Chương 40: Thật lòng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi Cảnh Du đi, Khải Băng cũng đòi về luôn. Không khí trong xe lúc này yên tĩnh đến đáng sợ.

"E hèm. Em không thấy thoải mái?" - Vương Tử nhẹ giọng quan tâm.

"..." - Khải Băng im lặng, mắt vẫn nhìn qua cửa kính thờ ơ.

"Em vẫn còn giận anh sao?" - Vương Tử vẫn kiên trì.

Phì! - Tiếng thở hắt mạnh vang lên từ người bên cạnh.

"Đừng vậy mà. Lâu lắm chúng ta mới gặp nhau. Em giận vậy dễ già lắm đó." - Vương Tử lời ngon tiếng ngọt.

"Có già thì cũng không liên quan đến anh." - Khỉa Băng liếc, muốn xẻo cái mồm kia quá.

"Sao lại không. Chúng ta có quan hệ mà, sao bỏ mặc được chứ?" - Vương Tử nhắc nhở.

"Có sao?" - Khải Băng nhíu mày suy nghĩ - "Hình như không thân thiết đến mức đó."

"Chỉ là em nghĩ vậy thôi." 

"..."

"Anh phải làm sao cho em hết giận đây. Anh biết lỗi rồi mà. Lúc đó anh còn nhỏ dại không biết điều." - Vương Tử nhận hết lỗi về mình.

"Còn nhắc lại nữa, anh muốn ăn đòn hả?" - Khải Băng nghiến răng kèn kẹt. 

Vương Tử phì cười nhớ lại thời điểm  15 năm trước.

Vương Tử và Cảnh Du 10 tuổi, Khải Băng 6 tuổi. Gia đình hai nhà là hàng xóm thân thiết của nhau nhưng vì công việc nên gia đình Vương Tử phải chuyển nhà tới nơi khác.

"Cậu chuyển đi thật sao?" - Cảnh Du thở dài thườn thượt.

"Ừ. Tối nay bố mẹ tôi mời gia đình cậu qua ăn cơm." - Vương Tử gật đầu.

"Haizz, cậu đi rồi ai phụ tôi trông Khải Băng chứ. E rằng chỉ có mình cậu chịu nổi nó." - Cảnh Du không thẹn mà nói ra mục đích của mình.

"Em ấy dễ thương vậy cậu còn đòi gì nữa." - Vương Tử lắc đầu.

"Ờ, chỉ có cậu khen nó thôi." - Cảnh Du chỉ vào trọng tâm.

Buổi tối, hai gia đình tụ họp lại ăn uống với nhau.

"Anh phải đi thật sao?" - Khải Băng nắm tay Vương Tử nũng nịu.

"Ừ, vậy nên em ở lại ngoan nhé." - Vương Tử xoa đầu cô bé.

"Không thích, hay anh đừng đi nữa, để ba mẹ em nuôi anh cũng được mà." - Khải Băng phụng phịu cong môi nhìn Vương Tử.

"Con bé kia, em coi nhà mình do em làm chủ hả, thích nói gì thì nói." - Cảnh Du nhướn mày.

"Cũng đâu phải anh làm chủ đâu." - Khải Băng lè lưỡi làm mặt quỷ.

"Con nhỏ này." - Cảnh Du cau mày, bỗng dưng đẩy Vương Tử.

Vương Tử bị đẩy bất ngờ không đứng vững ngã nhào về phía trước... mà phía trước... Khải Băng đang đứng đó.

Rầm!!!

Vương Tử vội mở mắt, môi anh đang dính sát vào môi của Khải Băng. Cậu bé vội vàng đứng dậy, Cảnh Du cũng chạy lại đỡ em mình dậy. 

"Em không sao chứ? Có đau chỗ nào không?" - Vương Tử lo lắng phủi bụi cho Khải Băng, cẩn thận tỉ mỉ quan sát từ trên xuống dưới.

Khải Băng không trả lời, chỉ đứng đó nhìn Vương Tử, đôi mắt ngây ngô giờ đầy nước mắt.

"Vương Tử, anh là đồ đáng ghét." - Khải Băng òa khóc chạy một mạch về nhà.

Sau đó, ba mẹ của Cảnh Du phải về nhà dỗ cô bé, hai người hết vỗ về, rồi dụ ngọt đủ kiểu Khải Băng mới nín khóc đồng ý qua nhà Vương Tử, nhưng từ đó cô bé đến nhìn Vương Tử một cái cũng không thèm, hoàn toàn xem cậu bé là người vô hình. Cho tới ngày gia đình Vương Tử chuyển đi, Khải Băng cũng không thèm ra tiễn. Điều này vô hình đã làm cho cậu bé con 10 tuổi trở nên băn khoăn day dứt thời gian dài.

Vương Tử và Cảnh Du vẫn giữ liên lạc với nhau, nhưng thời gian dài trôi qua, mỗi lần Cảnh Du thử nhắc tới Vương Tử thì Khải Băng như chạm vào phải tổ kiến dựng lông xù móng ra. Thậm chí anh còn tạo tình huống giả cho hai người vô tình gặp nhau cũng bị cô phũ phàng lờ đi. Mỗi lần nghĩ tới việc này thì Vương Tử cảm thấy mình như cún con bị chủ vứt bỏ vậy.

"Phải làm việc này cho rõ." - Vương Tử lẩm bẩm trong mồm khẽ nhìn Khải Băng vẫn đang đùng đùng tức giận.

Chiếc xe dừng lại.

"Cám ơn anh." - Khải Băng lạnh lùng nói, cô mở cửa xuống xe, vừa đi được hai bước liền bị một cánh tay kéo lại.

Khải Băng hoảng hồn chưa kịp định thần thì thấy môi mình bị một thứ mềm mềm ấn vào, ngơ ngác, hàm răng hơi hé ra cái lưỡi mềm liền bị đối phương cuốn lấy.

Cô cứ như vậy ngẩn người ra còn Vương Tử cứ như ngư ông đắc lợi càn quét. Tới khi cảm thấy nghẹt thở thì cũng là lúc Vương Tử buông ra. Anh khẽ cụng trán mình vào trán cô mỉm cười.

"Khải Băng, trước kia anh không biết nhưng lần này anh là cố tình." - Vương Tử chúc cô ngủ ngon, bước vào xe rồi lái đi.

Cho tới khi chiếc xe mất dạng, Khải Băng mới kích hoạt lại não bộ. Cô tái mặt, hai tay nắm chặt hét to: "VƯƠNG TỬ, ANH LÀ TÊN KHỐN KHIẾP."

Khải Băng giận dữ thở hổn hển, đừng nghĩ là ai có thể sống sót khi chọc cô lúc này.

Một bàn tay từ đằng sau hướng tới.

"A A A A. Đau đau đau." - Khải Băng ôm cả tai, cả bàn tay đang véo tai mình.

"Con gái con đứa, đi chơi về muộn rồi không vào nhà còn đứng đó hét nữa. Con sợ hàng xóm không biết con đi chơi về hả." - Người phụ nữ cứ thế cầm tai cô lôi xềnh xệch vào nhà.

"Mẹ, con xin lỗi, con biết lỗi rồi mà." - Khải Băng năn nỉ cầu xin người phụ nữ quyền lực kia.

"Muộn rồi, lên tắm rửa đi ngủ đi." - Hoàng phu nhân buông tay.

"Dạ." - Khải Băng xoa xoa tai, chạy lên lầu.

"Có chuyện gì mà ầm ĩ vậy?" - Hoàng đại nhân từ trong bếp đi ra.

"Ông xem con gái ông đấy. Thô lỗ như vậy ai rước về cho chứ?" - Hoàng phu nhân thở phì phò oán trách.

"Không ai rước càng tốt, ở đây tôi nuôi." - Hoàng đại nhân vui sướng tiếp nhận.

"Nuôi cái đầu ông đấy. Con bé này, bị thằng nhóc Vương Tử xấn tới xong xuôi rồi mới chịu xù lông. Xù với ai không xù lại la làng lên khoe cho người ta biết. Nó còn không sợ thiên hạ chưa đủ loạn sao." - Hoàng phu nhân lúc nãy ở trên lầu đã nhìn thấy tất cả.

"Thằng nhóc đó dám làm gì con gái tôi chứ. Để tôi tìm nó cho một trận." - Hoàng đại nhân hùng hổ chuẩn bị ra trận.

"Làm cái gì. Nó có người chịu rước đi tôi mừng còn không kịp. Ông dám đuổi sao." - Hoàng phu nhân nhéo tai đại nhân.

"Tôi đâu có. Thằng nhóc đó tôi không phản đối. Nhưng nó không được ức hiếp con gái bé bỏng của tôi." - Hoàng đại nhân không dám phản kháng mà vẫn uy phong bảo vệ con gái mình.

"Nó cũng là con gái tôi." - Hoàng phu nhân trừng mắt, nói nãy giờ cứ như mình là mẹ ghẻ không bằng.

"Thì tôi đâu nói là không phải đâu." - Hoàng đại nhân cười hề hề vuốt lưng Hoàng phu nhân.

"Trễ rồi, sao ông còn chưa đi ngủ, lảng vảng ở đây làm gì?" - Hoàng phu nhân tra hỏi.

"Thì giờ tôi đi ngủ đây." - Hoàng đại nhân vội vã chuồn đi ngủ.


~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ HẾT CHƯƠNG 40 ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~


P/S: Tui than vãn đây.

Ngụp lặn cả tuần mới ngoi lên được đây (=M=||||)

Chợt nhận ra có chuyện nên trải qua nên trải qua vài lần thôi. Nhiều quá dễ bị đứt dây thần kinh lắm!!! - một chia sẻ nho nhỏ khi vừa trải qua một kì thi nho nhỏ.

Thi xong, cảm xúc tụt đứt phanh luôn rồi. (=ToT=)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#hkk