Chương 3 : Bày tỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

_Mùng 4 tháng 8 năm 1232 – Canh Thìn_
Hôm sau, Lão phu nhân có thời gian rảnh nên đã ra ngoài đi thăm Triệu Toản.

Lão phu nhân thân mặc áo choàng, ngồi trên chiếc xe ngựa đang chạy đến Triệu phủ.

Đến nơi, chiếc xe ngựa dừng lại, Lão phu nhân cùng Lưu ma ma bước đến chỗ cổng chính. Lưu ma ma tiến lên vài bước, gõ nhẹ vào cánh cổng sau đó lớn tiếng gọi : “Xin hỏi, có ai không?!”.

Đợi một lúc thì có một tì nữ bước ra mở cửa. Lưu ma ma nói : “Bọn ta đến thăm Triệu quan gia và Triệu phu nhân. Không biết họ có ở trong phủ không?”.

Tì nữ đó đáp : “Có! Mời các vị vào!”.

Tì nữ dẫn Lão phu nhân và Lưu ma ma đến gặp Triệu Toản và Triệu phu nhân. Dẫn họ đi đến đại sảnh, nơi Triệu Toản và Phu Nhân đang ngồi thưởng trà.

Tì nữ bước vào trước, nói với Triệu Toản, Triệu phu nhân : “Lão gia, lão phu nhân, có người đến thăm hai vị!”.

Tì nữ đó bước qua một bên để nhường đường đi cho Diệp Lão phu nhân. Diệp Lão phu nhân ung dung bước vào, khi vừa bước vào, bà ấy chậm rãi giở mũ áo choàng ra, khi thấy bà ấy, Triệu Toản có hơi bất ngờ vì cũng đã mấy năm rồi họ không gặp nhau.

Triệu phu nhân liền đứng dậy, nhún gối một cái : “Diệp Lão phu nhân!”.

Thấy thê tử của mình hành lễ, Triệu Toản cũng đứng dậy cúi đầu hành lễ : “Thủy…”. Trong giây phút Triệu Toản định gọi tên thân mật của Diệp Lão phu nhân, có lẽ là vì thói quen của năm xưa, sau đó liền nhanh chóng chỉnh lại : “Ờ… Diệp Lão phu nhân”. Triệu Toản ngượng ngùng gọi.

Diệp Lão phu nhân cũng không khác biệt gì Triệu Toản, cũng rất gượng gạo khi đứng trước tình nhân năm xưa của mình. Nhưng bà ấy cũng nhanh chóng lấy lại sự bình thản, sau đó, bà ấy cũng đáp lễ với họ bằng một cái cúi đầu.

“Cũng lâu rồi ta không đến thăm hai người” – Diệp Lão phu nhân nói.

Triệu phu nhân thở dài nói : “Bây giờ cũng đâu còn ai muốn đến đây…”. Sau đó, Triệu phu nhân mời Diệp Lão phu nhân an tọa : “Lão phu nhân, mời ngồi”.

Khi tất cả đều đã ngồi xuống hết, Diệp Lão phu nhân nói : “Xin lỗi vì đã nhắc lại chuyện quá khứ không hay, nhưng xin phép hai vị cho ta được nói. Thật ra thì… Triệu Lão gia đây cũng đã bị phế chức tướng được 2 năm rồi, Hoàng Thượng vẫn chưa hả giận mà phục tước sao?”.

Triệu Toản u sầu đáp : “Kể từ lúc bị phế, ta đã không diện kiến thánh thượng thêm lần nào nữa rồi, cũng có khi Hoàng Thượng đã quên chuyện này và quên cả đã từng có một vị Đại Tướng Quân Triệu Toản…”.

“Nhưng mà chẳng lẽ… Cứ để như vậy mãi sao? Rồi tiền đâu để mà sống chứ?” – Diệp Lão phu nhân nói một cách sốt ruột.

Triệu phu nhân đáp : “Bây giờ thì… Bọn ta chỉ biết sống bằng cách buôn bán một số vật dụng cũ của Triệu gia và trang sức của ta…”. Dứt lời, Triệu phu nhân chạm tay lên tóc, do đã bán gần hết số trang sức của mình nên giờ đây trên đầu bà ấy chỉ còn vài cây trâm đơn giản, rẻ tiền. Bà ấy nói tiếp : “… Lâu lâu thì phụ mẫu bọn ta có hay gửi ít tiền về để giúp bọn ta trang trải cuộc sống. Haizzz, phụ mẫu ta đã đến tuổi này rồi, vẫn phải lo cho con cái, thật sự bọn ta rất xấu hổ…”.

“Bây giờ chỉ còn một cách khả thi nhất thôi. Ừm… Đợi thời cơ lập đại công cho triều đình!” – Diệp Lão phu nhân nói.

“Muội-… Ờm… Diệp Lão phu nhân, thật sự sẽ thành công sao?” – Triệu Lão gia hỏi.

“Hm… Thánh thượng tôn trọng công trạng, chắc chắn chuyện này cũng có ít nhất sáu phần thành công! Dù sao thì chuyện lần trước cũng chỉ có khoảng 20 binh lính c.h.e.t, chuyện này gần như là điều rất hiển nhiên trong chiến tranh!” – Diệp Lão phu nhân dùng giọng điệu tự tin, kiên định nói.

“Diệp gia ta cũng sẽ giúp đỡ Triệu gia các người!”.

Triệu Toản lo lắng nói : “Nhưng… Triệu gia là nhà quan võ, Diệp gia là quan văn, liệu… Có được không?”.

“Không sao đâu, yên tâm đi!” – Diệp Lão phu nhân trấn an.

Sau đó thì không còn ai nói gì thêm nữa, Diệp Lão phu nhân liền đứng dậy nói : “Thôi, ta không tiện nén lại đây lâu, xin phép cáo từ”.

Triệu Toản liền đứng dậy nói : "Ờ... khoan đã!".

"Triệu Lão gia có gì muốn nói sao?" - Diệp Lão phu nhân hỏi.

"Ờm... Xin Lão phu nhân, đừng bạc đãi hai mẹ con của Xuân Vi... Có được không?" - Triệu Toản nói.

Triệu Toản vừa dứt lời, Diệp Lão phu nhân đã nhanh chóng nhấn giọng đáp : "Dĩ nhiên ta sẽ đối xử tốt với họ, nhất định ta sẽ chăm sóc thật tốt cho Thanh Nhi!".

Nghe đến đây, Triệu Lão gia và Triệu phu nhân đồng thanh nói : "Đa tạ Lão phu nhân!".

Diệp Lão phu nhân định rời đi thì chợt dừng bước, quay đầu lại, từ từ di chuyển tay lên đầu tháo hết trâm cài xuống và đặt lên bàn, sau đó thì tháo đôi hoa tai và cuối cùng là vòng tay, sau đó liền sai Lưu ma ma lấy ra một túi bạc và đặt lên bàn, song liền quay đầu rời đi, trước khi đi còn quay đầu lại nhìn Triệu Lão gia, ánh mắt bà ấy nhìn Triệu Lão gia thể hiện thay cho lời nói “Chàng yên tâm, có ta đây”.

Sau khi Diệp Lão phu nhân bước ra khỏi đại sảnh, Triệu Toản đã nắm tay Triệu phu nhân kéo ra cổng của đại sảnh và cùng hô lớn : “Xin đa tạ! Đa tạ!”.

_Canh Hợi - Diệp phủ Thành Đông Hồ - Đại môn_
Tối đó, ngoài đại môn Diệp phủ, có hai nam nhân đang lấp lấp ló ló trước cửa Diệp phủ. Một người chính là Đại Công Tử của Tôn gia - Tôn Tuấn Chương, người kia là tâm phúc của ngài ấy - Tương Lâm. Thì ra Tôn Tuấn Chương là đồng môn của Diệp Châu Oanh, ngài ấy thầm thích Châu Oanh từ lúc học chung ở Thượng Thư Đường ( Lớp học dạy thêm do thầy giáo ở Quốc Tử Giám mở ) năm 17 tuổi, đến nay họ cũng đều đã 20 tuổi.

Tôn Tuấn Chương cứ lấp ló ở đó mãi mà chẳng chịu bước ra gặp nữ nhân ấy. Tương Lâm liên tục thúc giục : "Thiếu gia! Ngài còn chần chừ gì nữa? Nếu hôm nay người còn không bày tỏ với Châu Oanh tiểu thư thì ngày mai cô ấy đi Dương Châu, ngài sẽ không còn cơ hội nữa mất!".

Thấy Tôn Tuấn Chương vẫn còn e dè, Tương Lâm liền đẩy ngài ấy đến trước cửa và giục : "Gõ cửa đi!".

Tôn Công Tử từ từ đưa tay lên gõ cửa, hành động đi đôi với sự hồi hộp, lo lắng.

Có hai tên nam đinh đang canh cửa, nghe thấy tiếng gõ cửa thì một tên liền hỏi vọng ra : "Là ai vậy?".

"Ta là Tôn gia công tử, Tôn Tuấn Chương, đến đây vì... Có chuyện muốn gặp Châu Oanh tiểu thư! Xin ngươi hãy đưa giúp bức thư này cho tiểu thư!" - Tôn Tuấn Chương nói, sau đó bỏ bức thư xuống khe cửa

Nam đinh đó nhặt bức thư lên rồi đáp : "Được rồi, xin ngài chờ một lát!".

Sau đó, Tôn Tuấn Chương nhanh chóng đi đến điểm hẹn mà mình đã hẹn Diệp Châu Oanh trong bức thư.

_Kim Đình Các_
[ Kim Đình Các : Nơi ở của Diệp Châu Oanh ]

Lúc này, nàng ấy đang ngồi thưởng trà trong chính phòng thì nam đinh lúc nãy bước vào : "Thỉnh an tiểu thư!".

"Chuyện gì?" - Châu Oanh gạt gạt tách trà, hỏi.

"Dạ Tôn gia công tử gửi cho người bức thư này, nói là muốn gặp người!". Nam đinh đưa bức thư cho Tiểu Hoà - nha hoàn của Châu Oanh sau đó liền lui ra.

Châu Oanh đặt tách trà xuống bàn, cầm lấy bức thư và đọc, sau đó liền đi đến điểm hẹn.

Tôn Tuấn Chương đã hẹn Châu Oanh đến chỗ một cây cầu, và chỉ có duy nhất hai người họ, hoàn toàn không có người hầu đi cùng.

Khi Châu Oanh đến thì thấy Tôn Tuấn Chương đang đứng vịn thành cầu, Châu Oanh từ từ bước đến chỗ Tôn Tuấn Chương, nhẹ nhàng hỏi : "Ừm... Ngài tìm ta có chuyện gì?".

Tôn Tuấn Chương từ từ quay người lại về phía Châu Oanh, ngập ngừng nói : "Ta... Ta có vài chuyện muốn nói với muội...".

"Ờm... Thì là... Lúc trước, ta và muội cùng học ở Thượng Thư Đường một thời gian, ờ ta... M-muội có biết... Tại sao dù đã 20 tuổi mà ta vẫn chưa thành hôn không?".

Châu Oanh tò mò lắng nghe. Tôn Tuấn Chương nói : "Là vì... Ta... Ta yê-... Ờ... Ta còn phải làm quan lớn! Để... Để lo cho thê tử sau này của ta!".

Tương Lâm đứng từ xa, nghe loáng thoáng được thì bất lực mà đập tay lên trán. Hắn đã chỉ dạy cho Tôn Tuấn Chương cả nửa ngày trời cách làm sao để ăn nói với Châu Oanh, vậy mà cuối cùng ngài ấy lại nói trật lất.

Châu Oanh nghe Tôn Tuấn Chương nói xong thì thở dài một hơi : "Ngài... Ngài làm mất thời gian của ta quá rồi đó!".

Châu Oanh hụt hẫng bỏ đi. Tôn Tuấn Chương níu tay Diệp Châu Oanh lại mà năn nỉ : "Châu Oanh! Đừng đi mà... Thật ra... Ta yêu muội!".

Châu Oanh bất ngờ khi nghe được câu nói đó của Tôn Tuấn Chương, liền xoay người lại : "Ngài...".

"Ta yêu muội từ lúc học chung ở Thượng Thư Đường, và chưa kết hôn là vì yêu muội! Trừ muội, ta sẽ không thành hôn với bất kỳ nữ nhân nào khác! Châu Oanh, hãy cho ta cơ hội đi!" - Tôn Tuấn Chương nắm lấy tay Châu Oanh mà năn nỉ, gần như sắp quỳ xuống.

Châu Oanh lúc này chưa biết nói gì. Thấy Châu Oanh như vậy, Tuấn Chương liền bảo : "Lý do hôm nay ta liền nói chuyện này với muội là vì ngày mai... Muội... Muội đã không còn ở Đông Hồ nữa, ta sợ sẽ khó có thể gặp được muội, nên hôm nay ta liền lập tức đi nói. Nếu muội vẫn chưa quyết định thì... Khi nào có câu trả lời, hãy quay lại tìm ta, ta nhất định sẽ đợi muội!".

Châu Oanh tay chân run rẩy, không biết nói sao, liền gật đầu một cái rồi chạy đi.

Thấy Châu Oanh đã rời đi, Tương Lâm chạy lại chỗ của Tuấn Chương, nói : "Thiếu gia, ổn không vậy?".

_Hết chương 3_


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC