Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thủy Vân Thiên ở nơi linh mạch của Thượng thần giới giao thoa, dồi dào linh khí nhất, cây cỏ hoa lá cũng huyền diệu nhất, trong đó kính hồ là con suối linh lực của toàn bộ Thủy Vân Thiên

Hồ nước xanh thẳm lấp lánh ánh sáng, gió nhấc lên gợn sóng lại có thể phản chiếu tất cả cảnh đẹp trong trời đất, giống như một đôi mắt màu lam của đất

Là nơi tụ tập linh mạch, vốn không cho người ngoài tiến vào, ngoại trừ tộc nhân của Thủy Vân Thiên cũng chỉ có mấy bằng hữu tri kỷ của Trường Hành có thể vào

Chỉ là Trác Dực Thần mới tới đương nhiên không biết những quy tắc ở đây, Sương Thiềm trong lòng biết quan hệ của Trường Hành và Thừa Hoàng, sợ đệ đệ bảo bối của mình lại gặp Thừa Hoàng, dứt khoát để thị nữ dẫn hắn đi một vòng Thủy Vân Thiên chơi trước, chờ nàng chuẩn bị xong tất cả hẵng để bọn họ gặp nhau cũng không muộn

Có lẽ có chút oán khí với việc Trường Hành mang Thừa Hoàng đi vịnh Nam Hải, Sương Thiềm còn cố tình chỉ vị trí kính hồ cho Trác Dực Thần

Không phải là nơi linh mạch mạnh nhất sao, hôm nay cho dù đệ đệ bảo bối của nàng nhổ toàn bộ tiên thảo bên kính hồ cũng là nồi của Thủy Vân Thiên

Không nghĩ đệ đệ bảo bối của mình kỳ thực chỉ là chim nhỏ hiếu kỳ, tất cả Thủy Vân Thiên ở trong mắt hắn đều mới lạ, kỳ hoa dị thảo, thạch đá lởm chởm cũng thấy thú vị

Trác Dực Thần dựa vào thân phận Dực vương điện hạ, một đường lần tới cũng không có ai dám ngăn lại, mãi tới khi hắn phát hiện kính hồ đẹp đẽ này, mới phát hiện thị nữ phía sau cũng không đi theo

Bất quá hắn cũng không lo lắng, xung quanh đây đều là Thủy Vân Thiên, lại có Trường Hành tiên quân và a tỷ của hắn ở đây, còn có thể gặp chuyện gì không may sao ?

Nghĩ tới đây, Trác Dực Thần lại yên tâm, hoa cỏ dưới chân đều phiếm ánh sáng lấp lánh, nhẹ nhàng rung động như có sinh lực dồi dào

Hai tay hắn chống cằm ghé vào bên hồ, hồ nước róc rách phản chiếu gương mặt xinh đẹp oán nhuận, trong suốt như gương, hai chân trần của Trác Dực Thần lắc lư, có chút tò mò nhìn chằm chằm mặt hồ

Ngón tay mảnh khảnh lướt qua hồ nước, nổi lên từng đợt gợn sóng cũng không xóa mờ hình phản chiếu gương mặt hắn, Trác Dực Thần lại cảm giác đầu ngón tay như bị cái gì hút một cái, sợ tới vội vàng thu tay lại

Hắn nghi hoặc nhìn đầu ngón tay, lại ngây ngốc thò tay vào trong nước, nhất thời một đám cá đủ màu vờn quanh ngón tay hắn, đầu ngón tay truyền tới xúc cảm tê dại, trong mắt Trác Dực Thần lộ ra hiếu kỳ, hắn cẩn thận quan sát mặt hồ rực rỡ này, bọt nước hơi bắn lên dính vào lông mi hắn, phát sáng như lưu ly ở dưới ánh nắng nhu hòa

Lúc Thừa Hoàng đẩy dây leo như bức màn che ra, đập vào mắt là mỹ nhân và cảnh đẹp như vậy

Trác Dực Thần đang chăm chú chơi đùa với những con cá xinh đẹp này, hắn bất quá tu vi một nghìn tuổi, càng kém hơn Thừa Hoàng đã hơn vạn năm, cho nên kể cả Thừa Hoàng không cố tình che giấu khí tức, hắn cũng không phát hiện phía sau cư nhiên có một người nữa

Mãi tới khi đỉnh đầu phủ xuống một bóng râm, hắn mới phản ứng kịp có người tới, nhất thời hoảng sợ, tay chống trên mặt cỏ trượt một cái, Trác Dực Thần lảo đảo muốn rơi vào trong hồ

Hai mắt hắn nhắm chặt, người cứng ngắc, Trác Dực Thần vốn chuẩn bị xong tinh thần trở thành chim đuối nước, không nghĩ tới sau lưng đột nhiên vươn tới một cánh tay, người đột nhiên nhất thời đổi xoay chuyển

Trác Dực Thần mơ hồ chớp mắt mấy cái, chỉ cảm thấy dưới thân dường như đệm một thứ gì đấy mềm nóng

Hắn không rõ sờ soạng hai cái

"Chim nhỏ, ngươi còn muốn nằm bao lâu nữa ?"

Đỉnh đầu truyền tới tiếng cười bất đắc dĩ, Trác Dực Thần lúc này mới kinh ngạc phát hiện hắn ghé vào trong lòng một nam tử, lúc này hai người ngã song song lên cỏ, mà cánh tay nam tử kia còn quấn lấy thắt lưng mình

Đây quả thực....

Trác Dực Thần hoảng hốt muốn đứng lên, kích động tới quên ngẩng đầu nhìn người trước mặt là ai, hắn hơi cảm thấy giọng nói này rất quen thuộc, nhưng tâm tình bất an khiến hắn căn bản không có tâm tư đi nghĩ, hết lần này tới lần khác càng gấp càng không làm được chuyện

Lúc Trác Dực Thần muốn đứng lên, mắt cá chân truyền tới đau đớn, lại khiến hắn ngã về trong lòng Thừa Hoàng nằm dưới đất

Lúc này cả vai và thắt lưng hắn đều bị Thừa Hoàng vươn tay giữ lấy, cảm nhận tiểu hài tử trong lòng lo lắng, Thừa Hoàng khẽ cười, ôm hắn ngồi dậy

Trác Dực Thần ngồi dậy liền muốn đẩy cánh tay y, lại vào lúc ngẩng đầu nhìn thấy gương mặt của Thừa Hoàng, thoáng cái sửng sốt, ngón tay mảnh khảnh còn khoác lên cánh tay bên hông, sợ hãi trên mặt lại bị vui vẻ thay thế, "Là ngươi sao...."

"Làm ta sợ muốn chết, ta còn cho rằng là người ta không quen."

Thấy người là Thừa Hoàng, cả người Trác Dực Thần mắt thường có thể thấy bình tĩnh lại, thậm chí còn có thể lộ ra chút ủy khuất, "Sao ngươi lại dọa ta...."

Mắt cá chân trắng nõn vùi trong mặt cỏ mềm mại, lúc này cũng sưng đỏ một mảng, ánh mắt Thừa Hoàng dừng ở trên làn da trắng tới chói mắt kia, trong đầu chỉ nghĩ, da trắng nõn nà đại khái là để chỉ người như Trác Dực Thần

"Ta không dọa ngươi, là chim nhỏ ngươi nhát gan tự rơi vào kính hồ, nếu không phải ta kéo ngươi, ngươi có thể thành chim chết đuổi rồi."

Thừa Hoàng vừa mở miệng vừa cúi người xem vết thương của Trác Dực Thần, trên mặt y còn mang theo mỉm cười, vốn là người hung ác, nụ cười này khiến cả người y có chút độ ấm

"Đau...."

Cổ chân nhỏ nhắn được Thừa Hoàng nắm ở trong tay, Trác Dực Thần kêu đau một tiếng khiến y theo bản năng nhẹ tay hơn, y dùng tay múc một ít nước trong kính hồ, nhỏ vào trên vết thương sưng đỏ kia

Trác Dực Thần trong mắt tràn đầy tò mò nhìn chằm chằm động tác của Thừa Hoàng, ngạc nhiên phát hiện chỗ đau ở mắt cá chân từng chút một biến mất, chỉ còn lại một chút lành lạnh

"Kính hồ này tập hợp linh mạch, nước hồ có khả năng làm vết thương lành lại."

"Nếu để Sương Thiềm biết ngươi ở cùng chỗ với ta bị thương, nàng đại khái sẽ lột một lớp da của ta."

Giọng nói của Thừa Hoàng rõ ràng rất nghiêm túc, nhưng Trác Dực Thần lại không nhịn được cười rộ lên, hắn nghiêng người về phía trước, lại gần Thừa Hoàng, đôi mắt sáng bừng không giấu được ý cười

"A tỷ của ta mới không có không nói đạo lý như vậy.... A tỷ của ta là người ôn nhu nhất."

Ôn nhu ?

Thừa Hoàng nhớ tới ánh mắt vừa rồi của Sương Thiềm lúc ở trong chính điện hận không thể chém y kia, nhướn mày, giơ tay nhéo thịt mềm trên mặt Trác Dực Thần, cuối cùng vẫn cảm thấy thỏa mãn, "A tỷ của ngươi.... quả thực ôn nhu...."

Giọng điệu này ít nhiều có chút ý tứ lừa gạt hài tử

Ít nhất Sương Thiềm ôn nhu tuyệt đối không phải với y, nếu để nàng biết đệ đệ bảo bối của mình lại đứng cùng một chỗ với y, tỷ tỷ ôn nhu nhất này đại khái có thể lập tức biến thành quỷ dạ xoa

"Hôm nay sao lại nghĩ tới đến Thủy Vân Thiên ?"

"A tỷ ngươi coi ngươi như mạng, bây giờ bên ngoài không yên ổn, quỷ tộc bất cứ lúc nào có thể nghênh chiến, ta cho rằng a tỷ của ngươi sẽ tiếp tục nhốt ngươi ở vịnh Nam Hải không cho ra ngoài."

Nhìn chim nhỏ lại nằm xuống mặt cỏ bắt đầu chọc hoa cỏ, Thừa Hoàng vuốt tóc đen phủ đầy lưng Trác Dực Thần

Không nghĩ tới Trác Dực Thần đột nhiên quay đầu lại, ý cười sáng bừng đầy mặt, trong tay còn cầm một bông hoa dại quơ, "Ta muốn tới tìm ngươi, ngươi là bằng hữu đầu tiên ta quen biết !"

Không biết là màu của hoa chói mắt hay là nụ cười của chim nhỏ chói mắt, Thừa Hoàng hơi sửng sốt, sau đó lại bất đắc dĩ nhéo mặt Trác Dực Thần

Y thực sự thích hai má phúng phính của chim nhỏ xinh đẹp này, lúc cười lên giống như ngậm mật hoa ngọt ngào

Hết lần này tới lần khác Trác Dực Thần lại là một người thích tiếp xúc với người khác, xoa mặt liền theo thói cọ vào lòng bàn tay, nhu thuận đáng yêu khiến trong lòng người tan chảy thành bãi nước

Thừa Hoàng vốn định trêu chọc một câu, Sương Thiềm cư nhiên chịu cho hắn tới gặp mình, lại đột nhiên nhớ tới trước đây mình dùng tục danh của Trường Hành nói với chim nhỏ

"A tỷ lo lắng cho ta, sợ ta bị người ngoài lừa, bị bắt nạt.... Nhưng ta cảm thấy ngươi là người tốt."

Trong tay Trác Dực Thần cầm ngọn cỏ, nghiêm túc buộc, không làm ra được cái gì, buộc nửa ngày cũng chỉ ra mấy thắt nút

Thừa Hoàng bật cười, cầm lấy ngọn cỏ kia, "Vì sao chắc chắn như vậy ? Vạn nhất ta là người ra vẻ đạo mạo, chỉ vì lừa chim nhỏ như ngươi thì sao."

Ngọn cỏ kia ở trong tay Thừa Hoàng như có ma pháp, không tới một lúc liền buộc ra một cá, Trác Dực Thần ghé vào bên cạnh Thừa Hoàng, không chớp mắt nhìn theo động tác của Thừa Hoàng

"Vì a tỷ không chặn ngươi ở ngoài vịnh Nam Hải, a tỷ rất để bụng với sinh phần của ta, người có thể tới đều là bằng hữu của a tỷ và vịnh Nam Hải, lúc ta còn ở trong trứng, bọn họ đều từng tới xem ta."

"Ngươi chưa từng tới xem ta sao ?"

Trác Dực Thần có chút nghi hoặc ngẩng đầu lên

Thừa Hoàng buồn cười búng trán hắn, "Ngươi là kỳ trân dị bảo gì sao ? Sao có thể mọi người đều tới xem ngươi ?"

"Cũng chỉ là mấy lão đầu từng tới xem, bọn họ trêu ngươi thôi...."

Trác Dực Thần bĩu môi, miệng hồng nhuận như anh đào, "Vậy cũng giống nhau, mọi người của Thủy Vân Thiên đều ôn hòa, ngươi là tiên quân của bọn họ, chắc chắn cũng vậy."

"Trường Hành, vì sao ngươi nói a tỷ không hy vọng ngươi làm bằng hữu của ta ? Ta từng hỏi thị nữ của Thủy Vân Thiên và vịnh Nam Hải rồi...."

"Bọn họ đều nói quan hệ của ngươi và a tỷ rất tốt...."

---------------------------------------

Còn tiếp


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net