21-30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 21Đường thụ

Đoàn người đi bộ tiến vào rừng sâu, một bộ phận thú nhân trưởng thành thu liễm khí thế trên người, mang theo tiểu thú nhân đến nơi cách xa đoàn người một chút để giáo dục các tiểu thú nhân đi săn như thế nào, toàn lực sử dụng răng nanh và móng vuốt sắc bén của bọn họ gây cho con mồi công kích trí mạng.

Tiểu giống cái gắt gao đi theo bên người mẫu phụ của mình, vừa hưng phấn lại hiếu kỳ tả hữu nhìn ngó xung quanh. Trong rừng rậm nơi nơi đều có nguy hiểm, bình thường bọn họ đều là không thể ra khỏi bộ lạc. Khó có được cơ hội đi ra nhìn, bọn họ đều vô cùng hưng phấn.

Bạch Mục đi ở trong đám người, Redze đi theo phía sau bảo hộ bọn họ. Bởi vì muốn dạy Taber kỹ xảo đi săn, Celt lưu luyến không rời cùng hơn hai mươi vị thú nhân khác mang một đám tiểu sư tử đi.

Đi gần một giờ, cây cối càng ngày càng nhiều, giữa đám cây cối ngẫu nhiên có thể thấy, đối với Bạch Mục mà nói, những động vật nhỏ rất kỳ quái chạy qua. Hắn thậm chí gặp được con thỏ màu phấn hồng, chuột màu xanh lá cây, rắn mọc chân, nhìn mà hắn cảm thấy hỗn loạn. Mấy lần trước hắn ở trong rừng đều là tâm sự tầng tầng, không có nghiêm túc nhìn ngắm thế giới này.

"Angelo, chúng ta đây là muốn đi đâu?" Bạch Mục nhìn thấy trong rừng không hề thiếu rau dại có thể ăn, nhưng tất cả mọi người không dừng lại ngắt lấy bèn khó hiểu hỏi.

"Chúng ta phải đi tới núi Tuvalu."

"Núi Tuvalu?" Đây là nơi nào?

"Núi Tuvalu là một tòa núi lớn cách bộ lạc gần nhất, nơi đó thực vật rất nhiều." Angelo nhìn ra nghi hoặc của Bạch Mục bèn giải đáp.

"Chỗ kia còn rất xa sao?" Bạch Mục trong lòng tính toán, lúc này đều đã đi hơn một giờ, nếu rất xa không phải thực lãng phí thời gian ư?

"Sắp đến rồi."

Lại đi thêm khoảng nửa giờ nữa, rốt cuộc thấy núi Tuvalu. Trên núi thảm thực vật rậm rạp, thế núi bằng phẳng, rất thích hợp để thu thập thực vật. Đến chân núi, một bộ phận thú nhân đi trước xua đuổi mãnh thú, một bộ phận lưu lại bảo hộ giống cái. Đội ngũ mang theo tiểu sư tử rèn luyện cũng ở chỗ cách bọn họ không xa.

Không qua bao lâu các thú nhân đi trước xua đuổi dã thú đã trở lại, sau khi xác nhận trên núi không có mãnh thú, mọi người bắt đầu tách ra hành động. Bạch Mục cùng Angelo, Redze chưa cùng theo mọi người lên núi, mà là đi men theo chân núi trước.

"Bạch Mục đại ca, vì sao ngươi không theo mọi người cùng nhau lên núi?" Angelo không hiểu hành động của hắn.

"Hiện tại cả ngọn núi đều an toàn, mọi người cùng đi lên một chỗ rất chật chội, hơn nữa cũng không dễ dàng thu thập thực vật."

"A, hóa ra là như vậy a."

"Angelo, ta giúp ngươi cõng gùi nhé." Lúc này bọn họ đã chuẩn bị lên núi, Redze lo lắng Angelo mệt muốn giúp cậu mang.

"Không cần, ngươi còn phải bảo hộ chúng ta mà." Angelo ngọt ngào cười, cự tuyệt đề nghị của Redze.

"Hảo, ta nhất định sẽ bảo vệ tốt các ngươi." Redze bị Angelo tươi cười mê mẩn choáng váng, ngơ ngác trả lời.

"Ân, ta tin tưởng ngươi, Redze chính là dũng sĩ của bộ lạc chúng ta."

"Ha ha..." Redze được khích lệ ngượng ngùng ngây ngô cười ha ha.

Bạch Mục nhìn hai người ngọt ngấy, trong lòng không phải tư vị, hai người này định kích thích cô gia quả nhân là hắn sao? Có cần phải buồn nôn hề hề như vậy sao?

"Angelo, lần trước ngươi đến thì thu thập loại thực vật gì?" Bạch Mục bị kích thích, lập tức điện lực mười phần, đủ thắp sáng bóng đèn một trăm oát.

"Chính là thu thập một ít hoa quả, rau dại." Angelo ngừng mắt đi mày lại với Redze, nhìn Bạch Mục.

"Di, những thứ đó bình thường các thú nhân đều sẽ mang về a?" Bạch Mục khó hiểu.

"Ân, nhưng là trong rừng rậm nguy hiểm, giống cái đều là ở trong bộ lạc, khó có được cơ hội ra ngoài. Còn có tiểu giống cái cũng cần nhận thức trong rừng rậm loại thực vật nào có thể ăn."

Bạch Mục nghe xong sáng tỏ, nguyên lai ý nghĩa căn bản nhất chính là mang theo lão bà hài tử (vợ con) đi hoạt động du lịch leo núi a. Thu thập thực vật cái gì chỉ là thuận tiện. Nói trắng ra một chút chính là để cho giống cái và hài tử bình thường không thể ra khỏi bộ lạc có cơ hội thông khí.

Ba người vừa đi, vừa ngắt lấy rau dại và hoa quả có thể ăn. Bạch Mục hôm nay lại nhận thức không ít thực vật ở thế giới khác.

Tại trong rừng Bạch Mục trông thấy mấy cây phong thụ, nhìn cây cối quen thuộc rất có cảm giác thân thiết. Hắn đi lên phía trước, ngắm vài cây phong thụ cao lớn này.

Bạch Mục nhớ rõ trước kia ở trên mạng xem qua trong các loại phong thụ có một loại có thể tiết ra dịch đường gọi là đường túc thụ, loại cây này ở thời kì sinh trưởng sẽ tập trung tinh bột. Theo mùa xuân tuyết đọng hòa tan, chất xúc tác đem tinh bột chuyển hóa thành đường, đường bị nước do rễ cây hấp thu hòa tan, hình thành nên vị ngọt thản nhiên. Bắt đầu từ đầu tháng 3, nước đó sẽ ở trong thân cây lưu động từ 6 đến 8 tuần, xúc tiến cây sinh trưởng. Chính là không biết mấy cây phong thụ trước mặt này có phải đường túc thụ hay không?

Ôm tâm lý thử xem, Bạch Mục lấy ra tiểu đao rạch một đường trên thân cây, chỉ chốc lát sau đã có nhựa cây chảy ra. Bạch Mục vươn ngón tay dính một ít để vào trong miệng, hai mắt nhất thời sáng lên. Hắn kinh hỉ phát hiện nhựa cây này là ngọt. Hắn còn nhớ rõ chất lỏng này có thành phần chủ yếu là đường mía, cũng chứa cả đường glu cô, đường quả, giá trị dinh dưỡng không thua mật. Nếu thu thập trở về nấu thành đường khối, lưu trữ lại không phải là có đường ăn sao?

"Bạch Mục đại ca, ngươi đang làm gì vậy?" Angelo nhìn hành vi kỳ quái của Bạch Mục, khó hiểu hỏi.

"Các ngươi lại đây." Bạch Mục không đáp lại câu hỏi của cậu mà là hưng phấn vẫy tay với cậu gọi cậu tiến đến gần. Angelo không rõ cho nên đi tới trước mặt hắn, Redze theo sát phía sau.

"Các ngươi nếm thử đi." Bạch Mục chỉ chỉ nhựa cây đang tràn ra. Hai người tò mò nếm thử thấy ngọt, thứ này có cái gì kỳ quái?

"Không phải là ngọt sao?" Redze không rõ vì cái gì hắn lại hưng phấn như vậy.

"Chúng ta ngày mai có thể lại đến không? Ta muốn thu thập một ít nhựa cây." Bạch Mục không đáp lại vấn đề của hắn, hắn quan tâm là cái khác.

"Khiến Celt mang ngươi đến đây là được, nhưng ngươi muốn thu thập thứ này để làm gì?" Redze không rõ, Angelo cũng là vẻ mặt khó hiểu.

"Ta muốn dùng thứ này để nấu đường bảo tồn, về sau hữu dụng." Bạch Mục tiết lộ một nửa, đến lúc đó bọn họ sẽ biết. "Đúng rồi, các ngươi giúp ta nhớ kỹ vị trí này, ta sợ ngày mai tìm không thấy." Hai người gật đầu đáp ứng, cũng không tiếp tục truy vấn Bạch Mục thứ chất lỏng này có ích lợi gì.

Ghi nhớ địa điểm xong ba người tiếp tục đi về phía trước, Bạch Mục từ lúc bắt đầu phát hiện đường thụ vẫn luôn bị vây trong trạng thái hưng phấn. Hắn còn nhớ rõ lúc trước hắn ở trên mạng từng xem qua một bài post tên là "Các loại cây thiên kỳ bách quái", trên đó ghi lại rất nhiều cây cối kỳ quái, Bạch Mục sau khi xem xong đối với những cây cối thần kỳ đó rất là hiếu kỳ, còn xem hình ảnh của đám cây ấy, sau đó cảm thán thế giới rộng lớn không thiếu cái lạ.

Hiện tại hắn phát hiện đường túc thụ, thế không phải là còn có thể tìm được loại cây khác sao? Bạch Mục cố gắng hồi tưởng các loại cây hắn hiện tại bức thiết cần dùng đến. Tuy rằng các loại cây này phân bố ở các nơi trên thế giới, nhưng thế giới này thập phần kỳ diệu, nói không chừng tại trong phạm vi hoạt động của bộ lạc dực sư tộc hắn còn có thể tìm được thực vật kỳ diệu khác.

Lúc này Celt mang theo Taber cùng một tiểu thú nhân khác đang nhìn chằm chằm con mồi của bọn họ, một con giác lộc non. Loại động vật này tính công kích không mạnh, thích hợp cho nhóm tiểu sư tử luyện tập. Celt nói những điểm cần chú ý cho hai tiểu gia hỏa đang nóng lòng muốn thử, một bộ dáng tùy thời chuẩn bị lao ra, sau đó khiến cho chính bọn nó hành động. Mà y thì canh giữ ở một bên, phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn.

Chương 22Tâm sự

Hai tiểu sư tử gắt gao nhìn thẳng mục tiêu, thấy đúng thời cơ liền lao vụt ra. So với Taber, hình thể của tiểu sư tử Bartlett lớn hơn một chút, nó đem giác lộc quật ngã còn Taber nhanh chóng cắn đứt cổ họng con mồi.

Tiểu sư tử đi săn thực thành công, Celt dành cho bọn nó thừa nhận khiến hai tên nhóc mừng rỡ, liên tục ồn ào muốn bắt giữ con mồi lợi hại hơn nữa. Bây giờ Celt lại bắt đầu lo lắng chúng nó đắc ý mà tỏ ra vênh váo.

Rất nhanh đã đến thời gian ăn cơm trưa, bụng Bạch Mục liền kêu ùng ục. Celt mang tiểu sư tử cùng con mồi lần theo mùi tìm thấy bọn họ. Y để lại giác lộc làm bữa trưa, sau đó lại đem con mồi khác bước đi, đó là phần dùng để đưa tới chỗ tộc trưởng, chia cho giống cái khác không có thú nhân theo tới.

Redze xử lý tốt thịt giác lộc còn Angelo lấy ra đá lửa bắt đầu nhóm lửa. Bạch Mục sắp xếp lại những thực vật thu thập được trong gùi, những thứ này hắn đều chưa từng gặp qua. Bọn họ còn hái được chút trái cây, là các loại quả như quả ngọt, quả giòn .v.v. Cả hai cái gùi đều sắp đầy, đợi lát nữa hái lượm được thứ gì sẽ phải chất lên trên.

Redze dùng một cành cây thô to làm cái giá, đặt toàn bộ giác lộc lên, nướng trên ngọn lửa. Redze quay giác lộc còn Angelo phết muối lên bề mặt thịt, hai người phối hợp ăn ý, rất giống một đôi tiểu phu phu tân hôn.

Thời điểm thịt nướng sắp chín, Celt mang theo Taber trở lại, lần này Bartlett không cùng đến. Tiểu sư tử ngửi được mùi thịt đã sớm te te chạy tới canh giữ ở một bên. Celt đi đến bên người Bạch Mục, tìm một tảng đá ngồi xuống.

"Bận rộn sáng sớm có mệt không?" Y ôn nhu nhìn Bạch Mục, sau đó động thủ giúp hắn thu dọn lại một đống rau dại và hoa quả.

"Không phiền lụy, ta còn tìm được thứ tốt nữa, ngày mai ngươi cùng theo giúp ta đi xem nhé." Bạch Mục tiếp nhận trái cây y đưa cho, theo thứ tự đặt vào trong gùi.

"Hảo." Celt đối với thỉnh cầu của Bạch Mục sẽ không hề cự tuyệt.

"Ngươi có khát không?" Bạch Mục nhìn chén lam mộc ở bên cạnh mới nhớ tới chén của Celt vẫn luôn để ở chỗ mình. Hắn cầm lấy cái chén của Celt đưa cho y.

Trên đường trở về Celt đã uống qua, hiện tại tuyệt nhiên không khát. Nhưng Bạch Mục quan tâm khiến y thực vui vẻ, bèn tiếp nhận cái chén uống một ngụm, lại đưa cho Bạch Mục bảo quản thay mình.

"Celt, gần đây ngươi có rảnh không?" Bạch Mục tính toán nhờ Celt dẫn hắn vào trong rừng rậm nhìn thử, xem có thể còn tìm được thực vật khác mà bản thân mình cần hay không.

"Có, làm sao vậy?"

"Ta muốn nhờ ngươi mang ta vào trong rừng tìm chút thực vật." Bạch Mục vẫn luôn cảm thấy Celt sẽ không từ chối mình, y nhất định sẽ đưa mình đi.

"Được, nhưng chúng ta không thể đi quá xa, ở chỗ sâu trong rừng mãnh thú rất nhiều, chúng ta hành động một mình như vậy sẽ thực nguy hiểm." Có cơ hội một mình ở chung cùng Bạch Mục Celt cao hứng còn không kịp, chỉ cần không tiến vào chỗ sâu trong rừng, y tự tin có thể bảo vệ tốt cho Bạch Mục.

Lần trước y mang Bạch Mục trở về từ trong rừng sâu, mỗi một ngày thần kinh y đều cực độ khẩn trương, chỉ sợ gặp dã thú thành đàn bản thân đối phó không xuể khiến Bạch Mục gặp nguy hiểm. Hoàn hảo lần đó thực may mắn, có thể bình an trở lại bộ lạc.

"Thịt nướng xong rồi, đại ca các ngươi lại đây đi."

"Chúng ta tới đây." Celt đứng lên, giúp đỡ Bạch Mục bỏ rau dại vào trong gùi. Sau đó vươn tay muốn kéo Bạch Mục đứng dậy. Bạch Mục thực tự nhiên đặt tay mình vào lòng bàn tay lớn ấm áp của y, đứng lên khỏi mặt đất.

"Đừng nhúc nhích." Celt đứng phía trước Bạch Mục, hiện tại khoảng cách giữa bọn họ rất gần, gần gũi đến mức cơ hồ dán lại cùng nhau, đều có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của đối phương. Trước mắt Bạch Mục chính là lồng ngực rắn chắc màu đồng cổ của Celt, quanh quẩn bên chóp mũi đều là khí tức nam tính của đối phương. Bạch Mục cảm thấy nhịp tim mình đập nhanh không thể khống chế, cổ họng có chút khô sáp. Celt một chút cũng không cảm thấy dị trạng của hắn, nâng tay giúp hắn gạt đi phiến lá trên đầu.

Tư thế hiện tại của hai người thực ái muội, nhưng bọn hắn lại không hề nhận thấy. Ba người bên cạnh thấy bộ dáng ái muội đó bèn vụng trộm nở nụ cười, đại ca ngốc nhà bọn họ rốt cuộc đã có tiến bộ.

Mấy người nếm qua cơm trưa, Celt cũng không mang tiểu sư tử rời đi nữa, mà theo bọn họ cùng thu thập thực vật. Tiểu sư tử thượng khoan hạ khiêu giống như dùng không hết tinh lực, bất quá cũng may là nó không chạy xa, chỉ lăn lộn tại những nơi nằm trong tầm mắt của bọn họ.

"Đại ca, ngươi xem ta tìm được trứng này." Tiểu sư tử ôm vài cái trứng to nhỏ, trên vỏ trứng phủ đầy đốm li ti màu nâu, vui vẻ chạy tới.

"Trở về để nhị ca nấu cho ngươi ăn." Celt nhìn bộ dạng hứng phấn của nó cười sủng nịnh, đưa tay sờ sờ đầu nó.

Bạch Mục nhìn cảnh y và tiểu sư tử ở chung, bất giác nhớ tới Celt đã từng nói y nhất định sẽ là một bạn lữ tốt, thú phụ tốt, có lẽ y thực sự sẽ là bạn lữ không tồi nhỉ?

Bạch Mục đột nhiên phục hồi lại tinh thần, đối với ý tưởng vừa rồi của chính mình cảm thấy thực bối rối. Không đúng, bản thân có lẽ chỉ là bị thân tình nồng hậu giữa bọn họ làm cảm động, tuyệt đối không có ý tưởng nào khác. Bởi vì nỗi đau xót trước kia, Bạch Mục cự tuyệt thừa nhận chính mình kỳ thật có chút ý tưởng tâm động.

Phản ứng của Bạch Mục không tránh khỏi ánh mắt thời khắc chú ý hắn của Celt. Y thực nghi hoặc, rõ ràng vừa rồi trong nháy mắt Bạch Mục đã để lộ ra tươi cười ôn nhu, nhưng rất nhanh liền đổi thành bối rối.

"Nhị ca, ngươi cầm giúp ta." Redze đỡ lấy trứng từ trong lòng Taber, đặt từng quả từng quả vào gùi của Angelo.

Bạch Mục và Celt, mỗi người đều mang tâm sự của riêng mình, ngay tại thời điểm mấy người định đi về phía trước thì có tiến kèn ô ô truyền đến.

"Đi thôi, cần phải trở về rồi."

Nghe được tiếng kèn, mọi người trên núi bèn nhộn nhịp thu dọn đồ vật, hướng về phía chân núi để tập hợp. Khi bọn họ thấy hai chiếc gùi chất đầy thực vật sau lưng Bạch Mục và Angelo, liền cảm thấy vật này thực sự hữu dụng. Thực vật của họ đều là dùng da thú bao lại, không chỉ mang về ít, sau khi đến nhà rau dại cũng bị dập nát, lại còn không dễ cầm về. Đợi sau khi trở về phải nhanh chóng khiến tộc trưởng phái người đi học mới được.

Trên đường trở về Bạch Mục thực trầm mặc, Celt yên lặng bước đi bên cạnh hắn. Bạch Mục đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình nên không cẩn thận vấp một cái phải hòn đá nhỏ, mất trọng tâm mà ngã về phía trước. Tại lúc hắn sắp cùng với mặt đất tương thân tương ái, lại bị kéo vào một ôm ấp rộng lớn ấm áp.

"Cám ơn." Sau khi đứng vững Bạch Mục liền rời khỏi ôm ấp của Celt, có chút ngượng ngùng nói lời cảm tạ.

Bạch Mục rời khỏi khiến trong lòng y trống trải, ngay cả trong tâm y cũng có chút trống rỗng, lưu luyến không rời thu tay về. Lại không yên lòng dặn dò: "Chú ý một chút, đi đường phải nhìn kỹ phía trước."

"Ân." Bạch Mục ấy thế mà lại có chút lưu luyến ôm ấp ấm áp kia.

Celt nhìn Bạch Mục vẫn mang bộ dáng không yên lòng kia bèn không khỏi lo lắng, có lẽ y phải tìm thời gian cùng Bạch Mục hảo hảo nói chuyện.

Chương 23Thổ lộ

Ban đêm, Celt đợi cho khí tức của Bạch Mục xuất hiện trở lại sau khi biến mất, liền đi tới cửa phòng hắn, cách bức mành da thú nói với vào: "Bạch Mục, ngươi đã ngủ chưa?"

"Chưa, có việc gì sao?" Bạch Mục nghi hoặc, đã trễ thế này Celt tìm mình có chuyện gì?

"Ta có chuyện muốn nói với ngươi." Trong lòng Celt vô cùng khẩn trương, y cố gắng bình phục cảm xúc của bản thân khiến mình có vẻ thực trấn định.

"Được, ngươi chờ ta một lát." Bạch Mục nói xong rời giường mặc áo khoác vào, vén rèm lên liền thấy một thân hình to lớn đen thui che ở trước mặt. Trong động tối như mực, chỉ có ngọn lửa tàn trong bếp lò giản dị mang đến một chút ánh sáng yếu ớt. Bạch Mục ngửi thấy trên người Celt hơi thở quen thuộc lại khiến hắn an tâm.

"Chúng ta tới cửa động nói đi." Ban đêm hắc ám đối với thú nhân không có chút ảnh hưởng nào, Celt cầm lấy tay Bạch Mục. Bạch Mục theo bản năng muốn lui về phía sau, nhưng tay lại bị nắm chặt.

"Đừng tránh, trong động tối, để ta dắt ngươi đi ra ngoài."

Bạch Mục nhìn nhìn bốn phía, hắn xác thực thấy không rõ ràng lắm. Sau đó lại nhìn nhìn hai tròng mắt lóe lên kim quang mỏng manh trong bóng đêm của Celt, trong lòng thầm nhủ năng lực nhìn trong bóng tối của thú nhân cũng thật giống dã thú a. Nhưng lúc này hắn không tiếp tục giãy giụa nữa, mà ngoan ngoãn để Celt dắt hắn đi tới nơi lần trước bọn họ ngồi nói chuyện phiếm.

Ngoài động ánh trăng sáng tỏ, ánh sáng màu ngân bạch chiếu trên mặt đất khiến bóng đêm không còn là một mảnh đen tối nữa. Hai người ngồi ở cửa động đều không nói chuyện. Bạch Mục nhìn bầu trời sao ngẩn người, chờ Celt mở miệng.

Celt thì đang sắp xếp lại suy nghĩ của bản thân, nghĩ xem mình phải mở lời như thế nào. Trong một khoảng thời gian ngắn, hai người lâm vào trầm mặc.

"Bạch Mục, ngươi biết không? Trong lòng ta đang thập phần bất an." Rốt cuộc Celt cố lấy dũng khí mở miệng, đánh vỡ sự yên lặng khiến cho người ta hít thở không thông này. Bạch Mục nghiêng đầu cực kỳ khó hiểu nhìn Celt, y đây là có ý gì?

"Ta thích ngươi, muốn cùng ngươi kết thành bạn lữ. Ta thực lo lắng ngươi sẽ rời đi, lo lắng ngươi sẽ biến mất, lo lắng ngươi sẽ đột nhiên tiêu thất vào hư không như thời điểm ngươi xuất hiện. Ban đêm mỗi ngày khi hơi thở của ngươi đột nhiên biến mất, ta liền vô cùng bất an, sợ ngươi sẽ không xuất hiện nữa. Cho dù cuối cùng mỗi lần ngươi đều xuất hiện trở lại, nhưng ta vẫn là lo lắng." Celt tận lực khiến ngữ khí của mình bảo trì bình tĩnh, nhưng trong giọng nói vẫn để lộ ra sự lo âu trong lòng y.

Bạch Mục nghe xong lời Celt nói thực khiếp sợ, hắn biết Celt thích chính mình, nhưng không nghĩ tới y đã hãm sâu như vậy. Còn mình thì sao? Hắn đối với Celt có hảo cảm đi? Nhưng mà hắn đã buông xuống được đoạn tình cảm không có kết cục lúc trước sao? Hắn buông xuống được sao? Còn có, Celt nhắc tới việc hắn biến mất vào buổi tối mỗi ngày, là chỉ chuyện hắn tiến vào không gian sao?

"Chuyện ta biến mất vào buổi tối mỗi ngày ngươi làm sao mà biết được?" Bạch Mục hiện tại cực kỳ muốn đem vấn đề này hiểu biết rõ ràng.

"Khứu giác của thú nhân chúng ta rất linh mẫn, mỗi người đều có một mùi độc đáo của mình, buổi tối mỗi ngày hơi thở của ngươi đều sẽ biến mất một thời gian, tuy rằng không biết vì cái gì, nhưng trong lòng ta thập phần bất an, chỉ sợ ngươi sẽ không xuất hiện nữa."

Bạch Mục nhìn trên mặt người thanh niên cường tráng anh tuấn này lộ ra vẻ lo lắng, cảm thấy vô cùng ấm áp. Người này thực để ý hắn đi?

"Celt, trước kia ta từng thích một người, chúng ta quen biết rất nhiều năm. Đúng lúc ta nghĩ rằng có thể cùng hắn vượt qua cả đời, hắn cùng người khác kết làm bạn lữ." Bạch Mục lúc này khơi mở miệng vết thương trong lòng, cảm thấy dường như đã không còn đau như mình tưởng tượng nữa.

Celt nhìn biểu tình ưu thương của Bạch Mục, nhịn không được đem thân hình có chút gầy yếu của hắn ôm vào trong lòng. Bạch Mục đột nhiên bị bao bọc trong ôm ấp ấm áp, tâm hắn tựa hồ cũng trở nên ấm áp theo.

"Ta chứng kiến cảnh bọn họ kết thành bạn lữ, trong lòng khó chịu, khi bất tri bất giác chạy khỏi bộ lạc thì xảy ra chuyện ngoài ý muốn mà hôn mê bất tỉnh, khi ta tỉnh lại thì đã thấy đến nơi này. Ta không biết mình đến đây như thế nào, cũng không biết trở về ra sao." Bạch Mục không tránh khỏi ôm ấp của Celt, lẳng lặng dựa vào lòng y, đem chuyện của bản thân mình biến thành version thế giới này có thể hiểu được.

"Vậy ở lại đừng trở về nữa, người nọ bỏ qua ngươi là do hắn mắt mù không thấy ngươi tốt. Nếu là ta nhất định sẽ thực yêu ngươi, quý trọng ngươi." Celt chán ghét Tả Tử Duệ y chưa từng gặp mặt, lại có thể vứt bỏ một Bạch Mục tốt như vậy. Bất quá lại thấy may mắn người nọ mắt mù, bằng không y làm sao mà có cơ hội.

"Chính là cho dù ta có muốn trở về, hiện tại cũng không thể trở về được. Celt, nếu người ta gặp gỡ trước là ngươi thì thật tốt biết bao a!" Bạch Mục gần như thở dài nói.

"Hiện tại cũng không chậm, ta không quá giỏi nói

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net