Chương 123

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Vân Phong

____________________________________

Nói xong, Nô Huyền cúi đầu xuống, nhìn hắn không có chút nào là đang đùa.

Ngoài dự đoán của hắn, sau khi Ninh Uyên nghe hắn nói xong liền bật cười, "Rời đi sao? Ngươi muốn đi tới đâu?"

"Chuyện này...." Nô Huyền chớp mắt, "Thiên hạ này lớn như vậy, thế nào cũng có nơi cho ta và nương ta ở, ta sẽ mang nương đi thật xa, tuyệt đối sẽ không liên lụy tới thiếu gia và cũng không để cho ai biết được hành tung của mình."

"Nhưng ngươi nghĩ là thân thể của nương có thể chịu được việc lặn lội đường xa sao." Ninh Uyên thong thả nói: "Nương ngươi trước giờ vẫn không khỏe, mùa hè dễ bị cảm nắng, mùa đông sợ lạnh, mấy năm nay cẩn thận chăm sóc mới đỡ hơn chút. Ta không cho rằng nương ngươi có thể đi xa cùng ngươi được, huống chi...." Ninh Uyên dừng một chút, "Huống chi có khi các ngươi chưa đi cách Hoa Kinh bao nhiêu thì đã bị người khác phát hiện."

Nô Huyền cắn môi, không nói lời nào.

"Ngươi còn chưa đủ mười sáu tuổi, vẫn chỉ là một đứa nhóc, đại khái vẫn chưa lo ổn định được cho nương của ngươi, nếu như gặp phải nguy hiểm thì ngươi phải làm sao?" Ninh Uyên tiếp tục nói: "Ngươi không nghĩ cho thân thể của nương ngươi mà lại nghĩ đến việc không muốn gây phiền toái cho ta, thứ tự trước sau này đúng là không được mà, ngươi phải biết rằng hiếu thảo phải đi đầu."

Nói đến đây, Ninh Uyên mới dừng lại, "Ngươi hiểu ý ta không?"

"Nhưng nếu chúng ta tiếp tục ở đây, thiếu gia chẳng lẽ không thấy phiền phức sao?" Nô Huyền ấm ức nói.

"Ta đã nói rồi, trước kia thân phận của các ngươi là gì thì ta cũng không so đo, nhưng ít nhất, hiện tại ngươi là hộ vệ của ta, Thư thị là ma ma phụ bếp, hai người các ngươi và Chu Thạch, Bạch Đàn, Bạch Mai bọn họ không hề khác nhau. Ngươi cảm thấy ta sẽ ghét bỏ Chu Thạch và Bạch Đàn. Bạch Mai vì bọn họ gây phiền toái cho ta sao?"

"Thiếu gia sẽ không như vậy." Nô Huyền lắc đầu, một lúc lâu sau mới nói: "Cảm ơn thiếu gia."

"Đừng vội cảm ơn ta, ta cũng rất tò mò muốn hỏi ngươi một chuyện." Ninh Uyên buông chén rượu trên tay xuống, thần sắc nghiêm túc, "Vì sao ngươi lại đột nhiên thành khẩn nói với ta việc này, rồi lại vội vã muốn xin ta từ chức?"

Sắc mặt Nô Huyền cứng đờ, tựa hồ rất khó nói, Ninh Uyên thấy bộ dáng đó của hắn liền cười: "Khi nãy ngươi có thể kinh thiên động địa khai thân phận của mình như vậy. mà giờ lại muốn né tránh vấn đề nhỏ này?"

"Thiếu gia nói cũng phải." Nô Huyền nghĩ một lát mới nói: "Những việc này nói cho thiếu gia cũng không sao, chỉ là, thiếu gia đừng nói lại cho nương ta biết là được."

Thấy Ninh Uyên gật đầu, Nô Huyền liền nói: "Có lẽ thiếu gia đã đoán được việc ta và nương ta bị đuổi ra khỏi cung là do người khác hãm hại."

Muốn nói tới lý do mà Thư Quý tần bị giáng xuống tiện dân, dù là ở kiếp trước, Ninh Uyên cũng chỉ nghe loáng thoáng là phạm vào tội bất kính, loại này là nói Thư Quý tần có mưu đồ đầu độc hoàng thượng nhưng lại bị người khác phát hiện nên nàng không thực hiện được. Nhưng những lời này cũng chỉ là lời đồn y nghe được, nhưng giờ nghe Nô Huyền nói thì chân tướng cũng không đơn giản như vậy.

Sau khi hoàng thượng phê sổ con xong, uống bát chè hạt sen do Thư Quý tần dâng lên thì ngay lập tức hôn mê bất tỉnh. Khi thái y tới chuẩn bệnh thì nói hoàng thượng trúng phải độc cỏ vô căn, sau đó, khi kiểm tra bát chè kia lại phát hiện độc trong đó giống y chang loại độc mà hoàng thượng trúng.

Cỏ vô căn là một loại độc hiếm thấy, nó có thể mê hoặc tâm trí của con người, thâm chí, nó còn khiến còn người gặp ảo giác, nếu như sử dụng một lượng lớn thuốc thì sẽ khiến người đó bất tính. Sau việc đó thái hậu cực kì tức giận, lập tức sai người bắt lấy Thư Quý tần, sau khi hoàng thượng tỉnh lại cũng không tin rằng do Thư Quý tần sẽ hại mình nên hạ chỉ tra rõ chuyện này. Nhưng tra tới tra lui, căn bản không tìm được một chút manh mối nào hữu dụng, vì bát chè sen kia là do một tay Thư Quý tần đứng bên cạnh dùng bếp nhỏ nấu, không hề có một cung nữ nào bên cạnh nhúng tay, nếu như thật sự hạ độc vào thì chỉ có thể là do Thư Quý tần làm.

Cuối cùng hoàng thượng cũng không còn cách nào nữa, chỉ có thể tin vào kết quả điều tra như vậy. Thái hậu nghi ngờ Thư Quý tần muốn dùng độc tính của cỏ vô căn đề mê hoặc tâm trí của hoàng thượng, muốn cho hắn sắc phong Tư Không Huyền lên vị trí thái tử, vì trừ tận gốc hậu hoạn này, bà khăng khăng phạt cả đôi mẫu tử, hạ chỉ lưu đày đôi mẫu tử vừa bị giáng thành tiện dân này đi.

"Nương của ta không thể nào sẽ hãm hại hoàng thượng, nhất định việc này là do người khác muốn hại nàng." Nói tới đây, Nô Huyền không nhịn được siết chặt nắm tay, "Mấy năm nay ta vẫn luôn muốn giúp nương ta rửa sạch oan khuất, nên lần này theo thiếu gia hồi kinh, ta nghe được chuyện những cung nhân trước kia hầu hạ bên người nương nếu như không phải chết thì cũng bị bán đi, chỉ còn lại duy nhất một ma ma đã từng theo chân nương ta vào cung khi nàng được tuyển làm phi tần, bà ấy hiện đang làm việc ở trong phủ nhị ca ta, phủ nhị hoàng tử."

"Vì vậy nên ngươi mới nhất quyết đi theo ta đến phủ nhị điện hạ, rồi nửa đường ngươi rời đi là để tìm ma ma kia sao?" Ninh Uyên ngạc nhiên nói: "Vậy ngươi đã tìm được ngươi rồi sao?"

"Ta tìm được rồi." Nô Huyền dừng một chút, sắc mặt có chút đen, "Hình như ma ma kia còn biết điều gì đó, nhưng có nói như thế nói bà cũng không chịu nói rõ ra, nà chỉ bảo ta mang theo nương rời kinh thành sớm đi, bằng không thì sớm hay muộn cũng phải chết oan. Ma ma là con người cẩn thân, bà sẽ không bao giờ làm ra chuyện nửa vời không có mục đích, bà nói cho ta biết người hại nương ta hiện giờ rất có quyền thế, hơn nữa người kia trước giờ vẫn chưa buông tha cho ta và nương, cho dù ta có điều tra ra được gì cũng không phải là đối thủ của người nọ."

"Vì chuyện này ngươi mới muốn xin ta từ chức rồi mang theo nương rời khỏi đây sao." Ninh Uyên hiểu mà gật đầu, xem ra Nô Huyền cũng không phải là một hài tử không có đầu óc, tự biết mình không đấu lại được người kia mà chỉ có thể tránh đi mũi nhọn này, dù sao thì so với việc rửa sạch oan khuất và bảo toàn tính mạng thì cái sau càng quan trọng hơn.

"Người đã hãm hại các ngươi, hẳn là ngươi cũng đoán ra được." Ninh Uyên lại nói.

"Trừ bỏ Nguyệt tần thì có thể là ai." Nói tới đây, Nô Huyền cắn môi, "Nàng và nương ta trước kia vẫn luôn không hòa thuận với nhau, ngoại trừ nàng, ta không nghĩ ra được ai khác."

"Nhưng đây cũng chỉ là suy đoán của ngươi mà thôi, không có chứng cứ thì không làm được gì cả." Ninh Uyên uống xong chén rượu cuối, lắc đầu nói: "Giờ ngươi không cần phải nghĩ quá nhiều, nghe lời ta cứ ngốc ở đây, tổng vẫn an toàn hơn việc một mình ngươi mang theo nương ngươi xuất đầu lộ diện."

Nô Huyền gật đầu, đồng ý Ninh Uyên không nói sai, hắn lại hành lễ với Ninh Uyên xong mới chậm rãi lui ra, nhìn hắn là đang đi về phòng.

Ninh Uyên ngồi lại trong sân một lát, rượu này có làm y hơi say nhưng cũng không ảnh hưởng tới tư duy của y.

Ban đầu khi thuận tay cứu mẫu tử Nô Huyền thật ra y cũng vì tư tâm, nhưng tới hiện tại, y liền thật sự mà suy nghĩ cho họ, có lẽ do ở chung mấy năm này, khiến cho Ninh Uyên phát hiện Nô Huyền có chút khí chất khá giống y, đó là biết tri ân báo đáp, cũng rất quan tâm đến người thân của mình. Vì những điều này nên khiến Ninh Uyên nhịn không được muốn giúp hắn.

Hắn nhớ ở kiếp trước, hình như là sau khi tháo hậu xử lý Nguyệt tần, Thư Quý tần và Tư Không Huyền mới được rửa sạch oan khuất, được hoàng thượng cho hồi cung, mà Tư Không Huyền khi đó lại càng được hoàng thượng sủng ái hơn.

Ninh Uyên đã quyết định xong, Nô Huyền hắn không cần làm gì cả, chỉ cần an tâm chờ đợi tới ngày được hồi cung kia thôi, còn những ngày trước đó thì chỉ cần y che chở cho mẫu tử bọn họ sống yên ổn là được.

****

Ngày tết qua đi, mùa xuân tới cũng nhanh, theo đó là vạn vật hồi xuân, kỳ thi xuân cũng chuẩn bị bắt đầu.

Nhưng vào khoảng thời gian trước khi thi, cho dù là nhóm cử nhân hay quan viên quản lý kỳ thi xuân đều phải chuẩn bị rất nhiều việc.

Khi tuyết ngoài cửa đã tan, Ninh Uyên ngồi xe ngựa đến phủ Cao Úc.

Cao Úc mặc một thân quan phục chỉnh tề đứng ngoài cửa chờ y, Ninh Uyên từ xe ngựa bước xuống hành lễ rồi lại đi theo Cao Úc lên chiếc xe ngựa khác đi tới Hàn Lâm viện.

Trên xe, Cao Úc dặn dò y: "Lát nữa ngươi cũng không phải làm gì, chỉ cần đi theo ta hỗ trợ sửa lại mấy hồ sơ là được, không cần nói nhiều, cũng không cần xem lung tung, phải biết tuy rằng vi sư là đại học sĩ, nhưng ở Hàn Lâm viện không phải là nơi dùng chức quan để phân cao thấp, một số học sĩ đức cao vọng trọng ở đó vi sư cũng phải gọi hai tiếng tiền bối."

Ninh Uyên cung kính gật đầu, "Lão sư cho học sinh hỗ trợ đã là cất nhắc cho học sinh, học sinh sẽ biết chừng mực."

Mỗi năm vào khoảng thời gian trước khi kỳ thi xuân tới, Hàn Lâm viện thân là nơi giám sát thì phải sửa soạn toàn bộ hồ sơ lại một lần, một là để sau này dễ tra cứu, hai là vì để dễ cho việc xóa bỏ cái cũ thêm cái mới vào, dù sao thì sau khi kỳ thi xuân kết thúc, Hàn Lâm viện sẽ lại nhận thêm tiến sĩ mới, đổi máu cho đội ngũ học sĩ hiện tại.

Đồng thời, thời điểm sửa hồ sơ này cũng có một quy định bất thành văn, nếu có học sĩ nào có chức vụ từ phó học sĩ trở lên, nếu như có thu đệ tử thì có thể mang đệ tử đến hỗ trợ, đương nhiên nói hỗ trợ chỉ là để dễ nghe, nói thẳng ra là để cho mọi người gặp nhau, các vị đồng liêu nhận thức được đệ tử từng người, giúp cho tiểu bối đó trong kỳ thi xuân được hỗ trợ "đặc thù".

Nói thô tục một chút thì chính là "đi cửa sau", cũng chính vì chỗ tốt này mới khiến nhóm cử nhân tới bái sư các vị học sĩ mãi không biết mệt, bởi vì một khi được chiếu cố, tuy rằng sẽ không có khả năng là rối loạn kỉ cương nhưng thời điểm diễn ra cuộc thi lại có thể được phân đến chiếc lều chất lượng hơn, thời điểm người khác đang cúi đầu gặm lương khô, ngươi còn có thể ăn trái cây tươi mát, chiếu cố như nay sẽ giúp ngươi phát huy hơn người khác rất nhiều.

Nhưng đây cũng không nhất định sẽ là chuyện tốt, nếu như người phụ trách ngươi là một học sĩ không hòa với với lão sư của ngươi, khi ngươi đang thi thì hắn cho ngươi một cái giày thì ngươi cũng chỉ cố mà nuốt vào bụng, không trách ai được.

Khoảng cách từ Hàn Lâm viện đến Nho Lâm quán cũng không xa, sửa soạn lại hồ sơ đầu năm cũng là một việc lớn, nên nếu như không có việc gì quan trọng thì hầu hết các học sĩ cũng mang theo đệ tử của mình tới, chưa bắt đầu làm việc thì mọi người đã tụ tập nói chuyện vuiver. Khi Cao Úc và Ninh Uyên đến khiến cho không khí nhộn nhịp này phải ngừng một lát, chào hỏi nhau xong thì phân nửa ánh mắt của họ đề nhìn lên người Ninh Uyên.

Tác giả có lời muốn nói: Sau vài chương, vài tiểu kịch nữa thì ngày Hô Diên tiểu ca trở về cũng không còn xa đâu~~~

_________________________________________________

Phong: :> nay tui cày phim tới giờ mới gõ nè. Mọi người ngủ ngon.

#22/7/2022


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net