Chương 14. Trà Long Tỉnh và lẩu Tứ Xuyên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
nhiều."

"Tôi biết mình không nên lo chuyện bao đồng vì dù sao đây cũng là mối quan hệ riêng của em." - An Sinh nói tiếp. - "Và vì là Lưu Vũ nên tôi nghĩ mình nên có chút trách nhiệm với em. Thượng Hải phồn hoa nhưng cũng không khác gì đầm rồng hang hổ, ít nhiều gì cũng cần phải cẩn thận."

Tôi chưa từng rời mắt khỏi An Sinh, từng câu từng chữ tôi đều lắng nghe và ghi nhớ trong đầu, chỉ là tôi không lo sợ trước điều mà chị ấy nói. Vào giây phút Tán Đa ngỏ ý đưa tôi ra bến xe sau khi chúng tôi ăn đậu hũ ma bà ở Di Hoà, tôi biết sớm muộn gì cũng có ngày chúng tôi lọt vào đôi mắt của anh họ tôi hay An Sinh nhưng tôi vẫn liều lĩnh đi cùng ngài ấy.

"Em nghĩ chúng ta có thể nói chuyện này sau khi dùng bữa xong ạ." - Tôi đáp, gắp cho An Sinh một ít rau và thịt mới nhúng.

Chị ấy liền gật đầu, đôi mày vẫn chưa giãn ra nhưng nét mặt thì dịu hẳn một phần nào. Tôi mỉm cười nhìn phản ứng của An Sinh, thật ra nếu anh Tô Kiệt có tình cảm với chị ấy thì tôi cũng rất vui khi có chị dâu là người trước mặt.

Sau bữa tối, chúng tôi pha một bình trà đơn giản, mặc thêm một chiếc áo choàng ấm rồi cùng nhau lên sân thượng ngồi ngắm cảnh.

Trời vẫn còn mưa, chúng tôi cầm ô tiến về phía chiếc chòi nhỏ có mái che, nơi đã đặt sẵn một bộ bàn ghế bằng gỗ, bên trên trải khăn lông thú và bên cạnh là hai chậu than sưởi ấm phát ra tiếng 'tách, tách'.

Phóng tầm mắt nhìn ra thành phố mà tôi đã dần coi là quê hương thứ hai của mình, tôi chậm rãi cảm nhận một Thượng Hải hoàn toàn khác với Thượng Hải mà tôi từng nhìn thấy. Không có sự tấp nập thường ngày, cũng chẳng có tiếng chào mời khách của mấy người phục vụ, Thượng Hải tĩnh lặng trong tiếng mưa rơi rả rích, sương mù và hơi lạnh giăng lối như phủ một lớp vải voan lên ánh đèn rực rỡ chạy dọc khắp con phố.

"Em hi vọng chị chưa nói chuyện này với anh họ em." - Tôi bất ngờ nói với An Sinh ngay khi vừa bước vào chòi. - "Đồng thời chưa cho người điều tra về vị tiên sinh ấy."

An Sinh đẩy một chén trà nóng về phía tôi rồi thong thả đáp lại:

"Tôi chưa làm gì cả mà muốn hỏi em trước. Chuyện của em và Tô Kiệt huynh, tôi tuyệt đối không can dự."

Tôi nhấp một ngụm trà, nhớ lại đêm Thất tịch khốn đốn lần trước, nhớ cả những lá thư mà mình mang theo đến nhà An Sinh, rồi nhớ đến lúc mình cầm bút viết phong thư hẹn gặp Tán Đa sau khi trở về. Kí ức dội về trong tôi như một thước phim ngắn, cảm giác ngọt ngào khi cùng Tán Đa đứng dưới hiên nhà khiến tôi bất giác mỉm cười.

"Em vô tình quen vị tiên sinh ấy ở Di Hoà." - Tôi mở lời. - "Chúng em có chung sở thích là ẩm thực nên chẳng mấy chốc đã trở nên thân quen. Ban đầu em cũng dè chừng ngài ấy nhưng lâu dần, sự chân thành của ngài ấy đã phá bỏ lớp phòng bị vững chắc của em. Em biết chị lo cho em, em cũng tự hiểu tình cảnh của mình không phải dễ dàng gì vì còn anh họ nữa nhưng em đã tiếp xúc với ngài ấy đủ lâu để trao đi lòng tin của mình. Em tin tưởng ngài ấy và cũng tin tưởng chính bản thân em."

"Chị nhớ cuộc trò chuyện của chúng ta một ngày trước khi em rời khỏi nhà chị chứ?" - Tôi hỏi.

"Tôi nhớ."

"Vậy chị có nhớ em hỏi chị một câu rằng thích một người rốt cuộc là cảm giác như thế nào không?"

"Tôi nhớ."

Tôi nhìn vào màn đêm Thượng Hải rồi chậm rãi trả lời An Sinh.

"Khi ấy em chưa biết cảm giác thích một người sẽ ra sao nên chỉ có thể nghe chị kể rồi ghi nhớ những điều ấy vì biết đâu chúng có thể là đáp án cho em sau này. Và ở khoảnh khắc em vỡ lẽ ra tình cảm của mình, em nhận ra bản thân vốn đã có đáp án mình cần trong tay từ rất lâu rồi, trước cả khi em gặp chị vào đêm Thất tịch."

Tôi thích Tán Đa tiên sinh, à không, tôi nghĩ là hơn như thế.

Từ khi nào nhỉ? Có thể là khi ngài ấy chủ động gửi cho tôi những bức tranh kí hoạ của mình, hoặc có lẽ là ngay khi tôi vừa nhìn thấy ngài ấy đứng bên trong Di Hoà ngày đầu chúng tôi gặp gỡ.

Lí do ư? Thật ra không có lí do nào cả. Giống như An Sinh nói, cảm giác thích một người giống như các gặp nước, trong trẻo và ấm áp. Nhưng đó là An Sinh và anh họ tôi, còn Tán Đa lá ánh trăng trong lòng tôi, dịu dàng bao bọc lấy tâm hồn cô độc của tôi.

Vì là Tán Đa, tôi liều lĩnh nắm lấy vận mệnh của mình.

Vì là Tán Đa, tôi dũng cảm thừa nhận tình cảm của mình.

Và vì là Tán Đa, mọi thứ đều không cần một lời giải đáp nào nữa bởi ngài ấy chính là đáp án tôi cần.

Trà trong chén đã cạn, tôi cầm lấy bình rót thêm một chén nữa rồi rót cho cả An Sinh. Chị ấy vẫn giữ im lặng từ khi tôi dứt lời nhưng tôi cũng không vội bởi tôi biết tình cảm của mình là thứ tình cảm kinh hãi thế tục. Nếu An Sinh không tiếp nhận thì tôi hoàn toàn có thể hiểu điều đó.

"Thích một người, đối với tôi mà nói, vô cùng đơn giản." - An Sinh lên tiếng. - "Thích là thích, không băn khoăn giữa thích hay không thích, bởi vì nếu cứ băn khoăn mãi thì sẽ hối hận. Tôi đã nói với em những điều ấy và tại giây phút này, tôi vẫn muốn nói với em như thế."

Tôi nhìn An Sinh, đôi mắt dịu dàng của chị nói cho tôi biết chị tin tưởng tôi, cũng ủng hộ tôi.

Tôi mỉm cười, gật đầu với chị rồi uống cạn chén trà.

Mưa vẫn rơi, tựa như đang gột rửa tất cả những mâu thuẫn, sợ hãi và tự ti còn sót lại đâu đó trong tôi. Thượng Hải vẫn là Thượng Hải, có chăng đang lắng nghe lời tuyên thệ từ trái tim tôi.

Còn tôi vẫn là chính mình, vẫn đang đợi ánh trăng của tôi trở về bên tôi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net