Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ô Sắt Tư không biết mình bò lên trên giường bằng cách nào, chờ lý trí của y hơi khôi phục một chút thì, y đã ngoan ngoãn nằm rồi. Y chỉ biết là do giống cái nhà mình sai bảo, làm một giống đực đủ tiêu chuẩn, bất kỳ yêu cầu nào của giống cái, chỉ cần bản thân có thể thỏa mãn, y nhất định không cự tuyệt. Cho nên y nghe lời tiểu bảo bối nhà mình, rửa tay chân, lên trên giường nằm.

Sau đó, Ô Sắt Tư thấy bảo bối ghé vào trên người y, lột da thú quấn trên thân y. Bất quá Ô Sắt Tư tuyệt không dám động, y sợ chính mình khẽ động sẽ không áp chế được thú huyết sôi trào, đem bảo bối nhà mình ăn sạch. Cảm thụ được khuôn mặt non mềm của bảo bối cọ cọ vào lồng ngực y như sắp nổ tung của mình, cảm giác lạnh lẽo trơn mềm làm y hơi thoải mái hơn một chút.

Thẳng đến khi bảo bối dùng bàn tay nhỏ bé lành lạnh dán lên ngực mình, dựa vào mình bình yên ngủ say thật lâu, Ô Sắt Tư mới có thể dần dần tìm về lý trí. Đại khái đã hiểu bảo bối vì sao lại hành động như thế, Ô Sắt Tư vươn tay đem người ôm vào lòng.

Chiếu cố bảo bối nhà mình ba ngày, Ô Sắt Tư tự nhiên biết thân thể bảo bối thiên tính lạnh lẽo, đại khái chắc bởi vì bị bệnh. Sợ bảo bối nhà mình nhiễm lạnh thêm, Ô Sắt Tư suốt ba ngày đều ôm bảo bối đi ngủ. Bất quá ngày hôm nay bảo bối đã tỉnh, y sợ bảo bối trong lúc nhất thời không thể tiếp thu, không cùng ngủ nữa. Hơn nữa đối với bảo bối, sức chống cự của y tựa hồ không tốt như y vẫn nghĩ, vì thế y thành thật ngủ trên mặt đất.

Nhưng không nghĩ tới giống cái nhà mình dĩ nhiên chủ động yêu cầu mình bồi hắn ngủ. Ô Sắt Tư nghĩ chắc bảo bối đã biết ba ngày qua là mình cùng hắn. Xem ra bảo bối nhà mình rất thoả mãn với thân thể ấm áp của mình. Không biết tiểu bảo bối thấy hình thú của mình có thể càng thêm thoả mãn hay không? Ô Sắt Tư bắt đầu có những suy nghĩ lệch lạc, cứ như thế vượt qua một đêm dài dằng dặc vừa ngọt ngào vừa đau khổ trước nay chưa từng trải qua.

Lúc ánh dương đầu tiên chiếu vào sơn động thì, Ô Sắt Tư mở mắt, nhìn tiểu bảo bối còn đang ngủ say trong lòng, Ô Sắt Tư trong mắt tràn đầy nhu tình. Cẩn thận đứng dậy, Ô Sắt Tư nhẹ nhàng giúp bảo bối nhà mình đắp lại thảm lông; sửa soạn một chút, ngay lập tức ly khai sơn động.

Sau khi Ô Sắt Tư ly khai, Vô Tình đang nằm ở trên giường, nhịp thở đều đặn như ngủ say, chậm rãi mở mắt. Một đôi mắt đã rất tỉnh táo. Trên mặt lộ ra một nụ cười đầy ẩn ý. Hình như Ô Sắt Tư đã quên mất hiện tượng sinh lý bình thường lúc sáng sớm của nam nhân?

Không biết là trời sinh, hay là về sau dùng dược, luyện công pháp, dục vọng của hắn không mạnh. Hắn có thể đơn giản khơi lên dục vọng của người khác, nhưng vô luận nam nữ cũng không có ai có thể khơi lên dục vọng của hắn; vì thế thân thể có thể nói là cực phẩm của hắn còn không có ai có thể hưởng dụng qua. Ngoại trừ sinh lý phản ứng hồi mới lớn, nơi đó của hắn hầu như chưa từng có động tĩnh gì; nếu không phải hắn hiểu biết y thuật, có lẽ hắn sẽ hoài nghi mình có vấn đề gì hay không.

Đối với phản ứng của Ô Sắt Tư, Vô Tình không có quá để ý. Bởi vì Vô Tình nhìn ra được tên to con này không phải là "đoạn tụ" (điển tích xưa rất nổi tiếng, ý chỉ mối tình đồng tính), bằng kinh nghiệm nhiều năm của hắn, một người với người có cùng giới tính có nảy sinh tình cảm hay không, có thể nhìn ra được tương đối dễ dàng, dù sao tình yêu đồng tính vẫn có chút cảm giác mất tự nhiên tồn tại.

Mà bản thân Vô Tình đến nay chưa từng yêu ai, càng không biết mình rốt cuộc là yêu nam nhân, hay là nữ nhân; có thể hắn cả đời đều không có khả năng có được tình yêu, hơn nữa người như hắn cũng không đáng được ai yêu. Năm đó sư phụ đặt tên này cho hắn thì không phải chính là ý tứ này sao —— vô tình, vô tình, Vô Tâm Vô Tình.

Đáng tiếc, Vô Tình không nghĩ tới chính là Ô Sắt Tư hoàn toàn một coi hắn là đồng tính, tình yêu của Ô Sắt Tư đối với hắn càng tự nhiên không gì sánh được...

Ô Sắt Tư một mặt đang cầm trái cây vừa hái đi về phía sơn động, một mặt nghĩ bảo bối nhà mình rời giường hay chưa. Nếu như còn chưa dậy y sẽ bồi bảo bối ngủ thêm một lúc, vừa nghĩ đến dáng dấp khả ái của bảo bối nhà mình thì y nhịn không được cảm thấy hài lòng.

Rất xa đã có thể thấy được tình hình ở cửa động, thế nhưng ai tới nói cho y, thân ảnh quen thuộc xuất hiện tại cửa động không phải bảo bối nhà hắn thì là ai? Có thể nhìn thấy bảo bối nhà mình y rất vui vẻ, nhưng y thà nhìn thấy ở trong sơn động chứ không phải tại cửa sơn động. Trời biết một giống cái ấu tể từ chỗ cao như thế ngã xuống sẽ có hậu quả gì, cho nên tiểu bảo bối ngươi mau vào đi thôi, Ô Sắt Tư ở trong lòng hô to, tim như lao nhanh ra khỏi lồng ngực. Tốc độ trở về càng nhanh lên gấp bội.

Bất quá rất hiển nhiên Vô Tình nghe không được tiếng lòng của Ô Sắt Tư. Vô Tình nhìn tình cảnh ngoài động nhíu mày, thật không biết dã nhân kia làm thế nào mỗi ngày từ đây nhảy xuống. Sau khi dần dần thấy rõ tình huống phía dưới động, Vô Tình mới biết nguyên lai hắn phân tích lầm rồi. Từ cửa động xuống mặt đất tuyệt đối không dưới ba mươi mét, bởi vì ... từ cửa động tới đỉnh ngọn cây đại thụ phía dưới phải đến ba mươi mét, mà cây này chí ít phải cao hơn mười mét. Dùng một thân cây làm điểm tựa, Vô Tình vận khinh công phiêu nhiên hạ lạc (ý là "nhảy xuống", nhưng để "phiêu nhiên hạ lạc" nghe thần tiên thoát tục hơn).

Úc, thiên, ngươi sẽ không thực sự muốn nói cho ta biết một giống cái ấu tể từ cao như thế ngã xuống sẽ có hậu quả gì đâu, ta tuyệt không muốn biết, Ô Sắt Tư ở trong lòng kêu rên. Y thấy bảo bối nhà mình từ sơn động nhảy xuống, ai tới nói cho y, y không phải đang nằm mơ! Không kịp kêu một tiếng, Ô Sắt Tư ném hết hoa quả cầm trong tay, vọt tới vị trí Vô Tình có khả năng rơi xuống, dang hai tay, hy vọng có thể chuẩn xác đỡ được tiểu bảo bối đang rớt xuống. Bất quá rất hiển nhiên y không được như nguyện, lúc tim y đều nhanh không biết nhảy đâu mất thì, y thấy bảo bối nhà mình khinh phiêu phiêu (nhẹ nhàng) hạ xuống trên đỉnh một gốc cây đại thụ gần đó.

Vô Tình ngẩng đầu nhìn sơn động, từ dưới nhìn lên trên. Chỉ thấy vách đá cao chót vót trong mây, không thấy đỉnh núi. Lại suy nghĩ một chút khoảng thời gian mình rơi xuống, Vô Tình nghĩ trừ phi mọc cánh bay lên, bằng không hắn không có khả năng trở lên trên. Cho nên hắn không còn hy vọng có thể tìm thấy đường về nơi trước kia mình sống, kỳ thực có trở về hay không cũng có làm sao? Tại đó hắn cũng không có gì để lưu luyến.

"A Tình." Ô Sắt Tư vẫn đang giữ nguyên tư thế dang hai tay , hướng Vô Tình còn đang trên ngọn cây gọi lớn. Đang muốn kêu bảo bối nhà mình ở yên đấy, không nên lộn xộn, chờ chính mình tới tiếp hắn. Phải biết rằng đại thụ cũng rất cao, ngã xuống cũng không tốt.

Nghe được Ô Sắt Tư gọi hắn, Vô Tình từ trong suy tư của chính mình trở về, đang do dự xem nên đi đường bộ (leo xuống), hay là nên đường hàng không (dung khinh công bay xuống), nghĩ đến dù sao tên to con ấy cũng một mực chiếu cố mình, sớm muộn gì cũng nên cho y biết. Liền thả người nhảy, ưu nhã từ trên cây nhẹ nhàng xuống tới, lướt nhẹ qua vai Ô Sắt Tư, sau đó đáp xuống phía sau y. Tiện tay nhặt lên trái cây bị Ô Sắt Tư vứt, loại trái cây này Vô Tình biết, là loại sáng hôm qua hắn ăn.

Vô tình tùy ý lau một chút trái cây, há mồm cắn một miếng; nghĩ đến mình sáng sớm còn chưa ăn gì, lấy trái cây làm bữa sáng. Thấy người phía sau còn không có động tĩnh, Vô Tình vòng qua phía trước Ô Sắt Tư. Đã thấy Ô Sắt Tư mục trừng khẩu ngốc, tiếp tục duy trì trứ hình dạng dang tay, cứ như bị điểm huyệt. Vô tình nhìn bộ dáng ngốc nghếch ấy, nhịn không được nở nụ cười; nhét một trái trong tay vào miệng Ô Sắt Tư.

'Sỏa nhân.' (tên ngốc) Vô Tình thấp giọng thì thào, tên này đại khái cho rằng hắn sẽ ngã chết đi. Thật nhìn không ra người lớn như vậy, lá gan lại bé như thế. Bất quá tên này không phải mỗi ngày đều như thế xuống tới hay sao? Vì sao y lại cho rằng mình sẽ ngã chết?

Cảm giác được trong miệng có cái gì, Ô Sắt Tư giật giật mình, răng nanh sắc nhọn thoáng cái đã cắt qua vỏ trái cây, nước quả chua chua ngọt ngọt chảy vào trong miệng. Nhai vài cái, Ô Sắt Tư đã nuốt trái cây vào trong bụng. Ô Sắt Tư nghĩ rằng tất cả mọi chuyện vừa phát sinh đều là y đang nằm mơ, nuốt xuống một ngụm nước bọt, vẫn còn vị trái cây sót lại, nói cho y biết chuyện vừa phát sinh tất cả đều là thật.

"A Tình, không có việc gì chứ?" Ô Sắt Tư hai tay không biết để đâu, khẩn trương hỏi. Nếu như y biết mình vừa kêu lên, làm bảo bối nhà mình giật mình ngã xuống, y là đánh chết cũng sẽ không kêu. Bất quá bảo bối nhà mình hình như một chút việc cũng không có? Lẽ nào thực sự là đang nằm mơ? Bất quá, mơ hay không mơ cũng mặc kệ, trước mắt tiểu bảo bối không có việc gì mới là là quan trọng nhất.

"Ta có thể có chuyện gì." Vô Tình nắm lấy bàn tay to lớn không biết để vào đâu của Ô Sắt Tư nói. Suy nghĩ một chút, lại mở miệng nói: "Ta cần xem xét quanh đây, ngươi về trước đi nha."

"Cùng nhau." Ô Sắt Tư cầm lại tay Vô Tình, bàn tay to vững vàng nắm gọn lấy tay hắn. Xung quanh đây tuy rằng cũng là lãng địa của y, không có cự thú ở lại, nhưng đối với tiểu giống cái mà nói cũng không phải an toàn. Tuy rằng không muốn bảo bối nhà mình nơi nơi chạy loạn, thế nhưng lòng hiếu kỳ ấu tể (thú non) luôn luôn tràn đầy, y càng không muốn bảo bối nhà mình mất hứng; hơn nữa đi theo hẳn là không có vấn đề gì hết.

"Được." Hoàn toàn không biết Ô Sắt Tư đang ảo tưởng linh tinh, Vô Tình cho rằng Ô Sắt Tư có thể tương đối quen thuộc rừng rậm này, liền vui vẻ đồng ý.

Được giống cái nhà mình đáp ứng Ô Sắt Tư rất hài lòng. Y vừa thấy bảo bối nhà mình từ trên cây phiêu xuống tới sau đó nở nụ cười với mình, thực sự, cực kỳ xinh đẹp. Còn có, ngoại trừ lo lắng, bộ dáng bảo bối nhà mình từ bầu trời phiêu xuống tới càng cực kỳ xinh đẹp. Tất cả đều khiến Ô Sắt Tư ngỡ như đang thấy cảnh trong mơ không thực. Y rất khó tưởng tượng một giống cái từ cao như vậy rơi xuống lại một chút việc cũng không có. Bất quá, những thứ này không cần hắn tưởng tượng, bởi vì sự thực xảy ra trước mắt, y không tin không được.

Cây cối trong rừng rậm đều rất cao, hơn nữa phát triển rất tươi tốt. Ở đây đại đa số thực vật Vô Tình đều chưa thấy qua; nếu như không phải thực sự nhìn thấy, Vô Tình không thể tin được trên đời này lại có cây hoa lớn biết đi săn; thậm chí ngay cả lá cỏ nhìn như mềm mại lại sắc như lưỡi gươm, không cẩn thận sẽ bị thương.

Nếu như không có Ô Sắt Tư một bên chống đỡ, Vô Tình tin tưởng y phục của hắn rất nhanh sẽ thành giẻ rách. Nhìn lại áo khoác bị móc ra vài sợi tơ, Vô Tình phất tay đem sợi tơ chặt đứt, hắc tuyến trên đầu lại nhiều hơn một cái. Nếu là trước đây hắn tất nhiên sẽ không tiếc gì một kiện y phục, thế nhưng tại đây không biết bao lâu mới lại tìm được nhân gia, hắn cũng không muốn mặc da thú...

"A Tình muốn đi nơi nào?" Nhìn mặt bảo bối nhà mình càng ngày càng đen, Ô Sắt Tư trước giờ vẫn luôn quan tâm mở miệng hỏi.

Nghe được câu hỏi của Ô Sắt Tư, Vô Tình lúc này mới nhớ tới mục đích chủ yếu ngày hôm nay hắn ra ngoài; hắn thế mà đã bị cảnh tượng trong rừng làm kinh ngạc, quên luôn chuyện hắn đi ra là vì tìm một con sông. "Ngươi bắt cá ở đâu, mang đến đó." Vô tình nói với Ô Sắt Tư.

"Hảo." Ô Sắt Tư vừa nói, liền dứt khoát ôm lấy bảo bối nhà mình nhảy tới trên cây.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#cuồng #thu