CHƯƠNG 22: Tim đau quá, vì sao vậy?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rất nhiều chuyện nói ra rất đơn giản, nhưng đến khi làm thật, người ta chỉ hận không thể nào nuốt lại được lời mình đã nói. Triển Chiêu biết mình không thể hối hận, cũng chuẩn bị đủ tinh thần để gánh chịu tất cả khó khăn, nhưng đến lúc chân chính đụng tay vào việc tồi tệ này mới hiểu rõ cái gì gọi là biết vậy đừng làm.

Đến lúc Hàn Chương rời khỏi phòng làm việc của Bạch Ngọc Đường, tâm tình đã trở nên rất tốt, anh không tin hai đứa nhóc chưa từng làm qua chuyện kinh doanh lại có thể đàm phán thành công cuộc trao đổi này. Nói thật chứ, vụ hợp tác này ngay từ đầu Hàn Chương đã không tán thành, bất quá Lô Phương kiên trì muốn theo, anh cũng không tiện nói tiếp. Có điều bây giờ giao cho Tiểu Bạch, hơn nữa cả cậu Triển Chiêu không biết gì hết này nữa, hoàn toàn có thể phá hư chuyện được rồi. Cho nên, lần này mục tiêu của anh là nhất tiễn song điêu, khiến hạng mục này mắc cạn, cùng lúc đuổi Triển Chiêu đi.

Ngược lại, Bạch Ngọc Đường ở bên trong phòng làm việc tâm tình lại không tốt, cực kỳ không tốt. Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào Triển Chiêu, tay siết vào thả ra, đang suy nghĩ xem liệu có nên tống cho cậu một cú. Tự phụ từ nhỏ cũng đã học qua một ít công phu dọa người, thân thể so với cậu nhóc này cũng cường tráng hơn hẳn, nhưng khi nghĩ đến thân thủ cực tốt của cậu ở trên xe bus ngày hôm đó, vẫn là —— thôi khỏi đi.

Đánh thì khẳng định là đánh không lại, thế nhưng cục tức này vẫn phải nghĩ ra biện pháp nào đó để phát tiết mới được. Bạch Ngọc Đường âm thầm tự đánh giá, chẳng lẽ mình cộc tính lắm sao? Vì sao cứ ở bên cạnh người này là mình cứ thường xuyên nổi giận. Hình như mấy tháng gần đây, mình tức giận còn nhiều hơn hai mươi bốn năm trước cộng lại nữa.

Rốt cuộc là vì sao đem Triển Chiêu giữ lại Bạch thị? Bạch Ngọc Đường từ đầu đến giờ vẫn chưa từng nghĩ tới. Trước đây khi dẫn cậu vào, chỉ là muốn tiếp tục giúp đỡ cậu thích ứng với sinh hoạt sau khi mất trí nhớ. Thế nhưng hiện tại Triển Chiêu đã có thể thích nghi hầy hết rồi, căn bản không cần Bạch Ngọc Đường kè kè bên cạnh chiếu cố mọi nơi mọi lúc nữa. Hơn nữa Triển Chiêu không thích nơi này, các anh cũng không thích Triển Chiêu, vì sao còn muốn cậu ở lại đây làm gì? Bạch Ngọc Đường không nói rõ được, một Bạch Ngọc Đường suốt hai mươi bốn năm rất ít khi gây sự với người khác, đột nhiên trở nên tùy hứng dị thường. Hắn chỉ có một cảm giác, hắn phải giữ Triển Chiêu ở lại bên cạnh mình, dưới bất kỳ tình huống nào, hắn cũng không thể cho phép Triển Chiêu bỏ đi.

Bất luận là ý muốn của bốn ông anh, hay là ý muốn của bản thân Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường rốt cuộc mặc kệ hết, có chết cũng không đồng ý.

"Triển Chiêu, cậu có ý gì, nói cái gì mà nếu như xảy ra vấn đề thì cậu sẽ rời bỏ Bạch thị hả?" Giọng nói lạnh buốt, chỉ có người hiểu rõ hắn mới biết được, lúc này hắn vô cùng buồn bực.

Triển Chiêu cười cười, cậu biết vì sao Bạch Ngọc Đường tức giận, hắn cho rằng cậu không tín nhiệm hắn, hắn cho rằng câu nói kia là vì mình muốn rời khỏi Bạch thị mà mượn cớ.

"Ngọc Đường, vụ lần này anh sẽ làm xảy ra vấn đề gì hay sao?" Ngữ điệu bình thản, không vội vã, chỉ có người hiểu rõ cậu mới biết được, cậu rất tự tin, đây không phải là một câu hỏi, cậu biết đáp án của Bạch Ngọc Đường.

"Đương nhiên là không!" Bạch Ngọc Đường không chút đắn đo, hừ, xảy ra vấn đề để cho cậu có cớ danh chính ngôn thuận rời khỏi Bạch thị sao?

"Nếu đã không thì tôi nói như thế có ảnh hưởng gì đâu chứ?" Tuy rằng cậu nhận ra Bạch Ngọc Đường đang rất muốn nhào tới mình, Triển Chiêu vẫn cứ giữ nguyên nụ cười, "Ngọc Đường, tôi cũng như anh, tuyệt đối sẽ không để bất cứ vấn đề gì xảy ra với vụ làm ăn này."

Sắc mặt Bạch Ngọc Đường dễ nhìn hơn một chút, ra thằng nhóc nhà cậu vẫn còn có lương tâm.

"Ngọc Đường, ngày hôm nay tôi hứa với anh một chuyện, anh hãy nghe cho kỹ đây." Nét mặt của Triển Chiêu đột nhiên trở nên vô cùng nghiêm túc, không còn là vẻ ôn hòa ngày thường, mà là một loại biểu tình trang trọng.

"Tôi cũng không thích Bạch thị. Nhưng, trừ phi do chính miệng anh nói, bằng không không ai có thể buộc tôi rời khỏi đây."

Nghe Triển Chiêu nói xong, Bạch Ngọc Đường sửng sốt, trong ngực lại bất ngờ cảm thấy chua xót. Lời này hình như không đúng, nhưng sai ở chỗ nào đây? Không thể nói rõ được, không còn cách nào khác hơn là hạ giọng lầm bầm một câu thật nhỏ: "Làm sao mà tôi muốn cậu rời đi chứ?"

Triển Chiêu nhìn biểu tình không được tự nhiên trên gương mặt thân quen của Bạch Ngọc Đường, trong lòng nhẹ thở dài, nhưng biểu tình bên ngoài vẫn là vẻ trịnh trọng không suy suyển.

Rất nhiều chuyện nói ra rất đơn giản, nhưng đến khi làm thật, người ta chỉ hận không thể nào nuốt lại được lời mình đã nói. Triển Chiêu biết mình không thể hối hận, cũng chuẩn bị đủ tinh thần để gánh chịu tất cả khó khăn, nhưng đến lúc chân chính đụng tay vào việc tồi tệ này mới hiểu rõ cái gì gọi là biết vậy đừng làm. (Chiêu à, hiểu mà *vỗ vai*)

Hối hận cũng đã muộn, nhìn vị tổng giám đốc liên doanh so với mình còn buồn bực hơn ngay bên cạnh đây, Triển Chiêu chỉ có thể tiếp thu một sự thật, bất tri bất giác mình đã bắt đầu trở nhân vật then chốt trong vụ kinh doanh này của Bạch thị.

Rất nên cười có đúng không, nếu như Triệu Giác biết được Triển Chiêu muốn bàn chuyện làm ăn với lão, không biết trên mặt sẽ hiện ra dáng vẻ gì. Nghĩ tới người này, vẻ mặt của Triển Chiêu lập tức có chút phát lạnh, tỏa ra sát khí. Đương nhiên, sát khí này chỉ là thoáng qua một cái mà thôi, Bạch Ngọc Đường không phát hiện được, hắn đang đặt toàn bộ tâm tư tập trung vào đống tài liệu mệt mỏi trong máy vi tính rồi.

"Triển Chiêu, tôi ghét Bạch thị." Mạnh mẽ ném ra một câu không đầu không cuối, Bạch Ngọc Đường khoa trương nằm vật xuống trên ghế salon, biểu tình như một người vừa mới đánh một trận vô cùng kịch liệt khổ sở.

Triển Chiêu lắc đầu, bên môi là nụ cười tràn đầy cưng chiều, nghĩ thầm, may mắn ở đây chỉ có hai người bọn họ, nếu để cho nhân viên bên ngoài thấy được, hắn cũng đừng làm tổng giám đốc làm chi nữa.

"Dậy đi," Triển Chiêu nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Bạch Ngọc Đường, khẽ cười nói, "Đã đáp ứng người ta rồi thì phải làm cho tốt, tôi cũng không muốn thua cược nhị ca của anh đâu. Ngọc Đường, ngồi dậy liền đi."

"Triển Chiêu, cậu hận tôi lắm chứ gì," giọng của Bạch Ngọc Đường còn khoa trương hơn cả vẻ mặt của hắn, "Cậu đã nói sẽ không ép tôi phải làm việc tôi không thích, vậy mà bây giờ cậu đang ép tôi đó. Còn nữa, công việc này không phải chỉ là không thích thôi đâu, mà tôi —— ghét —— nó!"

Triển Chiêu căn bản không bị giọng điệu của hắn hù dọa, con người này rất biết nặng nhẹ, có điều bây giờ hắn mệt muốn chết rồi nên mới làm nũng thôi.

"Ngọc Đường, anh ngủ một chút đi, tôi giúp anh xem tiếp là được."

Triển Chiêu bất đắc dĩ cười nhẹ, buổi đàm phán đầu tiên chỉ có ba ngày để chuẩn bị, tất cả tư liệu muốn làm quen cũng phải chỉnh lý lại cho tốt. Phần lớn nội dung chín cũng đều rõ ràng, nhưng cậu chỉ có thể giúp hắn phân loại tư liệu thôi, cuối cùng thì mọi việc đều phải do đích thân Bạch Ngọc Đường thực hiện.

Thực ra lúc đầu những công tác này chắc là do thư ký làm, nhưng bởi vì trước khi tham gia vào vụ lần này, Trương tiểu thư là thư ký riêng của Lô Phương nên không có biện pháp giúp đỡ họ quá nhiều. Trước đây Bạch Ngọc Đường xuất hiện ở công ty khá ít, căn bản không có mối quan hệ gốc rễ, nên những người Hàn Chương phái tới đều không có khả năng trông cậy vào. Ngay cả Triển Chiêu cũng chỉ có thể làm các công việc phụ trợ. Thế nhưng, Bạch Ngọc Đường lại hết lần này đến lần khác không chịu nổi phải nhìn dáng vẻ vất vả của Triển Chiêu, nhất định khăng khăng cùng với Triển Chiêu phân loại chỉnh lý hết mấy thứ tư liệu này. (thấy em vất vả nên thương : 3)

Với tính tình của Bạch Ngọc Đường có thể cả ngày tập trung chỉnh lý những thứ tư liệu cần rất nhiều khả năng kiên nhẫn này, thực sự là làm khó hắn.

Trước đây khi còn ở phủ Khai Phong, mỗi lần đến lúc Triển Chiêu chỉnh lý hồ sơ, Bạch Ngọc Đường đều buồn phiền muốn chết, chỉ cần nhìn thôi đã phiền, huống hồ tự mình làm đây? Dùng ngôn ngữ của thế kỷ 21 để hình dung, loại hình tư duy của Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu là trái ngược nhau. Hắn rất thông minh, bất quá bảo hắn làm cái loại công việc chỉnh lý phân tích này, thực sự còn khổ hơn so với giết hắn đi.

Vừa nghe Triển Chiêu lại muốn đem tất cả công việc tự mình làm, khóe mắt Bạch Ngọc Đường bỗng dưng có hơi cay cay, thở dài, cười nói với Triển Chiêu: "Đùa với cậu thật vô nghĩa mà, cậu phải tốt bụng như vậy sao? Tôi ở bên kia còn một đống thứ cần phải xem đó, nếu cậu cứ nhân nhượng tôi như vậy hoài thì mệt chết cậu luôn."

Nghe hắn nói thế, Triển Chiêu cũng cười.

"Tôi biết Ngọc Đường sẽ không cam lòng nhìn tôi mệt chết đâu, cho nên mới yên tâm nhân nhượng anh mà."

Triển Chiêu vừa dứt lời, ngực Bạch Ngọc Đường đột nhiên tê rần một trận, như bị châm đâm vào đau nhói. Nét mặt tươi cười trên mặt cũng đông cứng lại, trong đầu như thể có một nơi nào đó vốn ngủ say đột nhiên lại xuất hiện âm thanh đang nói chuyện, giọng nói kia rất nhẹ, nhưng một chữ hắn cũng nghe không ra. Đây là chuyện gì? Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu, dường như càng nhìn cơn đau trong ngực càng không thể chịu đựng nổi, không được, căn bản không thể ngồi lại trước mặt Triển Chiêu thêm một giây nào nữa.

Vụt đứng dậy, Bạch Ngọc Đường không dám đáp lại ánh mắt tò mò của Triển Chiêu.

"Tôi —— tôi đi ra ngoài một chút."

Đi như chạy trốn khỏi phòng làm việc, để lại sau lưng một Triển Chiêu bối rối tội lỗi, không biết mình vừa làm cái gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net