Chương 97: Tứ tử Tưởng gia

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Lí Vị Ương mỉm cười: "Không biết Võ Uy tướng quân lại được coi là cái gì?"

Nam tử cười lạnh một tiếng: "Lí Vị Ương, ngươi quả nhiên là ăn gan hùm mật gấu, dám nói chuyện với ta như vậy!"

Lí Vị Ương mỉm cười: "Nam biểu ca, biểu ca chỉ là tướng quân tam phẩm, ta lại là Huyện chủ nhị phẩm, nhìn thấy ta không hành lễ thì thôi, còn kiêu ngạo ngang ngược như vậy, biểu ca vứt hết phẩm cấp tôn ti lên chín tầng mây rồi sao?"

Tưởng Nam ngẩn ra trong chốc lát, rồi lập tức cười nhạt.

Lí Vị Ương không nói sai, nàng là Huyện chủ nhị phẩm, luận phẩm cấp đúng là cao hơn một bậc so với Võ Uy tướng quân tam phẩm, hai người gặp mặt, tất nhiên hắn phải hành lễ, nhưng Tam phẩm của hắn là quân công thật sự, hoàn toàn không giống với phẩm cấp của nữ tử đạt được, huống chi nữ tử Đại Lịch rất ít người nhờ công lao mà đạt được vinh quang, cho nên ngay từ đầu Tưởng Nam thật sự không nhớ ra. Hơn nữa hiện tại không phải là gặp mặt theo lễ nghi, tướng quân không cần hành đại lễ, truyền ra ngoài cũng không dễ nghe, cho nên Tưởng Nam không hề có ý xuống ngựa hành lễ, ngược lại ngồi trên cao cúi xuống nhìn Lí Vị Ương, mặt có chút kiêu căng: "Lí Vị Ương, nhãn lực của ngươi không tồi, chúng ta trước giờ chưa từng gặp mặt."

Lí Vị Ương cười, người trước mắt này là con trai thứ tư của Tưởng Húc, Tưởng Nam, tướng mạo kế thừa sự xuất chúng cao quý của người Tưởng gia, hơn nữa tuổi còn trẻ đã mặc khôi giáp của tướng quân tam phẩm, toàn bộ Đại Lịch chỉ có một mình hắn.

Từ trước, nàng đã rất thích Tưởng Tứ công tử luôn chinh chiến bên ngoài này.

Trong ấn tượng của nàng, năm người con trai trẻ tuổi của Tưởng gia, trầm ổn nhất là Tưởng Đại công tử, âm trầm nhất là Tưởng Nhị công tử, thông minh nhất là Tưởng Tam, thiện chiến nhất lại là Tưởng Nam xếp thứ tư, bỏ qua Ngũ công tử Tưởng gia thần bí chưa từng nói chuyện thì Tưởng Tứ tuổi còn trẻ mà lại nổi tiếng nhất.

Đương nhiên, nếu Tưởng Tứ không có vận mệnh được thần tiên ưu ái, hắn sẽ chỉ là hạng người xuất thân phú quý bình thường, ngây ngốc sống hết cả đời. Nhưng mà hắn lại sinh ra ở Tưởng gia, cho nên từ nhỏ đã đi theo phụ thân, thứ được nhìn, được nghe nhiều nhất chính là binh pháp. Tám tuổi Tưởng Húc đã dẫn hắn lên chiến trường, ban đầu tuổi còn nhỏ không ai cho ra trận, hắn một mình ở lại trong trướng, mọi người thấy hắn một đứa bé tám tuổi bướng bỉnh lại có thể tự chơi ngoan ngoãn thì cảm thấy rất tò mò, sau này mới phát hiện hắn một mình trong trướng chơi cờ, sử dụng tay trái đấu với tay phải. Cho đến khi Tưởng Nam mười ba tuổi mới từ từ đi vào tầm mắt của mọi người, tài năng quân sự của hắn chính là được rèn luyện từ các ván cờ. Có thể nói một quân đi sai cả bàn cờ hỏng. Những điều này được Tưởng Nam vận dụng rất thuần thục trên chiến trường, thuận buồm xuôi gió. Không chỉ lấy công làm thủ, thận trọng, cân nhắc thật kỹ từng nước cờ, còn trong tác chiến không vội không chậm, biểu hiện phong phạm đại tướng rất tốt. Năm đó Tưởng Húc xuất chinh Mân Dương, có lần phản quân thừa dịp Tưởng Húc cùng những người khác không có ở đây tập kích quân trướng trong đêm, ai ngờ Tưởng Nam đã sớm dẫn người mai phục, một lưới bắt hết quân địch, sau đó hắn lợi dụng đêm đen, dẫn quân đánh lén các cứ điểm phản quân xung quanh thành Mân Dương, một đêm hạ bốn cứ điểm. Hửng đông, hắn hạ lệnh đẩy tù binh phản quân xông lên phía trước, quân đội của mình đi theo sát phía sau, tấn công chín cứ điểm còn lại của phản quân, cho đến khi thi thể chất thành núi cao, nước sông khô cạn bên ngoài thành Mân Dương. Chính vì trận chiến này, Tưởng Nam một đêm thành danh. Nhưng để cho người khác bội phục không chỉ có tài năng quân sự của hắn, càng quan trọng hơn, mỗi lần hắn tác chiến đều xung phong đi đầu, sách cổ nói: nhà binh tối kị một mình xâm nhập, nhưng những lời này không đúng với Tưởng Nam, hắn am hiểu nhất là lấy ít thắng nhiều, hơn nữa mỗi khi gặp kẻ địch mạnh hơn mình mấy chục lần thậm chí hai mươi lần thì càng phấn khích tấn công, trầm ổn ứng đối, vận dụng binh lực, đánh đâu thắng đó! Bởi vậy, tuổi còn trẻ đã được Hoàng đế phong làm Võ Uy tướng quân, có thể được xưng là tướng soái kỳ tài nổi tiếng thiên cổ.

Tưởng Nam đã ưu tú như thế, càng miễn bàn đến ba vị ca ca khó lường của hắn, Tưởng gia này không biết đời trước đã thắp bao nhiêu nén hương mà nam tử từng người đều xuất chúng. Trong lòng Lí Vị Ương cảm thán, nàng thật sự không muốn liên quan đến toàn nhà dũng mãnh này, nhưng có nhiều người lập trường từ nhỏ đã nhất định phải đối địch, ví như nàng và Lí Trường Nhạc, ví như Thác Bạt Ngọc cùng Thác Bạt Chân, đời này nhất định phải đứng ở hai phía đối lập, không chết không ngừng. Nghĩ đến đây, nàng phân phó thái giám đứng cách đó không xa: "Lại đây, thay ta đỡ xa phu sang bên kia." Bốn ma ma đi cùng xe đều ở lại ngoài cửa cung, trên đường lớn này chỉ có một người đánh xe cùng hai nha đầu Bạch Chỉ Triệu Nguyệt, mà lúc này Bạch Chỉ căng thẳng sợ hãi nói không ra lời, bàn tay Triệu Nguyệt bất giác đặt ở bên hông, sau đó mới nghĩ ra từ lúc bước vào Hoàng thành, kiếm đã phải đặt ở bên ngoài, nhất thời chán nản.

Thái giám đứng xa xa sợ hãi nhìn thoáng qua Tưởng Nam, không dám nói một câu.

Lí Vị Ương cất cao giọng nói: "Không nghe thấy sao?"

Thái giám hiếm khi gặp nữ tử mang sắc mặt nghiêm nghị lời nói sắc bén, lại còn có một tia cảnh cáo, hắn giật mình, theo bản năng chạy lại đỡ người đánh xe, kéo sang bên cạnh bôi thuốc.

Lí Vị Ương lúc này mới nhìn thoáng qua Tưởng Nam, đối phương đang nhìn thẳng vào nàng. Trong mắt hắn thật ra còn có một tia tán thưởng chính hắn còn không phát hiện ra – nàng ta thật sự dũng mãnh hiếm thấy. Rất nhiều nam nhân tự khoe dũng mãnh, hy vọng nữ tử bên người lúc nào cũng phải mềm mại yếu đuối, để lòng tự tin của hắn được mở rộng, nhưng còn nam tử trái tim cứng rắn như đá thì lại tán thưởng nữ tử dũng mãnh giống hắn, chỉ có như vậy, hắn mới cảm thấy lạc thú khi chinh phục. Tưởng Nam ở trên chiến chường khá lâu, trong lòng rất chán ghét mấy loại tiểu thư nhu nhược, nhất là vị biểu muội khuynh quốc khuynh thành nhà mình, gió thổi qua cũng run ba lần, nhưng Lí Vị Ương, tuổi còn trẻ mà trong nhu có cương, rất thú vị. Chỉ có điều, xuất thân quá đê tiện, đê tiện đến mức hắn nói một lời với nàng cũng cảm thấy nhục nhã.

"Vì sao ngươi không trả lời ta?"

Lí Vị Ương nở nụ cười, trong tươi cười mang theo ba phần trào phúng: "Nam biểu ca, không biết biểu ca chặn xe ngựa của ta, là định chặn đường ăn cướp hay là mượn cơ hội dạy dỗ, nếu là vế trước, mời biểu ca xem lại địa điểm! Nếu là vế sau, mời biểu ca tự suy nghĩ xem có đúng quy cách hay không! Nếu là Đại cữu cữu nhất phẩm Đại tướng quân thì thôi, biểu ca một võ tướng Tam phẩm, có tư cách gì diễu võ dương oai ở đây?! Đây là đường lớn của Hoàng cung, biểu ca nghĩ đây là cái chợ sao?"

Tưởng Nam từ lúc sinh ra đã được coi là thiên chi kiêu tử (con của ông trời), hơn nữa tuổi trẻ thuận buồm xuôi gió, cả đời trưởng thành trong tiêu điểm của mọi người, luôn được tiếng vỗ tay cùng ánh mắt ngưỡng mộ vây quanh, chưa từng có ai dám lấy những gì hắn luôn kiêu ngạo để cười nhạo hắn – Lí Vị Ương là người đầu tiên. Ngẫm lại, Tướng quân của hắn là quân công thật sự, Lí Vị Ương chỉ dựa vào lời ngon tiếng ngọt để đổi lấy Huyện chủ nhị phẩm, thật sự làm võ tướng như hắn khó có thể tiếp nhận, nhưng không thể tiếp nhận cũng phải tiếp nhận, cho dù hắn có thân phận cao quý nhưng vẫn phải cúi đầu trước mặt Lí Vị Ương xuất thân đê tiện, đây là hiện thực tàn khốc.  

  Mà Tưởng Nam là loại người nào, sẽ cam tâm chịu thua sao? Hắn cười lạnh: "Răng sắc lưỡi nhọn, cũng chỉ xuất thân tiện nhân."

"Tiện nhân có hai loại. Một loại là xuất thân như thế, nhưng không nề hà bất cứ chuyện gì. Mà loại còn lại thì tự cho mình là đúng, rỗi việc lại cứ thích đi tìm việc! Gọi là muốn bị coi thường." Lí Vị Ương cười rất ngây thơ, phù hợp với thiểu nữ ở độ tuổi của nàng.

Tưởng Nam không giận mà cười, khuôn mặt anh tuấn dưới ánh mặt trời rạng rỡ sáng hẳn lên: "Lí Vị Ương, hộ vệ của ngươi võ công không tồi."

Lí Vị Ương vốn định xoay người lên xe ngựa, nghe thấy câu này, động tác ngừng lại, Triệu nguyệt từ phía sau lưng này bước ra: "Người làm đại ca ta bị thương là ngươi?!"

Biểu cảm của Tưởng Nam có thể gọi là nụ cười mỉm tàn nhẫn: "Chỉ để lại chút kỷ niệm nho nhỏ, nếu không phải hắn chạy quá nhanh, một chân đã phải để lại."

Triệu Nguyệt nắm tay lại thật chặt, Lí Vị Ương nói: "Lui xuống!" Triệu Nguyệt cắn răng, cuối cùng không dám phát giận. Lí Vị Ương nhìn Tưởng Nam nói: "Rốt cuộc ngươi muốn nói gì?"

Tưởng Nam lạnh lùng nhìn nàng: "Ta muốn nhắc nhở ngươi, nhớ lấy thân phận của mình, đừng vọng tưởng những thứ không thuộc về ngươi!"

"Ví như cái gì?" Lí Vị Ương nhướng mày.

Tưởng Nam chậm rãi nói: "Trong lòng ta và ngươi đã rõ ràng, ngươi một thứ xuất nho nhỏ lại có lá gan đối phó với huynh tỷ con vợ cả, lá gan đủ lớn, còn dám phái người ám sát huynh trưởng của mình, có thể nói tàn nhẫn cực điểm. Nếu ngươi không biết thu tay, đừng trách ta nói cho phụ thân ngươi biết, cho ông ta biết ngươi đã làm những gì! Đến lúc đó mọi thứ ngươi khổ tâm kinh doanh sẽ hỏng bét toàn bộ!"

Lí Vị Ương mỉm cười: "Nhanh đi nói đi, chậm chân có thể không nói được nữa."

Tưởng Nam nhíu mày: "Ngươi có ý gì?"

Tươi cười của Lí Vị Ương rất hoà thuận: "Ngươi đi nói với phụ thân chuyện huynh trưởng bị người ta ám sát, ta cũng phải đi nói cho bệ hạ biết, người Tưởng gia không có thánh chỉ đã một mình rời khỏi nơi trấn thủ, ngươi nói xem, một gia tộc nội đấu, một chống đối thánh chỉ, là ta chết trước hay là ngươi chết trước!"

Tưởng Nam nắm chặt roi ngựa, gần như muốn vung tay đánh, hắn không thể không kiềm chế phẫn nộ của mình, bởi vì cũng những lời này Tam ca hắn đã từng cảnh cáo một lần! Đây cũng là nguyên nhân Tưởng gia không thể không ẩn nhẫn! Lúc nhận được thư mật, phụ thân phái người trở về nghĩ cách cứu viện, cũng may hắn tự mình đi trước, bằng không Lí Mẫn Phong nhất định chết trên tay thích khách võ công cao cường! Lúc đó hắn muốn giết thích khách kia diệt khẩu, ai ngờ Triệu Nam lại chạy thoát! Cứ như vậy, Tưởng gia để lại nhược điểm, không thể trị tội Lí Vị Ương!

Tưởng Nam giận dữ trong lòng, trên mặt lại không biểu hiện gì, chậm rãi nói: "Lí Vị Ương, trong mắt chúng ta, ngươi chỉ là một tiểu sửu (tên hề) nhảy tới nhảy lui."

Lí Vị Ương bật cười: "Ồ, ta là tiểu sửu sao?"

Nhớ lại lời Lí Mẫn Phong nói, Lí Vị Ương có qua lại thân mật với Thất Hoàng tử Thác Bạt Ngọc, tươi cười của Tưởng Nam mang theo vài phần ác ý: "Một đồ hạ lưu thứ xuất, được cái chức Huyện chủ, được mặc quần áo, trang sức xinh đẹp, được người khác khúm núm thì cho rằng mình lên trời. Ngươi diễn quá nhiều, quên mất bản thân là ai... lại có ý đồ thấy người sang bắt quàng làm họ, đúng là làm người khác ghê tởm! Ta nói cho ngươi biết, mẹ ngươi chỉ là nha đầu rửa chân, nếu ta nhân lúc không có người một kiếm giết ngươi, cũng chẳng có ai ra mặt cho ngươi đâu!" Tưởng Nam cười lạnh nói, "Ngươi tốt nhất nên thông minh một chút."

"Vậy... ngươi còn chờ gì nữa?" Mắt Lí Vị Ương trong như nước nhìn hắn, giọng nói mềm nhẹ lại khinh thường, "Ngươi có thể một kiếm giết ta! Nhưng mà, ngươi tốt nhất nên nhớ lại, Tưởng gia là loại gia đình gì, Lí gia là loại gia đình gì, an nguy của ta lớn, hay là bê bối thiếu tướng quân Tưởng gia vô duyên vô cớ giết biểu muội lớn hơn, trong lòng Võ Uy tướng quân nên suy nghĩ cho rõ ràng. . ."

Tưởng Nam sửng sốt. Hắn nghĩ Lí Vị Ương là nữ nhân, cho nên lấy uy danh trên chiến trường của mình để hù doạ nàng. Ai ngờ, nàng thông hiểu rõ ràng, so với hắn còn hiểu chi tiết hơn!

Hắn tức giận, một lúc lâu sau vẫn không biết nên nói gì.

"Nếu như Nam biểu ca muốn giết ta, ta cũng không có ý kiến gì, mà ta thỉnh thoảng phải tiến cung chép Kinh Phật cho Thái hậu, nếu ta xảy ra chuyện, Thái hậu hỏi đến cũng không dễ trả lời. Ồ đúng rồi, lúc gặp Hoàng đế cùng Thái hậu, nhớ đừng nhắc đến Đại tỷ, bọn họ không thích Đại tỷ lắm..." Lí Vị Ương dịu dàng cười nói mấy câu, đột nhiên mắt nhìn về phía xe ngựa cách đó không xa, sau đó nàng nhanh nói, "Ta phải đi thỉnh an quý nhân, không thể bồi chuyện." Nói xong, nàng nhanh chóng đi về phía trước. Vừa đi vừa làm tóc và xiêm y của mình rối loạn, bày ra bộ dáng kinh hoảng, không biết phải làm gì.

Tưởng Nam giật mình nhìn nàng chạy nhanh qua, hành lễ trước xe ngựa quý giá đẹp đẽ cách đó không xa, sau đó không biết nói gì, nàng ta được lên xe ngựa, hắn nheo mắt lại, cho dù đi xe ngựa ở Hoàng cung nhưng cũng có sự phân biệt, xe ngựa kia rõ ràng là... Qua một lúc lâu, hắn vừa định rời đi thì có thái giám lại gần nói: "Võ Uy tướng quân, Công chúa cho mời."

Tưởng Nam sửng sốt, lập tức xuống ngựa, nhanh chóng bước qua, trịnh trọng hành lễ: "Tưởng Nam tham kiến Công chúa."

Rèm che được cung nữ kéo lên, lộ ra khuôn mặt của người bên trong, quần áo gấm hoa, gương mặt nhìn có vẻ tiều tuỵ, gương mặt này, chính là Vĩnh Ninh Công chúa, nàng nhìn Tưởng Nam, sắc mặt hơi khó coi. Còn Lí Vị Ương chỉ lặng lẽ ngồi một bên, bả vai run run, như đang khóc thút thít.

Chuyện gì thế này? Tưởng Nam cảm thấy không thích hợp lắm.

Vĩnh Ninh Công chúa lạnh lùng nói: "Thường nghe nói người Tưởng gia anh tài, hôm nay ta đã được kiến thức, trước cửa Hoàng cung lại dám rút kiếm giết người, đúng là làm người khác giận sôi!"

Tưởng Nam ngây ra, sau đó ánh mắt mờ mịt hung dữ dừng ở chỗ Lí Vị Ương.

Lí Vị Ương nâng mắt, trên khuôn mặt thanh tú có sự sợ hãi, nước mắt vòng quanh thể hiện sự bất an, thần thái yếu đuối đáng thương, như bị oan ức rất lớn. Nhìn thấy ánh mắt hung dữ của Tưởng Nam, nàng càng sợ hãi, lặng lẽ nấp sau lưng Công chúa.

Tưởng Nam kinh ngạc vô cùng, hắn đã nhìn rõ bộ dáng nhanh mồm nhanh miệng cùng không hề sợ hãi khi gặp biến cố của Lí Vị Ương, hiện tại mang dáng vẻ này, như thể thay đổi thành một người khác. Nàng ta là con hát (đào kép, diễn viên) trời sinh sao? Vừa rồi nàng ta còn làm hắn á khẩu không thể nói gì, mà quay người đã kể chuyện này với Vĩnh Ninh Công chúa, còn mang dáng vẻ oan ức động trời, thế này – sao trên đời lại có nữ nhân không biết xấu hổ như vậy?!

Hắn tức đến mức trái tim cũng run run.  

  Vĩnh Ninh Công chúa an ủi Lí Vị Ương: "Đừng sợ hãi, nơi này là Hoàng cung, không phải cửa lớn Tưởng gia, ta không tin hắn còn dám rút kiếm ở đây!"

Rút kiếm ở cửa Hoàng cung, tương đương với phản nghịch, Tưởng Nam hiểu rất rõ điều này, hắn vội vàng nói: "Công chúa, tất cả chỉ là hiểu lầm! Thần chỉ đùa giỡn với biểu muội thôi..." Nói tới đây, Tưởng Nam ngượng ngùng nở nụ cười, "Vị Ương muội đúng là, nói đùa mà cũng kể cho Công chúa, muội thật không hiểu chuyện!" Trong giọng nói có sự tức giận không thể kiềm chế.

Vĩnh Ninh Công chúa nhíu mày, theo nàng thấy, đây là sự uy hiếp không hề giấu diếm.

Lí Vị Ương có vẻ rất sợ hãi, ôm cánh tay Vĩnh Ninh không buông: "Công chúa, hay là để thần nữ trốn trên xe ngựa một lát! Võ Uy tướng quân tuy là biểu ca của thần nữ, nhưng Tướng quân chỉ nhận Đại tỷ con vợ cả là muội muội, mà rất chán ghét thứ xuất, nếu thần nữ bất hạnh mất mạng ở nơi này, để tổ mẫu cùng phụ thân người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, đúng là bất hiếu. . ."

Trong giọng nói mang theo sự thương cảm vô hạn, Vĩnh Ninh Công chúa trấn an nàng, trên mặt ẩn chứa sự tức giận, thứ xuất! Thứ xuất! Con vợ cả với thứ xuất cái gì! Mẫu thân sinh ra mình chỉ là Huệ tần, nói đến cùng cũng chỉ là tiểu thiếp của Hoàng đế, tuy rằng từ nhỏ được Hoàng hậu nuôi dưỡng, nhưng thường xuyên có cung nữ thái giám nghị luận rằng mình không phải Công chúa con vợ cả Hoàng hậu, nghe xong làm người khác tức giận mà không có chỗ để bùng nổ!

Tưởng Nam xấu hổ đứng bên cạnh. Hắn hận đến ngứa cả răng, nữ nhân này rất đáng giận! Tâm tư sâu xa, đáng chết! Khó trách vừa rồi nàng ta chạy nhanh thế, hắn còn chưa kịp phản ứng, nàng ta đã bỏ chạy đến trước mặt Công chúa giả bộ đáng thương, còn lợi dụng thân thế của Vĩnh Ninh Công chúa để khóc kể, hắn quá khinh địch, lại bị một tiểu nha đầu lừa gạt đùa giỡn!

Thật ra cũng không thể trách Tưởng Nam, suy nghĩ của hắn xưa nay là binh pháp trên chiến trường, thuật bày binh bố trận, còn nếu luận đến bản lĩnh tố cáo, đâm lén sau lưng, so với Lí Vị Ương hắn còn kém xa.

Vĩnh Ninh Công chúa khuyên nhủ: "Đừng khóc, hắn không dám làm xằng làm bậy đâu. Đừng nói đến những từ như mất mạng, điềm xấu! Ngươi vẫn là Huyện chủ phụ hoàng đích thân ban tước vị, ta muốn xem ai dám động đến một sợi lông của ngươi. . ."

Đám nữ quan ngồi bên cạnh cũng khuyên nhủ, sắc mặt Tưởng Nam hơi phát xanh, liếc mắt cầu cứu một nữ quan trong đó. Hắn là người thông minh, biết không thể nói gì trước mặt quả phụ khắc nghiệt như Công chúa, nên đi đường vòng tìm biện pháp khác.

Tỳ nữ nhất đẳng bên người Công chúa Đào nữ quan thấy Tưởng Nam liếc mắt, bị dung mạo anh tuấn của hắn làm cho khiếp sợ, sau đó dần đỏ mặt, khuyên: "Công chúa, chắc chắc là hiểu lầm rồi, Tướng quân không lớn mật như thế đâu, dù sao nơi này cũng là đường lớn Hoàng cung, xe ngựa chúng ta dừng ở chỗ này, không chừng để bệ hạ biết được, chuyện nháo loạn lớn đối với Huyện chủ cũng không tốt lắm."

Lí Vị Ương thoáng nhìn qua sắc mặt Đào nữ quan, biết Tưởng Nam lại giở trò, nước mắt rơi xuống: "Thần nữ lập tức đi ngay, tuyệt đối không thể để chuyện này nháo loạn lớn hơn. . ."

Mọi người giật mình nhìn nàng.

Tưởng Nam ngẩn người. Lí Vị Ương thoả hiệp dễ dàng như vậy, hắn không quen.

Cuối cùng chợt nghe thấy Lí Vị Ương chuyển giọng: "Võ Uy Tướng quân vốn chỉ là Tam phẩm, thần nữ để hắn hành lễ cũng là lẽ thường tình, nhưng mà hắn không nên chưa nói lời nào đã đánh xa phu của thần nữ bị thương, hiện tại thần nữ muốn rời đi cũng không thể, mong Công chúa cho thần nữ mượn một xa phu, bằng không thần nữ lại hồi cung, đến chỗ Thái hậu mượn một người. . ."

Vĩnh Ninh biến sắc, cái gì, ngay cả xa phu của người ta cũng đánh, Tưởng gia này, thật quá đáng!

Lí Vị Ương hiểu rất rõ, Vĩnh Ninh Công chúa không phải người ngốc, nàng ta sẽ không nguyện ý tham gia vào tranh đấu giữa Lí gia và Tưởng gia, nhưng vấn đề là, vị hôn phu lúc trước của Vĩnh Ninh xuất thân Chu gia Ứng Quốc công, không cần đề cập đến chuyện Chu gia và Tưởng gia luôn đối chọi, mà năm đó lúc chọn rể cho Công chúa, trưởng tử Tưởng gia Tưởng Hải vừa đến tuổi lấy vợ, văn võ song toàn, có thể nói là đối tượng tốt nhất, chỉ có điều nếu để Tưởng Hải lấy Công chúa thì tương lai không thể lên chiến trường kiến công lập nghiệp, còn ảnh hưởng đến những người khác trong Tưởng gia không thể cầm binh quyền, cho nên chưa đến nửa tháng Tưởng Hải đã cưới Hàn thị vào cửa, chuyện này, Vĩnh Ninh Công chúa loáng thoáng biết được, nếu nói nàng không hề có chút khúc mắc nào với Tưởng gia, đến quỷ cũng không tin. Nhớ lại nhiều năm trước lão đại Tưởng gia cự tuyệt nàng, hiện giờ ngay cả lão Tứ Tưởng gia cũng không đặt mình vào mắt, Vĩnh Ninh Công chúa tức giận, Tưởng gia nhà lớn thế lớn không sai, nhưng vĩnh viễn là thần tử của Hoàng gia! Bọn họ đừng có nhầm lẫn!

Đào nữ quan cũng là người thông minh, nhìn thấy sắc mặt Công chúa không tốt, nàng cũng liên tưởng đến chuyện năm xưa, tâm tư muốn giúp đỡ tướng quân thiếu niên này nhất thời vơi bớt một nửa.

Lí Vị Ương tiếp tục nói: "Công chúa, Võ Uy Tướng quân đến thỉnh an bệ hạ, có lẽ có công vụ khẩn cấp cần báo, Công chúa nhanh để Tướng quân đi đi, tránh làm lỡ giờ bệ hạ trách tội, đến lúc đó tội lỗi của Vị Ương sẽ quá lớn. . ."

Cả người Đào nữ quan chợt lạnh.

Trong mắt Vĩnh Ninh Công chúa có sự dữ tợn, công vụ khẩn cấp? Cố công vụ thì không cần đặt Công chúa là mình ở trong mắt sao? Nàng lạnh lùng nhìn Tưởng Nam: "Ngươi bồi lỗi với Lí tiểu thư, bồi thường một xa phu cho nàng ấy, sau đó mới đi gặp phụ hoàng ta."

Trong giọng nói có sự uy nghiêm hiếm thấy.

Tưởng Nam khó xử vô cùng, nhưng dù sao hắn cũng không phải hạng phàm phu tục tử, biết cân nhắc nặng nhẹ chuyện này, lập tức trịnh trọng hành lễ: "Biểu muội, ta chỉ nhất thời nói lỡ lời, mong muội không để trong lòng."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net