(Trung) -1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không gian yên tĩnh đến đáng sợ……

Bạch Ngọc Đường mặc kệ bản thân dù quần áo có rách nát hay thân xác hắn có tàn tạ vì lưới đồng hắn cũng không màn tới ngay bây giờ đây trong mắt hắn chỉ có người trước mặt

Hắn liều mạng chồm người chỉ muốn xem xét tình hình của y.

Triển Chiêu quỳ rạp trên mặt đất, hai mắt nhắm nghiền, đầu hơi nghiêng qua một bên, sắt mặt trắng bệch cho thấy y đã mất máu quá nhiều.
Trên cánh vai trái lộ ra vết cắt ghê rợn của thứ vũ khí sắc bén

Y đã trúng tên , không chỉ một mà là rất nhiều. Bởi vì trên từng mũi tên đều được thiết kế một cách đặc biệt , ở phần đầu có rất nhiều lưỡi dao nên sức sát thương cực kỳ lớn

tuy rằng ẩn dưới lớp y phục dạ hành cũng không thể thấy được rõ ràng, nhưng có thể tưởng tượng miệng vết thương không hề nhỏ so với bàn tay có thể còn lớn hơn. Đầu còn lại của những mũi tên cấm bên ngoài cơ thể đã nhuốm đầy máu ,mà người nằm trên đất kia cũng dần dần tuôn ra những dòng chất lỏng đỏ tươi uốn lượn như dòng suối.

“Ngô……” càn quẻ thứ sáu  của hậu thiên bát quái đã khởi động —— chín cây tên lao vun vút ra ngoài .

Không có Triển Chiêu hộ vệ, Bạch Ngọc Đường sẽ bia ngắm sống , mũi tên  thứ nhất đã xuyên thấu cẳng chân. Nhưng hắn lại xem như chẳng phát giác gì , ánh mắt chỉ  thẳng tắp nhìn chằm chằm bên dưới.

“ mèo con  tỉnh tỉnh…… Mèo con, tỉnh lại……”

……

“Ngươi đã nói muốn chúng ta cùng nhau ra ngoài, Triển Chiêu, ngươi không thể lật lọng……”

……

mũi tên thứ hai đâm trúng đùi.

Bạch Ngọc Đường nhìn thoáng qua cơ quan, khép đôi mắt lại
“Miêu nhi, chân trời góc biển, cùng trời cuối đất……”

“Đinh!” Lại là âm thanh kim loại va chạm.

Bạch Ngọc Đường tức thì mở mắt, nhìn triển chiêu không biết  đã đứng lên từ khi nào đang đối diện với hắn ,y dùng cánh tay đặt lên miệng vết thương  trên vai trái điểm huyệt cầm máu.

“Hô —— hô ——” mỗi một lần hô hấp  tựa hồ phải dùng toàn bộ sức lực.

“Khụ……” triển chiêu đột nhiên ho dữ dội rồi phun ra một búng máu to ,cơ thể cũng dễ chịu đi không ít .

“ngọc đường .... ngươi hãy mau nghĩ ra ..... biện pháp phá trận ……”

Lời này là y giống như thứ âm thanh thúc giục,  càn quét hết thảy mọi ý niệm bi quan trong đầu hắn. 

Cẩm Mao Thử lại một lần nữa tập trung vào trận pháp , hắn cần phải nhanh chóng phá trận này, nhất định phải nhanh lên! Hắn không thể chịu đựng được khi thấy miêu nhi của hắn lại tiếp tục đau khổ chống đỡ.

Cơ hồ biết rõ  tần suất nơi mũi tên sẽ  phóng ra , sau mỗi một lần huy kiếm Triển Chiêu liền cúi ny dùng tay chống lấy đầu gối, tranh thủ một ích thời gian để nghỉ ngơ. vết thương bên vai trái sợ là  đã thương tới gân cốt, chỉ có thể vô lực mà rũ xuống

nhưng vì phía sau  là Ngọc Đường, y không thể lộ ra một chút yếu ớt, nhất quyết đem đau đớn thống khổ nuốt vào trong bụng. Nhưng đau xót cùng mất máu  dẫn tới thể lực không thể chống đỡ nổi đã ảnh hưởng tới  năng lực phản ứng của hắn , phạm vi bảo hộ bên người Bạch Ngọc Đường chỉ hơn ba thướt , cơ hồ đã kề sát với lưới đồng.

lại một lần nữa mạo hiểm đánh trật quỹ đạo của mũi tên , chỉ lo ngăn trở không cho Bạch Ngọc Đường trở thành  mục tiêu của nó, Triển Chiêu liều mạng đánh trật mũi tên qua một bên không ngờ ngay sau đó y lại cảm nhận được cơn đau ê ẩm nóng rát từ đùi phải truyền tới
mũi tên kia đã cọ đùi của y, từ không gian dưới thân Bạch Ngọc Đường mà  bay ra ngoài.

Đùi phải ngay sau đó mềm nhũng. Cự Khuyết nhanh chóng đâm xuống mặt đất chóng đỡ lấy thân thể, tay trái vô thức theo phản xạ mà mà nắm lấy vật có thể chống đỡ không ngờ lại nắm phải tấm lưỡi đồng đang vây bạch ngọc đường.

“Ngô……”

“ mèo con!”

Thanh âm của hai người đồng thời vang lên, vai trái cùng tay trái của triển chiêu đang  kêu gào đau đớn

y nhắm hai mắt cắn răng một lần nữa ngồi dậy, mà Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu đang run rẩy , hận không thể cắn nát tấm lưới đồng này.

Cảm nhận được lưới đồng phía sau kịch liệt chấn động, sợ là Ngọc Đường đang liều mạng giãy giụa, Triển Chiêu vội vàng ngăn cản,

“Đừng nhúc nhích! Ngọc đường…… ta không có việc gì…… Đừng làm ta phân tâm……ngươi cũng...... đừng phân tâm……”

Ngũ vị tạp trần , Bạch Ngọc Đường lại tự trách chính mình , lúc này, nghe được âm thanh phía sau truyền đến

“Đinh” một tiếng.

Là mũi tên đã xảy ra va chạm với vách tường.

Bạch Ngọc Đường phảng phất có điều ngộ đạo……

Tường cùng ám khí đều là kim loại, toàn bộ trận thế ngũ hành thuộc kim, kim khắc mộc, mộc khắc thổ, thổ khắc thủy, thủy khắc hỏa, hỏa khắc kim! Hỏa!…… Trong bát quái chỉ có một quẻ đối ứng hỏa,  đó là ly quẻ! Ly quẻ, ly trung hư, là như vậy!

“ mèo con ,  nhắm ngay Trung Tâm của ly quẻ !”

“Cái nào…… Là ly quẻ?”

“Hiện tại hẳn là đoái bảy , ly quẻ chính là…… gần bên trái bức cửu cung đồ!”

Thừa dịp mũi tên bắn ra từ khe hở, Triển Chiêu dịch đến bên trái ly quẻ , đem Cự Khuyết chuyển qua trái tay, đem những mũi tên cuối cùng bên rút cánh tay trái rút ra , nín thở ngưng thần, tay phải nhanh chóng ghim thẳng mũi tên vào khe hở.
quả nhiên không có hề bị vách tường ngăn cản, mũi tên thật sự  đi vào trong.

Đang lúc hai người chờ mong mà hy vọng kết quả, mũi tên ở đoái quẻ thứ chín  thế nhưng không bị ảnh hưởng một chút gì mà bắn ra ……

Triển Chiêu lập tức đưa kiếm về lại bên tay phải, nhưng bởi vì không có chuẩn bị, hơn nữa mũi tên này xuất ra kình lực xé trời mà đến, đem Cự Khuyết đánh bay  đồng thời huyết hóa cũng vẫy lên lưới đồng

Cự khuyết nặng nề rơi trên đất lạnh.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net