Chương 1: Nam phong

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"BẮC YẾN"

Quốc gia lớn nhất Trung Nguyên lúc bấy giờ. Địa hình phía Bắc lạnh giá, đồi núi bao quanh, dễ thủ khó công. Giúp cho Bắc Yến ngày càng lớn mạnh, nhất là về mặt quân sự. Suốt hơn trăm năm đội quân Bắc Yến đã khai hoang, đánh chiếm không biết bao nhiêu các nước nhỏ xung quanh để giành lấy vị trí độc tôn hiện tại

Hoàng đế Ôn Hạ Hoằng là người nhân từ, đôn hậu, yêu dân như con. Hoàng Hậu Chu thị đoan trang, thục đức là tấm gương sáng của nữ tử Bắc Yến noi theo. Hoàng Thượng đối với Hoàng Hậu tình sâu nghĩa nặng, phu thê ân ái khiến người đời hết lời ca tụng. Đáng tiếc hai người chỉ có với nhau một người con trai duy nhất là Nhị Hoàng tử Ôn Nhật Liệp. Dù rằng ngài là con trai của Hoàng Hậu nương nương nhưng Nhị Hoàng tử vẫn không phải là Thái Tử hiện tại

Hoàng Thượng vẫn còn một người con trai khác, Đại hoàng tử hay cũng chính là Thái tử điện hạ của Bắc Yến

"Ôn Khách Hành"

Dù rằng Thái tử không có mẫu thân là Hoàng hậu. Nhưng ngôi vị này thì không ai có thể lay động, kể cả Hoàng thượng hiện tại. Vì vị trí Trữ quân tương lai của Bắc Yến này năm xưa là do đích thân Tiên đế đã hạ chỉ sắc phong. Lúc đó Hoàng thượng hiện tại vẫn còn đang là Thái Tử

Thái Tử phi lúc bấy giờ đã hạ sinh hoàng tôn đầu tiên cho Bắc Yến, khiến Tiên đế hết sức vui mừng, đích thân ban tên "Ôn Khách Hành". Chỉ là đáng tiếc Thái Tử phi yểu mệnh mất sớm, để lại tiểu hoàng tôn một mình lẻ loi

Không lâu sau đó, Trắc phi Chu Thị cũng được tấn phong lên Thái Tử phi. Nhưng Tiên đế yêu thương tiểu hoàng tôn mất mẹ, liền hạ chỉ sắc phong Trữ quân, ban bố thiên hạ. Nên sau khi Hoàng thượng lên ngôi, Đại Hoàng tử Ôn Khách Hành lập tức được phong Thái Tử. Dù Chu Thị được phong Hoàng Hậu, sinh hạ đích tử cũng không thể ảnh hưởng đến địa vị Thái Tử hiện tại

....

Phủ Thái Tử...

Đêm khuya, một bóng đen vụt qua sau lưng đoàn thị vệ. Không chút động tĩnh xâm nhập vào phòng ngủ của Thái Tử. Võ công người này vô cùng cao cường, là một trong tứ đại sát thủ nổi tiếng trên Giang hồ hiện tại... Vệ Trang. Trước giờ chỉ nhìn tiền không nhìn mặt. Chỉ cần có người chịu trả giá cao thì dù là Thiên Vương lão tổ, hắn cũng sẽ giết. Huống chi là một Thái Tử tầm thường

Vệ Trang nhếch mép khinh bỉ... Nơi này mang tiếng là Phủ Thái Tử nhưng canh phòng lỏng lẻo, chẳng ra làm sao. Hắn nghĩ thầm nhiệm vụ lần này cũng quá dễ dàng rồi. Giết tên Thái Tử này xong, hắn vẫn còn dư dả thời gian đến Phụng Hoa Lâu tìm người đẹp để vui vẻ một chút nữa kìa

Bên trong phòng u tối, yên tĩnh. Vệ Trang từng bước chậm rãi tiếp cận giường ngủ Thái Tử. Phần lớn ánh nến trong phòng đã tắt lụi, chỉ có cạnh giường ngủ mới thắp chút nến lập lòe. Vệ Trang một tay cầm kiếm, một tay nhẹ nhàng vén lên tấm màn sương mỏng trước giường

Khi nhìn thấy bóng người trên giường, Vệ Trang lập tức vung kiếm định ra tay. Nhưng đột nhiên hắn trở tay dừng lại

"Đây không phải là Ôn Khách Hành"

Vệ Trang nghĩ thầm trong lòng, hắn đã dò la tìm hiểu trước khi nhận nhiệm vụ. Đương nhiên cũng đã thấy dung mạo thật sự của Thái Tử Ôn Khách Hành. Nhưng người đang ngủ trên giường không phải hắn

Lúc này Vệ Trang mới tỉ mỉ nhìn rõ đối phương, chỉ là không nhìn thì thôi. Vừa nhìn hắn đã muốn... muốn không kìm chế được

Nam nhân trên giường mái tóc xoả tung, y phục hỗn loạn. Nhưng dù không hỗn loạn chỉ e là cũng không che đậy được gì. Vì trên người y chỉ khoác một kiện áo mỏng manh, nhìn kĩ một chút thì đã thấy rõ lớp da thịt bên dưới. Vừa trắng vừa mịn màng, làm nổi rõ những vết hôn ngân... Hôn ngân?

Vệ Trang kinh ngạc mở to mắt...

"Đây... Đây không phải là Nam phong hay sao?"

Bắc Yến nghiêm cấm "Nam Phong" là chuyện mà ai cũng biết. Chỉ cần hai nam nhân bị phát hiện có quan hệ tình ái với nhau thì chính là phạm vào đại tội. Nhẹ thì lăng trì, xử tử... Nặng thì tru di tam tộc, cửu tộc

Vậy mà ngay trong phủ Thái Tử, trên giường Thái Tử điện hạ lại cất giấu Nam nhân. Nếu chuyện này bị bại lộ thì... thì...

_Ưm...

Vệ Trang không kịp suy nghĩ thì đã bị chú ý bởi âm thanh trên giường. Người đang ngủ đã tỉnh lại. Y vậy mà lại không chút ngạc nhiên khi nhìn thấy hắn. Ánh mắt của y trong trẻo nhưng lại lạnh lùng vô cảm. Đôi môi xinh đẹp đã bị cắn đến rướm máu khiến y khó khăn khi nói chuyện

_Ta... Ta khuyên ngươi một câu... Nhân lúc chưa muộn... Hãy chạy ngay đi...

Lúc này hắn mới nhìn rõ trên hai chân của y đều bị khóa lại bởi xiềng xích. Một đầu còn lại của xích được quấn với thành giường. Nhìn qua không khác gì một chú chim Hoàng Yến bị nhốt trong lồng son thếp vàng

Vệ Trang đột nhiên nảy ra một suy nghĩ kì quái. Hắn muốn mang người nam nhân này rời khỏi đây, cắt bỏ xiềng xích của y. Nhưng không phải để y được tự do. Mà là mang y đến một nơi khác. Nơi mà chỉ có hắn mới có thể nhìn thấy y

Vệ Trang bị chính suy nghĩ của mình doạ sợ. Người nam nhân này hắn chỉ mới lần đầu gặp gỡ, vậy mà y đã có thể tác động đến cả tư tưởng của hắn như vậy

Dung mạo tuyệt thế, giọng nói ôn nhu... Cả Bắc Yến này e rằng chỉ có một người... Người gặp người yêu... Hoa gặp hoa nở... Con trai duy nhất của Tả Thừa Tướng Chu Văn, Đại thiếu gia Chu gia...

"Chu Tử Thư"

Mà Tả Thừa Tướng Chu Văn cũng chính là ca ca của Đương kim Hoàng Hậu Chu Thị. Xét theo một mặt nào đó thì đây là cháu trai của Hoàng Hậu nương nương có quan hệ tư thông với Thái Tử đương triều

Vệ Trang bị suy đoán của mình khiến cho kinh hãi phải lùi về sau. Nhưng đột nhiên...

Phụt...

Toàn bộ ánh nến trong phòng được thắp lên, Vệ Trang giật mình quay lại. Không biết từ lúc nào... Thái Tử Ôn Khách Hành đã đứng ngay sau lưng hắn

_Tùy tiện vào phòng của bổn điện hạ... Còn dám mạo phạm sủng thiếp của ta...

Giọng nói không thể hiện chút tức giận. Trên môi vẫn mang theo nét cười nhạt. Nhưng khiến Vệ Trang hành tẩu trên giang hồ nhiều năm vẫn không rét mà run khi đối mặt với y

Nhưng khi Vệ Trang còn chưa kịp trả lời thì một cơn gió thổi qua

_AAAaaaaa...

Vệ Trang đau đớn hét lên thảm thiết... Hai tay hắn hiện tại đã bị cắt lìa khỏi thân thể, rơi thẳng xuống đất. Máu tươi không ngừng tuôn ra khắp nơi. Không nhìn thấy là do ai làm, cũng không biết đối phương đã ra tay làm sao. Thân thủ của người này đã đạt đến cảnh giới xuất quỷ nhập thần trong truyền thuyết

Người trên giường không kìm được run rẩy, trốn sâu vào góc giường

Vệ Trang không thể chịu được nữa, khụy gối quỳ xuống nền gạch trước mặt

_Aaa... Tay ta... A... Ta giết ngươi...

Thái Tử điện hạ chỉ nhẹ mỉm cười nhìn Vệ Trang. Hắn bước từng bước, chậm rãi đến gần y. Khiến Vệ Trang toàn thân run rẩy nhưng vì quá đau đớn nên không cách nào lùi lại

_Đôi mắt của ngươi đã thấy những gì rồi...?

Vừa nói hắn vừa liếc nhìn vào người nam nhân đang trốn trong góc giường. Người kia như cũng cảm nhận được cái nhìn của hắn, y chỉ biết cắn răng không dám thở mạnh

Đột nhiên ánh mắt của Thái Tử thay đổi

_AAAAA...

Không chút chần chừ, đôi mắt của Vệ Trang đã bị Thái Tử điện hạ tay không móc ra khỏi hốc mắt

Sau tiếng hét đau đớn, Vệ Trang đã hoàn toàn ngất xỉu. Lập tức có thị vệ bước vào khiêng hắn đi. Trên tay Ôn Khách Hành vẫn còn đang giữ một đôi mắt bê bết máu

Hắn đi đến trước giường, dùng một tay còn chưa dính máu vén lên tấm rèm sa mỏng trên giường

_Tử Thư... Ta đã trừng phạt kẻ dám nhìn trộm ngươi... Ngươi vui không?

Vừa nói hắn vừa đưa đôi mắt vẫn còn hơi ấm đến trước mặt y như đang khoe khoang chiến thắng. Chu Tử Thư cảm thấy trong bụng mình từng trận cồn cào khó chịu, cảm giác buồn nôn dâng cao trong người. Nhưng y không dám để Ôn Khách Hành nhìn thấy dáng vẻ ấy. Nếu không chuyện đáng sợ hơn, hắn cũng sẽ bắt y xem

_Cảm tạ điện hạ... Ta đương nhiên là rất vui

Thấy dáng vẻ giả vờ kiên cường của y. Ôn Khách Hành cũng lười vạch trần, hắn nhếch lên khóe môi

_Nhưng... Tay đã có chút bẩn...

Hắn khó chịu nhìn bàn tay của mình

Không biết từ đâu xuất hiện thị nữ quỳ xuống dâng lên chậu nước. Thị vệ, nô tỳ trong Thái Tử phủ hầu hết đều biết võ công, không ít thì nhiều. Đến không ai biết, đi không ai hay. Nên việc thích khách vào được tận phòng ngủ của Ôn Khách Hành, thì người ngu cũng biết là hắn cố ý

Thái Tử điện hạ cao cao tại thượng đương nhiên không tự mình rửa tay. Chỉ là nếu hắn không cho phép, thị nữ cũng không dám tùy tiện chạm vào hắn

Chu Tử Thư như thể đã hiểu, y chậm rãi bò ra từ góc giường đến gần chỗ hắn. Bàn tay y trắng nõn, mịm màng, các khớp tay rõ ràng, thon gọn. Y cầm lấy khăn do thị nữ dâng lên. Dù hai tay đang run rẩy, y vẫn phải cố gắng kìm chế. Phủ khăn lên đôi mắt rỉ máu trên tay Ôn Khách Hành, cách một lớp vải cầm lấy đôi mắt ấy, sau đó lập tức thả lên khay của thị nữ

Thái Tử điện hạ vẫn chỉ nhếch mép nhìn y, hắn không có ý can thiệp. Để mặc y giúp mình dùng khăn ướt lau sạch máu trên tay, động tác hết sức chu đáo dịu dàng

Sau khi tay Thái Tử đã được rửa sạch, các thị nữ, thị vệ lần lượt lui ra ngoài. Tấm thảm thấm ướt máu thích khách ban nãy cũng đã được thay mới. Trầm hương được đốt lên, mùi máu tanh tưởi trong phòng cũng đã bị phai đi gần hết

Ôn Khách Hành đưa tay nâng lên cằm y, để y nhìn vào hắn

_Lúc nãy có sợ không?

Chu Tử Thư nhẹ lắc đầu, so với tên thích khách đó thì người trước mặt này mới đáng để y kinh sợ hơn

_Cũng phải... Hắn là muốn giết ta. Ngươi có gì phải sợ chứ

Lời vừa nói xong, Ôn Khách Hành đột nhiên giữ chặt gáy y rồi hôn mạnh lên đôi môi xinh đẹp. Chu Tử Thư chống tay lên ngực hắn muốn ngăn lại... Nhưng chỉ giây lát sau, y đã từ bỏ, buông lỏng tay mặc cho đối phương dày xéo

Giữa những nụ hôn quấn quýt là chút máu tràn ra trên môi. Trong lòng y, Thái Tử điện hạ Ôn Khách Hành lại chẳng khác gì một con cẩu to xác thích cắn người

Hắn đè y lên giường, một tay xé rách lớp áo mỏng tang trên thân thể y. Không nói hai lời liền, phía dưới liền đâm thẳng vào mật huyệt khép kín

_AAA...ƯM...

Y cao giọng hét lớn, rồi lại cắn chặt răng kìm chế bản thân. Không được la, không được khóc, không thể khuất phục nếu không mọi cố gắng của y đều sẽ tan vỡ

Nhìn người dưới thân kìm nén đến đỏ cả mặt, mồ hôi chảy đầy trên trán vẫn không chịu rên thành tiếng. Ôn Khách Hành nhếch môi khinh bỉ, phía dưới vẫn không ngừng đâm rút mạnh mẽ. Muốn thử xem kẻ dưới thân hắn có thể chịu đựng đến đâu

_Tử Thư... Ngươi không cần lo lắng. Nếu ta chẳng may mất mạng... Thì người của ta chắc chắn sẽ chôn ngươi cùng một huyệt với ta... Cả Chu gia của ngươi cũng sẽ bồi táng cùng chúng ta

Đôi mắt của y mở lớn nhìn thẳng vào hắn, ánh mắt như thể muốn xé toạc vị Thái Tử tôn quý trên người y ra từng mảnh. Nhưng chỉ một khoảng khắc trôi qua, Chu Tử Thư liền thay đổi về bộ dáng yếu đuối, đơn thuần

_Là lỗi của ta... Cam chịu Thái Tử điện hạ trách phạt

Ôn Khách Hành hài lòng mỉm cười

_Vẫn là Tử Thư của ta ngoan ngoãn nhất...

Cái gọi là trừng phạt của hắn chính là khiến y trên giường muốn sống không được, muốn chết cũng không xong

Chu Tử Thư ngẫn đầu nhìn trời xanh, tự hỏi bản thân sao phải bước vào con đường địa ngục này... Mà tất cả chuyện này đều bắt đầu từ lễ nguyên tiêu năm ấy

Ác mộng của y cũng bắt đầu từ ngày hôm ấy

....

(Note: Chương đầu tiên có thể sẽ khó hiểu. Mọi người đọc từ từ và đợi chương sau nhé!

Truyện này quá khứ và hiện tại sẽ đan xen với nhau nên có chỗ nào không hiểu thì mọi người cứ hỏi mình nha)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net