Chương 34: Tính sao???

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ngụy Châu giận rồi...các cậu có cách nào làm cho cậu ấy hết giận không?" – Cảnh Du nhắm mắt làm liều nói hết ra.

Một khoảng tĩnh lặng...

ẦM ẦM ẦM.

Sét đánh ngang tai. Hai người hiện tại có quá nhiều thông tin để xử lý. Tưởng mình nghe lộn Trần Ổn quay sang nhìn Phong Tùng thì nhận được cái nhìn tương tự từ anh. Lại quay lại nhìn Cảnh Du thì hoàn toàn xác định luôn. Cậu không hề nghe nhầm.

Chuyện gì thì không biết nhưng chỉ cần dính đến bạn thân của mình thì Trần Ổn nhất quyết không làm ngơ. Cậu giơ tay lên ý chỉ im lặng, để có thời gian cho cả hai xử lý thông tin. Trước tiên cần phải làm rõ đã.

"Anh vừa nói Ngụy Châu giận sao?" – Trần Ổn lựa chọn từ ngữ, âm điệu mang đầy vẻ ngạc nhiên.

"Ừ" – Cảnh Du gật đầu xác nhận.

"Là đang giận anh?" – Trần Ổn đưa tay chỉ Cảnh Du.

"Ừ" – Cảnh Du tiếp tục gật.

Trần Ổn, mọi chuyện như được rõ ràng.

Vậy đó chính là lý do buổi trưa nhìn sắc mặt của Ngụy Châu thay đổi. Nói chuyện tuy vẫn bình thường, nhưng chỉ cần nhắc tới Cảnh Du thì tầng không khí xung quanh Ngụy Châu bỗng dưng giảm hẳn. Tuy không nói ra nhưng đã là bạn thân lâu năm sao có thể qua được con mắt của Trần Ổn chứ. Lúc đó tiểu Ổn nhà ta tính hỏi nhưng đã bị Phong Tùng ngăn lại. Nhưng chỉ có điều...

"Ngụy Châu rất khó giận a!" – Trần Ổn âm trầm suy nghĩ thốt lên. Khẽ nghe người đối diện nuốt nước bọt.

"Anh đã làm gì khiến cậu ấy giận như vậy?" – Phong Tùng cũng tò mò không kém.

Câu hỏi của Phong Tùng đánh mạnh vào trí nhớ của Cảnh Du, hồi ức quay trở lại không sót một chút nào. Anh gãi đầu gãi tai, hơi ngoảnh đầu đi.

"À...thì...tôi vô tình chọc vào lòng tự trọng...của cậu ấy." – Cảnh Du chỉ có thể nói sơ bộ không muốn đề cập vào chi tiết.

Thấy đối phương có vẻ không muốn nói hai người cũng không hỏi kỹ nữa cho dù rất muốn. Đặc biệt là Trần Ổn.

"Anh muốn chúng tôi giúp anh?" – Phong Tùng muốn xác định lại.

"Đúng vậy." – Cảnh Du gật đầu.

"Tại sao chúng tôi phải giúp anh chứ?" – Trần Ổn phản bác. Cậu không muốn giúp chút nào. Với cậu, Ngụy Châu mà ghét Cảnh Du thì càng tốt. Như vậy cậu bạn của mình có thể nhanh chóng dời đi.

"..." – Cảnh Du suy nghĩ một chút – "chỉ là tôi không muốn cậu ấy giận nữa."

"Tôi không thích." – Trần Ổn gằn từng chữ. Lấy thái độ trước của Cảnh Du với họ biểu hiện lại.

"Tôi hiểu." – Cảnh Du có chút tiu ngỉu giống như chú cún con đang bị bỏ rơi, đứng lên.

Phong Tùng bỗng dưng có cảm giác đồng cảm. Đây chẳng phải là hình ảnh của anh khi bị Trần Ổn giận sao. Là người yêu của nhau, Tùng Ổn cũng không ít lần cãi vã rồi giận nhau. Có một lần anh vô tình làm Trần Ổn ghen. Cậu giận đến hai tuần, không nói chuyện, không gặp mặt, gọi điện thoại không nghe, tới nhà không thấy. Cuối cùng cũng nhờ Ngụy Châu lên tiếng thuyết phục. Trần Ổn mới chịu gặp Phong Tùng. Không hiểu sao anh cảm thấy giờ chính là lúc trả ơn.

Anh giúp thì không sao nhưng tiểu Ổn nhà anh lại là chuyện khác. Để giúp được Cảnh Du thì phải hiểu Ngụy Châu. Bạn với nhau từ thời chôn rau cắt rốn, đừng nói đến tính cách, có khi đến cỡ quần của nhau cũng biết ấy chứ. Muốn làm được thì phải thuyết phục được tiểu Ổn.

"Đợi đã. Anh cho chúng tôi bàn bạc một chút." – Phong Tùng lên tiếng.

Cảnh Du như bắt được vàng lập tức tươi tỉnh hẳn lên ngoan ngoãn đi chỗ khác cho hai người bàn bạn. "Vậy khi nào xong thì gọi tôi."

"Anh nhìn em làm gì?" – Trần Ổn lườm bạn trai mình. – "Muốn giúp tự đi mà giúp."

"Nhưng mà giúp xong rồi thì đừng nhìn em nữa." – Trần Ổn tuyên bố, đứng lên.

BÙMMMM

Không phải chứ, cái này là giận mình sao? Anh không muốn thấy Trần Ổn giận mình nhưng lý trí lại không cho phép anh bỏ mặc chuyện này. Phong Tùng nhanh chóng ôm lấy người đang đứng lên áp sát vào mình.

"Tiểu Ổn giận anh sao?" – Hai tay siết chặt hơn không cho người kia động đậy.

"Ai thèm chứ! Ông đây không cần người giúp đỡ tên kia." – Giọng Trần Ổn giận dỗi.

"Sao lại là giúp tên kia. Chúng ta là giúp Ngụy Châu mà." – Phong Tùng giọng điệu nhẹ nhầng, trầm ấm. Đầu khẽ dụi vào Trần Ổn ngửi mùi hương của cậu.

"Giúp cậu ấy chỗ nào chứ? Để như vậy cho cậu ấy đi đỡ bị tên Cảnh Du đày đọa cậu ấy sao?" – Trần Ổn nhăn mặt phản bác.

"Anh không nghĩ vậy. Em không thấy sao. Viện phí và các chi phí khác của mẹ cậu ấy Cảnh Du đều cho trả hết mà không phàn nàn. Còn kêu cậu ấy về ở cùng ở cùng, nấu cho cậu ấy ăn. Cậu ấy nợ anh ta tất nhiên phải làm trả rồi. Thế nên Cảnh Du mới kêu Ngụy Châu tới làm thư ký. Ký hợp đồng chỉ là hình thức anh ta sợ Ngụy Châu chuồn mất thôi. Tuy cũng không rõ vì sao không cho tụi mình giúp trả nợ, nhưng cho dù anh ta không làm thì Ngụy Châu cũng không nhờ tụi mình giúp đâu. Tính Ngụy Châu chả lẽ em không hiểu! Anh nghĩ Cảnh Du ít nhiều cũng có cảm tình với Ngụy Châu."

Lời nói của Phong Tùng khiến Trần Ổn chìm trong suy nghĩ. Cậu không đáp lại anh.

"Với lại em nỡ thấy bạn thân của mình giận sao?" – Phong Tùng đánh xoáy vào Trần Ổn. – "Ngụy Châu đâu chỉ giận ngày một ngày hai. Em đành lòng bỏ qua sao. Anh cho em quyết định. Em không giúp, anh cũng không giúp."

Phong Tùng im lặng để Trần Ổn tiếp tục đắm chìm trong suy nghĩ. Tiện thể anh lợi dụng ôm ấp, hôn má tiểu Ổn nhà anh một cái. Hôm nay thật may mắn a. Không chỉ thấy vẻ mặt hiếm có của Cảnh Du còn được thấy vẻ mặt nghiêm túc của bảo bối nhà mình nữa chứ. Vẻ mặt đáng yêu đang chìm ngập trong suy nghĩ khiến anh muốn hung hăng hôn một cái, nhưng có lẽ phải để sau rồi.

Quay trở lại Trần Ổn. Cậu bỗng dưng dấy lên một suy nghĩ. Tên Cảnh Du này đã làm gì cậu ấy chứ? Cậu ấy trước mắt vẫn chưa hết giận. Vậy mà ngày nào cũng phải thấy cái bản mặt ấy. Trên công ty thì không sao. Nhưng về nhà sao mà tránh được. Cứ thấy tên kia lượn lờ như vậy không phải cậu ấy sẽ tức đến thổ huyết chứ! Bỏ đi không được, nhưng tức giận lâu lại càng không nên.

"Giúp thì được nhưng không được dễ dàng bỏ qua cho hắn ta." – Trần Ổn muốn thay bạn hành đạo. Thù có thể gác qua một bên chứ không thẻ bỏ.

"Anh gọi hắn ta vô đi." – Nhận được sự tán thành của Phong Tùng, Trần Ổn không muốn chậm trễ chút nào.

Sau khi Cảnh Du vào cả ba bắt đầu bàn bạc.

"Trước tiên là điều kiện." – Trần Ổn muốn vô thẳng vấn đề của mình trước.

"Điều kiện?" – Cảnh Du có chút ngoài ý muốn.

"Đúng a. Tôi chính là đang phản bạn giúp anh. Chả lẽ lại đi tay không về tay trắng." – Trần Ổn đắc ý đòi hỏi.

"Hai người muốn gì?" – Câu hỏi này khiến Tùng Ổn cau mày nghiêm túc suy nghĩ.

"Thêm hợp đồng?" – Cảnh Du hỏi

"Công việc của chúng tôi đủ bở hơi tai rồi. Không cần nhận thêm đâu."

"Tăng lương?"

"Hiện tại chúng tôi không thiếu tiền."

"Đi nghỉ?"

"Công việc tuy bận rộn nhưng vẫn có thời gian nghỉ thoải mái. Nghỉ nữa, anh là đang muốn đuổi việc chúng tôi sao!"

"Vậy thì hai người muốn gì?" – Cảnh Du sắp mất kiên nhẫn.

"Cái này chúng ta nên bàn sau. Hiện tại chúng tôi vẫn chưa nghĩ ra." – Phong Tùng cắt ngang ánh nhìn tia lửa điện của hai người kia.

"Được rồi. Muốn Ngụy Châu hết giận đương nhiên là phải kiên nhẫn." – Trần Ổn bắt đầu vào việc chính. – "Chính là kiểu mưa dầm thấm lâu. Anh hàng ngày phải lấy lòng cậu ấy. Cơn giận đương nhiên từ từ sẽ hết thôi." – Trần Ổn mỉm cười nham hiểm, không rõ trong đầu đang suy nghĩ cái gì.

"Lấy lòng làm sao?" – Cảnh Du vẫn không hiểu.

"Anh hằng ngày vẫn nấu ăn?" – Phong Tùng hỏi, Cảnh Du gật đầu. "Vậy cứ tiếp tục."

Ba người bọn họ bàn bạc hăng say.

"Điều cần nói, chúng tôi đã nói hết rồi. Còn làm sao thì anh phải tự suy nghĩ. Cũng còn sớm nữa anh từ từ đi nhé." Nói rồi Trần Ổn đứng dậy chào Cảnh Du, kéo Phong Tùng đi.

"À tiền nước anh trả nhé." – Trần Ổn cười tươi như hoa trước sự ngỡ ngàng của Cảnh Du

"Chào Hoàng tổng chúng tôi đi trước đây." – Phong Tùng lịch sự chào Cảnh Du.

"Ừ, cám ơn nhé. Tôi sẽ suy nghĩ kỹ." – Tuy bị Trần Ổn nói móc không ít nhưng Cảnh Du thật sự rất biết ơn sự giúp đỡ của hai người.



~~~~~~ ᴼ○◦ HẾT CHƯƠNG 34◦○ᴼ ~~~~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#hkk