữ bát còn thiếu nét phẩy*." Đinh Triệu Huệ lại nói nhỏ.

* Muốn viết chữ bát () thì nét đầu tiên là nét phẩy (丿), đến nét phẩy cũng chưa viết thì sao hoàn thành chữ bát, ý chỉ chẳng có cửa. Ngoài ra bát tự (chữ bát) còn chỉ ngày sinh tháng đẻ của nam nữ.

Nguyệt Hoa trừng, Đinh Triệu Lan nói xen vào: "Gần đây Triển huynh cùng Bạch huynh không hòa hợp?"

Ít nhiều bọn họ cũng nghe được chút lời đồn.

Triển Chiêu lắc đầu, "Chuyện này thì không có, chỉ là Ngọc Đường làm việc tùy tính, luôn gây phiền phức."

Đinh Triệu Lan cười ha ha, "Đó cũng là tính cách riêng* của Bạch huynh, nếu để ta nói thì lại là rất hâm mộ."

* Chính xác là "tính cách sử nhiên", chỉ tính cách khiến con người có bộ dáng như vậy, bản tính khó đổi, tất cả mọi nguyên do đều là vì tính cách.

Triển Chiêu cười khổ không thôi, "Rất hâm mộ?"

"Lòng dạ ngay thẳng, không vì lời nói hành động của kẻ khác mà thay đổi mình, đây chẳng phải có thể tùy tiện làm được."

Tuy Đinh Triệu Huệ có nhiều ý kiến với Bạch Ngọc Đường, lúc này lại cũng đồng ý, "Hành tẩu giang hồ chẳng phải là khắp chốn giang hồ đều là huynh đệ? Hắn lại một mình một ngựa cũng chẳng hợp tác với ai, đây chính là khó lại càng khó."

Triển Chiêu nghĩ cũng phải, uống vài hớp rượu không đáp lời.

Đang nói, ngoài sân có bóng trắng lại đây, Bạch Ngọc Đường phong thái nhẹ nhàng, trên mặt có nụ cười nhạt, lễ độ nhưng cũng xa cách.

"Các vị." Hắn chắp tay, xem như chào hỏi, "Mới rồi ta bàn chuyện với Liễu huynh ở phòng trước, không thể tự mình đón tiếp có lỗi rồi."

Nói là nói vậy, trong giọng nói lại chẳng chứa chút ý xin lỗi nào.

Đinh Triệu Huệ lầm bầm một tiếng, Đinh Triệu Lan lại nói: "Vị rượu này cực tuyệt, Bạch huynh cũng mau tới đây uống cùng."

Bạch Ngọc Đường vén áo ngồi bên kia Triển Chiêu, nhìn nhìn Triển Chiêu nói: "Thân thể ngươi vừa mới khỏe, đừng uống rượu."

Tay bưng chén rượu của Triển Chiêu ngừng lại, Đinh Nguyệt Hoa đầu kia ngạc nhiên nói: "Triển đại ca thân thể ngươi không khỏe sao?"

"Mấy ngày trước nhiễm lạnh chút."

"Ai da, sao ngươi không nói sớm!" Đinh Triệu Lan nói: "Đều là ta không tốt, không nên uống rượu với ngươi."

Rượu này cũng là hạ nhân bưng lên, mấy người nói nói cười cười cả buổi nay, kỳ thật đã uống hết hơn nửa.

Đinh Triệu Huệ lại nói, "Uống chút rượu nóng người cũng chưa chắc không tốt."

Ánh mắt Bạch Ngọc Đường như cố ý vô tình thoáng nhìn Đinh Nguyệt Hoa, sau đó quay đầu cũng cầm chén rượu uống với huynh đệ Đinh gia.

Qua một lát Liễu Thanh cũng tới, mấy người chào hỏi, lại nói cười một hồi.

Triển Chiêu lại có chút không yên lòng, y lén liếc Bạch Ngọc Đường, thấy dường như hắn không có phản ứng gì với Đinh Nguyệt Hoa.

Đinh Nguyệt Hoa còn cười nói với Triển Chiêu lúc lâu, đổi thành trước kia, sắc mặt Bạch Ngọc Đường chắc chắn đen như đáy nồi, nhưng hôm nay lại như không thấy, chỉ nói cười với bọn Liễu Thanh, thỉnh thoảng lại bóc mấy củ lạc ném vào miệng.

Bộ dáng kia phóng khoáng vô cùng, nói cười tự nhiên, lại khiến Triển Chiêu càng thấy không thoải mái.

"Triển đại ca?" Đinh Nguyệt Hoa thấy Triển Chiêu thi thoảng liếc nhìn Bạch Ngọc Đường một cái, nghi ngờ nói: "Sao vậy?"

Triển Chiêu hoàn hồn, sắc mặt cũng không dễ nhìn lắm, cạn chén lót bụng, "Không có gì."

Dừng một chút y lại hỏi Nguyệt Hoa, "Ngươi thật sự thích tú tài kia?"

Y thực sự xem Nguyệt Hoa là em gái, sau lần Nguyệt Hoa nói chuyện lúc trước y còn tưởng từ đó hai người không thể gặp mặt nữa, hôm nay thấy dường như Nguyệt Hoa không sao, y cũng thở phào, lại thực sự lo lắng cuộc sống sau này của nàng.

Nguyệt Hoa ngẩn người, lập tức cười nói: "Thư sinh kia rất có ý, hơi ngốc, nhưng làm người rất nghiêm túc."

Nàng chậm rãi nói xong, ngón tay sờ tới sờ lui trên bàn đá, "Nói thật, khi lần đầu thấy hắn, ta cảm thấy rất giống Triển đại ca ngươi."

Triển Chiêu sững sờ, Nguyệt Hoa lại cười nói: "Thoạt nhìn đều nhã nhặn, cười tươi lên rất khiến người vui, nhưng hắn thực sự nhã nhặn, không biết chút võ công. Sau khi gần lâu phát hiện, hắn cũng không giống ngươi."

Triển Chiêu có chút xấu hổ, sờ sờ mũi.

Đinh Nguyệt Hoa nói: "Triển đại ca đừng để ý, hiện giờ ta là thực lòng thích hắn, cũng muốn đi thi với hắn. Hắn đọc sách rất nghiêm túc, hơn nữa cũng rất hiền lành, ta cũng hy vọng sau này hắn có thể có thành tựu."

Triển Chiêu giật mình, khẽ cười, "Sau này ngươi sẽ không thể chạy khắp nơi, phải làm một người vợ tốt giúp chồng dạy con."

Đinh Nguyệt Hoa đỏ mặt, cũng cười: "Về sau nếu thực sự gặp mặt ở kinh thành, mong Triển đại ca quan tâm hơn."

Triển Chiêu lập tức gật đầu, "Đấy là hiển nhiên, có chuyện gì đến phủ Khai Phong tìm ta là được."

Đinh Nguyệt Hoa lại phiền muộn một hồi, nói: "Trong lòng Triển đại ca có người chưa?"

Triển Chiêu ngẩn người, Đinh Nguyệt Hoa như nhìn ra nghi ngờ của y, nói: "Hôm nay gặp Triển đại ca, cảm giác không giống với lần đầu gặp lắm."

"Không giống chỗ nào?"

"Chỉ là cảm giác." Đinh Nguyệt Hoa có chút ngượng ngùng, "Chung quy cảm thấy lòng ngươi có chuyện."

Triển Chiêu theo bản năng lại nhìn Bạch Ngọc Đường, mặt nghiêng của nam nhân hoa mỹ vô song dưới ánh trăng, khớp ngón tay có lực bưng chén rượu, khóe miệng cười nhạt.

Cũng không biết có phải do uống rượu không, chỉ cảm thấy trong lòng lửa nóng, như có chút lo được lo mất...

Triển Chiêu cảm thấy tự mình nhét mình vào ngõ cụt, kỳ thật nghĩ tới, vì sao không thể tiếp nhận Bạch Ngọc Đường chứ? Rõ ràng bản thân lại không muốn hắn ở cùng người khác.

Lòng y hy vọng Bạch Ngọc Đường luôn ở cùng mình, nhưng lại không nghĩ tới cách thức gì ngoài lý lẽ huynh đệ cùng nhau.

Điều này chẳng phải rất ích kỷ?

Nếu thành người một nhà, tâm lý này có phải có thể đương nhiên chút không? Nếu mình có một tỷ muội thì hay rồi, thế thì có thể trở thành người một nhà.

Nhưng nếu thực sự có tỷ muội, mình lại thực sự bằng lòng với cách làm người nhà này?

Không, không được.

Cồn trong lòng lên men, bỗng có cảm giác dễ chịu thoải mái.

Là nam nhân nữ nhân thì có quan hệ gì? Quan trọng ở chỗ rốt cuộc mình để ý ai, lòng muốn ai, cũng giống như Đinh gia muốn làm thông gia với mình, mình lại chẳng có chút ý này, mà thời điểm Bạch Ngọc Đường đưa ra, mình lại thực sự lưỡng lự.

Đây chính là minh chứng tốt nhất, chỉ là bản thân luôn lừa mình dối người.

Nhớ lại chuyện từ lúc hai người gặp lần đầu về sau, khỏi phải nói cũng là duyên phận sắp đặt, giang hồ lớn như vậy, cố tình hết lần này tới lần khác gặp mặt chính là người này.

Thôi thôi, chỉ hy vọng hiện giờ còn có thể kịp.

Nghĩ vậy, y lại rót cho mình một chén, uống cạn một hơi như đang lấy thêm can đảm.

Đinh Nguyệt Hoa thấy y uống hơi nhanh, nghi ngờ nói: "Triển đại ca?"

Triển Chiêu lại đặt chén xuống, đứng lên nhìn Bạch Ngọc Đường, "Ngọc Đường, ta có lời nói với ngươi."

Kỳ thật Bạch Ngọc Đường vẫn luôn lén nghe đối thoại bên này, chẳng qua bề ngoài làm như không có gì, lúc này nghe vậy, theo bản năng đứng phắt lên, thân thể thẳng tắp, khiến mọi người ngạc nhiên

Triển Chiêu lại không chú ý điều này, y hơi căng thẳng, thậm chí trong lòng bàn tay đổ mồ hôi.

Cồn choáng nhiễm lên mặt y, trong đầu như có rất nhiều tiếng vù vù, thân thể lại hơi run.

Không biết lúc Bạch Ngọc Đường nói những lời đó với mình, có phải cũng có loại cảm giác này không?

Y vuốt mặt, nâng bước ra ngoài, "Đi theo ta."

Bạch Ngọc Đường nhắm mắt theo đuôi, đi ra sân, mới phát hiện mình lại quên đặt chén xuống.

Cả đường Triển Chiêu không nói lời nào, Bạch Ngọc Đường cũng không nói. Hắn như cảm nhận được gì đó, một loại áp lực vô hình ập đến, như chờ mong lại như thấp thỏm.

Triển Chiêu đi một mạch tới bờ sông, ban đêm gió sông lạnh hơn nhiều.

Đầu y cũng tỉnh táo chút, Bạch Ngọc Đường tiến lên trước vài bước, cố ý chắn gió giúp y.

Động tác rất nhỏ này lại khiến bức tường cuối cùng trong lòng Triển Chiêu sụp đổ hoàn toàn.

"Lời của ngươi, còn giữ chứ?" Y nghe được mình hỏi như vậy.

Bạch Ngọc Đường sững sờ, lập tức trong con ngươi đen hiện ra ánh sáng, "Lời gì? Câu nào?"

Triển Chiêu liếc mắt trừng hắn, tai đỏ lên, "Lời ngươi muốn ở... ở cùng với ta."

Y thẳng cổ, Bạch Ngọc Đường lại nhìn ra căng thẳng cùng không được tự nhiên của y.

"Đương nhiên giữ." Bạch Ngọc Đường vội nói: "Miêu Nhi, ta thích ngươi!"

Triển Chiêu thoáng cái đỏ mặt, cả người như tôm nấu chín, "Nếu, nếu ta đồng ý ngươi, ngươi sẽ vẫn thành hôn với người khác sao?"

"Sao được!" Bạch Ngọc Đường ném chén bước qua mấy bước ôm lấy Triển Chiêu, thân thể Triển Chiêu khẽ cứng đờ, Bạch Ngọc Đường ôm vai y, cằm đặt trên vai y, hít sâu hương vị thuộc về Triển Chiêu một cái, "Người ta muốn lấy nhất chỉ có ngươi."

Đột nhiên Triển Chiêu lại không vui, "Nếu thật sự thế, vì sao ngươi còn muốn lấy người khác?"

Bạch Ngọc Đường cười khổ, "Nếu ngươi không muốn, chẳng lẽ ta ép ngươi sao?"

Triển Chiêu ngẩn người, trong lòng lại có chút đau lòng, nâng tay do dự một chút mới ôm lại Bạch Ngọc Đường.

Chỉ một động tác như vậy, trong lòng Bạch Ngọc Đường đã vui đến nở hoa.

"Miêu Nhi."

"... Hử?"

"Ta thực lòng thích ngươi."

"... Ừm."

"Ta chỉ thích ngươi."

"... Ừm."

Vẻ mặt Triển Chiêu không thấy rõ trong đêm tối, nhưng có thể cảm thấy giọng nói y hơi cao lên, "Ta biết."

"Nếu ngươi đồng ý rồi, có phải chứng minh, ngươi cũng thích ta không?" Bạch Ngọc Đường như một đứa nhỏ hỏi đi hỏi lại.

Triển Chiêu mím môi, chung quy cảm thấy không nói nên lời, nhưng dù gì người ta đã thổ lộ lâu như vậy, cũng không thể không đáp lại chút gì.

"... Ừm." Tiếng nhỏ như muỗi kêu, gió thổi qua liền chẳng còn.

Bạch Ngọc Đường lại nghe rõ ràng, ngẩng đầu lên, nắm cằm Triển Chiêu cười khẽ, "Cái gì? Ta không nghe rõ."

Con ngươi đen nhánh của Triển Chiêu nhìn hắn, khoảng cách hai người chỉ còn lại có hô hấp.

"... Ừm." Trong mũi ngâm ra một tiếng, màu mắt Bạch Ngọc Đường thẫm lại, không đợi Triển Chiêu hoàn hồn đã cúi người hôn.

Trong nháy mắt hai môi đụng nhau, Triển Chiêu vô thức muốn đẩy ra, lại bị Bạch Ngọc Đường tóm hai tay.

Nụ hôn nóng bỏng mang theo một loại an tâm cùng thả lòng, Triển Chiêu bị hôn đến lui về sau mấy bước, Bạch Ngọc Đường mới từ từ biến nụ hôn thành dịu dàng mà kiên nhẫn.

Đầu lưỡi dụ dỗ tách mở cánh môi khép chặt của Triển Chiêu, tê dại xa lạ nổi lên trong thân thể Triển Chiêu.

Triển Chiêu phát hiện, mình không bài xích chút nào, cũng không thấy quái lạ chút nào. Lại còn cảm thấy được rầu rĩ trong lòng lúc trước biến thành vui sướng, như thứ quan trọng lại trở về tay mình, hơn nữa khẳng định kẻ khác cũng không thể đoạt được nữa.

Khi thất thần như vậy, miệng lưỡi hai người đã dây dưa với nhau. Gió thổi bay tóc đen hai người, quấn vào nhau như không tách nổi nữa.

Tác giả có lời muốn nói: Hai chương hoàn thành! ! \(^o^)/ Rốt cục nói ra rồi, lau mồ hôi. Sau đó chính là ngọt ngọt ngào ngào (?) Ngũ gia lại có chuyện phiền lòng nữa phải phiền não rồi, chẳng hạn như làm sao áp đảo gì đó XDDDDD

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net