Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nếu cô nói thẳng với tiểu Dực vương, cô không hy vọng hắn kết giao với ta, với tính tình của hắn nhất định sẽ hỏi tới cùng."

Thừa Hoàng hơi nhấc khóe miệng, lộ ra ý cười chế nhạo như có như không, "Lúc đó cô nên nói thế nào ?"

"Cô thân là tuyết hoàng lại không ở Côn Luân mà ở Nam Hải, vốn vì trông chừng tiểu Dực vương sau này kế thừa Nam Hải."

"Nhưng nếu tiểu Dực vương đối địch với ta, vậy thì là Nam Hải đối địch với Bạch Dân, thánh nữ điện hại thương hại chúng sinh, thiên địa chứng giám, đương nhiên không muốn nhìn thấy Nam Hải và Bạch Dân vì chút tình nghĩa này của ta và tiểu Dực vương mà sinh linh đồ thán."

"Cho nên cô thà lừa hắn, chờ đệ đệ bảo bối nhất của cô tự phát hiện ra hắn bị người khác lừa, mà tỷ tỷ thân yêu của hắn chỉ là vì hắn tự lầm đường mà không phát hiện ra thân phận thực sự của kẻ xấu là ta ---- Sương Thiềm, cô cũng đang lừa hắn, không phải sao."

"Chúng ta là cùng một loại người."

"Ta và ngươi mới không phải cùng một loại người."

Sương Thiềm giống như muốn cắn chết người, tim vì lời của Thừa Hoàng làm cho đập loạn lên, lúc này nàng hỗn loạn, hận không thể xông lên cắn rách Thừa Hoàng

"Có gì khác nhau ? Chúng ta đều đang lừa hắn ---- Cô vì Nam Hải an bình, ta thì sao, quen biết một chú chim xinh đẹp lấy chút niềm vui mà thôi."

Nhìn ngón tay khẽ run lên của Sương Thiềm, Thừa Hoàng nhíu mày, ánh sáng lóe lên trong lòng bàn tay bao lây con bướm lá bị bóp không còn hình dạng, chờ ánh sáng biến mất, con bướm kia cư nhiên khôi phục hình dạng ban đầu

Y bình thản đi từng bước tới chỗ Sương Thiềm, dường như không nhìn thấy tức giận ngập tràn trong mắt nàng, cách ống tay áo cầm lấy cổ tay nàng, không quan tâm Sương Thiềm giãy dụa, đặt con bướm kia vào lòng bàn tay nàng, thậm chí mang theo chút khinh thường nhìn nàng

"Kỳ thực ta hứng thú tới nhanh mà đi cũng nhanh, nếu thánh nữ điện hạ không tới có lẽ ta cũng sắp quên rồi ---- Nhưng bây giờ, ta thực sự cảm thấy tiểu Dực vương đơn thuần cực kỳ thú vị."

"Thánh nữ điện hạ không cần quá lo lắng ---- Ta cũng không phải yêu quái ăn thịt người, Lộc Cơ cũng không cần ghen với một hài tử, cô coi như tìm một bằng hữu chơi cùng tiểu Dực vương thì sao."

"Ta không dám để đường đường chiến thần đại nhân làm bằng hữu với a đệ của ta."

Cho dù cổ tay truyền tới đau nhức, Sương Thiềm vẫn nhìn chằm chằm Thừa Hoàng, tức giận trong mắt kia giống như có thể giết Thừa Hoàng vạn nghìn lần

Lòng bàn tay nàng bỗng nhiên nổi lên hàn ý, thoáng cái con bướm kia bị hàn băng bao vây, theo linh lực của Sương Thiềm bị đập thành vụn

"A đệ của ta không phải là người bình thường, đệ ấy gánh vác tương lai của Dực tộc và Nam Hải, vốn không thể mãi mãi tùy tâm sở dục.... Nhưng ít nhất, một ngày ta còn sống, là một ngày có thể bảo vệ đệ ấy."

Ánh mắt Thừa Hoàng lạnh xuống

Từ lúc linh lực của Sương Thiềm dao động, lòng bàn tay y tiếp xúc với nàng nhanh chóng lan tới hàn khí, còn chưa chờ y phát hiện khác thường mà buông tay, ánh sáng chợt lóe lên trong mắt Sương Thiềm, từ ngón tay tới cánh tay của Thừa Hoàng bị hàn băng làm cho đông cứng

"Cô muốn động thủ với ta sao ---- Nam Hải thực sự muốn trở mặt với Bạch Dân sao."

Những hàn băng này cũng không thể thực sự làm Thừa Hoàng bị thương, lại cũng thực sự khiêu khích y, ánh mắt Thừa Hoàng trầm xuống nhìn chằm chằm nữ tử trước mặt

Y có chút không hiểu, vì sao nàng coi mình như sài lang hổ báo, ngay cả y và tiểu Dực vương chỉ gặp nhau bình thường vào trong mắt nàng cũng là mình mang theo tâm địa bất chính

Nếu là a tỷ bảo vệ a đệ, vậy cũng quá mức rồi

"Nếu chiến thần đại nhân giận cá chém thớt, vậy một mình Sương Thiềm ta tự làm tự chịu."

"Nhưng ta xin khuyên ngươi một câu, đừng xem nhẹ mọi chuyện, hành động của thần nữ Lộc Cơ, ta không tin ngươi không biết tí nào ! Nếu ngươi vẫn mặc kệ, vậy toàn bộ Thượng thần giới, sớm muộn gì cũng hủy ở trong tay nàng ta."

Thừa Hoàng cười nhạo, hàn băng trên cánh tay vỡ vụn, một chút tổn thương trên da do giá rét cũng không có, "Sương Thiềm, là một nữ tử, cô đố kỵ có phải quá nặng rồi không."

"Lộc Cơ bất quá cứng đầu một chút, chưa từng tới mức có thể làm hại Thượng thần giới."

"Hay là cô hy vọng tiểu Dực vương có thể dựa vào mối quan hệ thân hôn với Bạch Dân, cho nên bôi nhọ Lộc Cơ ở trước mặt ta."

Cho dù giọng điệu của y không tính là xấu, nhưng chán ghét và xem thường trên mặt lại không ngừng hiện rõ

Sương Thiềm nghe xong lời này giống như nghe thấy lời nói đùa gì, nàng trái lại không tức giận, cười nhạo, lùi lại phía sau một bước, "Vậy xin đại nhân.... đối xử với vị hôn thê của ngươi thật tốt."

"Nếu a đệ của ta đã không lọt vào được mắt ngươi, vẫn xin sau này ngươi có thể cách đệ ấy thật xa."


Mà ở chính điện của Thủy Vân Thiên, Trác Dực Thần lại rõ ràng không có hứng thú, quả hồng nhuận đẹp đẽ lăn qua lăn lại trong tay hắn, vỏ quả cũng bị nhéo nát lại không thấy hắn ăn một miếng, miệng bĩu cao, giống như con cá vàng trong hồ

Trường Hành có chút đau đầu, cầm hai miếng hoa quả liền nhét vào miệng tiểu hài tử, Trác Dực Thần nhất thời không phản ứng kịp bị nhét đầy miệng, hai má ngậm hoa quả căng phồng, giương mắt nhìn Trường Hành

Ừ, gương mặt này càng giống cá vàng

"Tiểu tổ tông, một lúc nữa tỷ tỷ ngươi tới đây, nếu nhìn thấy bộ dạng ủ rũ này của ngươi sẽ muốn thu thập ta."

"Ngươi bình thường phạm lỗi, Sương Thiềm sẽ giáo huấn ngươi thế nào ? Nàng ấy chắc chắn hung dữ hơn vạn nghìn lần với ta...."

Trường Hành vừa cằn nhằn vừa đẩy điểm tâm tới trước mặt Trác Dực Thần, như sợ tiểu hài tử này bị đói hỏng ở Thủy Vân Thiên của hắn

Hết lần này tới lần khác Trác Dực Thần ngậm quả không trả lời được, chất ngọt tan ra ở trong miệng, tiểu hài tử chớp mắt nhai, lại chủ động giơ tay đi lấy hoa quả, "A tỷ không phạt ta...."

"A tỷ đối với ai cũng rất ôn nhu...."

Ôn nhu ???

Trường Hành thấy Trác Dực Thần ăn, vốn còn muốn đắc ý hỏi hai câu có phải ngon hơn ở Nam Hải bọn họ không, kết quả lời tới bên miệng lại bị một từ "ôn nhu" của Trác Dực Thần làm cho nghẹn vào bụng

Sương Thiềm ôn nhu, vậy hôm nay người tới Thủy Vân Thiên của hắn nổi sóng là ai ?

Có thể là nghi ngờ trong mắt Trường Hành quá rõ ràng, Trác Dực Thần tràn đầy nghi hoặc trong mắt

Chỗ nào không đúng, a tỷ rất ôn nhu mà ?

"A tỷ của ngươi ôn nhu.... A."

Nhấp một ngụm trà, Trường Hành nhìn chén trà, cảm thán, "Nếu a tỷ của ngươi không tức giận, quả thực rất ôn nhu."

Tiên quân này có phải đầu óc có vấn đề không, vì sao nói nhiều lời vô nghĩa vậy

Ánh mắt Trác Dực Thần nhìn Trường Hành mang theo chút thương hại, nhưng nhớ tới lời tỷ tỷ từng nói phải cách xa kẻ ngốc một chút, thành thật dịch về phía sau

Động tác lùi về phía sau của Trác Dực Thần quá rõ ràng, trái lại khiến Trường Hành cảm thấy có chút thái quá

Nhìn ánh mắt nghi hoặc lại thương hại kia của Trác Dực Thần, hắn thập phần nghi ngờ bình thường mình rốt cuộc ở trong miệng Sương Thiềm là hình tượng gì, sao tiểu Dực vương này tránh mình còn không kịp như vậy ??

"Đây...."

Trác Dực Thần mở miệng hỏi thăm, "A tỷ.... và Trường Hành tiên quân nói chuyện gì vậy ?"

Trường Hành sặc một ngụm trà, trong lòng lại mắng Thừa Hoàng tám trăm lần

Quả nhiên nghe được tên mình từ một góc độ khác thực sự rất không quen

"À, hai bọn họ...."

Trường Hành lảng tránh, không nhắc tới chuyện Thừa Hoàng mạo danh hắn, "Nói về ngươi đi, ngươi không biết ngươi là bảo bối của a tỷ ngươi sao."

"Người này, tính tình không quá tốt, a tỷ của ngươi thấy ngươi chơi với y, sợ ngươi bị y bắt nạt...."

Trường Hành vẻ mặt chân thành, trong lòng lại hoảng hốt tới không thể nào nói thành lời

Hai vị kia thực sự là tổ tông sống, trong lòng nghĩ cái gì cũng không có một người nói với hắn, bảo hắn trả lời tiểu Dực vương thế nào ?

Nếu hôm nay hắn lỡ miệng sau này khiến tiểu Dực vương đau lòng, tuyệt đối là lỗi của hai tổ tông kia

Nồi này được Trường Hành thẳng tay ném ra ngoài

Trác Dực Thần chớp mắt mấy cái, vừa muốn nói cái gì, chợt nghe thấy bầu trời phía tây truyền tới một tiếng nổ vang, giống như không trung bị xé rách

Mặt đất dưới chân rung chuyển, thần sắc vốn ngả ngớn của Trường Hành đột nhiên đọng lại, dường như lập tức chạy ra ngoài điện, nhìn phía tây đột nhiên nồng nặc tà khí, sắc mặt không ngừng xấu đi

"Sao lại...." Hắn nói

Trác Dực Thần đuổi theo từ trong điện đi ra, nhìn không trung đột nhiên tối đi, không khỏi có chút sợ hãi, "Đây là sao vậy, những cái kia.... là tà khí...."

Dứt lời, dường như nghĩ tới cái gì, Trác Dực Thần thoáng cái mở to mắt, "A tỷ còn chưa quay về.... Ta muốn đi tìm a tỷ !"

"Đừng chạy loạn !"

Trường Hành kéo lại Trác Dực Thần muốn chạy tới kính hồ, nghiêm túc nhìn chằm chằm hắn, "Bây giờ ở bên ngoài có nguy hiểm không cũng chưa biết, ngươi quay về trong điện, không được chạy ra ngoài !"

"Nhưng a tỷ của ta ----"

Trác Dực Thần giãy dụa, giọng nói đã mang theo nức nở, chim nhỏ bị ép tới nóng nảy khí lực cũng không nhỏ, giãy dụa hận không thể lập tức đập cánh mà bay đi

"Ngươi cảm thấy ngươi đi là có thể giúp được a tỷ của ngươi sao !"

Trường Hành lớn tiếng, sau đó nhìn thấy Trác Dực Thần nước mắt lưng tròng bị dọa sững người tại chỗ, lại cảm thấy mình quả nặng lời

Trác Dực Thần bình an lớn lên trong thời kỳ chiến loạn, lúc hắn sinh ra, cánh cửa hoang vu cũng đã được phượng hoàng lấy thân phong ấn, các loại tà khí cũng được mấy người bọn họ dẹp ổn

Có thể nói từ lúc vị tiểu Dực vương này ra đời tới nay đều là yên bình tốt đẹp, đột nhiên xảy ra mối nguy hư vậy, sợ hãi cũng có thể hiểu được

Nhưng tổ tông này không thể chỉ biết sợ hãi mà không biết suy nghĩ

Trường Hành hít sâu một hơi, tận lực để giọng nói ổn định, "A tỷ của ngươi để tâm tới ngươi, cho nên ta không thể để ngươi xảy ra chuyện gì."

"Ngươi ngoan ngoãn chờ ở trong điện, đâu cũng không được đi."

"Ta hứa với ngươi.... Ta sẽ mang a tỷ của ngươi về."

-------------------------------------

Còn tiếp


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net