Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


02.

Bốn giờ sáng, Thành Nghị đã tắm rửa xong.

Anh lấy một kiện áo sơ mi trong tủ ra, mặc vào rồi bước ra khỏi phòng.

Hành lang rất yên tĩnh, trên thảm gần như không có tiếng bước chân, khiến người ta vô cớ có chút khẩn trương. Loại khẩn trương này lên đến đỉnh điểm khi anh nhìn thấy thang máy.

Thành Nghị giơ tay lên, cưỡng bách chính mình nhấn nút thang máy. Thang máy nhanh chóng đi lên, "ding" một tiếng, cửa mở ra, bốn phía bên trong thang máy đều là màu rượu đỏ đang lờ mờ tỏa sáng.

Anh nhấc chân lên nhưng vấn chậm chạp không bước vào, cuối cùng chỉ thở dài rồi quay đầu đẩy cửa an toàn ngay cạnh cầu thang ra.

Khi đến phòng thay đồ, Thành Nghị theo bản năng nhìn xung quanh, nhưng Tăng Thuấn Hy vẫn chưa tới. Anh ngồi trên ghế và tìm kiếm Zhihu trên điện thoại di động của mình...

Sau sự cố thang máy trục trặc nhốt người, không dám đi thang máy...

Phản ứng căng thẳng...

Triệu chứng sợ hãi bị giam cầm...

Phương pháp truyền dịch và giải mẫn cảm...

Có nhiều lý do dẫn đến chứng sợ hãi bị giam cầm. Những trải nghiệm đau thương thời thơ ấu có liên quan mật thiết đến chứng sợ bị nhốt...

"Nghị ca!" Một đôi tay vỗ nhẹ lên vai anh, Thành Nghị sợ đến mức suýt đánh rơi điện thoại. Tăng Thuấn Hy cúi đầu giúp anh nhấc điện thoại lên, đặt vào lòng bàn tay.

"Làm anh sợ muốn chết." Thành Nghị tim vẫn đập loạn xạ, liếc nhìn điện thoại, tự hỏi rằng Tăng Thuấn Hy có nhìn thấy nội dung trong điện thoại hay không.

Tăng Thuấn Hy kéo ghế đến ngồi cạnh Thành Nghị, cúi người nhỏ giọng nói: "Nghị ca, có một người hâm mộ vừa cho em một quả đào, chúng ta mỗi người được một nửa, hehehe..."

Thành Nghị còn chưa hoàn hồn lại, một nửa quả đào đã được đưa vào miệng, anh vô thức cắn một miếng, vị ngọt đặc trưng của quả đào dần dần lan tỏa khi anh nhai.

Tăng Thuấn Hy đưa quả đào cho mình, cắn một miếng, sau đó đặt quả đào vào tay Thành Nghị: "Mau ăn mau ăn! Nếu không, Tiêu Thuận Nghiêu sẽ phát hiện nói chúng ta ăn một mình."

Cứ như vậy, hai người trốn vào góc phòng hóa trang nhanh chóng ăn hết một quả đào.

Rất nhanh, sự yên tĩnh tạm thời trong phòng thay đồ đã bị phá vỡ, nhân viên công tác bận rộn đi vào, làm tốt chỉnh trang tạo hình xong, họ cùng nhau đi đến địa điểm quay phim.

"Hôm nay lại là một ngày nắng a a a a a a a..." Tăng Thuấn Hy mặc quần áo của Phương Tiểu Bảo, cả người cậu dường như hoạt bát hơn một chút: "Chờ một chút có thể ta sẽ bị nướng chín..."

Thành Nghị nhìn bộ dáng của cậu, nhịn không được muốn cười.

"Ca ca cười cái gì? Chờ một chút nữa anh sẽ bị nướng chín!" Tăng Thuấn Hy hung hãn nói, giả vờ hung hãn chỉ trong chốc lát, "Nghị ca Nghị ca, em quên mang quạt điện rồi, lát nữa chúng ta có thể cùng nhau quạt được không... "

"Phương Tiểu Bảo lại làm nũng nữa kìa... Chậc chậc chậc..." Trần Ý Hàm khoác một cái áo choàng của Quan Hà Mộng đi ngang qua và để lại một câu khiến Tăng Thuấn Hy tức giận.

"Ta không có!" Tăng Thuấn Hy chỉ vào lưng Trần Ý Hàm và nói: "Tiểu Hoa! Giúp ta xử lý tên lang băm này!"

"Ta cũng là lang băm, ngươi muốn đối phó với ta sao?" Thành Nghị nhìn về phía Tăng Thuấn Hy đang tức sùi bọt mép, nhịn không khỏi xoa xoa tóc cậu, "Được rồi, tính tình cũng quá rồi."

Ah! Nghị ca chạm vào tóc mình... Tăng Thuấn Hy lập tức không nói nên lời, ngoan ngoãn theo bước chân Thành Nghị vào phim trường, bắt đầu buổi quay đầu tiên trong ngày.

Vì buổi sáng trời khá mát mẻ nên tất cả các cảnh quay đều được quay ngoài trời nhưng các diễn viên vẫn rất nóng, nóng cả buổi sáng quay.

"Thất sự nóng chết..." Tăng Thuấn Hy ngồi phịch xuống ghế trong phòng hóa trang: "Bên ngoài nóng bỏng da, bên trong mềm nhũn..."

"Để anh xem..." Thành Nghị nghiêng người thò tay nhéo má Tăng Thuấn Hy: "Không có a..."

Tăng Thuấn Hy giả vờ bình tĩnh, đưa ánh mắt sang một bên, nhưng gò má bị chọc lại có chút nóng lên.

Chuyện gì thế này a a a a... chắc là do thời tiết quá nóng.

"Chiều nay chúng ta quay cảnh trong nhà phải không..." Thành Nghị ngừng việc trêu chọc Tăng Thuấn Hy.

"Đúng vậy. Chúng ta phải quay cảnh yến tiệc ở Mãn Sơn Hồng." Tăng Thuấn Hy đột nhiên nhớ tới trọng điểm của chiều nay: "Nghị ca, anh đã từng quay cảnh hôn chưa?"

"Có một ít." Thành Nghị sờ sờ cái mũi, cảm thấy có chút kỳ quái: "Chiều nay đệ đệ có cảnh hôn sao?"

"Không tính là cảnh hôn, chỉ là kiểu gần gũi sắp hôn thôi." Tăng Thuấn Hy không biết tại sao mình lại cảm thấy chột dạ.

"Ồ hô ~" Thành Nghị đột nhiên quan sát kỹ mặt Tăng Thuấn Hy: "Gần gũi sắp hôn, là muốn được hôn hay không?"

"Đương nhiên không muốn!" Giọng nói của Tăng Thuấn Hy đột nhiên lớn hơn, lại chợt như nhận ra điều gì đó, lập tức che miệng lại, lẩm bẩm: "Cảnh hôn rất tiêu hao tinh thần..."

"Được rồi... Phương Tiểu Bảo nói bất cứ cái gì, ta đều sẽ tin hắn..." Thành Nghị cười hì hì ngồi xuống ghế dựa, đặt kịch bản lên đùi, nhắm mắt lại và ngủ thiếp đi.

"Tch... Ca sao có thể nghe lời như vậy?" Tăng Thuấn Hy nhỏ giọng nói, nhìn thấy Thành Nghị nhắm mắt nghỉ ngơi, tròng mắt cậu chợt chuyển động, mở B trạm tìm tòi "Thành Nghị cảnh hôn".

Đang duyệt...

Ahhhhhh Nghị ca có nhiều cảnh hôn quá...

Cạch - Tăng Thuấn Hy đã mở ra được cánh cửa đến một thế giới mới.

"Đệ đệ đang xem gì vậy? Thở nặng nề như vậy đánh thức cả ta rồi." Thành Nghị nói nhỏ, lời nói cứ như một đạo sấm sét bổ thẳng vào đầu Tăng Thuấn Hy.

"Ta, ta, ta không nhìn thấy gì cả..." Tăng Thuấn Hy một phen che mắt Thành Nghị lại: "Anh đi ngủ đi, anh mau đi ngủ đi, nếu không ngủ được em sẽ tìm bịt mắt cho anh."

"Buông tay ra." Thành Nghị bất đắc dĩ cười một tiếng, một tay nắm lấy Tăng Thuấn Hy cánh tay, lỏng lẻo không dùng chút sức lực nào.

Tăng Thuấn Hy nhìn chằm chằm vào bàn tay có khớp xương rõ ràng và những đường gân mờ nhạt trên mu bàn tay, nhớ đến "Nụ hôn trong bồn tắm" trong "Trầm vụn hương phai" mà cậu vừa xem ở B trạm... Thành Nghị cũng nắm cổ tay nữ chính bằng cách này, sau đó ngẩng đầu lên hôn cô ấy.

Ahhhhhhhhh...

Thực sự, nếu có thể thu âm kịch trường trong não bộ, toàn bộ Hoành Điếm sẽ bị bao bọc bởi thanh âm của Tăng Thuấn Hy.

Dừng dừng dừng! Tăng Thuấn Hy trong đầu ấn nút tắt tiếng kịch trường, mặc cho nhân vật phản diện trong đầu xoay chuyển, chỉ cúi đầu nhìn mặt Thành Nghị.

Hình dáng đôi môi của anh ấy thực sự rất đẹp... chúng căng mọng và đường viền môi rất rõ ràng, thoạt nhìn thật sự muốn - hôn...

Đồng tử của Tăng Thuấn Hy run lên, bị sốc bởi những gì cậu đang nghĩ vào lúc này, thực sự muốn tự đấm chính mình để có thể tỉnh lại.

"Xong rồi, ta hỏng rồi."

"Hỏng cái gì?" Thành Nghị đang chuẩn bị ngủ thì bị Tăng Thuấn Hy đánh thức, kéo tay Tăng Thuấn Hy xuống, dụi dụi mắt: "Cho anh xem, có lẽ anh có thể sửa được."

"Anh không thể sửa được, ngay cả Edison hắn có sống lại cũng không thể sửa được." Tăng Thuấn Hy lẩm bẩm, thậm chí cậu cũng không biết mình đang nói cái gì.

"Không thử thì làm sao biết được?" Thành Nghị buồn bực, Tăng Thuấn Hy đã làm vỡ thứ mà khiến đứa trẻ này giống như thực sự bị sốc.

"Anh có muốn thử không?" Tăng Thuấn Hy mê muội nhìn môi Thành Nghị, trở tay dùng sức giữ chặt cổ tay anh, chậm rãi đến gần...

Cánh cửa phòng hóa trang mở ra.

"Này, ở đây đang đối diễn với nhau à?" Đạo diễn mở cửa bước vào, nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của Tăng Thuấn Hy tỏ ra thích thú: "Không phải ta nói này Tăng Thuấn Hy, cậu cũng không phải mới xuất đạo, buổi chiều không có diễn cảnh hôn thế này cậu còn thẹn thùng làm gì?"

Tăng Thuấn Hy lắp bắp không nói được lời nào.

Thành Nghị mỉm cười nhìn hai người, anh vẫn luôn ở trong trạng thái chậm đối với mọi sự việc, căn bản còn không nhận ra rằng mình suýt bị hôn.

"Thật sự thẹm thùng sao?" Đạo diễn có chút kinh ngạc: "Ta vừa định nói với cậu, tại sao chúng ta không thử quay cảnh hôn thật thử xem thế nào."

"Không, không, không." Tăng Thuấn Hy theo bản năng muốn từ chối: "Ta cảm thấy không được..."

Lời còn chưa kịp nói xong, Thành Nghị đã nhanh chóng nhìn thoáng qua thần sắt đạo diễn rồi nói: "Đạo diễn, tiểu Hy vừa nói với ta rằng cậu ấy nghĩ Phương Tiểu Bảo rất ngây thơ, hơn nữa câu chuyện lấy bối cảnh thời cổ đại, cho dù cậu ấy có thích công chúa đi chăng nữa. Ngay từ lần gặp đầu tiên, cũng sẽ không hôn trực tiếp người ta, nên mới cảm thấy có cảm giác muốn hôn nhưng không thể hôn, đồng thời cảm thấy đoàn đội Liên Hoa Lâu của chúng ta thực sự rất thành thạo trong việc kiểm soát kịch bản."

"Ừm..." Đạo diễn suy nghĩ một chút: "Cậu quả thực nói không sai, chúng ta cứ nên theo kế hoạch ban đầu." Ông ta xua tay, nói thêm vài câu với Tăng Thuấn Hy trước khi bước ra khỏi phòng hóa trang.

Tăng Thuấn Hy nhìn theo bóng lưng vừa rời khỏi của đạo diễn gãi gãi đầu, lúc quay người lại, Thành Nghị lấy kịch bản đập nhẹ vào đầu cậu.

"Đệ đệ, đừng nói với đạo diễn là em không diễn được." Thành Nghị lấy lại kịch bản, vẫn nhìn Tăng Thuấn Hy đang đứng dùng tay không phải tay, chân không phải chân mà gãi đầu.

Tăng Thuấn Hy áy náy gật đầu, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Thành Nghị, đọc kịch bản trong mộng tưởng với vô số đôi bàn tay nhỏ bé lắc lắc mặt hắn.

Thời điểm bắt đầu quay phim đã đến gần.

Phương Tiểu Bảo và công chúa ngồi đối diện nhau, im lặng nhìn nhau.

"CUT!" Đạo diễn nói trước màn hình: "Tăng Thuấn Hy, sao mắt cậu trống rỗng vậy?"

"Thực xin lỗi, thực xin lỗi..." Tăng Thuấn Hy buộc mình phải nhập vào cảm xúc, nhưng dù hành động thế nào cũng không biết tại sao lại cảm thấy khó xử như vậy.

"Buổi trưa cậu không luyện tập tốt với người khác rồi sao?" Đạo diễn thắc mắc: "Sao lại có cảm giác cậu muốn so tài với công chúa xem mắt ai to hơn vậy?"

Tiêu Thuận Nghiêu thực không biết giữ mặt mũi mà cười lướn, dùng khủy tay thọc thọc vào Thành Nghị: "Tăng Thuấn Hy không phải trưa nay ở cùng em sao, thằng nhóc có luyện qua diễn cảnh hôn à? Với ai vậy?"

"Ta không biết?" Thành Nghị vẻ mặt khó hiểu, bọn họ không phải ở cùng nhau cả buổi chiều sao? Tăng Thuấn Hy làm sao có thời gian cùng người khác luyện tập?

Tăng Thuấn Hy bắt gặp ánh mắt của Thành Nghị, vội vàng quay người đi, mặt cậu liền đỏ bừng.

"Này! Chính là thần thái này." Đạo diễn hài lòng gật đầu bắt đầu quay phim.

Cuối cùng cũng qua cảnh diễn, Tăng Thuấn Hy cả người đều phát ngốc. Vừa rồi, khi máy quay tập trung vào cậu, tất cả những gì cậu có thể nghĩ đến là vào buổi trưa ở phòng hóa trang, Thành Nghị bị nắm lấy cổ tay, ngước lên nhìn cậu.

Không phải đâu, kỹ năng diễn xuất của Nghị ca tốt như vậy, cảnh hôn dài như vậy liệu có ảnh hưởng đến anh ấy trên toàn màn ảnh không? Qủa nhiên, vẫn còn rất nhiều điều để học hỏi từ Nghị ca.

Tăng Thuấn Hy không còn chú ý đến những suy nghĩ lộn xộn nữa mà bắt đầu tập trung vào công việc quay phim.

Khi một nhóm người tập trung vào công việc của mình, thời gian sẽ trôi qua rất nhanh. Chớp mắt đã mười một giờ rưỡi rồi.

Tăng Thuấn Hy gần như kiệt sức, cậu ngồi trên ghế, hoàn toàn phát ngốc.

"Làm gì còn không đi?" Tiêu Thuận Nghiêu đang định kết thúc một ngày để quay về khách sạn, nhìn thấy Tăng Thuấn Hy vẫn ngồi trên ghế, trong lòng có chút kỳ lạ: "Không phải cảnh diễn hôm nay của em đã xong rồi sao? "

"Ta phải đợi Nghị ca." Tăng Thuấn Hy yếu ớt nói, hắn thật sự muốn ngủ rồi.

"Tại sao?" Tiêu Thuận Nghiêu nhìn Tăng Thuấn Hy bộ dáng nữa sống nữa chết: "Em ba tuổi, Nghị ca của em bốn tuổi, hai người các ngươi muốn nắm tay tan làm sao?"

"Anh nói không sai." Tăng Thuấn Hy cười làm bộ muốn đá người: "Ta sợ bóng tối nên muốn đi cùng Nghị ca."

"Ta hiểu rồi, bộ phim có ba người cũng không thể có tên ta." Tiêu Thuận Ngiêu giả vờ buồn bã che mặt, Tăng Thuấn Hy bị anh ta chọc đến mức không nhịn được cười, cũng bớt buồn ngủ hơn rất nhiều. .

"Anh mau đi nhanh đi!" Tăng Thuấn Hy cười lại làm bộ đá người: "Quầng thâm dưới mắt đã rớt tới cằm rồi, mau đi ngủ đi!"

Tiêu Thuận Nghiêu hát "One Man Show" và bước đi xa. Tăng Thuấn Hy đợi một lúc lâu, Thành Nghị mới lê bước mệt mỏi đi tới.

"Sao em còn chưa đi?" Thành Nghị hiển nhiên rất ngạc nhiên khi nhìn thấy Tăng Thuấn Hy ngồi trên ghế.

Đôi mắt của Tăng Thuấn Hy mở to, lời nói dối chợt đến với cậu ngay lập tức: "Ta sợ bóng tối, siêu sợ bóng tối, thực sự cần phải đi cùng một người tốt." Khóe miệng cong lên, để lộ chiêu thức của Phương Đa Bệnh: "Vị huynh đài này, ta xem ngươi tựa hồ là người tốt nha."

Thành Nghị bị vẻ mặt của cậu chọc cười, vẫy tay với Tăng Thuấn Hy: "Đi thôi, tiểu bằng hữu."

Tăng Thuấn Hy mỉm cười đứng dậy, hai người sóng vai nhau bước ra khỏi phim trường, đi dưới ánh sáng của các vì sao, dưới mái đài Hoành Điếm, không biết như thế nào liền sinh ra rất nhiều loại cảm xúc.

Hai người trò chuyện suốt chặng đường, vừa bước vào khách sạn, Thành Nghị đột nhiên ngừng nói, Tăng Thuấn Hy rất nhạy cảm với điều gì đó, càng hăng hái nói về những việc đáng xấu hổ mà cậu đã làm với đoàn trước đó, cố gắng đánh lạc hướng chú ý của Thành Nghị.

Cứ như vậy một người nói một người nghe, cuối cùng cũng đến được lối vào thang máy. Trái ngược với những gì Tăng Thuấn Hy dự đoán, Thành Nghị nhanh chóng nhấn nút thang máy.

Thang máy nhanh chóng mở ra, Tăng Thuấn Hy đi vào thang máy, Thành Nghị lại đứng ở cửa xin lỗi nói: "Tiểu Hy, em tự mình đi thang máy lên đi, hôm nay anh muốn đi cầu thang bộ."

"Vậy em đi cùng anh!" Tăng Thuấn Hy lập tức đi ra khỏi thang máy.

Thành Nghị không nhúc nhích.

"Không, anh có thể làm việc đó một mình."

"Không sao, không sao. Buổi tối ăn quá nhiều cơm, em đang nghĩ đến việc tập thể dục." Tăng Thuấn Hy lôi kéo tay của Thành Nghị, nhưng anh lại không động.

"Ta biết đệ có ý tốt, nhưng thật sự không cần phiền như vậy." Thành Nghị nghiêm túc nói.

"Không phiền." Tăng Thuấn Hy buông tay Thành Nghị ra, hắn chú ý tới tâm tình Thành Nghị hình như có chút không ổn: "Em đã nói gì sai sao?"

"Đệ nói đúng." Thành Nghị cúi đầu, tỏ vẻ rất bực bội: "Ta chỉ... Ta chỉ không muốn được thương hại."

Nụ cười vốn có trên mặt Tăng Thuấn Hy nhạt dần. Có sự bất bình khi bị hiểu lầm, nhưng cảm xúc xúc động hơn không phải là tức giận mà là một loại... lo lắng và đau lòng không thể diễn tả được đối với Thành Nghị.

Cậu đột nhiên kéo cánh tay của Thành Nghị, Thành Nghị vô thức lùi lại, không ngờ, Tăng Thuấn Hy lại bất ngờ dùng sức, kéo anh hướng đến mở thẳng cánh cửa lối đi an toàn, từng bước bước lên cầu thang tối tăm.

Đèn khẩn cấp ở cầu thang bị hỏng, có cái bật, có cái không, ánh sáng không đủ chiếu sáng các bậc thang.

Thành Nghị lảo đảo một chút, tay thuận thế dùng sức kéo về phía sau, nhưng Tăng Thuấn Hy lại không để anh thoát ra, ngược lại đưa lòng bàn tay xuống, giữ chặt tay Thành Nghị.

Hai đại nam nhân dắt tay nhau, cảm giác có chút kỳ kỳ quái quái. Thành Nghị lúng túng giật giật ngón tay, nhưng Tăng Thuấn Hy lại nắm chặt hơn.

"Đừng di chuyển, cẩn thận ngã."

Nghe có vẻ như không có nổi giận. Thành Nghị cân nhắc giọng điệu, nói: "Đệ đệ làm sao thế?"

"Không có gì." Câu này có chút gay gắt, Tăng Thuấn Hy suy nghĩ một chút mới nói, cậu không phải là người có thể kìm nén lời nói: "Ta chỉ muốn nói..."

"Không phải ai tốt với anh cũng là thương hại anh. Cũng có khả năng là ... có khả năng là..."

Tăng Thuấn Hy cứng họng không nói nên lời, cậu không biết mình rốt cuộc muốn nói cái gì.

Trong đầu chỉ có một suy nghĩ, dưới ánh sáng mờ ảo, đôi mắt Thành Nghị vẫn rất sáng.

Thành Nghị không biết nên nói cái gì, hai người im lặng leo lên đến tầng sáu. "Anh không chịu nổi... không leo được nữa... nghỉ ngơi một chút đi..." Thành Nghị nói, nắm lấy tay vịn cầu thang. Dù sao, hôm nay là một ngày mệt mỏi, dù có là những người thường xuyên tập thể dục cũng không thể chịu đựng được việc leo lên mười tầng cùng một lúc.

Tăng Thuấn Hy dừng lại, trong đầu vẫn còn rất mơ hồ, hắn cùng Thành Nghị dựa vào bức tường cầu thang bẩn thỉu, vẫn nắm chặt tay nhau.

Tiếng cảnh báo vang lên, Tăng Thuấn Hy nhìn điện thoại. Giám đốc đã gửi một tin nhắn thoại WeChat.

"Tiểu Tăng, hôm nay cậu không muốn đóng cảnh hôn như vậy, là do có người thích sao? Hahahahaha..."

Giọng nói của đạo diễn vang vọng khắp cầu thang, Tăng Thuấn Hy vội vàng ấn nút tắt tiếng, khi cậu ngẩng đầu lên, Thành Nghị đang kinh ngạc nhìn, giống như một tiểu tử ngốc.

"Không phải... ta... cái đó..." Tăng Thuấn Hy bắt đầu nói không mạch lạc, "Đạo diễn nói bậy!"

Thành Nghị thản nhiên gật đầu, vẻ mặt như thể nói gì cũng tin, Tăng Thuấn Hy cảm thấy dù có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không thể trốn thoát.

Cứ như vậy, hai người tiếp tục đi lên lầu, khi đến tầng mười, họ đẩy cửa chống cháy của cầu thang an toàn ra, đèn đột nhiên sáng lên, hai người cùng nhau buông tay——

Tăng Thuấn Hy cảm thấy lòng bàn tay mình trống rỗng, vô thức muốn nắm lấy nhưng lại phát hiện không nắm được gì.

Lời của đạo diễn lại vang lên trong đầu, trước đây cậu vẫn luôn sẵn sàng thử diễn bất kỳ cảnh nào, vậy tại sao hôm nay lại không muốn quay cảnh hôn trong đoàn phim chứ?

Chắc chắn không phải như đạo diễn nói đâu, do cậu thích một người nên không muốn...

Cậu sẽ không tùy tiện thích ai ... để ý ai...

Trong đoàn phin, người cậu để ý nhất chính là ... chính là ...

Cửa phòng cháy đóng sầm lại, Thành Nghị quay đầu lại, nghi ngờ nhìn Tăng Thuấn Hy, môi hơi đỏ lên, không hiểu tại sao đệ đệ mình lại dừng lại.

Cậu vừa rồi muốn cùng Thành Nghị nói cho hết câu kia, cuối cùng cũng có cơ hội nói tiếp:

"Không phải ai tốt với anh cũng thương hại anh. Có thể... có thể..."

Thịch.

Tăng Thuấn Hy ngơ ngác nhìn người trước mặt, hai mắt đỏ hoe, tựa hồ sắp khóc, nhưng lại không phải bộ dáng phẫn nộ, như chợt hiểu ra điều gì đó, cậu cũng chịu đã kích sâu sắc.

"Sao vậy?" Thành Nghị hoảng sợ.

Tăng Thuấn Hy chỉ nhìn Thành Nghị không nói nên lời, tim đập nhanh như muốn nhảy ra ngoài, nhảy tới trước mặt Thành Nghị, ôm lấy anh, cầu xin anh nhận lấy.

Thực ra ta...thật sự thích...

Một đạo thiên lôi từ dãy ngân hà bổ tới, bổ trúng Tăng Thuấn Hy.

"Ta..." Lắp bắp hồi lâu, Tăng Thuấn Hy cuối cùng cũng lên tiếng: "Em không sao... chỉ leo cầu thang mệt thôi, em đi đây. Tạm biệt, Nghị ca!" Sau đó càng lúc càng nhanh, và khi Thành Nghị kịp phản ứng lại với những gì vừa xảy ra thì Tăng Thuấn Hy đã chạy ra xa vài mét, mong muốn trốn thoát với tốc độ ánh sáng.

Tại sao trẻ con lại kỳ lạ như vậy? Thành Nghị bối rối trở về phòng.

Tăng Thuấn Hy bước vào phòng không bật đèn, cậu đứng ở sau cửa hồi lâu, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, nhịp tim vẫn như cũ đinh tai nhức óc.

Tại sao lại muốn hôn Thành Nghị...

Tại sao lại bị cự tuyệt lại buồn đến vậy...

Tại sao lại quan tâm đến cảm xúc của anh ấy...

Đêm nay, Thành Nghị chính là câu trả lời.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net