chương 6: nửa đêm tại khách điếm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đoàn xe của Bùi Lục Nhiên đi hết một ngày, vì đường từ Đông Ngọc Quốc đến Tây Linh Mẫu Quốc nếu đi xe ngựa phải mất một tháng nên họ sẽ đi theo lộ lộ trình hai ngày nghỉ một lần mặc dù nó sẽ kéo dài hơn nhưng vẫn hơn là đi liên tục. Đoàn xe của Liễu Thanh Dừng Chân ở một tiểu thôn, y thuê một Khách điếm để dừng chân.

Đến tối Bùi Lục Nhiên dùng thiện xong là chỉ thị cho đám hạ nhân trong khách điếm nghỉ ngơi, còn y thì ra ngoài đi dạo. Bùi Lục Nhiên rất thích sự náo nhiệt của phố phường y đi dạo quanh co một hồi quyết định đi nghe tin tức nước bạn trong quá trà ven đường. Bùi Lục Nhiên ngồi xuống một bàn khuất sau màn lụa ở gần sân khấu kể chuyện gọi tiểu nhị đem lên một ít điểm tâm và một bình trà cùng hai cái cốc, y ngồi ở đấy vừa nhấp trà vừa nghe kể chuyện
"Bộp.... mọi người hôm nay lão phu khoing kể chuyện về các nước láng giềng nữa haha..."
"Hể? Phan lão đầu, không phải bình thường ông hay kể về chuyện về các nước ngoại bang sao hôm nay đổi gió à?..."
"Hahaha... hôm nay đúng là phải đổi gió nha, bộp... hôm nay ta, sẽ kể về câu chuyện của tiểu thiếu gia phủ thừa tướng, tiểu thiên sứ của Đông Ngọc Quốc. Aizz nói đến là lại đau lòng, Tiểu thiên sứ đến nay của nước ta chỉ vì phải hòa hoãn quan hệ hai nước mà phải rơi vào tay của nữ vương Tây Linh Mẫu Quốc, haizz nghe nói tiểu thiên sứ ấy tring ngày khởi hay còn nhận được thư, nữ vương của nước đó yêu cầu y phải mặc hỉ phục tân nương....bộp..."
Tiếng cục gỗ đè giấy vang lên, dân chúng bắt đầu xôn xao bàn tán
"Này...quá sỉ nhục tiểu thiên sứ rồi đi..."
"Nữ vương này tâm địa thật chăng ra sao không phải đã có nhị công chúa rồi sao? Haizz tội nghiệp tiểu thiên sứ a!"
Nghe Phan lão đầu kia kể chuyện Bùi Lục Nhiên bất đắc dĩ sặc một ngụm nước ho khù khụ, lúc này một thân ảnh quen thuộc vận đồ đen đi đến trước mặt y
"Um... đến rồi, ngồi đi, đệ không biết ta vừa nghe được chuyện gì đâu, như thể ta bị biến thành nàng công chúa bị ép đến nước địch luôn rồi í, ha..."
Thân ảnh màu đen tháo chiếc mũ che mặt rồi đặt bên cạnh làm lộ ra khuôn mặt sắc bén đôi mắt ẩn chứa tia quỷ dị, môi mỏng hơi nhếch lên cười mà như không cười tiếp lời Bùi Lục Nhiên
"Thiên Trúc ca huynh cũng thật rảnh rỗi không lo sắp sang bên kia mà còn ngồi đây thưởng trà được thì cũng thật là thảnh thơi nha, uổng công ta sốt sắng"
Bùi Lục Nhiên nghe xong sống lưng như bị một tia sét chạy qua, có chút rùng mình

"Hàn vũ ta...ta...aizz đến cũng đến rồi chắc hẳn giải trừ hiểu lầm xong ta liền được thả ngươi cần gì phải hằm hằm như muốn nuốn tươi ta vậy chứ?"
Hắn đích thị là muốn "nuốt" trọn y.

Hai người ngồi trong quán trà một lúc thì rời đi, quán trà này có tên Tiên Lạc, là quán trà mà họ cùng nhau mở ra, nên nó trở thành điểm hẹn của họ luôn. Hai người một cao một thấp nối gót nhau trở về khách điếm. Lên trên phòng của Bùi Lục Nhiên, căn phòng thơm mùi đàn hương, góc cửa sổ có để một chậu thược dược, Bùi Lục Nhiên lấy từ trong tủ ra mấy đĩa điểm tâm mà y giấu đi từ lúc dùng thiện vì biết thế nào Hồ Chiêu An cũng sẽ đến.

Hồ Chiêu An sau khi bước vào phòng của Bùi Lục Nhiên thì đóng của thả lỏng hắn đi gần tới chỗ Bùi Lục Nhiên, y nói
"Ta biết ngươi sẽ không để ta một mình trên đường không kịp đưa ngươi đồ ăn ngon hôm nay liền bù đắp vậy, nào, ăn đi ngon lắm đk!"
"Haizz... ta cũng không còn là con nít nữa thiên trúc ca ca"
Trong mắt ta đệ mãi mãi là đứa trẻ con ngây thơ nhất. Hàn huyên một vài câu Hồ Chiếu An cầm theo một đía bánh hoa lan, rồi kéo theo Bùi Lục Nhiên lén lên nóc nhà ngồi.
"Thiên Trúc ca ca?"
"Hứm?
"Thiên trúc ca"
"Há?"
Thiên Trúc.....

Đến nửa câu Hồ Chiêu An không nói nữa, hắn biết hắn chưa đủ tử cách gọi y như vậy. Thấy Hồ Chiêu An thẫn thờ, Bùi Lục Nhiên huơ tay trước mặt cuối cùng phải day lấy day để hắn mới chịu tỉnh khỏi sự ảo tưởng của bản thân. Hắn mỗi khi nằm xuống đều sẽ nằm mơ đến nam nhân trước mặt này, y đẹp một cách phi thường, đôi mắt phượng hẹp cùng cánh môi mỏng nhỏ bé,... Thật muốn cắn xé nó ra, hắn như một dã thú rình rập còn mồi mọi lúc chỉ muốn vồ lấy rồi nuốt trọn nhưng hắn lại sợ sệt nuốt rồi thì sẽ không còn nhìn thấy nữa sẽ lại cô đơn, sợ con mồi sẽ vì sự đói khát của bản thân bộc lộ ra ngoài mà không dám đến gần.

Bùi Lục Nhiên thấy Hồ Chiêu An không phản ứng gì nghĩ rằng hắn đang tập trung suy nghĩ gì đó nên thẫn thờ ngồi bên cạnh hắn, y đè nén giọng nói có chút run rẩy ngập ngùi nói
"..."
"..."
Đúng lúc Hồ Chiêu An sực tỉnh, hắn quay phắt đầu lại hai mắt mở lớn nhìn Bùi Lục Nhiên
"Thiên Trúc ca ca huynh vừa nói gì cơ?"
Bùi Lục Nhiên nghe thấy tiếng thì giật mình quay phát đầu lại chỉ thấy khuôn mặt tuấn tú nhuốm vài tia tà khí đã sát lại gần mình, tai y nóng lên
"K...không có"
Cảm thấy sự tránh né ánh mắt của mình ở y Hồ Chiêu An mặt tối sầm kéo tay Bùi Lục Nhiên lại
"Ca... nói dối là không tốt!"
"Ta... đệ nghe thấy rồi thì hỏi làm gì?"
"..."
Không phải hắn không nghe thấy mà là Bùi Lục Nhiên nói đúng lúc quá vừa vặn lúc hắn để ý y muốn hắn không nghe là chuyện không thể. Hồ Chiêu An định thần lại, trên mặt giấu không được vui vẻ, kéo Bùi Lục Nhiên vào lòng ôm chặt
"Ca... ta cũng thích huynh...".



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net