Chương 48: Thay đổi từ suy nghĩ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngụy Châu cảm thấy khó chịu. Mấy ngày nay cậu luôn cảm thấy khó chịu. Chuyện này xảy ra sau cái đêm ngủ cùng Cảnh Du kia.

Phải chăng đây là trời đang phạt mình vì quá tham lam? - Ngụy Châu gõ mạnh vào đầu, lắc lắc cho tỉnh táo. Lại nghĩ tới nữa rồi.

...

Quay trở lại cái đêm đó...

3 giờ sáng, Ngụy Châu vẫn thức banh mắt ra. Không thể nào ngủ được. 

Tên đang nằm bên cạnh là cố tình hả. Sao càng lúc càng áp sát thế này - Ngụy Châu khó chịu quay lại.

Nhìn cái mặt đáng ghét này. Sao hắn ó thể ngủ ngon vậy chứ! Chẳng lẽ tát cho hắn một cái để hắn tự mình nhích qua - Nghĩ rồi thực sự giơ tay lên. Nhằm ngay cái má trái đang nhô lên...

Haizzz... không nỡ!

Ngụy Châu dừng lại hạ tay xuống, cứ như vậy mà nhìn Cảnh Du.

Có ai nói anh ngủ trông đẹp trai hơn không? Thức dậy toàn bày mấy trò chọc người khác thôi. Mà người khác đó sao lại chỉ có mình tôi chứ!

Sao mình lại giống mấy cô gái đang yêu thế này! - Ngụy Châu úp mặt xuống gối. Cảm giác mặt nóng ran, cả người hồi hộp, tim đập nhanh. Trong tận sâu trong trí óc đã nảy ra một từ - Thích? 

Nghĩ cái gì vậy chứ? - Ngụy Châu phủ nhận, nhưng mắt cứ như vậy nhìn Cảnh Du... cũng ngủ lúc nào không hay.

"Ai, sao lại nghĩ tới hắn nữa rồi." - Ngụy Châu gục đầu xuống bàn rên ầm ĩ. - "Chẳng lẽ thích hắn thiệt? Sao có thể chứ, mình đâu phải người thích bị ngược đãi đâu! Sẽ bị hắn chọc cho tức chết mất! Tỉnh tỉnh tỉnh!" - Lấy tay tát tát mặt.

Ngụy Châu hiện tại phát hiện mình có một thói quen mới mà theo cậu là xấu cực kì chính là nhìn thằng đàn ông lạ mà tài năng nào cũng ngầm so sánh với Cảnh Du. Từ gia thế đến phong độ, công việc tới cách nói chuyện, ngay cả tới thân hình cũng đem ra đo xem tốt hơn không. Đương nhiên cậu lúc nào cũng cảm thấy Cảnh Du tốt hơn nhiều!

Mình càng ngày càng biến thái rồi! - Ngụy Châu vò đầu bứt tai, nhưng trí óc cứ như bộ máy, cứ thấy người là lập tức đem ra phân tích. Đàn ông trong công ty và đối tác đã được cậu rà soát hết rồi.

Mình có cần đi gặp bác sĩ tâm lý không? Thôi, tốn tiền quá! 

Và thế là mọi thứ vẫn tiếp diễn như thường.

"Ngụy Châu." - Có tiếng gọi cậu.

"Cái gì." - Bị cắt dòng suy nghĩ đương nhiên là tức rồi.

"Em mang cho anh tài liệu cuộc họp sắp tới nhé!" - Cảnh Du vẫn bình thường như mọi ngày.

"Ừ." - Ngụy Châu lại đắm chìm trong suy nghĩ, ra sức phân tích - Hắn nhìn hay chỗ nào chứ?

"Đang nghĩ gì vậy?" - Cảnh Du thấy cậu dường như không tập trung liền đi tới.

"Đứng yên đó. Quay lại. Đi vào trong." - Ngụy Châu vội cầm cây thước chỉ thẳng vào Cảnh Du, giọng hăm dọa - "Anh bước tới một bước, tôi lập tức đấm anh mấy cái. Thử đi!!!"

Cảnh Du ngoan ngoãn làm theo đề nghị đầu.

Vào phòng đóng cửa lại. Ngồi lên bàn, chống cằm suy nghĩ.

Con trai cũng có thời kì khó ở sao? Phải chú ý hơn mới được!

Mọi thứ tiếp tục diễn ra.

Nhưng kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra. Bí mật nào cũng phải đến lúc bật mí. Hơn nữa cảm xúc không phải là thứ có thể bỏ đi dễ dàng. Không chỉ Ngụy Châu nhận ra, mà ngay cả Cảnh Du cũng cảm nhận thấy.

Ngụy Châu đã thân hơn, đồng thời cũng để ý nhiều hơn. Lời phàn nàn của cậu dạo này tăng đột biến.

Hay phàn nàn. Giống như cô vợ nhỏ trong nhà ấy nhỉ! - Cảnh Du thích thú với suy nghĩ này.

Tình cảm, nếu liên tục được tác động, chăm sóc sẽ dần lớn lên. Hai người chính là vậy. Còn ở trong một môi trường rất yên bình và thoải mái.

Nhưng mà, vấn đề là, Ngụy Châu vẫn liên tục tự xua đuổi nó. Đây chính là hành động tự ngược cảm xúc của bản thân. Có lẽ do hoàn cảnh bình yên quá gây ra. Cũng may là cậu chỉ dừng lại ở cái kiểu né tránh thôi. Bởi vì Ngụy Châu đã từng bỏ cả một đêm để suy nghĩ, tìm cả trăm ngàn lí do mà vẫn không hiểu tại sao mình có thể thích được cái tên cao gần mét 9 , cứ loi nhoi chọc mình khoác bên ngoài vẻ lịch sự nhã nhặn với gái chứ. Thật không thể hiểu nổi.

Hắn có cái gì hấp dẫn chứ? Chỉ là thân hình săn chắc, bụng sáu múi, khuôn mặt điển trai, ừ công nhận hắn đẹp trai, nấu ăn ngon, việc nhà được, gia cảnh tốt, sự nghiệp cực vững, hiếu thảo với gia đình, là đối tượng lí tưởng của rất rất nhiều cô gái... mà cuối cùng mình tại sao lại thích hắn chứ. Mà tại sao nói là không muốn thích hắn mà mình lại để ý hắn tới vậy chứ? Lại còn nói nhiều với hắn như vậy để làm gì??

Đó chính là công trình cả một đêm của Nguy Châu. Câu trả lời...không tìm được. Mà câu hỏi...lại tăng thêm!

Thôi thì chấp nhận sự thật rằng mình thích cái tên đó rồi.

~~~~~~~~~~~~~oOo Hết chương 48 oOo~~~~~~~~~~~



P/S:

Tự bạch bản thân...

Mới sáng thức dậy, bỗng cảm thấy bồn chồn, không nghĩ gì mà lập tức bật máy lên viết một lèo.

Phải chăng sắp có chuyện gì xảy ra. Một chuyện khá để mình mong đợi. 

Tò mò nhưng cũng thật khủng bố tinh thần.

Nói vậy chứ, sắp thi rồi nên lo quá đi.

Thôi, viết tiếp chương nữa. =0V0=


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#hkk