❁ Chương 55: Sóng Gió Trước Hôn Nhân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
phủ.

"Dịch Cẩn Ninh, ngươi không biết xấu hổ, dám đánh con gái ta? Ngươi ra đây cho ta, ra đây cho ta!"

Minh thị ở Tướng phủ có hành động điên cuồng khiến người trong Tướng phủ từ trên xuống dưới sợ ngây người, Minh thị bị điên rồi à?

Minh thị túm lấy một tiểu nha hoàn: "Dịch Cẩn Ninh ở đâu? Lão nương muốn gặp nàng!"

Không thể không nói, Minh thị quả thực là một bà điên. Quả thực, bà chỉ nghe lời nói một phía của Chương Bảo Doanh. Còn chưa rõ ràng tình huống đã chạy tới ầm ĩ, dù ai nhìn cũng sẽ cho bà là người điên.

"Dịch Cẩn Ninh, ngươi đánh người nên không dám ra đây đúng không?"

Minh thị vẫn đang mắng to, Chương Bảo Doanh lại lôi kéo để bà đi nhanh. Người trong Tướng phủ đều chỉ chỉ chỏ chỏ mẹ con họ, Chương Bảo Doanh có phần hối hận, tính tình mẫu thân mình như nào, tự nhiên nfng ta biết rõ.

Nàng cho rằng chỉ cần mẫu thân bằng lòng, dựa theo tính tình của bà nhất định sẽ đòi công bằng cho mình, chẳng qua tình hình lúc này không mấy lạc quan. Nàng cúi đầu thật thấp, không thấy rõ mặt mũi, toàn bộ người trong Tướng phủ đều đến xem trò vui.

"Đừng, mẹ, chúng ta đi thôi!"

. Chương Bảo Doanh kéo bà ra ngoài lần nữa, nhưng Minh thị sống chết không đi, tuyên bố nhất định phải tìm công bằng cho con gái.

"Dịch Cẩn Ninh dựa vào cái gì mà ức hiếp người, chẳng lẽ bởi nàng ta gả cho Thanh Vương thì giỏi lắm hả?"

Dịch Cẩn Ninh vốn đang nghỉ trưa lại bị ồn đến không ngủ được.

Nàng day mi tâm, dặn dò Nô Nhi: "Nô Nhi, ngươi đi tìm xem chổi quét nhà xí hôm qua đâu, cầm nó đuổi người phu nữ chanh chua ấy ra khỏi Tướng phủ đi! Ầm ỹ muốn chết, có để ta ngủ không đây?"

Nô Nhi tuân lệnh, thích thú quơ lấy cái chổi để một bên, đó là cây chổi hôm qua dùng để khều quả cầu , hôm qua nàng đá cầu chẳng may đá nó lên noc nhà xí, hoàn toàn không quét nhà xí.

"Bà ồn ào đủ chưa?" Một tay Nô Nhi chống hông, nàng đứng trước cổng Trúc Uyển, một tay giơ chổi chỉ vào Minh thị: "Ồn đủ rồi thì cút cho ta!"

Tiểu Đào thấy dáng vẻ này của Nô Nhi liền vui vẻ: "Nô Nhi, tiểu thư nói cứ dùng cây chổi này quét bà ta ra ngoài là được!"

"Ngươi... Các ngươi..." Minh thị chỉ vào Tiểu Đào và Nô Nhi: "Mấy tên nô tài chết bầm các ngươi, còn không mau gọi tiểu thư các ngươi đến nhận lỗi"

"Chương phu nhân, trước nay tiểu thư chúng ta không làm ra chuyện gì có lỗi cả! Dựa vào đâu mà bảo tiểu thư ra mặt, nếu bà không đi chúng ta sẽ đuổi bà!"

Tâm tình Tiểu Đào tốt nói với bà, Minh thị này thoạt nhìn là một người phụ nữ chanh chua, dáng vẻ hiện tjai của bà cứ như một người đàn bà chanh chua chửi đổng, rất thú vị.

"Tại sao à, ngươi xem đi, ngươi xem đi!" Minh thị kéo con gái mình ra, chỉ vào mặt nàng: "Đây không phải do con tiện nhân Dịch Cẩn Ninh đánh à? Con gái của ta biết điều như vậy, tại sao Dịch Cẩn Ninh lại đánh nàng?"

Xem ra Minh thị là người bao che khuyết điểm, không phân biệt tốt xấu đã oan uổng người tốt.

"Bà xem xem có phải con gái mình giở thủ đoạn khiến người ta không quen nhìn không? Dấu tay đó đâu phải tiểu thư đánh, rõ ràng là bị một tên nam nhân đánh!"

Vết sưng trên mặt Chương Bảo Doanh hơi mờ đi, thoạt nhìn chỉ thấy vết bàn tay thật to mờ mờ, rất giống bị nam nhân đánh.

Chương phu nhân nhìn cũng hoài nghi trợn mắt nhìn Chương Bảo Doanh, Chương Bảo Doanh liên tục lui về phía sau, uất ức bĩu môi: "Là Dịch Cẩn Ninh đánh, An muội muội cũng thấy!"

Người làm đứng một bên xem trò hề cũng không kìm được cười khúc khích, Chương phu nhân này rất buồn cười.

"Mẹ, chúng ta về trước đi! Trở về hãy nói!" Chương Bảo Doanh thấy tình thế như vậy khôg tnhể không kéo Minh thị rời khỏi Tướng phủ.

Xa xa còn nghe được âm thanh hình hổ của Minh thị: "Con nói rõ ràng cho ta, rốt cuộc vì sao Dịch Cẩn Ninh đánh con!"

Người làm Tướng phủ hai mặt nhìn nhau, rõ ràng Chương phu nhân này không biết rõ chuyện gì đã tới Tướng phủ gây chuyện. Dáng vẻ đó.... Thật đúng là mất mặt, phủ Xương Ấp Hầu cũng không quản, mặc kệ bà!

Dịch Cẩn Ninh trở về Trúc Uyển, không còn tâm tình ngủ nữa.

Nàng gọi Tiểu Đào rót cho nàng chén trà lài, hương trà lài thơm ngát ngọt ngào tràn đầy trong miệng, Dịch Cẩn Ninh cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

"NÔ NHI, tối nay ngươi có thể giúp ta đến phủ Xương Ấp Hầu nhìn ngó một chút không?"

Khẽ hớp một ngụm trà lài, Dịch Cẩn Ninh lười biếng đứng lên, lục tìm trên giá sách. Hôm qua nàng xem bí sử Nam Lăng, cảm thấy Công chúa A Mục là một nữ nhân rất giỏi.

Nam Lăng luôn lấy nữ vi tôn, người thừa kế hoàng thượng đều là Công chúa của Hoàng thất trúng tuyển. Nghe nói Công chúa A Mục là người có khả năng trở thành người thừa kế nhất trong những người đựa lựa chọn, lại bởi Hoàng thất tranh đoạt nên mất đi hy vọng, mang theo tiểu công chúa mới chào đởi bỏ trốn đến Tây Việt, một lần trốn tránh chính là mười năm.

Nàng thở dài, thả quyển sách lại trên giá. Có vài chuyện biết càng nhiều càng nguy hiểm, nàng vẫn là không biết thì tốt hơn.

"Hả? Tiểu thư, người bảo em đến phủ Xương Ấp Hầu làm gì?"

NÔ NHI thấy tiểu thư nói mỗi một câu rồi dừng lại, cầm sách bỏ lại giá, hình như có chuyện gì không quyết định được, bèn mở miệng hỏi: "Tiểu thư lo lắng chuyện gì sao?"

"Không phải, chỉ là ta có chút thương cảm mà thôi!" Dịch Cẩn Ninh hơi dừng lại, quay đầu lại nói: "Đêm nay ngươi đến phủ Xương Ấp Hầu xem tình hình Chương Dẫn Giác như thế nào rồi, tiện thể xem Xương Ấp Hầu làm thế nào với Minh thị!". Chương Bảo Doanh gây ra chuyện sai lầm còn tìm mẫu thân nàng tới đây gây chuyện, trở lại phủ Xương Ấp Hầu nhất định sẽ bị trừng phạt. Nghe nói Chương Vũ Hùng là người sợ vợ, e không quản được vị phu nhân điêu ngoa kia, đành mặc bà càn quấy.

"Vâng!"

NÔ NHI đáp một tiếng, toan bước đi thì Dịch Cẩn Ninh gọi nàng lại.

"Cẩn thận đấy, ba lão già phủ Xương Ấp Hầu đều có chút võ công, đừng để người ta bắt được! Đi đi!"

NÔ NHI vốn không có bản lĩnh gì, chỉ có chút tài trộm vặt móc túi, giả như nàng bị huynh đệ Chương Vũ Thành bắt được, ắt hẳn sẽ không tha nàng dễ dàng.

Ba huynh đệ Chương Vũ Thành người người đều có bản lĩnh, lão đại Chương Vũ Thành được Hoàng thượng yêu mến không biết làm được chuyện lớn gì được phong Hầu Gia, hơn nữa tương truyền nhiều thế hệ. Lão nhị Chương Vũ Hùng thoạt nhìn bề ngoài là người chất phác, kỳ thực là người khôn khéo nhất toàn bộ phủ Xương Ấp Hầu, người này mới thực là giả heo ăn thịt hổ. Lão tam là Chương Vũ Dao, cũng là Dao phi được sủng ái trong cung, con trai bà bây giờ là Huyền Vương quyền thế ngập trời, phủ Xương Ấp Hầu nắm giữ không ít trọng thần trong triều.

Dịch Cẩn Ninh híp mắt, Nô Nhi thấy nàng phất tay liền chạy ra ngoài. Nàng cũng là một đứa nhỏ thông minh lanh lợi, Dịch Cẩn Ninh nói một chút nàng đã hiểu rõ. Ý Tiểu thư là nàng tớ tự hành động, mang theo mấy tên bạn bè khất cái cùng nhau làm. Tỷ như xảy ra chuyện gì, nàng cũng có thể chuồn trước.

"Ừm, Tiểu Đào!" Dịch Cẩn Ninh trở lại giường nằm, Tiểu Đào đắp chăn cho nàng xong, nàng xốc lên ném một bên: "Ta nóng lắm! Đừng mất công đắp lại!"

"Tiểu thư, có phải có chỗ nào không thoải mái không?"

Tiểu Đào cũng nhìn ra, hôm nay tiểu thư rầu rĩ không vui, không biết có phải lời nói của Chương Bảo Doanh kích động nàng không?

"Không có chuyện gì, ngày mai là đại hôn, chỉ là ta cảm thấy tim đập thật nhanh. Ngươi nói xem, có phải ta quá điên cuồng không? Nếu ngày mai Mạc Liễm Sâm không đến hoặc xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn..."

Tiểu Đào đắp chăn cho nàng xong: "Người ấy, suy nghĩ nhiều quá! Không đắp chăn sẽ cảm lạnh, nếu thế em sẽ bị lão gia mắng, người sẽ vui vẻ sao?"

Dịch Cẩn Ninh đành phải nghe lời đắp chăn.

"Không phải em nói người, tiểu thư! Người cũng biết mỗi cô dâu gặp phải chuyện lớn trong đời đều sẽ căng thẳng, hồi hộp, người lo lắng cũng vô dụng. Huống chi sư phụ lại không xảy ra chuyện gì, người nói vậy, nếu hắn thực sự xảy ra chuyện người khóc cũng không kịp!"

Dịch Cẩn Ninh nghe xong đáp lại một tiếng, cũng không biết Tiểu Đào có nghe thấy không, hoảng hốt một lúc rồi chìm vào giấc ngủ. Đợi đến khi nàng tỉnh lại đã là thời gian cơm chiều.

Nô Nhi đã về từ sớm, nàng buong hạt dưa trong tay, uống một ngụm trà nói: "Tiểu thư, người ngủ ngon thật, em chờ người rất lâu rồi!"

"Nô Nhi, mấy buổi tối gần đây tiểu thư ngủ không ngon, muội cũng biết còn gì!" Tiểu Đào trách cứ.

"Không sao, Nô Nhi ngươi nói tiếp đi!"

Nô Nhi hắng giọng, liếc bên ngoài một cái: "Tiểu thư, tin tốt!"

Dịch Cẩn Ninh chợt tỉnh táo tinh thần: "Tin gì tốt!"

"Không phải hôm qua người bảo em đi tung chuyện xấu của Chương Dẫn Giác à? Em để đám huynh đẹ trong ngôi miếu đổ nát kia cùng hành động, hiện tại toàn bộ Cẩm Thành đều biết chuyện hư hỏng của hắn rồi!"

"Thật sao?" Tiểu Đào sợ hãi kêu lên: "Vậy hắn có phản ứng gì, có phải giống như phát điên muốn thắt cổ tự tử không?"

Nô Nhi mím môi: "Thật không nghe nói chuyện này, chỉ nghe được hắn biết bản thân bất lực, lại không hiểu rõ mình bị làm sao, mời rất nhiều đại phu cũng không có cách nào chữa khỏi. Trong cơn giận dữ hắn tàn ác phạt roi hai thị thiếp ở hậu viện, đánh cho bọn họ máu tươi đầy người mới thôi. Lúc này hai người thị thiếp đó đều sắp tắt thở rồi!"

"Phu nhân Xương Ấp Hầu có phản ứng như thế nào?"

Hiện tại Dịch Cẩn Ninh muón nhìn nhất chíh là phản ứng như phát điên của Lam thị, kiếp trước nữ nhân kia đối xử với nàng như nào nàng vẫn không quên. Hiện tại con trai của bà chưa sinh cháu trai cho bà đã bị đứt tử tôn căn, nhất định bà ta sẽ khóc đến hôn mê.

"Ha ha ha..." Nô Nhi vừa nghe Dịch Cẩn Ninh muốn nàng kể phản ứng của phu nhân Xương Ấp Hầu, liên tục ôm bụng cười không ngừng.

Tiểu Đào cũng nóng lòng muốn biết kết quả, vội nói: "Muội nói nhanh đi!"

"Phu nhân Xương Ấp Hầu nghe xong không tin, trực tiếp cởi quần con trai xuống muốn tra xét, kết quả không nhìn ra cái gì, bà còn liên tục mắng các đại phu là thùng cơm! Ha ha, người không nhìn thấy vẻ mặt lúc đó của bà ấy như trái cà vậy, liên tục kêu ông trời muốn giết bà ấy. LÀm em buồn cười muốn chết,nếu tiểu thư nhìn thấy nhất định cũng sẽ cười đến đau bụng.

Ha ha! A Trúc ngoài cửa nghe thấy cũng không kìm nổi cười nhạo một tiếng, phu nhân Xương Ấp Hầu không đến mức đấy chứ!

"Hôn sự của Mị Nhi thì sao?"

Đây mới là quan trọng nhất, sáng mai nàng xuất giá rồi, chưa kịp biết kết quả nữa cho nên mới gấp rút kêu Nô Nhi đi tìm hiểu sự việc.

"Hôn sự của tiểu thư Mị Nhi bị huỷ rồi!"

Hôm nay tiểu thư Mị Nhi tới Tướng phủ thêm trang cho tiểu thư nàng mới biết thì ra người tốt bụng từng làm cho nàng bánh màn thầu là Văn Mị Nhi. NÔ NHI thầm than trên đời thật sự còn rất nhiều người tốt, giống như tiểu thư, giống như ca ca, giống như Tiểu Đào tỷ, giống như tiểu thư Mị Nhi lại giống như tiểu thư Tiếu Tiếu... Rất nhiều, rất nhiều người đều là người tốt.

Trước kia nàng luôn oán giận thói đời bất công, kẻ xấu thì nhiều người tốt thì ít, trộm cướp quá nhiều lương dân quá ít. Ca ca mang theo nàng hối hả ngược xuôi, vất vả vào được Cẩm Thành lại bị trộm mất chút ít lộ phí duy nhất. Đó cũng là lý do vì sao nàng trở nên hư hỏng, nàng muốn cướp của người giàu chia cho người nghèo, muốn giết tất cả người xấu trên đời... Sau đó, nàng gặp tiểu thư, tiểu thư đối với nàng rất tốt, mỗi ngày có ăn có uống, ngủ đủ mặc ấm, hiện tại nàng rất biết đủ.

Nghĩ đi nghĩ lại, Nô Nhi bật khóc.

"Nô Nhi, làm sao vậy?"

Dịch Cẩn Ninh thấy sau khi nàng nói chuyện hôn sự Mị Nhi thì im bặt, còn nước mắt vòng quanh, không kìm lòng được quan tâm hỏi.

"Không sao, Nô Nhi rất hạnh phúc!"

"Không sao thì tốt!" Dịch Cẩn Ninh yên tâm, thấy Nô Nhi lau nước mắt, lại hỏi: "Sau đó thì sao? Xương Ấp phủ Hầu phủ chịu từ hôn?"

Dĩ nhiên Xương Ấp Hầu phủ không chịu từ hôn, Chương lão phu nhân giận đến tái phát bệnh suyễn.

An Dật Hầu phủ nghe thấy chuyện này vội đi lấy thiếp canh Mị Nhi về, Văn phu nhân là đương gia chủ mẫu một nhà, may mà phát hiện chuyện này sớm, lục lễ* vẫn chưa qua cửa, bằng không Văn gia đành hy sinh vô ích một cô nương rồi.

* Lục lễ bao gồm nạp thái, vấn danh, nạp cát, nạp tế, thỉnh kỳ và thân nghênh. Đây là lễ nghi cưới hỏi truyền thống của TQ.

Lúc đầu người của Xương Ấp Hầu phủ còn không muốn thối hôn, chi thứ hai Minh thị cũng không biết ồn ào ra ngoài, chạy đến Tướng phủ gây chuyện một trận bị đuổi ra không nói, còn xúi bẩy Chương Vũ Hùng đi dây chuyện, lão gia hỏa Chương Vũ Hùng sợ vợ lại có thể lần đầu đại phát thần uy trói Minh thị lại.

Hôm nay Xương Ấp Hầu phủ xảy ra chuyện này cũng không biết ai truyền ra, người một nhà vốn đã mặt ủ mày chau, Chương Dẫn Giác lại kêu không muốn sống, tâm tình Lam thị hết sức không tốt.

Dịch Cẩn Ninh nghe xong chỉ cười khẽ một tiếng, hiện tại Lam thị cũng coi như gặp được báo ứng rồi.

Ban đêm, phủ Xương Ấp Hầu.

"Lão gia, ngài nói câu gì đi!"

Lam thị nóng nảy, hiện tại chuyện của Giác Nhi xảy ra chuyện như vậy, bảo bà sao có thể an tĩnh lại?

"Không phải ta đang nghĩ cách đó sao?"

Xương Ấp Hầu Chương Vũ Thành thu tay lại, xoay người thong thả đi qua đi lại trong đại sảnh.

Một lão thái y râu ria hoa râm híp mắt bắt mạch cho Chương Dẫn Giác, lúc lâu sau ông mới ho khan một tiếng.

"Như thế nào?"

Lam thị cầm tay lão thái y, căng thẳng hỏi.

Lão thái y lắc đầu: "Ai da, xin thứ cho lão phu bất lực! Thế tử gia bị hạ châm, quan trọng là huyệt đạo kinh mạch bị phong bế, lão phu chỉ là đại phu bình thường, không phải người tập võ, không thể đả thông kinh mạch cho Thế tử gia!"

Xương Ấp Hầu nghe xong vội xoay người lại, ông cũng căng thẳng. Giác Nhi là con trai duy nhất của ông, mà cơ thể ông những năm gần đây đã có vài tật xấu, không thể sinh con nữa. Nếu Giác Nhi bị phế thật, vậy Chương Vũ Thành ông chẳng phải tuyệt hậu sao?

"Ngươi nói phải đả thông kinh mạch trên người hắn? Nói mau, là kinh mạch nào! Ta có thể thử xem!" Ông khẩn trương, ngay cả tự xưng Bổn hầu cũng tiết kiệm, trực tiếp bật ra một chữ ta.

Những người khác cũng quan tâm Chương Dẫn Giác nên không quá để ý. Nếu là bình thường, Xương Ấp Hầu tuyệt đối sẽ không tự xưng "ta"! Lão thái y vuốt chòm râu, thở dài nói: "E Hầu gia ngài cũng không thể làm được, kinh mạch này hợp nhất với sinh mạng con người, giả như không cẩn thận ra tay quá nặng..."

"Ra tay quá nặng thì sao?" Lam thị vội hỏi.

Lão thái y khoát tay: "Trước phu nhân đừng nóng vội, lão phu còn chưa nói xong!"

Ông coi thường nhất là những người cầu y như vày, không đợi ông nói xong đã ra sức lôi kéo ông muốn ông nói rõ nguyên do. Trước ông đã xin Hoàng thượng lui về ở ẩn, Hoàng thượng không muốn để lão thái y có kinh nghiệm lâu năm như ông rời đi quá sớm. Thế thì cũng thôi đi, đã trễ thế này còn bị kéo đến đây chẩn bệnh.

Ông húng hắng hai tiếng nói: "Chuyện này... Sợ rằng toàn thân tê liệt, không thể cử động được nữa!"

Xương Ấp Hầu ngã ngồi trên ghế.

"Trời ơi, ông làm vậy là muốn giết ta sao!" Lam thị la lên một tiếng, lại hôn mê bất tỉnh.

"Bổn hầu có thể thử xem! Nếu như phế thật, vậy thì ... Phế đi!"

Xương Ấp Hầu suy tư một lúc, dù sao cũng không chưa được, Giác Nhi cũng không có hạnh phúc nửa đời sau, thà vật lộn đọ sức với hắn một trận, không chừng còn có cơ hội thay đổi.

"Hầu gia, lão phu đã nhắc nhở ngài rồi, nên nói lão phu cũng nói rồi, nên làm lão phu cũng làm rồi. Hôm nay sắc trời đã tối, lão phu có thể về chưa?"

Lão thái thu dọn hòm thuốc, vắt ngang vai.

"Huyệt kia ở trong bắp đùi cách âm nang* không xa, Hầu gia tự thu xếp ổn thoả, lão phu cáo từ!"

*Âm nang: "Hòn bi" của các zdai

Chương Vũ Thành sai người tiễn lão thái y ra ngoài, nói với Chương Vũ Hùng: "Nhị đệ, đệ cũng nghe thấy rồi? Chúng ta... Thử xem!"

"Ừm!"

Chương Vũ Hùng ngổn ngang trăm mối gật đầu, Chương Dẫn Giác là cháu trai lớn của ông, là người thừa kế tương lai của Hầu phủ, nếu hắn bị phế, Hầu phủ sẽ không thể lại có tước vị rồi. Chỉ có điều để con trai mình làm con thừa tự của đại ca cũng là có khả năng. Chỉ là đại ca còn ôm một tia hi vọng với Giác Nhi, ông cũng muốn thử xem thế nào.

song vừa rồi lão thái y cũng đã nói, hành động lần này rất nguy hiểm. Dầu gì Chương Dẫn Giác cũng kêu ông là thúc thúc hai mươi mấy năm trời, nếu không cẩn thận thật... Không thể cử động được, ông há có thể vui vẻ.

"Đến đây đi! Cha, nhị thúc, Giác Nhi đã chuẩn bị tốt rồi! Phải chết Giác Nhi cũng... Rốt cuộc là không có cách làm việc nữa, còn không bằng đập đầu chết cho sảng khoái. Dù có một tia hi vọng thôi cũng phải thử, đến đây đi!"

Chương Dẫn Giác nhắm nghiền mắt, hắn vừa tỉnh dậy đã thấy bị lột sạch treo trên tường thành, còn đeo một tấm bảng đáng xấu hổ. Hắn vẫn không hiểu rốt cuộc là ai muốn hại ắhn.

Lúc Dịch Cẩn Ninh làm chuyện này thật ra thì không suy tính đến một sơ hở, đó chính là mấy tên gia đinh đi theo Chương Dẫn Giác. Mạc dù có vài tên bị Mạc Liễm Sâm âm thầm giải quyết, nhưng hắn vẫn bỏ xót Chương Nhược Lan hôm dó lén lút đi theo.

"Ca ca, Nhược Lan... Nhược Lan biết nhất định huynh rất đau khổ, huynh nhất định phải nhẫn nhịn!" Chương Nhược Lan thấy mẫu thân hôn mê bất tỉnh, lại thương tiếc ca ca, vội vàng an ủi: "Ca ca, nhất định huynh sẽ tốt hơn thôi!"

Chương Nhược Lan chợt nhớ tới hôm đó sau khi ca ca ra cửa đến "Hồi đầu khách" gặp phải Dịch Cẩn Ninh, những chuyện sau đó nàng không biết nữa. Nàng nhướn mày, khẽ kêu một tiếng: "Chẳng lẽ là nàng?"

"Là ai?" Chương Vũ Thành thấy con gái có phản ứng như vậy, chỉ nghĩ là đột nhiên nàng nhớ ra gì đó: "Chẳng lẽ là người hại Giác Nhi?"

"Phụ thân, hôm đó con đi theo ca ca đến một tửu lâu, phát hiện ca ca nhìn chằm chằm Dịch Cẩn Ninh của Tướng phủ, huynh ấy nhìn rất lâu. Lan Nhi sợ là ca ca đi tìm nàng, nói không chừng ca ca là bị nàng hại thành như thế này!"

Chương Vũ Thành nhắm nghiền mắt, ông cũng hỏi Giác Nhi ngày đó đã xảy ra chuyện gì, nhưng Giác Nhi lại chẳng nghĩ ra gì cả. Ông biết có người ám hại Giác Nhi, ra tay độc ác với hắn, nhưng không biết là ai.

Ông cũng từng phỏng đoán là kẻ thù của mình, cũng có thể Giác Nhi r ngoài trêu chọc phải tai hoạ, mới dẫn tới kiếp nạn như bây giờ.

Hôm nay Lan Nhi lại nói có thể là Dịch Cẩn Ninh gây ra, võ công Giác Nhi mặc dầu không cao, nhưng có thể đối phó mấy chiếu với mấy tên mèo ba chân, huống chi Dịch Cẩn Ninh là tiểu thư khuê các lấy đâu ra thủ đoạn làm hại Giác Nhi chứ?

Mặc dù trong lòng ông có nghi ngờ nhưng cũng không tin lắm Dịch Cẩn Ninh có thể làm chuyện như vậy, ông thở dài nói với đệ đệ mình: "Chúng ta bắt đầu đi!"

Luc Chương Dẫn Giác nhắm nghiền hai mắt chờ đợi vận mạng không biết rõ, một gã sai vặt chợt xông vào: "Lão gia, có người đưa một phong thư đến!"

Chương Vũ Thành vội vàng mở ra xem, sau khi xem xong ông giận tím mặt, khuôn mặt ông nổi gân xanh, một tay bóp nát bức thư.

"Dịch Cẩn Ninh, quả nhiên là nàng!"

Ông hét lớn một tiếng, bàn tay dùng lực vỗ lên chiếc bàn tròn gỗ lim lớn khắc hoa bên cạnh.

Bốp một tiếng, chiếc bàn tròn lớn khắc hoa bị đập vỡ. Nội lực Chương Vũ Thành quả nhiên không phải bình thường, ngay cả Chương Nhược Lan cũng sợ hết hồn.

"Phụ thân, xảy ra chuyện gì vậy?"

"Là nàng, quả nhiên Lan Nhi không đoán sai. Trong thư nói là Dịch Cẩn Ninh phế bỏ ca ca con!"

Chương Vũ Thành quay người lại, tàn nhẫn đá một cái lên người Chương Dẫn Giác: "Lão tử cho ngươi kiếm chuyện!"

"Đừng..."

Chương Daãn Giác bị đá cong người lên, khom người ôm bụng.

"Đại ca, đừng đá, Giác Nhi đã thành như vậy rồi!"

Chương Vũ Hùng vội vã ngăn cản đại ca mình lại: "Huynh đá nữa hắn sẽ chết mất, mẫu thân sẽ tức giận!"

Hiện tại mẫu thân đã tức giận đến mức đau ốm liệt giường, nếu đại ca đá chết Giác Nhi, ngược lại giảm bớt lo lắng cho bọn họ. Nhưng mẫu thân tuổi tác đã cao, không thể chịu đựng hù dọa!

"Lá thư vừa rồi là ai gửi tới!"

Chương Vũ Hùng cũng bừng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net