Hồi 70: Giải cấu ngoại tộc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tình cờ gặp ngoại tộc

Triển Chiêu vừa nói kiếp số kia, Bạch Ngọc Đường không những không sợ còn cười ha ha.

Triển Chiêu không vui, "Ta đang nói nghiêm túc!"

Bạch Ngọc Đường đứng dậy khoác quần áo, ngồi xuống bên cạnh bàn, trong ánh sáng mơ hồ tinh mơ hắn tựa như suối mát không nhiễm chút bùn, khuôn mặt tuấn mỹ mang theo nụ cười, chính cái gọi là phiên nhược kinh hồng uyển nhược du long*, dùng trên người Bạch Ngọc Đường lại thích hợp hết sức.

* Chỉ dáng vẻ nhẹ nhàng phóng khoáng, bộ dáng tuyệt đẹp.

Hắn nói: "Ta há lại dễ bị người làm hại như vậy? Mặc dù có người hại ta, Ngũ gia ta tự nhận công phu vượt trội, đến một kẻ chém một kẻ, đến một đôi chém một đôi, cho dù đến mười mấy cả trăm kẻ, ta cũng sẽ không nhíu mày."

Trong lòng Triển Chiêu lại buồn phiền không nói nên lời, "Cũng bởi tính cách này của ngươi, mới dễ cắn phải lưỡi câu của kẻ khác còn không biết!"

Bạch Ngọc Đường thấy sắc mặt y không tốt, hơn nữa vừa rồi ác mộng cả người mồ hôi, lúc này xem thường trên mặt mới thu lại nhiều, "Rồi rồi, ta chắc chắn nghĩ kỹ rồi mới làm, cẩn thận chú ý." Dừng một chút, hắn lại nói: "Không bằng gặp phải chuyện gì, ta về hỏi ngươi trước được chứ?"

Triển Chiêu lại thực sự chuẩn bị đồng ý, còn chưa kịp gật đầu, Ngọc Đường lại cười gian xảo nói: "Bất cứ việc gì cũng cần hỏi vợ, có thể thấy được phu quân ta đây là của hiếm trong trăm có một."

Triển Chiêu sững sờ, liền nâng tay tóm cái gối bên cạnh ném qua, "Ngươi gọi ai vợ?!"

Bạch Ngọc Đường cười tránh, thấy sắc mặt Triển Chiêu tốt hơn nhiều, mới nói: "Ta đi gọi ít đồ ăn cho ngươi, bảo người lấy một thùng nước ấm đến nữa."

Triển Chiêu gật đầu, chờ Bạch Ngọc Đường đi rồi, lại ngây ngẩn ngồi bên giường một hồi.

Không phải y quá kinh hãi, gặp ác mộng liền làm dáng như nữ tử, mà trong giấc mộng kia cảm giác chân thật quá mạnh, mạnh đến như y tưởng rằng sẽ luôn rơi trong thế giới tối tăm kia không về nữa.

Cảm giác đau lòng dữ dội như thế, thậm chí trong đầu kích động kêu ong ong. Nếu Bạch Ngọc Đường thật sự xảy ra chuyện gì... Y thật sự không dám tiếp tục nghĩ nữa.

Khi nào thì trọng lượng người này trong lòng mình đã nặng như thế? Triển Chiêu mới chợt phát hiện, nói không chừng đối với Bạch Ngọc Đường này, mình ở trong hắn còn sâu hơn mình nghĩ.

Bạch Ngọc Đường thì sao? Phải chăng cũng căng thẳng như mình?

Nhưng dẫu gì cũng là hai nam nhân, dù thế nào cũng cảm thấy không được tự nhiên.

Y lắc đầu, cố gắng nhấc chính mình từ trong cảm giác không ổn ra. Sớm đầu xuân còn lạnh, mồ hôi Triển Chiêu thấm ướt quần áo, lại ngồi bên giường một hồi, gió thổi khô giọt mồ hôi trên cổ, khiến y run run, khi Bạch Ngọc Đường đẩy cửa tiến vào, vừa vặn y hắt xì đến long trời lở đất.

Bạch Ngọc Đường lập tức nhíu mày, "Ta đi tìm đại phu."

Triển Chiêu còn định nói, người nọ đã xoay người đi ra ngoài. Tiểu nhị lại là kẻ có mắt, vội xách nước ấm tới, đổ đầy thùng gỗ trong phòng, lại đổi bình trà nóng.

Liên tục chạy vài lượt, cuối cùng dâng đủ đồ lên, đồ ăn sáng cũng nóng hổi bày trên bàn.

Triển Chiêu sờ sờ nước ấm, thấy độ ấm thích hợp liền kéo bình phong che một bên, cởi đồ chui vào nước.

Nước ấm bao phủ toàn thân, thoải mái khiến y suýt ngâm ra tiếng.

Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, qua một lát cửa phòng đẩy ra.

Vốn Bạch Ngọc Đường định kéo đại phu đến, nhưng đại phu kia lại khăng khăng không đi được, nghe xong lời hắn nói, chỉ bọc hai gói thuốc cho hắn.

"Chỉ là phong hàn nhỏ mà thôi, uống chút là khỏe."

Thấy đại phu kia nói đến nhẹ nhàng, Bạch Ngọc Đường đành phải cầm gói thuốc về, khi ở dưới lầu bảo tiểu nhị đi sắc xong rồi bưng lên. Chính hắn về phòng trước một bước.

Vừa vào cửa, trong phòng khép kín cuồn cuộn khí nóng.

Nơi bình phong che truyền đến tiếng nước ào ào, Bạch Ngọc Đường đi qua lấy đồ Miêu Nhi kia treo trên bình phong, lại ra khỏi cửa, bảo tiểu nhị mang đến sân sau giặt sạch.

Thời điểm trở về lần nữa, Triển Chiêu mở miệng nói: "Ngươi vào vào ra ra là làm gì?"

Vừa mở cửa, gió liền thổi vào vù vù, cũng may nước nóng, cũng không thấy lạnh.

"Còn không phải hầu hạ Miêu Nhi ngươi." Bạch Ngọc Đường vén áo ngồi bên bàn, bưng bát lên ăn.

Triển Chiêu có chút xấu hổ, dừng một chút mới nói: "Phiền ngươi rồi."

Bạch Ngọc Đường nhướng mày, ánh mắt liếc về phía bình phong kia, "Nếu ngươi cứ nói vậy, ta cũng không vui."

Triển Chiêu buồn cười, trong đầu đột nhiên không hiểu sao hiện lên một hình ảnh.

Công tử tuyệt đẹp đồ trắng bay bay, bĩu môi cau mày chống hông, "Ta cũng không vui!"

Phụt...

Tai Bạch Ngọc Đường giật giật, "Ngươi cười gì?"

"Không có gì." Triển Chiêu ngâm trong nước hồi lâu, mãi đến khi ngoài cửa lại vang lên tiếng nói, tiểu nhị bưng chén thuốc vào.

Bạch Ngọc Đường bảo hắn đi rồi, tự mình bưng bát vòng qua bình phong, "Uống thuốc trước."

Triển Chiêu hết hồn, "Sao ngươi lại qua!"

Bạch Ngọc Đường chẳng hiểu sao, "Sao ta không thể qua?"

Triển Chiêu bị hỏi đến nghẹn, đúng vậy, vì sao không thể qua? Thế nhưng... Cúi đầu nhìn bản thân, nước trong gần như không che được gì, Bạch Ngọc Đường bưng bát cứ vậy đi qua, đứng bên thùng gỗ, ánh mắt không e dè nhìn toàn thân y một lượt.

"Uống thuốc." Không biết có phải ảo giác không, hình như khóe miệng Chuột Bạch kia cong lên cao chút.

Tai Triển Chiêu liền hồng, trên mặt cố gắng chống đỡ, lại gần, nhận bát uống ừng ực ừng ực.

Bạch Ngọc Đường cứ nhìn y như vậy. Tóc đen của Triển Chiêu tản ra trong nước, thấm ướt, càng như mực, thân mình mảnh khảnh, chỗ lõm xương quai xanh như đôi cánh bướm lay động, khuôn mặt trắng nõn bị nước nóng hâm hơi đỏ, thân mình cũng nhuộm một màu đỏ ửng...

Ừm... Thì ra cơ bắp trên người Triển Chiêu còn rất rõ ràng...

Triển Chiêu uống vài ngụm xong thuốc, cũng không quản có đắng hay không, nhét bát vào tay Bạch Ngọc Đường.

"Uống xong rồi!"

Lúc này Bạch Ngọc Đường mới từ từ thu hồi ánh mắt quan sát, nhìn y, "Ngâm đã khá rồi liền ra đi, ta nghe nói mèo đều không thích nước lắm."

Triển Chiêu trừng hắn, lúc này Bạch Ngọc Đường mới cười lách ra ngoài.

Tắm rửa xong đi ra, Triển Chiêu đổi một bộ đồ sạch sẽ. Tóc đen còn ẩm, Bạch Ngọc Đường lấy vải trắng tới từ từ lau khô cho y.

Triển Chiêu ngồi bên bàn ăn sáng, bánh bao thịt cải thìa cháo thịt nạc, đều là thứ mình thích ăn. Y mím mím môi, bưng bát lên chẳng nói một lời bắt đầu ăn.

Bạch Ngọc Đường cũng không muốn y nói lời cảm tạ, nếu dùng lời của chính hắn nói thì là: Nuôi mèo là một chuyện đòi hỏi kiên nhẫn lại vô cùng thú vị.

Trong phòng đột nhiên liền yên lặng, tình cảnh hài hòa ấm áp bất ngờ.

Triển Chiêu ăn cơm, Bạch Ngọc Đường ngồi phía sau y lau tóc cho y. Ngón tay hắn thon dài, khi giết người đủ hung ác, lúc này lại vô cùng dịu dàng.

Chờ khi bữa cơm kết thúc, độ ấm trong phòng không hiểu sao liền tăng lên nhiều, khi hai người đối diện đều có một loại mập mờ không nói rõ bên trong, dường như người thứ ba muốn chen cũng chen không nổi.

Người thứ ba kia đương nhiên là Ngải Hổ.

Dọc đường, Ngải Hổ theo ở phía sau, mấy lần muốn nói chuyện, lại không hiểu sao không phát nổi ra tiếng.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường sóng vai đi, dù không nắm tay cũng không kề vai, thoạt nhìn rất bình thường, nhưng vì sao nó cứ có loại ảo giác không bình thường?

Khi Triển Chiêu nghiêng đầu, gió thổi bay tóc bên tay y, Bạch Ngọc Đường vô cùng tự nhiên vươn tay vuốt lên giúp hắn...

Giống như không có gì không đúng, nhưng vì sao nó cứ cảm thấy không đúng chứ? Ngải Hổ buồn bực.

Đến lúc vòng qua một chỗ lần thứ ba, Ngải Hổ rốt cục mở miệng.

"Kỳ thật ta giỏi ngóng chuyện hơn, các ngươi không ngại thì để ta hỗ trợ." Nó chủ động xin đi.

Triển Chiêu liếc nhìn Bạch Ngọc Đường, việc này y không thể làm chủ.

Bạch Ngọc Đường nghĩ nghĩ, "Vậy ngươi giúp ta hỏi thăm một người, là một cô nương, thích mặc áo váy vàng xanh, không cao, thoạt nhìn tiểu thư khuê các..."

Hắn nói còn chưa dứt lời, Ngải Hổ liền đau đầu nói: "Ngũ gia, tìm người là khó nhất, ngươi nói không rõ ràng như vậy, ta tới chỗ nào tìm? Có đặc trưng gì không?"

"Ừm, hẳn nàng rất có tiền, bên người mang theo không ít hơn ba hạ nhân, chỗ ở nhất định rất lớn..."

Ngải Hổ tiếp tục không nói gì, cái này gọi là đặc trưng?

Thôi thì dù gì cũng có chút phương hướng rồi.

Nó vừa định đi, Triển Chiêu lại gọi nó lại, "Cô nương kia tên một chữ Châu, trên người đeo trang sức có trân châu, trên đầu, trên lưng, nàng còn đeo một chiếc nhẫn màu bạc."

Lúc này Ngải Hổ mới vui vẻ, "Được, ta đây liền đi hỏi cho các ngươi."

Chờ Ngải Hổ chạy xa rồi, Bạch Ngọc Đường hơi lành lạnh nói: "Ngươi lại biết rất rõ ràng."

Còn rõ ràng hơn người làm đệ đệ hắn đấy!

Triển Chiêu cười khổ, "Là ngươi không quan sát kỹ, dù gì ta cũng là người phủ Khai Phong, từng tra nhiều vụ án như vậy."

Hiện tại y gặp một người, gần như theo bản năng sẽ quan sát đặc trưng nổi bật của đối phương.

Lúc này sắc mặt Bạch Ngọc Đường mới dễ nhìn chút, nhưng vẫn cảm thấy không thích lắm.

Đã có Ngải Hổ hỗ trợ hỏi thăm Mẫn Châu, Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu liền dứt khoát dạo Đại Lý.

Danh thắng Đại Lý nhiều, cảnh sắc tuyệt đẹp, trong hẻm nhỏ quán trà mang theo hơi nước dày đặc, ôn hòa không mạnh mẽ, giống như xuân tháng ba yên tĩnh.

Hai người dạo đủ rồi, tìm một quán trà nhỏ ngồi uống trà. Đầu kia quán trà có người hát, tuy đậm giọng địa phương nghe không hiểu, lại khiến người cảm thấy thoải mái, hai người đang tán gẫu, chỉ thấy bên ngoài quán trà đột nhiên có vài người xông tới.

Bọn họ đều là nam tử mặc như nhau, đồ ngoại tộc, xanh đen giao nhau, trên cổ đeo vòng vàng, trên ngực thêu hoa văn kỳ quái, nhìn qua giống động vật nào đó.

Những người đó vừa tiến đến, trong miệng gào thét lời nghe chẳng hiểu, khách trong quán trà kinh hãi muốn chạy, lại bị những người đó chặn đường. Ông chủ quán trà từ phía sau chạy tới, miệng cũng kêu ồn ào gì đó, nói chuyện với đám người kia.

Tuy không hiểu, lại nhìn ra được ông chủ kia đang năn nỉ gì đó, nam tử ngoại tộc cầm đầu đẩy hắn ra, đi thẳng tới hướng người hát bên trong.

Người hát kia chính là một nam nhân trang điểm như nữ tử, thấy đám người kia vào hắn liền một mực muốn trốn đi, đang tiếc quán trà này không lớn, thực sự không có chỗ có thể trốn.

Nam tử ngoại tộc kia tiến vài bước kéo hắn ra ngoài, người nọ cũng hoảng sợ không còn đường, hô một câu tiếng hán, "Cứu mạng a! Cứu mạng!"

Bạch Ngọc Đường liền cảm thấy bên người có trận gió mát, nhìn lại, Triển Chiêu đã ngăn trước nam nhân ngoại tộc kia.

Miệng nam nhân ngoại tộc xì xào một hồi, thấy Triển Chiêu chẳng chút phản ứng, lúc này mới đổi tiếng hán, giọng tương đối không tự nhiên.

"Ngươi, tránh ra."

Triển Chiêu lắc đầu, "Ngươi, buông hắn ra."

Bạch Ngọc Đường suýt thì cười ra tiếng, Triển Chiêu lại vẫn đứng đắn nghiêm túc. Người hát kia vừa thấy Triển Chiêu cầm kiếm, vội nói: "Đại hiệp cứu mạng! Bọn họ sẽ giết ta!"

Nam tử ngoại tộc kia giận đến xanh mặt, "Ngươi câm miệng! Người Tống đều là lừa đảo! Ngươi cũng là lừa đảo! Ngươi là lừa đảo trong lừa đảo!"

Triển Chiêu thầm nghĩ: Nhiều lừa đảo như vậy cũng may ngươi chưa nói đến làm bản thân hôn mê.

Tác giả có điều muốn nói: Kỳ thật thời gian hai người một chỗ vẫn rất nhiều XDDDD

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net