Cáo lỗi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay bên cạnh đăng một phần truyện mới mình muốn xin lỗi mọi người. Theo lịch up truyện là mình sẽ đăng vào hôm kia vậy mà đến 12:05 t7 mình mới đăng bài. Với lại lý do không đăng cũng không chính đáng gì. Chỉ là lo tùm lum quá nên quên mất. Trời ơi, đứa con tinh thần yêu dấu của tui mà tui lại quên. Thật muốn vả mặt mình mấy cái. Nhưng không nỡ.

BỐP CHÁT BỐP CHÁT

Rồi bị Tế nó đập vào mặt rồi. Luật nhân quả có khác. Hôm nay tối nay tức t6 tui đau đớn lắm. Không trách trời, không than đất, càng không thể hận bản thân chỉ có thể nói hai từ "định mệnh".

Chuyên mục luyên thuyên, than thở bắt đầu.

Chiều nay tui có hẹn với một nhóm bạn lúc 4 giờ chiều. Tui tới sớm lắm 3h30 là tới rồi. Rảnh mà, ừ rảnh, còn những nửa tiếng lận. Ngồi không thì chán lắm nên tui rút em điện thoại ra gọi cho mẹ. Nói chuyện với mẹ vui lắm. Tạm biệt mẹ xong, vừa cúp máy thì có tin nhắn tới. Nguyên văn là "Tài khoản gốc của quý khách hiện còn dưới 1000 đ, quý khách vui lòng..." cái quần què, tui còn có thể bình tĩnh đọc được đoạn sau sao. Ừ thôi hết tiền rồi thì thôi, không sao cả. Tui có thể đợi khuyến mãi. Ừ có thể đợi, mà chút đóng cũng được không sao hết, hơi lỗ chút thôi. Xong lại ngồi chơi. 

Nhóm tới đông đủ cả rồi. Đang ngồi chơi nói chuyện thì nghe một âm thanh quen thuộc vang lên. Là chuông báo của điện thoại, Ừ là chuông báo vấn đề là em ấy báo hết pin. Ô hay, sao lại hết pin được chứ. Vừa nãy gọi điện thoại xong còn những 80%cơ mà. Mày tính phản bố đấy à. Ta đây cưng chiều, chăm sóc mày bao nhiêu. Hôm nào không hết sao lại hết vào lúc này. Thôi lẹ tắt màn hình không nó cúp nguồn luôn thì tuyệt hơn cả ổn. Ừ không sao, điện thoại nếu mình không dùng gì thì em ấy sẽ không hết sạch pin. Ok, không sao cả thôi tiếp tục. 

Cả nhóm đang nói chuyện vui vẻ thì trời mưa. Oh trời đang mưa. Đồng hồ điểm 4h15. Mưa to ghê á. Mình thích mưa mà, mát mẻ lắm. Với lại giờ mưa thì khoảng 5 giờ hết mưa là được. Lúc đó mình có việc phải đi nên hết mưa là vừa. 4h30 mưa to hơn kèm thêm gió lốc mịt mù. Cái này thực ra là ở trong nghe rồi phán chứ cũng chả biết thế nào cả. Chao ôi, sao mưa dữ vậy. Hình như có cái gì đó không ổn sắp diễn ra. Thôi kệ, lo xa quá làm chi. Rồi ngồi chơi tiếp. 5 giờ, ôi mợ tôi ơi, sao trời không hết mưa mà lại còn có cả sấm chớp thế này. Tình hình lúc này là mưa to dữ dội, gió giật cấp mấy không biết mà muốn cuốn bay đồ ra ngoài. CỐP, CHÁT, LONG CONG, BENG. Sấm giật đùng đùng. ẦM ẦM. Không ổn không ổn. Tui đi xe buýt, trời mưa kiểu này tui bắt bằng niềm tin à. Gan làm gì có mà chạy ra ngoài. Thôi thì ngồi lại chơi tiếp đợi bớt mưa rồi đi. Vậy là quất một phát đến 6h30. (T-T)

Các bạn đã bao giờ ngồi chơi trong tâm trạng "Định mệnh, có lẹ lên không thì bảo" hay chưa? Giờ tui đã được trải nghiệm rồi. Đúng như câu nói "đứng đống lửa ngồi đống than" mà. Chơi trong nhà mà tâm trạng như cái lon ngoài kia. Bị dính mưa té tát, bị gió xô, nước (cống) đẩy, va đạp tùm lum, lại còn giật đùng đùng trên đầu người ta nữa chứ. (=T-T=).

6h30, mưa đã bớt. Tui lập tức bỏ bạn mà đi. Phóng như bay ra trạm xe buýt đợi. Phù ra ngoài được rồi. Chỉ cần bắt xe thôi ;là xong. Không sao hết hơi muộn một chút thôi. Không sao hết. Thư thả đợi xe nào.

7h. Đồ, mọi xe buýt đều đã đi qua, có xe còn đi đến 2 lần thế mà cớ gì xe buýt tui cần đến cái bóng cũng không có. Người người đông, xe xe kẹt, buýt người ta tấp nập. Tui thiệt chỉ muốn đi đánh bom liều chết mà thôi. Sao lại có thể chứ??? Vô lý thiệt là vô lý mà. Ngay cả bảng chỉ dẫn cũng ghi xe này giãn cách nhau chỉ 5 - 15 phút thôi mà giờ là hơn 30 phút rồi đó. Đang lòng như lửa đốt muốn đạp đổ mọi thứ thì xa xa có xe buýt tới. Là xe buýt của tui, là xe tui đang chờ mòn mỏi. Xe tói rồi, đúng tới rồi. Tui vậy xe như điên như dại. Cái này là cảm xúc trong lòng nha chứ bên ngoài tui bình thường lắm, vẫy tay nhỏ nhẹ thôi. Bay lên xe mua vé. Xong vậy là đã hoàn thành. Yes, mình đã làm được.

15 phút sau. Xe buýt chỉ nhích được khỏi bến 1m. Đúng 1m đó. Cái trạm tui bắt đường kết cấu hơi đặc biệt một chút. Bạn tưởng tượng nha: chỗ bạn đang ngồi hay đứng là trạm xe, đằng trước mặt là con đường lưu thông trong tình trạng chật kín. Đằng sau bạn cũng có một đoạn đường nhỏ. Tổng thể là chỗ đó đường như vẽ hình thoi vậy đó. Bên phía đỉnh một đầu của con thoi đó có giao thêm một đoạn đường nữa. Xe buýt mới nhích lên được 2m thì một xe buýt khác đi từ đường bên dưới vòng lên con đường chính này. E hèm tình cảnh lúc này thật hùng vĩ. Tôi nhìn mà cảm động muốn thổ huyết. Con đường vốn không to lại còn là chỗ giao nhau của một con đường khác. Xe kẹt kín đường, người người đông đúc thật ấm quá đê. Tôi nhìn cạn cả lời khô cả não, chỉ có thể trân trân nhìn con đường phía trước mà thôi. Kẹt khúc đó hình như là 10m mất 10p nữa.

Về tới là 8h15, trễ rồi. Thật là trễ rồi, không cứu vãn được nữa thôi thì tui đành đi về. Vừa đi vừa nghĩ. Đúng thiệt là định mệnh mà. Tôi hôm nay hội tụ đủ các yếu tố thiên thời địa lợi vật lực tài (tiền) hòa luôn. Thật trên cả hạnh phúc. Bị trễ cũng thể hiện tui không hoàn thành nhiệm vụ, không có tinh thần trách nhiệm nên hôm nay mới thế này đây. (=T-T=)

Suy nghĩ như vậy thì nhớ ra đứa con tinh thần của tui mấy hôm nay chưa được cho ăn bị thế này là đúng rồi. Không hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình. Phải xem lại bản thân. Sửa ngay cái tật lề mề này. Thấy có gì không được thì phải báo ngay không được chần chừ để rồi lỡ hết việc. Huầy một lần là nhớ tởn luôn rồi.

                                       ~~~~~~ Oo0 Hết chuyên mục lảm nhảm than vãn 0oO ~~~~~~

Có một thông báo nho nhỏ

Sắp tới đây mình có việc bận nên có thể sẽ đăng truyện muộn có thể không đúng lịch, nhưng chắc chắn là có đăng. Mong các bạn thông cảm.

Cảm ơn các bạn đã đợi và tiếp tục đón đọc "Thú vị đến yêu" này nữa nhé.

Hỏi thật nè các bạn có thấy thú vị không? (=^-^=)

Chúc các bạn có một ngày vui vẻ nhé. Đừng như tui nha. Nhớ đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#hkk