Hồi 68: Âm mưu yết xuyên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vạch trần âm mưu

"Hung thủ là kẻ nào thì không biết, nhưng lại biết một tổ chức."

"Tổ chức?" Bạch Ngọc Đường cau mày, Triển Chiêu thấy sát khí hắn nổi lên, vội kéo tay áo hắn.

"Về trước nói sau."

Ba người trở về khách điếm, Ngải Hổ đang đói, Triển Chiêu liền tới phòng bếp gọi đồ ăn cho nó, Bạch Ngọc Đường xách cổ áo nó như xách gà nhỏ vào phòng.

Ngải Hổ ngồi xuống cạnh bàn, uống ba chén trà lạnh trước.

"Ta suýt thì quên mất, Ngũ gia cùng thần y cũng coi như người thân." Lô đại tẩu đảo Hãm Không chính là con gái ruột thần y, mặc dù không quan hệ huyết thống với ngũ thử, nhưng từ trước tới giờ hai bên xem như người một nhà.

Bạch Ngọc Đường nói: "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, ngươi kể rõ chút."

Ngải Hổ vắt chéo chân, tựa lưng ghế dựa đảo mắt, "Việc này phải kể từ đâu nhỉ?"

Lúc này Triển Chiêu đẩy cửa vào, "Ngươi cứ kể từ từ, chúng ta nghe là được."

Phía sau Triển Chiêu còn có tiểu nhị theo, đặt một khay gỗ lên bàn, ba mặn một chay một canh, còn thêm bát canh trứng.

Cơm canh bốc khí nóng khiến bụng Ngải Hổ kêu òng ọc, nó xấu hổ gãi gãi đầu, Triển Chiêu cười, đẩy bát cơm về trước mặt nó, "Ăn đi."

Ngải Hổ đáp tiếng, tiểu nhị kia lui ra đóng cửa, đột nhiên lại đẩy ra thò đầu vào.

"Gia." Khi hắn gọi ánh mắt nhìn thẳng Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường ngẩng đầu theo tiếng, do đang nghĩ sự việc, trong mắt như bao phủ lớp băng lạnh thật dày, khiến người run rẩy.

"Chuyện gì?"

"Các ngươi chỉ gọi một..." Hắn nói xong, ánh mắt thoáng nhìn phía Ngải Hổ.

Ngải Hổ tùy tiện, "Không sao, ta ngủ trên mặt đất."

Triển Chiêu nhíu mày, "Vậy sao được." Còn chưa nói tiếp, Bạch Ngọc Đường lại đoạt trước một bước nói: "Bên cạnh có phòng trống không?"

"Có."

"Dọn một phòng cho nó."

"Vâng." Lúc này tiểu nhị kia mới đóng cửa đi mất.

Triển Chiêu mím mím môi, lòng chán nản. Trên thực tế trong lòng y đang tính, tiểu nhị kia vừa hỏi Ngải Hổ cần phòng không, miệng y mau hơn chút, thì có thể nói dọn một phòng hai người, như thế đêm nay liền có thể dọn sang ở cùng Ngải Hổ.

Nào hay Bạch Ngọc Đường lại đoạt trước.

Theo bản năng nâng mắt nhìn về phía nam nhân, lại thấy đối phương cũng đang nhìn mình chăm chú, như đã nhìn rõ suy tính trong lòng y từ lâu rồi.

Ngải Hổ đầu kia vừa ăn vừa uống lại chẳng thấy sóng gió mãnh liệt giữa hai người, đến lúc ăn no độ năm phần, nó mới chậm lại, vừa chọn đồ ăn, vừa nói: "Việc này nói rất dài, ta chọn nói chuyện quan trọng đi."

Lúc này hai người mới thôi nhìn chằm chằm nhau, quay đầu nhìn về phía Ngải Hổ.

"Nửa năm trước, ta cùng với sư phụ đang tu hành bên ngoài, khi đi ngang qua Tương Dương thấy quan binh địa phương đang chiêu mộ dân công thi công một toà kiến trúc. Ta tò mò nhìn, thấy kiến trúc kia đã xây hơn nửa, thoạt nhìn hình dáng là một toà nhà hình tháp, nhưng quá trình xây dựng hết sức kỳ lạ, không giống với quá trình xây nhà ở lắm. Sau khi ta nhìn một lát, thì bị sư phụ gọi đi, đó vốn chính là chuyện không không quan trọng, nhưng sau đó trong lúc vô tình lại để chúng ta nghe được lời đồn."

"Ta đây thích nghe ngóng tin đồn thú vị, chuyện trên giang hồ rất hiếm thứ ta không biết, sư phụ nào thu nhận đồ đệ gì, môn phái nào nội chiến, nguyên nhân nội chiến ta đều có thể biết đến tám chín phần mười." Ngải Hổ nói đến đó còn rất đắc ý, nói: "Ta cùng sư phụ uống trà ở một trà lâu, chợt nghe phía sau có người nói, bảo Tương Dương Vương kia đang âm mưu vài chuyện, kiến trúc kia không chừng chính là nơi dùng để giấu chuyện."

"Chính cái gọi là lời người đáng sợ, dân chúng sợ chính là biến cố. Lúc ấy rất nhiều người đều thảo luận, nói là có lẽ sắp đánh nhau rồi, còn nói nhiều chuyện quá khứ của Tương Dương Vương, nói vốn hắn chẳng có lòng tốt, ở Tương Dương cũng ức hiếp người cùng quê. Không biết là ai để lộ tin tức ra, chỉ lát sau liền có quan binh đến chỗ uống trà này, bắt toàn bộ người thảo luận đi."

Bạch Ngọc Đường nhíu mày, Triển Chiêu cũng nói: "Tốc độ nhanh vậy, như là có kẻ chờ sẵn bắt người."

"Còn không phải sao!" Ngải Hổ nhướng mày, "Ta cùng sư phụ cũng cảm thấy kỳ lạ, tựa như nơi Tương Dương này, bỗng nhiên bị rất nhiều tay trong giám thị."

Ngải Hổ nói tiếp: "Tuy sư phụ bảo ta đừng quản việc này, vốn chúng ta đi ngang qua hôm sau sẽ rời khỏi Tương Dương, nhưng ta tò mò a, người đã tò mò, một chuyện không biết rõ, trong lòng như mèo cào. Sau đó buổi tối ta liền lén chuồn khỏi khách điếm, đi về phía phủ Tương Dương kia. Kết quả liền để ta nghe được một chuyện."

Bạch Ngọc Đường cảm nhận thấy nó sắp nói đến chỗ quan trọng, tập trung yên lặng nghe, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

Triển Chiêu cũng có chút linh cảm không hay, chẳng lẽ lại có quan hệ với Tương Dương Vương? Nhưng vì sao? Cứ thế này, mọi chuyện chẳng phải dính đến hoàng quyền?

Ngải Hổ nói: "Ta leo qua tường vây phủ Tương Dương, mới vừa trốn lên một cành cây, liền phát hiện thủ vệ tuần tra. Mới đầu ta vẫn chưa cảm thấy có gì, nhà quan to người giàu luôn có mấy thủ vệ kiểu này, mà khi ta chạy tới phía trước thì phát hiện không bình thường, thủ vệ trong phủ Tương Dương này thật sự rất nhiều, giống như mạng nhện, không để một con ruồi có cơ hội rơi xuống."

"Bọn họ đang phòng cái gì." Câu này của Triển Chiêu không phải câu hỏi, mà là câu khẳng định.

Ngải Hổ gật đầu, "Ta cũng nghĩ vậy, vì thế ta càng cẩn thận hơn, khó khăn lắm ta mới tìm được một căn phòng sáng đèn. Lúc này đêm tối, phòng sáng đèn nhất định là thư phòng! Ta dứt khoát liền trượt dọc theo mái hiên xuống, lại treo trên xà nhà, dùng tay chọc giấy cửa sổ nhìn vào trong."

"Ban đầu ta không biết Tương Dương Vương gì đó, nhưng thấy một nam nhân ngồi ở phía sau bàn sách, trước bàn sách có bốn năm người đứng, vô cùng cung kính với hắn, ta liền biết đó là ai. Quả nhiên, những người khác gọi hắn Vương gia, ta còn thấy Đạo Thủ* Lam Kiêu cũng ở trong đó."

* Kẻ đứng đầu trộm cắp.

Danh Đạo Thủ Lam Kiêu nhiều người chẳng hề xa lạ, hắn chính là đừng đầu bọn trộm cướp nổi danh vùng núi Hắc Long.

Nghe nói người này lại dưới quyền Tương Dương Vương, hai người đều giật mình, Triển Chiêu nói: "Vì sao hắn quy thuận Tương Dương Vương?"

"Đây mới là thú vị ta muốn nói." Ngải Hổ nói: "Ta nghe bọn hắn nói một hồi, trong lòng cũng giật mình không ít, cũng không chỉ Lam Kiêu, còn có nhiều người giang hồ chúng ta biết đều bị Tương Dương Vương thu về dưới trướng, đương nhiên, những người đó cũng không phải kẻ tốt đẹp gì, có thể nói là vật họp theo loài. Sau khi nghe một hồi ta cảm thấy chẳng thú vị gì, liền muốn đi, đúng lúc này, lại chợt nghe Lam Kiêu nói tới Mẫn Tử Thiên."

Sát khí Bạch Ngọc Đường chợt lộ, "Hắn đã nói gì?"

"Hắn cũng chẳng rõ, chỉ nói chuyện đã làm xong, Tương Dương Vương còn rất khinh thường, nói cái gì giết một đại phu có ý nghĩa gì, phủ Khai Phong này có cả đống đại phu, trong hoàng cung cũng có ngự y. Đầu kia lại có người nói, thần y trên đời chỉ có một, không thể đánh đồng với đại phu khác, còn nói cái gì không thể có một chút sơ xuất trong kế hoạch, lần này đã tạo cơ hội đủ khiến Triệu Trinh không trở được mình."

Triển Chiêu nhướng mày, "Chúng muốn làm phản?"

"Đúng là muốn làm phản." Ngải Hổ gật đầu nói: "Kế hoạch của chúng đã sắp xếp tốt, thần y trước, rồi Bàng Thống, sau đó là Bao đại nhân phủ Khai Phong, Bát Hiền Vương, sau khi kéo cả đám xuống ngựa, hoàng đế một thân một mình sẽ chẳng thể xoay người nữa."

"Nếu đã chọn thần y trước, chẳng phải bởi bọn họ muốn dùng độc?" Triển Chiêu nhớ tới lúc trước Bàng Thống cũng bị liên lụy vào, xem ra là vậy không sai.

Ngải Hổ gật đầu, "Nghe đồn không có độc nào thần y không giải được, cho nên bọn chúng phải chặn tai họa về sau trước. Có thể cũng là vì đề phòng thần y nhờ độc mà tra ra chỗ của chúng."

Triển Chiêu nhớ tới Bàng Thống tới biên giới Thổ Phiên, không khỏi lo lắng, "Không có việc gì đi?"

Bạch Ngọc Đường nói: "Có Công Tôn tiên sinh ở đó, không sao."

Triển Chiêu lại lo lắng cho Bao Chửng cùng Bát Hiền Vương.

Ngải Hổ nói: "Ta còn nghe nói, Tương Dương Vương có thư từ qua lại với bộ tộc Thổ Phiên, đại khái là hợp tác đối phó Đại Tống, mấy thứ thư từ đó định đặt trong tòa nhà hình tháp sắp xây xong kia, nghe tên là Xung Tiêu lâu."

Lúc này trong lòng Triển Chiêu đã có suy tính, nếu trở về bẩm báo Bao Chửng, việc này không có căn cứ, sau đó có lẽ còn phải tới Tương Dương một chuyến, nghĩ biện pháp lén lấy những thư từ cấu kết bán nước ra.

Bạch Ngọc Đường lại nghĩ chuyện khác, vốn chuyện Tương Dương Vương hắn muốn làm vương hay là vương bát (rùa) không liên quan tới hắn, nhưng cứ phải dính đến Mẫn Tử Thiên, thù này không thể không báo!

Trong lòng hai người đều có tính toán, Ngải Hổ bên này nói xong, liền nói: "Sau đó ta trở về khách điếm, nói việc này với sư phụ, sư phụ cảm thấy mọi chuyện có chút không ổn, hắn liền đi tìm nghĩa phụ Âu Dương Xuân của ta bàn bạc biện pháp, vốn ta cũng phải đi theo, giữa đường lại gặp một tên ác bá không biết tốt xấu, một mạch đuổi hắn tới đây."

Triển Chiêu gật gật đầu, thấy mặt Ngải Hổ hiện vẻ rã rời, có lẽ cũng mệt rồi, liền đứng dậy đưa nó sang phòng bên cạnh, nói: "Ngươi nghỉ ngơi cho tốt trước, có gì, mai nói tiếp chưa muộn."

Ngải Hổ gật đầu, ngáp vào phòng, Triển Chiêu trở lại, liền thấy Bạch Ngọc Đường chắp tay sau lưng, đứng bên cửa sổ mặt nghiêng có vẻ nghiêm túc tàn khốc.

Triển Chiêu tiến lên trước nói: "Bọn họ ở Tương Dương xa xôi, muốn báo thù cũng không phải hiện tại."

Bạch Ngọc Đường nói: "Đạo lý này ta cũng hiểu, hiện giờ Mẫn Châu đã tới Đại Lý, tìm được nàng trước mới là tốt nhất."

Triển Chiêu gật gật đầu, lại ngồi xuống bên bàn, "Chuyện này ta phải viết phong thư báo cho đại nhân trước."

"Có lẽ không ổn." Bạch Ngọc Đường nói: "Nếu bọn họ tính toán từng bước, ngộ nhỡ quanh phủ Khai Phong có người giám thị, thư này bị chặn lại sẽ đả thảo kinh xà."

Triển Chiêu nhíu mày, "Vậy phải làm sao mới được?"

Bạch Ngọc Đường lại nghĩ tới chuyện khác, ánh mắt đột nhiên tập trung lại, "Chẳng lẽ chính là do vậy, Mẫn Châu mới không gửi thư đáp lại ta?"

Trên đời tuy biết Mẫn Tử Thiên có một đệ tử đắc ý, cũng biết là một nữ tử, lại không biết rốt cuộc tiểu thần y họ gì tên chi, cũng không biết bộ dáng mặt mũi. Nếu phủ Khai Phong thật sự bị giám thị của kẻ nào đó, Mẫn Châu lại phát hiện ra, cho nên mới không gửi thư lại, cũng không báo chỗ của mình, chỉ sợ bị người theo dõi?

Càng nghĩ càng thấy có lý. Nhưng vì sao lại tới Đại Lý trước? Nơi này cách Tương Dương vạn dặm.

Bạch Ngọc Đường day day mi tâm, chỉ cảm thấy nghĩ đến đau cả đầu, Triển Chiêu thấy bộ dáng kia của hắn, trong lòng cũng không dễ chịu, dù sao cũng là người thân bị hại, còn vì cái loại lý do này mà bị làm hại, thật sự ngồi nhà cũng có thiên tai ập xuống, ai dám nói không oan chứ?

Y tiến lên kéo tay Bạch Ngọc Đường, đổi thành tay mình day mày Bạch Ngọc Đường, nhẹ nhàng ấn ấn cho hắn.

Sắc mặt Bạch Ngọc Đường dịu đi nhiều, liếc y, cuối cùng bộ dạng nghiêm túc kia thoải mái hơn, trêu tức nói: "Thì ra vuốt mèo không phải chỉ có tác dụng cào người a."

Triển Chiêu liếc mắt trừng hắn một cái, nhưng cũng không giận, ấn hắn xuống trước bàn, day thái dương giúp hắn.

Bạch Ngọc Đường dứt khoát nhắm mắt hưởng thụ, qua một lát, hắn mới nói: "Nếu ta muốn giết bọn họ báo thù, ngươi ngăn không?"

Tay Triển Chiêu dừng lại, qua một lát chậm rãi nói: "Vốn là mấy kẻ đại nghịch bất đạo, ngươi không giết, cũng có người giết."

Bạch Ngọc Đường mở mắt ra, "Nhưng ta phải tự tay báo thù."

Triển Chiêu thở dài, cúi đầu nói: "Ta đây liền coi như không thấy."

Nhớ tới khi Bạch Ngọc Đường cố ý hại chết Bàng Dục, y chẳng phải cũng xem như không thấy sao, kết quả là còn che chở hắn trước mặt Bàng Cát, còn sợ hắn bị Bao đại nhân xử tội.

Một lần nói dối làm bừa, hai lần nói dối làm bừa, lần nào cũng là vì Bạch Ngọc Đường hắn mà lại phá lệ.

Nhưng còn cách nào chứ? Hơn nữa nói, trừ trách nhiệm ra, thì tư tâm mà nói, y cũng không thấy Bạch Ngọc Đường giết những kẻ đó là sai.

Ít nhất Bạch Ngọc Đường chưa bao giờ lạm sát người vô tội, chưa bao giờ hãm hại quê hương, chưa bao giờ hành hạ kẻ khác.

So với nói Bạch Ngọc Đường là người xuống tay hung ác, đám ác nhân đó áp bức dân chúng bình thường, chẳng lẽ lại không tàn nhẫn không hung ác? Tốt xấu gì Bạch Ngọc Đường hắn xuống tay một đao xong việc, những kẻ đó lại ngày qua ngày chém lên thân thể người vô tội.

Nếu không phải đảm nhận tứ phẩm hộ vệ này, y mới lười giảng lý với Bạch Ngọc Đường.

Tác giả có điều muốn nói: Lúc mỗi lần viết chọn gì đó ta đều rối rắm đủ bề, kỳ thật nhân vật Triển đại hiệp thực lòng không thể đùa, là người quan phủ, còn là người của Bao đại nhân, hẳn y chấp pháp theo lẽ công bằng, nhưng là người giang hồ, giang hồ đều có cách làm của chính mình. Dù sao thời đại đó không giống hiện tại, giết người đền mạng theo pháp luật gì đó, nếu người làm quan ngươi bắt được hung thủ thì xử lý theo luật pháp, không bắt được hung thủ, vậy cũng là không bắt được rồi. = =||| Cho nên rốt cuộc Triển đại hiệp nên nghiêng bên nào, nghiêng lúc nào, có nên nghiêng không, thật khiến ta đau đầu...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net