Chương 18: Huyết Trích Tử

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

......

Quân Thư Điện

Thái giám, cung nữ ra vào liên tục không ngừng. Đêm nay Hoàng Đế bị hành thích chính là sự việc chấn động Bắc Yến. Một buổi dạ yến long trọng của Hoàng Thất lại để hơn năm mươi tên thích khách lẻn vào. Biến hoàng cung thành một chiến trường. Còn để Thiên Tử phải đích thân ra tay dẹp loạn... Đúng là trở thành trò cười cho một đế quốc mang tiếng cường mạnh

Ngự Lâm Quân phụ trách bảo vệ dạ yến đêm nay toàn bộ đều bị phạt nặng. Trong Cung trên dưới được thay thế bằng trọng binh riêng của Ôn Khách Hành canh giữ nghiêm ngặt. Lùng sụt cho hết những thích khách còn sót lại

_TO GAN... Đám nô tài các ngươi cho mình là ai mà dám ngăn cản Bản Cung?

Triệu Như Sương lớn tiếng muốn xông vào Quân Thư Điện liền bị thị vệ ngăn lại

_Mời Quý Phi nương nương trở về... Hoàng Thượng vẫn chưa triệu kiến người

_Bản Cung là vì lo lắng cho sức khỏe của Hoàng Thượng. Các ngươi lại dám ở đây cản trở mà không vào bẩm báo. Rõ ràng là nghe lệnh kẻ khác làm việc. Cho rằng Bản Cung không dám làm gì các ngươi? Cho rằng kẻ đó có thể bảo vệ các ngươi?

"Kẻ đó" trong miệng của Triệu Như Sương không ai khác cũng đang bước ra từ Quân Thư Điện

_Tham kiến Quý Quân

Các thị vệ mới giây trước còn hùng hổ chặn người. Giây sau nhìn thấy y đã lập tức cuối người hành lễ. Khiến Triệu Như Sương tức giận đến nghiến răng nghiến lợi

_Chu Tử Thư... Ngươi đây là có ý gì? Tại sao lại ngăn cản Bản Cung gặp mặt Hoàng Thượng? Ngươi cho rằng được chút ân sủng của Hoàng Thượng thì có thể vô pháp vô thiên không xem ai ra gì sao?

Chu Tử Thư hiện tại cũng không có thời gian dài dòng với cô ta. Lạnh giọng ra lệnh

_Người đâu... Đêm nay trong Cung hỗn loạn, lập tức hộ tống Quý Phi hồi Cung nghỉ ngơi. Cho người canh giữ Giao Thần Cung cẩn thận. Người ngoài không được phép vào. Người bên trong không được phép ra... Ai trái lệnh lập tức "xử trảm"...

_NGƯƠI...

Triệu Như Sương tức giận chỉ tay vào mặt y

_Chu Tử Thư... Ngươi nghĩ mình là ai mà dám ra lệnh ở đây. Chức vị Quý Quân của ngươi cũng chỉ ngang bằng Quý Phi. Một đứa con riêng của gia tộc phản thần như ngươi dựa vào đâu lại dám ra lệnh cho Bản Cung?

_Dựa vào quyền quản lý lục Cung...

Y nói xong thì quay người trở vào mặc cho Triệu Như Sương đứng ngây ra như bị tạt cho gáo nước lạnh. Đây là sự thật mà cô ta không thể phản biện. Trong Cung này một là phải có quyền, hai là phải có được ân sủng của Hoàng Đế... Mà cả hai thứ đó đều đang nằm trong tay của Chu Tử Thư

_Quý Phi nương nương... Nô tài xin phép đắc tội...

Hai thị vệ lập tức lôi cô ta rời đi

_Cẩu nô tài mau buông Bản Cung ra... Bản Cung muốn gặp Hoàng Thượng. Các ngươi mau thả ta ra...

Tiếng ầm ĩ cũng dần dần biến mất. Chu Tử Thư trở về tẩm điện của mình. Liền có cung nữ tiến đến chỗ y dâng lên một hộp gỗ lớn

_Quý Quân... Nô tỳ đã theo lệnh của người đến Thái Y Viện lấy thuốc. Cũng đã chuẩn bị siêu thuốc và lò lửa cho người

_Được rồi... Các ngươi lui xuống đi

Đợi khi cung nữ và các thái giám lui ra ngoài. Y bắt đầu từ tay bốc và sắc thuốc. Đợi khi sắc thuốc xong đổ ra chén, y liền dùng ngân châm trong người đâm vào đầu ngón tay mình, trích máu nhỏ vào chén thuốc

Người trúng Huyết Trích Tử, ngủ tạng sẽ bị thấm độc chỉ trong nửa canh giờ. Toàn bộ nội công dù mạnh đến đâu cũng sẽ tan biến trong lúc phát độc. Tứ chi cũng sẽ mất kiểm soát chỉ còn lại cảm giác đau đớn khó chịu. Cảm thấy như có hàng ngàn con bọ đang chui rúc, cắn xé trong ngủ tạng và da thịt của mình. Có người sẽ chịu không được, thậm chí còn tự dùng dao lóc da xẻ thịt chính mình để tìm cho ra những con bọ trong cơ thể

"Huyết Trích Tử"

Thực chất không phải là thuốc độc mà là trùng độc. Vì chúng nhỏ đến mức mắt thường cũng không thể nhìn thấy, nên khi được hòa chung với rượu thì sẽ ở dưới hình dạng nước thông thường. Huyết Trích Tử được sinh ra từ Huyết Trích Mẫu, một loại trùng độc ngàn năm thượng cổ. Để nuôi được Huyết Trích Mẫu thì người nuôi phải dùng máu của mình để cho nó ăn. Đợi sau khi nó đẻ ra những ấu trùng con thì người nuôi có thể dùng để chế ra loại độc dược mạnh nhất trong thiên hạ. Nhưng không phải để lấy mạng người trong tức khắc mà dùng để khống chế người khác trong tay

Từ nhỏ Chu Tử Thư đã nung nấu ý định thành lập một tổ chức sát thủ trợ giúp cho đế nghiệp của Ôn Khách Hành. Nhưng cũng vì muốn ở bên hắn, y lại không có ý định học võ công. Nên cách duy nhất để khống chế một đám sát thủ nghe lời một kẻ vô dụng chính là phải giữ mạng của bọn họ ở trong tay

Giải dược của Huyết Trích Tử sẽ có hai loại. Một loại chỉ có tác dụng làm cho trùng độc ngủ say một tháng. Đến ngày mười lăm tháng sau, người trúng độc phải tiếp tục uống thuốc giải. Nếu không sẽ độc phát xuất huyết mà chết. Còn loại giải dược thứ hai chính là có thể một lần giết chết trùng độc vĩnh viễn. Sát thủ của Thiên Song một ngày còn trong tổ chức thì chỉ có thể uống giải dược loại một. Đợi đến khi bọn họ hoàn thành thất sát lệnh thì có thể nhận giải dược loại hai và rời khỏi tổ chức

Chu Tử Thư tất nhiên cũng sẽ dùng loại giải dược thứ hai cho Ôn Khách Hành

......

Chu Tử Thư bưng chén thuốc nhìn người nam nhân đang nằm trên giường

_Bệ Hạ... Thuốc của người đã chuẩn bị xong

Y đỡ lấy Ôn Khách Hành dậy, đưa thuốc đến cho hắn. Hiện tại đã sắp qua nửa canh giờ trúng độc. Toàn bộ công lực của Ôn Khách Hành cũng đã bị rút cạn, không lâu nữa sẽ chuyển qua giai đoạn phát độc đau đớn

_Thuốc này là Tử Thư sắc cho Trẫm sao?

Hắn nhớ vẫn chưa có Ngự Y nào vào bắt mạch cho hắn. Từ lúc bị trúng ám khí của thích khách thì hắn đã bị tiêu tán hết nội công. Ôn Khách Hành cũng biết đây không phải loại độc thông thường

_Thuốc này đúng là do Tử Thư sắc. Vậy... Bệ Hạ có tin ta không?

Y chăm chú nhìn vào mắt hắn, sự chờ mong không cần nói thành lời

Chỉ thấy Ôn Khách Hành vừa mỉm cười vừa nhẹ gật đầu, một hơi uống cạn chén thuốc mà không cần suy nghĩ... Cảnh tượng giống như lúc trên Đài Ngũ Linh. Hắn cũng đã hỏi y có tin hắn hay không. Lúc đó y cũng đã không chút suy nghĩ mà gật đầu. Nhưng Ôn Khách Hành lại muốn biết lòng tin ấy lớn bao nhiêu

_Tử Thư có biết vì sao lúc trên Đài Ngũ Linh, Trẫm lại cho người hộ tống Triệu Như Sương hồi Cung nhưng vẫn giữ ngươi lại không?

_Ta biết là vì người muốn bảo vệ cho ta, kéo sự chú ý của đám thích khách đến chỗ Triệu Quý Phi

Quả thật vì một câu nói của hắn mà rất nhiều thích khách chú ý đến Triệu Như Sương. Cho rằng cô ta là ái phi được Hoành Đế yêu thương nhất. Bắt được cô ta cũng đồng nghĩa sẽ khống chế được Hoàng Đế

Nhưng Ôn Khách Hành lại nhẹ lắc đầu nhìn y

_Chỉ một phần lý do là vậy... Ôn Khách Hành ta là một người ích kỷ, đặc biệt là đối với ngươi... Chu Tử Thư

Hắn nắm lấy tay y, nâng lên trước mặt mình. Đặt lên đó một nụ hôn thật nhẹ. Hành động rõ ràng rất ôn nhu dịu dàng nhưng mỗi lời nói ra lại vô cùng áp bức và kinh hãi

_Ta giữ ngươi lại là vì... Nếu chẳng may ta bị giết chết. Thì Tử Thư cũng phải chết cùng với ta. Ta tuyệt đối sẽ không để ngươi sống rồi ở bên cạnh người khác... Dù xuống Âm Tào Địa Phủ... Dù phải luân hồi chuyển thế, bảy kiếp trùng sinh... Thì Chu Tử Thư vĩnh viễn chỉ có thể thuộc về Ôn Khách Hành

Chu Tử Thư kinh ngạc nhìn người nam nhân đối diện. Y thật sự không ngờ hắn lại nghĩ như vậy

Nhìn thấy ánh mắt bàng hoàng của người trong lòng, trái tim của Ôn Khách Hành như thể bị siết chặt đến rỉ máu. Y đã sợ hắn rồi sao? Quả nhiên là vậy... Thứ tình cảm chiếm hữu điên cuồng của hắn cuối cùng vẫn khiến người hắn yêu không thể chấp nhận

Chu Tử Thư rút tay mình ra khỏi tay hắn. Ôn Khách Hành hoảng hốt muốn giữ chặt tay y. Nhưng giây sau đã kinh ngạc dừng lại. Chỉ thấy bàn tay mềm mại tinh xảo ấy nhẹ áp vào má hắn, dịu dàng vuốt ve

_Được... Vậy Tử Thư sẽ bồi táng cùng với Bệ Hạ. Dù xuống Âm Tào Địa Phủ... Dù có luân hồi bảy kiếp trùng sinh... Chúng ta vẫn sẽ gặp lại nhau... Ưmm...

Không đợi y nói hết câu, Ôn Khách Hành đã kéo người vào lòng hôn say đắm

"Đủ... Như vậy đã đủ rồi... Chỉ cần những lời này của y... Hắn đã đủ cảm thấy mãn nguyện"

......

......

......

Chuông canh ba vừa gõ. Chu Tử Thư trên giường liền chậm rãi mở mắt. Y ngồi dậy trên giường, nhìn người nam nhân đang ngủ say bên cạnh. Lúc nãy khi sắc thuốc cho Ôn Khách Hành, y đã bỏ vào một ít vị thuốc an thần, khiến giấc ngủ của hắn sâu hơn bình thường. Sau khi xác định người trên giường sẽ không sớm tỉnh lại. Y liền khoác lên người một kiện xiêm y tối màu, lẵng lặng rời khỏi tẩm điện

Đêm nay trong Cung canh giữ nghiêm ngặt nhưng bên trong Quân Thư Điện thì thị vệ không được phép vào. Các cung nữ thái giám thì không biết võ công. Nên dù bọn họ có canh gác thì cũng không ai phát hiện Chu Quý Quân một mình lẻn vào Thừa An Các ở phía Tây của Quân Thư Điện

Nơi này hẻo lánh không người chỉ dùng để chứa một số đồ đạc không dùng trong Quân Thư Điện. Lúc trước Chu Tử Thư vừa nhập Cung đã cho niêm phong lại chỗ này

_Ó...ó...ó...quạc

Vì nơi này được y dùng để gặp người của "Thiên Song"

....

....

_Đại sư huynh... Cuối cùng huynh cũng chịu gặp đệ

Không bao lâu liền có một bạch y thiếu niên xuất hiện sau lưng Chu Tử Thư

"Tần Cửu Tiêu" nhỏ hơn y vài tuổi, khuôn mặt anh tuấn tiêu sái. Từ năm tám tuổi được y cứu ra từ biển lửa Tần gia diệt môn liền đi theo y đến lớn

Y cầu xin sư phụ nhận hắn làm đồ đệ, truyền dạy võ công thượng thừa. Cùng nhau xây dựng nên một tổ chức sát thủ đứng đầu trong giang hồ. Đây có thể xem là người mà y vô cùng tin tưởng...

Nhưng ngày hôm nay lòng tin ấy đã có sự lung lay

"Chát"

Chu Tử Thư không biết võ công nhưng vẫn là một nam nhân, cái tát này y đánh không hề lưu tình

_Sư huynh...huynh...?

Tần Cửu Tiêu bị đánh đến ngây ngẩn bất động. Bao nhiêu năm hai người ở bên nhau, đây chính xác là lần đầu tiên đại sư huynh ra tay với hắn

Chu Tử Thư lạnh lùng nhìn hắn

_Hoàng Thượng bị hành thích... Trong tay thích khách lại có độc Huyết Trích Tử. Đệ có biết việc này không?

Tần Cửu Tiêu đưa tay sờ vào khuôn mặt đỏ rát hiện rõ năm dấu tay. Hắn có chút không tin nhìn vào sư huynh của mình

_Đệ thật sự không biết... Nhưng huynh là vì chuyện này mà tức giận với đệ sao?

_Chuyện này?

Giọng nói y càng lạnh đi vài phần

_Sự an nguy của người đó từ lúc nào lại bị đệ xem nhẹ như vậy? Cửu Tiêu... Có phải cần ta nhắc cho đệ nhớ lý do vì sao năm xưa ta cứu mạng đệ... Lý do vì sao ta giúp đệ báo thù... Vì sao giúp đệ học võ công... Mới đó mà đệ đã quên rồi sao?

Tần Cửu Tiêu đương nhiên nhớ rõ... nhớ rõ vị trí của mình. Giọng nói tự giễu xen lẫn bi thương chậm rãi thốt ra

_Cửu Tiêu nhớ rõ... Tất cả là vì an nguy và đại nghiệp của Hoàng Thượng. Đại sư huynh đối với đệ ơn trọng như núi. Cửu Tiêu cả đời không quên dù là hy sinh tính mạng vì huynh... Đệ cũng nguyện không chối từ

_Ta biết trong lòng đệ nghĩ gì... Người cứu mạng đệ là ta nên người đệ muốn trả ơn cũng không phải người ấy. Nhưng để ta nói rõ với đệ chuyện này... Nếu Ôn Khách Hành xảy ra chuyện. Thì Chu Tử Thư ta cũng sẽ chết cùng hắn...

Tần Cửu Tiêu kinh hãi nhìn y

_Nhớ cho kĩ... Bảo vệ tính mạng của Hoàng Thượng chính là đệ bảo vệ tính mạng của ta

_Cửu Tiêu... Nhớ rõ...

Trong tim Tần Cửu Tiêu trước khi rời đi không còn gì ngoài sự lạnh lẽo

...

Chu Tử Thư không vội trở về, y lại một lần nữa giả tiếng quạ kêu

_Ó...ó...ó...quặc...

Lần này từ bóng tối xuất hiện bốn hắc y nhân, tay cầm gươm, mặc áo choàng thêu hình ngọn lửa màu đỏ Thiên Song. Bọn họ vừa xuất hiện lập tức quỳ xuống hành lễ với y

_Thuộc hạ tham kiến Thống lĩnh...

Bốn người này là Tứ Hiệu Cơ, chức vị trong Thiên Song đứng ngay dưới Tần Cửu Tiêu. Phụ trách quản lý bốn phân đà Đông Tây Nam Bắc của Thiên Song

_Bốn người các ngươi đã hoàn thành bao nhiêu Sát Lệnh?

Một người trong số họ lên tiếng

_Hồi bẩm thống lĩnh... Ngoại trừ Nam Hiệu Cơ là Ngũ Sát Lệnh. Thì ba người thuộc hạ là Lục Sát Lệnh

Thiên Song không có nhiều quy định. Chỉ có hai thứ cần đặc biệt lưu ý. Người muốn gia nhập Thiên Song thì bắt buộc phải uống Huyết Trích Tử. Người muốn rời khỏi Thiên Song thì phải hoàn thành Thất Sát Lệnh

Một Sát Lệnh là một nhiệm vụ. Có thể là giết một người... Cũng có thể là diệt môn một gia tộc. Chỉ cần Sát Lệnh đã được ban ra thì sát thủ phải dùng cả tính mạng để hoàn thành

Y lạnh nhạt nhìn bọn họ, trầm trọng lên tiếng

_Truyền lệnh xuống... Từ hôm nay bất kể là người đã đạt được Sát Lệnh nào... Chỉ cần là bắt được kẻ phản bội đã đem Huyết Trích Tử ra ngoài. Thì ta sẽ lập tức ban Thất Sát Lệnh cho người đó. Bốn người các ngươi phụ trách giám sát. Nếu dám đem một kẻ thế mạng về để qua mặt ta... Thì ta sẽ lấy mạng của bốn người các ngươi trước tiên

_Thuộc hạ tuân lệnh...

Bốn người lập tức quỳ xuống nhận lệnh

.....

.....

"Lão Ôn... Ta thật sự rất nhớ ngươi... Ngươi đừng đi có được không?"

"Lão Ôn..."

"Lão Ôn..."

"Lão Ôn..."

Giọng nói ấy là ai? Vì sao luôn dai dẳng trong giấc mơ của hắn. Sự bi thương ấy, đau lòng ấy là từ đâu? Tại sao lại làm cho hắn khó chịu như vậy? Hắn ruốt cuộc đã quên điều gì... Hay là đã quên mất ai rồi...

Ôn Khách Hành giật mình tỉnh lại trên giường lớn. Hắn theo thói quen đưa tay tìm kiếm hơi ấm của người bên cạnh. Nhưng giật mình phát hiện bên giường chỉ là một mảnh chăn nệm lạnh lẽo

_TỬ THƯ...

Hắn bật dậy từ trên giường, ánh mắt hoảng loạn tìm kiếm thân ảnh của người kia. Trong tẩm điện rèm sương phủ kín, ánh đèn mờ ảo. Không một ai đáp lại hắn, người kia cũng đã bỏ lại hắn mà đi. Sự tuyệt vọng đang bao trùm lấy Ôn Khách Hành. Khoảng khắc này tựa như hắn đã mất hết tất cả... Quyền lực, võ công và cả người hắn yêu nhất

"Giống như năm ấy... tuyệt vọng ở dưới vực sâu... Chờ đợi cái chết"

Ting tang... Ting tang...

Âm thanh phong linh vang lên kéo hắn khỏi đoạn hồi ức năm ấy

_Bệ Hạ... Người tỉnh rồi...

Giọng nói dịu dàng của người kia thì kéo hắn ra khỏi vực sâu của địa ngục

_Tử Thư...

Hắn nhỏ giọng kêu tên y. Chu Tử Thư không khỏi kinh ngạc, chưa bao giờ người nam nhân trước mặt lại gọi y một cách yếu ớt như lúc này

Y lập tức bước tới bên giường ôm lấy hắn vào lòng

_Tử Thư ở đây... Bệ Hạ...

Ôn Khách Hành lúc này giống hệt một con thú nhỏ bị thương, vô cùng mềm yếu dựa vào lòng y

_Ngươi đã đi đâu vậy? Ta không nhìn thấy ngươi... Cũng không tìm được ngươi... Ta rất sợ... Thật sự rất sợ...

Từng câu từng chữ như mũi dao xuyên vào tim Chu Tử Thư, khiến lòng y vô cùng đau đớn. Vòng tay siết chặt người trong lòng hơn nữa

_Bệ Hạ đừng sợ... Là lỗi của ta, đã khiến người lo lắng. Ta chỉ muốn sắc thêm một than thuốc cho người. Cung nữ thái giám ta cũng đã cho lui ra khỏi điện. Công lực của người cần thêm vài canh giờ nữa để hồi phục hoàn toàn. Ta không tin tưởng để bất cứ ai ở gần người cả. Là lỗi của ta đã để Bệ Hạ lo lắng...

_Ta không cần bọn họ... Không cần ai cả... Chỉ cần ngươi. Chỉ cần một mình Tử Thư ở bên ta

Ôn Khách Hành ôm chặt lấy hông y, dựa đầu vào ngực y. Sự ỷ lại không chút che giấu của bậc Đế Vương khiến người khác nếu nhìn thấy có lẽ sẽ không thể tin nổi. Ai có thể tin rằng người nam nhân yếu ớt này chỉ mới đêm qua còn tự tay giết chết hơn năm mươi tên sát thủ một cách ngoan độc

Chu Tử Thư đưa tay vỗ nhẹ lên lưng đối phương dịu dàng dỗ dành, liên tục thì thầm sẽ vĩnh viễn không rời xa hắn mới khiến người trong lòng bình tâm trở lại

......

Hai người ôm lấy nhau cùng nằm trên giường, lần này đến lượt Chu Tử Thư nằm trong lòng Ôn Khách Hành để hắn tùy ý giữ chặt không chút khe hở

Giọng nói trầm ấm từ đỉnh đầu y truyền xuống

_Có phải lúc nãy trông ta rất tệ hại hay không?

Y nhẹ lắc đầu trong lòng hắn

_Từ nhỏ ta đã nhắc nhở bản thân mình phải mạnh mẽ, phải tài giỏi. Thì mới có thể bảo vệ được người mình muốn bảo vệ. Hay ít nhất cũng không trở thành gánh nặng của bất cứ ai...

Một đoạn kí ức dần dần hiện lên. Ôn Khách Hành nhẹ giọng kể lại

_Đã rất lâu rồi ta mới lại có cảm giác bất lực ấy... Tử Thư có thể không biết, lúc nhỏ ta cũng là một đứa trẻ vô dụng. Cái gì cũng không biết, ngây ngốc sống ở Đông Cung như một con rối vậy. Mẫu Phi qua đời khi ta vừa lọt lòng. Phụ Hoàng đối với ta cũng chỉ lạnh nhạt hờ hững. Nhưng ta cũng không oán trách ai cả, chỉ muốn làm một Tiểu Thái Tử nhàn hạ, bình yên mà lớn lên... Chỉ là, sinh ra trong Hoàng Thất làm gì có hai chữ "bình yên"...

Hắn kể một cách chậm rãi, nhẹ nhàng như thể đây không phải là câu chuyện của chính hắn

_Hoàng Hậu lúc ấy... Cô mẫu của ngươi, bà ta không đợi được ta khôn lớn. Ngày hôm ấy... Ta cũng không nhớ rõ... có lẽ là muốn lén ra Cung chơi đùa. Chỉ có ta và Tiểu Lục Tử...

Một tiếng búa lớn đánh vào lòng Chu Tử Thư. Y biết ngày mà Ôn Khách Hành đang nói là ngày nào

_Chiếc xe ngựa lao nhanh trên con đường sỏi đá. Như thể bị điều gì đó kích thích, con ngựa được mã trường Hoàng Gia nuôi dưỡng cẩn thận lại phát điên như một con ngựa hoang. Nó càng chạy càng nhanh... Càng chạy càng gần vực thẳm. Tiếng vó ngựa phía sau vang lên không ngừng... Là đoàn kị binh đuổi đến. Nhưng bọn họ không phải đến để cứu Thái Tử... Từng hàng mũi tên bay tới như từng cơn sóng vỗ, vậy mà một phát cũng không trúng ngựa điên. Toàn bộ đều nhắm vào cỗ xe phía sau. Không giết được ta thì cũng có thể dọa cho con ngựa cuồng nộ hơn nữa... Kết quả...

_Kết quả thế nào...?

Y nghẹn giọng chôn khuôn mặt đầy lệ vào lòng Đế Vương... Tiểu Thái Tử của y

_Thời gian để một chiếc xe ngựa rơi xuống tới đáy vực là bao lâu nhỉ? Có thể là rất lâu... Hoặc là chỉ trong một cái chớp mắt. Ta chỉ nhớ Tiểu Lục Tử đã hy sinh thân mình bảo vệ ta. Ta chỉ nhớ khuôn mặt đầy máu của hắn, ngốc nghếch cười với ta...

"Chủ tử... Nô tài không thể... bảo vệ người nữa... Người... người nhất định phải sống... Tiểu... Tiểu... Ăn... chờ người"

Ôn Khách Hành nhíu chặt mày lại, bao nhiêu năm qua chỉ cần nhớ đến kí ức ngày hôm ấy hắn đều sẽ đau đầu đến không thở được. Luôn cảm thấy mình đã quên một điều gì đó... Một điều rất quan trọng... Nhưng hắn lại không cách nào nhớ ra

_Tử Thư... Ta đau quá...

Hắn ôm chặt đầu mình không buông

_Ta ở đây... Bệ Hạ... Ta ở đây cùng người...

Y ôm hắn vào lòng, gỡ ra bàn tay của hắn đang tự siết đầu mình

_Để Tử Thư giúp người... Tin ta...

Giọng nói của y như có thiên tính cảm hoá hắn, Ôn Khách Hành dần dần bình tĩnh trở lại. Mặc dù đầu y vẫn đau mãi không thôi

Chu Tử Thư rút ra ngân châm từ túi vải cẩn thận giúp hắn châm cứu. Không lâu sau quả nhiên cơn đau thật sự giảm bớt. Ôn Khách Hành cũng yên tĩnh trở lại. An ổn ngủ trên chân y

Y chậm rãi rút kim ra, dịu dàng xoa đầu hắn

_Bệ Hạ... Nếu kí ức năm ấy làm cho người đau đớn như vậy. Chi bằng hãy vĩnh viễn quên nó đi... Lão Ôn của ta

.....

.....
.....

Đầu xuân, hoa nở băng tan thời tiết cũng trở nên dễ chịu mát mẻ

Tân Hoàng đăng cơ hai năm, quốc thái dân an. Thần dân trên dưới Bắc Yến đều cảm kích vạn phần, hết lời ca ngợi Hoàng Thượng của bọn họ tài giỏi anh minh. Chỉ là Đế Vương đăng cơ đã lâu, hậu cung vẫn vô cùng hiu quạnh

Tuy mọi người đều biết Hoàng Thượng đối với Chu Quý Quân nặng tình, đối với Triệu Quý Phi nặng nghĩa. Bao nhiêu năm qua vẫn chỉ sủng ái duy nhất hai người

Nhưng triều thần thì đã đứng ngồi không yên. Triệu Quý Phi quanh năm ốm yếu bệnh tật, thậm chí không thể rời khỏi Giao Thần Cung. Bao nhiêu năm vẫn chưa có tin vui

Còn Chu Quý Quân...

Căn bản là không sinh được...

Dù Hoàng Đế nhiều lần bác bỏ. Nhưng các đại thần triều đình, thân tộc Hoàng Thất đều năm lần bảy lượt dâng sớ xin Ôn Khách Hành mở đợt tuyển tú, mở rộng hậu cung

Nước một ngày không thể không có vua. Hậu Cung cũng không thể một ngày không có Hoàng Hậu

"Tu thân, tề gia, trị

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net