Chương 113 - Ninh Uyên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Vân Phong

__________________________


Hai người liền đi tới đó, thấy hai ngươi đang tranh luận chính là một thư sinh mặt trắng và một tráng hán cao hớn. Hình như là hai người đang tranh luận về vấn đề danh ngạch, Ninh Uyên ghé tai qua nghe liền hiểu được mọi chuyện.

Ở Nho Lâm Quán cứ cách ba tháng một lần sẽ có một lần thi văn, xem như là bài kiểm tra nho nhỏ dành cho cử nhân, đề thi là do hoàng đế đích thân nghĩ, ba người đứng đầu của cuoocjs thi văn đó trừ bỏ việc được ban thưởng còn có có cơ hội được hoàng đế ban yến, không chỉ có thể thấy thánh nhan mà còn được bàn luận cùng hoàng thượng.

Cơ hội đó đối với cử nhân chính là chỉ có thể gặp chứ kiếm thì không được, nếu như vào cung gặp mặt hoàng thượng mà để lại được ấn tượng tốt trong mắt người thì tương đương với việc cơ hội thăng chức sẽ nhanh hơn, thậm chí còn có việc như này, nếu như ba lần liên tiếp đoạt giải nhất ở kì thi văn thì sẽ không cần tham gia thi xuân mà liền được hoàng thượng ban danh tiến sĩ, tiếp nhận chức quan, được như thế thì rất vinh quang.

Thư sinh mặt trắng đang tranh luận đỏ mặt tía tai với tên tráng hán kia tên là Trương Duy, đã liên tụ đạt khôi thủ ở hai lần kiểm tra văn, đáng tiếc là lần thi thứ ba ở mấy ngày trước hắn lại bại trước người khác, rớt xuống vị trí thứ hai, mắt thấy đường lên trời vừa hiện lại bị đánh gãy thì ai cũng sẽ nóng nảy, vì thế Trương Duy liền tìm mấy thư sinh bên cạnh càu nhàu, nhưng đúng lúc lại bị tráng hán tên Triệu Nguyên đi ngang qua nghe thấy.

Trương Duy là tài tử có chút thanh danh ở Nho Lâm Quán, mà Triệu Nguyên thì tuy cũng là cử nhân nhưng hắn lại xuất thân từ gia đình đổ tể. Trương Duy không thích Triệu Nguyên nói năng thô tục mà Triệu Nguyên cũng không thích Trương Duy cuồng ngạo, hai người vốn đã như nước với lửa nên Triệu Nguyên đến liền châm chọc vài câu, giống như dội một gáo nước lạnh vào ngọn lửa đang cháy, ầm một cái liền nổ tung.

Ban đầu hai người chỉ khịa nhau chút, nhưng dần về sau lại nháo lớn thành hai bên thư hương thế gia và xuất thân bình dân tranh chấp với nhau.

Tống Liêm thân là chưởng viện, thấy tình huống như vậy thì tất nhiên không thể ngồi yên, lập tức tiến lên quát: "Mấy người nháo thành như vậy còn ra thể thống gì nữa!"

Thấy Tống Liêm bỗng nhiên xuất hiện, đoàn người đang cãi lớn liền lập tức tách nhau ra, cung kính hành lễ với hắn, chẳng qua là vẫn mắt to trừng mắt nhỏ như cũ. Ngày thường thì Đại đề học và Phó đề học đều bận nghiên cứu tài liệu, mấy việc vặt vãnh thế này hầu như toàn do chưởng viện Tống Liêm xử lí nên phần lớn cử nhân ở đây đều không dám đắc tội với hắn.

"Tống sư huynh, nếu ngươi đã đến rồi thì chúng ta xin thỉnh ngươi đến phân xử." Triệu Nguyên dẫn đầu nói, "Trương Duy này tài văn thua Tạ Trường Khanh, hắn thua thì thôi thế nhưng lại nói xấu hắn với người khác, Trương Duy này không khác gì bà cô khó tính, thật đúng là ném mặt mũi của người đọc sách."

Trương Duy không thể ngờ rằng Triệu Nguyên sẽ cáo trạng hắn, hắn lập tức trả lời mỉa mai: " Đây chỉ là tranh luận một chút mà thôi, huống chi tên Tạ Trường Khanh đó còn đầu cơ trục lợi, có ai mà không biết hắn được Nhị hoàng tử hết lòng chiếu có, lần thi văn này ai mà biết được có công bằng hay không, còn phải xem lại dài dài."

Triệu Nguyên cười hai tiếng: "Ha ha, ngươi ghen tị hắn thì nói đại đi, hắn có thể được Nhị hoàng tử thích thì đó cũng là bản lĩnh của hắn, bằng không thì sao Nhị hoàng tử lại không chiếu cố ngươi?"

"Ngươi......"

"Đủ rồi!" Tống Liêm nghiêm mặt nói với Trương Duy: "Nếu như ngươi nghi ngờ độ công bằng của kì thi văn thì có thể tìm Đại đề học để lý luận, rảnh rỗi nghĩ ngợi lung tung là đạo lý gì?" Dứt lời hắn liền chuyển sang Triệu Nguyên, "Trương Duy ít ra còn có chút kiến thức, còn ngươi thì từ khi vào Nho Lâm Quán thì hầu như bài nào cũng chưa qua được hạng 50, ngươi còn không lo đi nghiên cứu tài liệu mà còn lo đi tám chuyện, thật sự quá nhàn rỗi!"

Hai người bị Tống Liêm nói đến không ngẩng được mặt, không dám cãi lại gì. Những người theo họ ồn ào khi nãy chủ yếu là tới xem náo nhiệt nên giờ cũng im lặng hẳn. Tống Liêm nói xong cũng thở phào nhẹ nhõm, phẩy tay nói: "Lần này ta tới để giới thiệu một vị đồng liêu mới cho mọi người, không nghĩ lại thấy được cái màn đáng xấu hổ này, thật là mất mặt!"

Dứt lời, hắn nghiêng người lộ ra Ninh Uyên đang đứng phía sau, nói: "Đây là Ninh Uyên, là á nguyên Giang Châu phủ năm nay, hôm nay y vừa mới đăng ký vào danh sách, từ nay về sau y chính là đồng liêu ở Nho Lâm Quán."

Theo lời Tống Liêm nói, có không ít người ngẩng đầu đánh giá Ninh Uyên một chút, biểu tình khác đặc sắc, đúng lúc này bỗng nhiên Tống Liêm bồi thêm một câu, "Đúng rồi Ninh công tửm ngươi hẳn chưa biết là khôi thủ kì thi văn lần này là người đạt Giải Nguyên năm nay Tạ Trường Khanh từ Giang Châu phủ ngươi, tài học của người này rất lợi hại. Ninh công tử có biết hắn không?"

Ninh Uyên không nói gì liếc mắt nhìn Tống Uyên một cái.

Y không nghĩ rằng Tống Liêm chỉ thuận miệng nói.

Nguyên nhân dẫn đến tình huống tranh chấp chẳng phải là tên Tạ Trường Khanh kia sao, giờ Tống Liêm nói lời này thì rõ ràng muốn trước mặt mọi người cột hắn với Tạ Trường Khanh kia với nhau.

Quả nhiên, ánh mắt đánh giá của Trương Duy với hắn liền không tốt.

Đây là muốn mình vừa đến đã có địch nhân sau, ngoài mặt thì Ninh Uyên không biểu hiện gì nhưng trong lòng lại suy đoán xem tên Tống Liêm rốt cuộc là đang tính toán làm gì. Chính y cũng không biết mình đã đắc tội hắn khi nào mà để hắn nhắm vào mình?

"Cũng không quen biết, chỉ là ta cũng nghe nói vị Tạ huynh kia rất tài hoa, ta cũng muốn có cơ hội gặp mặt hắn một lần."

"Sợ là ngươi không gặp được hắn rồi. Sáng sớm tên kia đã được gọi vào phủ Nhị hoàng tử, chỉ sợ là giờ đang uống rượu nói chuyện phiếm với Nhị hoàng tử!" Ninh Uyên vừa dứt lời thì Trương Duy âm dương quái khí nói một câu, tựa hồ hắn cũng không thích ở lại chỗ này nên liền nói cáo từ liền rời đi cùng với mọi người. Triệu Nguyên vêb kia thấy không có đối thủ, hắn cũng không muốn đứng trước mặt Tống Liêm nên cũng rút lui theo.

"Ninh huynh thông cảm, giờ họ có chút nóng nảy do vừa nãy thôi, lần sau có cơ hội thì ta sẽ giúp ngươi làm quen lại." Tống Liêm mặt cười như gió xuân, nhìn như hắn không phải người vừa mới ngáng chân Ninh Uyên vậy, Ninh uyên cũng gật đầu, tiếp tục cùng hắn đi thẳng, trong lòng y bắt đầu suy nghĩ.

Hiển nhiên là do lời Tống Liêm nói nên bọn Trương Duy mới nổi lên ác cảm với mình, mà do xuất thân của mình thì cũng không thể nào hòa hợp được với bọn Triệu Nguyên được. Tống Liêm cũng chỉ nhẹ nhàng nói vài câu liền khiến mình bị cô lập ở Nho Lâm Quán, người này rõ ràng không có ý tốt nhưng thời điểm hiện tại không phải lúc để đối chọi với hắn, giờ y chỉ có thể làm việc theo hoàn cảnh.

Hai người dạo xong một vòng thì Tống Liêm còn muốn mời Ninh Uyên đi dùng bữa, nhưng hắn liền bị Ninh Uyên lấy cơ có việc bận từ chối. Hắn nhìn bóng Ninh Uyên rời đi chỉ cười lạnh, giờ mới chỉ là món khai vị mà thôi, ta sẽ cho ngươi nếm đủ!

Ninh Uyên rời khỏi Nho Lâm Quán, nghĩ một lúc cũng không về phủ mà lên xe ngựa đi tới khu dân cư an tĩnh ở thành Đông, rồi dừng trước cửa của một viện phủ chất phác.

Không giống như những cánh của đóng đầy đinh đồng của nhà khác, cánh cửa trước mắt mở ra nhìn rất có khí phách, hoàn toàn làm từ gỗ đỏ chắc nịch, phía trên còn treo bảng hiệu ghi hai chữ "Cao phủ" cứng cáp hữu lực. Ninh Uyên đứng sửa lại y phục rồi tiến lên gõ cửa, người mở cửa cho y là một lão nhân, hắn đánh giá Ninh Uyên một cái rồi hỏi: "Ngươi là......"

"Phiền lão nhân gia giúp ta thông báo cho Cao đại nhân một tiếng, nói là Giang Châu phủ Ninh Uyên xin bái phỏng." Vừa nói y còn lấy một cây bút lông sói làm bằng sứ trắng, đây là tín vật mà Cao Úc giao cho Ninh Uyên trước khi hắn rời đi, lão giả nhận bút lông sói liền không dám chậm trễ nữa, cung kính mời Ninh Uyên vào rồi nhanh chóng xoay người đi.

Ninh Uyên đứng chờ ở cửa phủ chưa được nửa nén nhang liền thấy lão giả bước ra, càng cung kính mời Ninh Uyên: "Lão gia đang ở chính sảnh, mời công tử vào."

Trong triều Cao Úc nổi danh là người thanh lưu, tuy rằng kết cấu phủ đệ của hắn giản dị nhưng đâu đâu cũng lộ ra hơi thở phong nhã, ngay cả hành lang cùng trụ nhà cũng đầy những loại thơ từ ca phú. Cao phủ cũng không lớn nên đi qua tiền viện liền tới được chính sảnh, nhìn so với Giang Châu phủ còn nhỏ hơn một chút.

Trong phòng còn đang có khách.

Cao Úc một thân thường phục, dáng vẻ nhìn không khác nhiều so với khi Ninh Uyên gặp hắn mấy năm trước, nhưng hai người ngồi đối diện hắn lại khiến đồng tử Ninh Uyên co rụt lại.

Ngồi phía trên là một thanh niên mặc bạch sam, nhìn qua không hoa lệ lắm nhưng ở cổ tay áo và cổ áo lại thêu chỉ vàng, ngọc quan vấn tóc cũng là vàng nạm ngọc, một cỗ quý khí bức người. Ngồi phía dưới cũng là một thanh niên, tuổi tác tầm hai mươi, hắn mặc một cái áo dài màu xanh đen, khuôn mặt bình tĩnh nghiêm túc, chỉ là mặt hắn lại tiềm tàng một cỗ ngạo khí không nhỏ.

Tạo sao Nhị hoàng tử Tư Không Hi lại ở đây. Ninh Uyên thầm tự hỏi một câu liền giữ vững cảm xúc, hành lễ với Cao Úc, "Học sinh bái kiến Cao đại nhân."

"Mau đứng lên, mau đứng lên!" Cao Úc thấy Ninh Uyên liền cười tươi, đứng dậy nâng người lên, nhịn không được mà vỗ vai Ninh Uyên nói, "Lão phu đúng là không nhìn lầm người, nghe nói ngươi năm nay đạt được giải á nguyên của Giang Châu phủ, qua thật là thiếu niên xuất anh tài. Ta vốn còn đang phiền muộn vì sao ngươi chưa tới gặp lão phu đây."

Ninh Uyên cười nói: "Học sinh vừa đến Hoa Kinh nên có nhiều việc cần phải sắp xếp. Học sinh vừa đi Nho Lâm Quán đăng ký danh sách xong là liền lập tức đến bái kiến Cao đại nhân."

Cao Úc vỗ bả vai Ninh Uyên nói, "Mới có hai, ba năm trôi qua thôi mà ngươi đã lớn nhanh như thế rồi, lần này đã tới thì lão phu cũng không khách sáo với ngươi nữa, giờ ngươi cũng có thân phận cử nhân rồi, nếu như còn muốn bái lão phu làm sư phụ thì lão phu liền nhận trà của ngươi, nhận ngươi làm quan môn đệ tử."

Ninh Uyên cũng không nghĩ Cao Úc sẽ dứt khoát như vậy, mặt y có chút hồng hồng, lần này y đến đây cũng là vì muốn bái sư, dù sao thì trước kia Cao Úc cũng từng nói, thứ hai là y cũng xhir vừa tới Hoa Kinh, nơi này còn quá xa lạ nên vẫn phải tìm một chỗ dựa, vội nói: "Là học sinh đường đột rồi." Nói xong y liền quỳ xuống trước, lúc này hạ nhân cũng mang trà lên cho y, y nhận lấy trà đang muốn kính Cao Úc thì bỗng nhiên bị một thanh âm trong trẻo đánh gãy, "Chậm đã."

Tác giả có lời muốn nói: Dưới lầu đang sửa đường nên ta bị mớ tạp âm tra tấn cả ngày, tối đến mới bắt đầu viết, nhưng mà không có hứng thú nên hôm nay chỉ có 3000 từ thôi, mong mọi người thứ lỗi _(:з" ∠)_

____________________________

Phong: Tự nhiên thấy chương ngắn mừng quá nên tui làm nhanh luôn =)))) ngắn hơn một nửa so với mọi khi, tui vui quá trời.

Hẹn gặp lại sau nhaaa

#2/12/2021

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net