|24| Người đặc biệt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"y chính là người đặc biệt trong lòng Thừa Hoàng đó nha"

Hoa Thủy Linh chỉ cao tới bụng Trác Dực Thần, mỗi cây chỉ có một bông, cánh hoa thì trắng tinh khôi, nhụy hoa thì mang màu vàng hơi ánh kim, không nhìn thấy lá.

Mấy bông hoa nhỏ ngã nghiêng theo gió  nhẹ nhàng cọ vào vùng bụng mềm mại của Trác Dực Thần, y mỉm cười vuốt ve bụng nhỏ, muốn bé con cũng được cùng mình ngắm nhìn thế gian xinh đẹp.

Khi nãy Thừa Hoàng nói phải trăm năm nữa hắn mới quay lại đây, chắc chắn là lừa người. Tiểu Mỹ Nhân vừa nghĩ đến bé con liền xoay đầu ướm hỏi: "Khi nào ta sinh con, chúng ta mang hài tử đến đây cùng ngắm hoa có được không?"

Cho dù Trác Dực Thần muốn hái sao trên thiên hà, Thừa Hoàng cũng đồng ý chứ huống gì một yêu cầu nhỏ nhoi này.

Lão hồ ly đứng phía sau vòng tay ôm lấy Tiểu Mỹ Nhân vào lòng, hai bàn tay ấm áp phủ lên tay y, cùng nhau ôm lấy bé con của bọn họ. Nam nhân gác cằm lên vai bảo bối nhà mình, dịu dàng đáp: "Chỉ cần tiểu Trác bảo bối muốn, lúc nào cũng có thể đến hết".

Trác Dực Thần tựa người ra sau, sức nặng toàn thân hoàn toàn dựa vào lão hồ ly: "Nhưng mà ta nghe Dực Ly nói, đây là nơi ngươi đặt Thần Điện, là thánh địa cũng là cấm địa, người khác không được phép tùy ý ra vào, ngay cả hắn cũng phải có ngọc lệnh thông hành mới mở được kết giới".

Thừa Hoàng cười khẽ rồi nghiêng đầu hôn lên cái má phúng phính của Trác Dực Thần: "Bảo bối ngốc, ngươi là người khác hay sao hả?"

Tiểu Mỹ Nhân nghe thế thì cười tươi ơi là tươi, y chính là người đặc biệt trong lòng Thừa Hoàng đó nha. 

Ngày trước Trác Dực Thần không dám đòi hỏi là bởi vì y biết bản thân chỉ là một đứa nhỏ không nơi nương tựa, ăn nhờ ở đậu mà thôi. Nếu y đòi hỏi chính là gây thêm phiền phức cho Nghi bà và Nghi lão.

Lúc mới được gả về Hồ Cung, tiểu Trác cũng như thế, Hồ Thần cho cái gì thì y nhận cái nấy, chưa từng đòi hỏi chê bai.

Lão hồ ly sống vạn năm trên đời, làm sao có thể không hiểu rõ tâm tư của một tiểu thiếu niên chứ, vậy là hắn ngày nào cũng ở bên cạnh Tiểu Mỹ Nhân, lúc thì hỏi y có thích cái này hay không, khi thì lại hỏi y có muốn cái kia hay không.

Từ từ mới dưỡng được tính tình thích cái gì thì xin cái đó của y bây giờ.

Lão hồ ly rất mong chờ vào một ngày tiểu tổ tông nhà hắn cũng sẽ giống như mấy vị hoàng tử, công chúa của các tộc khác. Thích thứ gì thì không phải e dè hỏi xin mà phải là nằng nặc đòi cho bằng được, ghét thì thẳng thắn chê bai.

Cũng không phải Hồ Thần có suy nghĩ muốn phản nghịch hay gì đâu, chỉ là do Tiểu Mỹ Nhân hiện tại quá là hiền đi, rất dễ bị bắt nạt, hắn mới muốn y nghịch ngợm hơn một chút. 

Cho dù là nhiều chút thì cũng chẳng sao, Hồ Thần rất sẵn lòng nuông chiều. Dĩ nhiên, hắn cũng có dư bản lĩnh cho bảo bối nhà mình xới đất lật trời.

Hiện tại thì ước muốn này của Hồ Thần vẫn chưa thực hiện được, chỉ là mấy năm sau hắn mới biết thế nào gọi là nỗi sầu muộn của gia đình có nghịch tử.

Nghịch tử này dĩ nhiên không phải là Trác Dực Thần rồi, mà là tiểu hài tử trong bụng y.

Tất nhiên, lão hồ ly chỉ nói, bản thân sẽ nuông chiều Tiểu Mỹ Nhân, chứ không có nói sẽ nuông chiều hài tử của bọn họ, vì thế sau này Hồ Cung an tĩnh lại càng thêm náo nhiệt.

...

Trác Dực Thần cười xong lại hơi xoay người, rời tay khỏi cái ôm của Thừa Hoàng, ngẩng đầu hỏi: "Vậy ngươi cũng cho ta ngọc lệnh sao?"

Lão hồ ly hơi cúi người, chóp mũi cọ cọ lên chóp mũi Tiểu Mỹ Nhân, rồi nắm lấy cổ tay y: "Ngọc lệnh thì không có..."

Trác Dực Thần nghe thế thì có một chút mất mát trong lòng, nhưng y vẫn chưa kịp buồn, đã nghe thấy Thừa Hoàng nói tiếp: "...Ấn ký thì có một cái, không biết tiểu Trác có bằng lòng nhận không?"

Lão hồ ly vừa dứt câu, trên cổ tay Trác Dực Thần nơi hắn vừa nắm liền xuất hiện một ấn ký hình hồ ly chín đuôi. Trác Dực Thần cúi đầu nhìn chằm chằm ấn ký đang phát sáng trên tay mình, nhưng chỉ chốc lát sau ánh sáng đó mờ dần rồi tắt lịm, ấn ký hồ ly cũng không thấy đâu nữa.

Tiểu Mỹ Nhân nhíu mày giơ cổ tay lên trước mắt Thừa Hoàng, tay kia thì nắm lấy tay áo hắn, gấp gáp kêu lên: "Thừa Hoàng, mất rồi, làm sao đây".

Lão hồ ly vẫn chưa kịp đáp, y đã cúi thấp đầu, hít mũi muốn khóc, buồn ơi là buồn: "Chắc là do ta dở quá, ngày thường còn không chịu luyện tập nên không chịu nổi thần lực của ngươi".

Trước kia mặc dù có chăm chỉ luyện tập đến đâu thì nội lực cũng chẳng tăng bao nhiêu, lại thêm bản thân chỉ còn nửa viên nội đan nhưng Trác Dực Thần vẫn rất siêng năng. Bất kể là kiếm pháp hay thuật pháp, mỗi ngày đều luyện không kể nắng mưa. Bởi vì Nghi lão rất nghiêm khắc, y không chăm chỉ sẽ bị mắng.

Nhưng từ khi ở bên cạnh Thừa Hoàng, hắn không đốc thúc nên y cũng lười hẳn đi. Thỉnh thoảng Tiểu Mỹ Nhân cũng cảm thấy hơi chột dạ vì hành vi lười biếng của bản thân, nhưng mà biết làm sao được, ai bảo lão hồ ly lại cưng chiều y quá mức như thế.

Tiểu Trác từ khi đến Hồ Cung, chỉ lo trồng hoa đọc sách, nào có biết hiện tại bản thân đã tệ đến mức này, ngay cả một ấn ký cũng không nhận nổi.

Hốc mắt long lanh nhanh chóng đỏ lên, tựa như chỉ thêm một khắc nữa thôi là y sẽ bật khóc.

Thừa Hoàng không ngờ Trác Dực Thần lại nghĩ như thế, hắn dùng tay véo nhẹ cái má phính, nâng mặt y lên rồi dịu dàng dỗ người: "Tiểu Trác của ta không có dở một chút nào hết, ấn ký cũng không có biến mất. Chỉ là bình thường không hiện lên mà thôi".

Lúc này Tiểu Mỹ Nhân mới thôi không khóc nữa, y ngẩng đôi mắt ươn ướt lên, như vẫn chưa tin mà buồn hiu hỏi lại: "Ngươi nói thật sao? Không được gạt ta đâu đấy".

Lão hồ ly đột nhiên lại nổi hứng trêu chọc: "Vậy nếu ta gạt ngươi thì ngươi làm gì ta đây?"

Trác Dực Thần không ngờ Thừa Hoàng lại đáp như thế, mới nãy suýt nữa y đã lòng đầy cảm động xem hắn là phu quân tốt nhất trên đời này rồi.

Ai mà có ngờ được, bây giờ Tiểu Mỹ Nhân nhìn vào gương mặt đang cười tủm tỉm của phu quân nhà mình, chỉ muốn tức hộc máu mà thôi.

Thừa Hoàng bật cười nhìn Trác Dực Thần xụ mặt giận dỗi, sau đó nắm lấy cổ tay y, hắn vừa vuốt ve, ấn ký phát sáng lại hiện ra: "Được rồi, đừng dỗi, không lừa ngươi mà. Chỉ khi nào ngươi muốn tìm ta, hoặc đi vào nơi có kết giới do ta tạo nên thì nó mới xuất hiện thôi".

Trác Dực Thần nghe thế thì quên luôn giận dỗi mới chớm trong lòng, chớp chớp hai mắt: "Cái này còn có thể giúp ta tìm ngươi sao? Phải làm sao mới được?"

Thừa Hoàng dạy Trác Dực Thần niệm quyết. 

Từ nhỏ mặc dù vẫn luôn chăm chỉ luyện tập nhưng khả năng của tiểu Trác vẫn luôn như thế. Một thuật pháp đối với Hồ Thần chỉ nhỏ cỏn con, nhưng y phải mất một lúc lâu mới học được.

Trong lúc học, Trác Dực Thần cứ mất tập trung vì lo sợ bản thân ngốc quá sẽ khiến Thừa Hoàng nổi giận không thèm dạy nữa. Càng như thế y lại càng học không vào.

Nhưng mà lão hồ ly một chút mất kiên nhẫn cũng không có, vẫn luôn dịu dàng hướng dẫn từng chút môt. Lúc này Tiểu Mỹ Nhân mới an tâm, học hỏi cũng nhanh hơn một chút.

...

Thừa Hoàng ôm lấy Trác Dực Thần vào lòng, bàn tay dày rộng đặt lên thắt lưng mảnh khảnh, truyền cho y một ít linh lực ấm áp: "Đã học được chưa?"

Trác Dực Thần tựa vào ngực Thừa Hoàng, vui vẻ gật đầu: "Chỉ cần như thế thì cho dù ngươi ở đâu ta cũng có thể tìm đến sao?"

Lão hồ ly diu dàng đáp: "Ừm".

Trác Dực Thần cười càng tươi hơn: "Vậy chỗ nào của ngươi ta cũng vào được, cho dù là cấm địa này sao?"

Thừa Hoàng dùng ngón tay nâng cằm Trác Dực Thần lên, hôn nhẹ lên mí mắt y rồi vừa cười vừa đáp: "Đừng nói là nơi này, ngay cả thần thức của ta tiểu Trác cũng có thể tiến vào".

27.02.2024

Haan

Chời đất ơi 🥴

Truyện của nhỏ tác giả có bị dài dòng lê thê quá hong dị mấy bà 🙉

Mấy bà đọc có bị thấy chán hong, có thì nói để tui điều chỉnh nhe hiuhiu 🤧


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net