Đoản 3.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cái này viết từ năm lớp 9 này :))), nay tự dưng vào wordpress mới lấy lại được, đã đăng ởphacbientieutra nha, giờ edit lại🥺🥺🥺🥺. Ngày xưa viết thuần sinh ok dị.


- " Ưm..cha a..nhẹ một chút!! "

Tiếng nước mưa tuôn rơi vỡ tan từng giọt xuống mặt đất hoà vào tiếng gió hung hăng lướt mạnh trên nền trời cũng chẳng thể che dấu tiếng rên rỉ đầy dâm mỹ trong căn phòng nọ.

- " Bảo bối trước khi sinh cần khuyếch trương một chút. Tí nữa bảo bảo ra sẽ thật dễ dàng. "

Nâng hông người ở dưới, hắn không ngừng thúc vào mật hoa bé nhỏ đang chảy dịch trắng đục của người dưới thân.

- " Phàm ngươi đừng làm bảo bối đau quá! "

Nam nhân đang mân mê nhũ tiêm của mỹ nhân nhỏ đặt dưới thân, sắc mặt không thay đổi, 1uast nhẹ một tiếng.

- " Đệ đệ hôm nay phải để ngươi xử phần trên của bảo bối rồi hắc..hắc phần dưới là ta độc quyền nha! "

Hắn cười mỉa mai.

- "Tùy ý ngươi."
Y buông một lời rồi nâng bụng đủ tháng của người kia lên, cẩn thận hôn vào nơi đang bị bảo bảo đạp đá mãnh liệt.

- " Hinh Nhi..gọi tên ta..gọi tên ta. "

Y lên tiếng thở dốc, dục vọng to lớn cực đại đã ngóc đầu căng cứng được bàn tay non mềm của bảo bối chăm sóc.

- " Nam a..ưm..Nam thúc thúc..ưm "

Cậu rên rỉ một tiếng, phân thân bé nhỏ cũng được thúc thúc làm cho bắn ra hết.

- " Ân! Hảo bảo bối! Tay tăng thêm lực! "

Nói rồi y tiếp tục mân mê cánh môi đỏ hồng của cậu. Liếm mút làm khoái cảm dưới thân càng vực dậy căng cứng. Mà ở phía dưới cũng là một trận điên cuồng không kém. Hắn thúc phân thân nóng bừng vào nơi tư mật đang khép mở kia, cấu đình hồng hồng dần căng ra, trông quá đã thấy vô cùng nóng!

- " Cha...ưm..ưm..đừng đỉnh đến bảo bảo "

Cậu một bên ôm cổ thúc thúc, chân thì bị cha vác lên vai. Tư thế này có chút...làm người ta đỏ mặt, thẹn thùng!

- " Hảo! "

Hắn không ngừng nâng hông cậu lên luân động, trìu sáp. Tay vuốt ve đùi non mịn. Trong lòng còn tự nhủ, bảo bối đúng là cực phẩm nha! Hắn rất nhanh đạt đến khoái cảm, bắn một cỗ dịch vào trong hậu huyệt của cậu. Còn ở bên kia y cũng đạt đến cao trào mà tiết ra ở tay của bảo bối. Ba người nằm thở dốc trên giường. Hắn và y cúi đầu áp tai lên bụng cậu đúng lúc bên trong hài tử đấm đá nháo lên nháo xuống.

- " Ưm..bụng đau..cha bảo bảo "

Cậu xoa bụng đang bị hai người kia độc chiếm rên một tiếng.

- " Chắc bảo bảo sắp ra rồi! Hinh Nhi thúc thúc bế ngươi đi tắm. "

- " Ân! Thúc thúc bảo bảo thật nháo."

Y xốc người cậu lên bế vào bồn tắm ấm áp mà hắn đã chuẩn bị. Y và hắn quyết định để cậu sinh tại nhà vì cơ thể đặc thù của cậu.

Nâng người trong lòng lên, y thấy bảo bối nhà mình dù tẩm bổ như thế nào thì cũng không béo lên được mà bụng thì càng ngày càng to lên!! Cũng không thể trách trong đó có ba đứa nhỏ không dành hết chất dinh dưỡng mới lạ. Mấy đứa nhỏ cường tráng thì tất nhiên nghịch ngợm làm bảo bối của hai người họ mệt mỏi không thôi. Nhưng mà cậu mới mười lăm tuổi sinh đứa nhỏ không biết có nguy hiểm gì không? Đừng vội chê hai huynh đệ y sắc lang. Dù gì cái đó của đàn ông làm sao có thể không trỗi dậy trước một khối thân thể đẹp như ngọc mài thế a? Đặt cậu vào bồn nước, y ở đằng sau một tay bóp lưng cho cậu, một tay cầm quyển sách " Sinh con không quá khó! " mà nghiền ngẫm! Ừ thì hai anh em y đều là bác sĩ giỏi! Nhưng mà cả hai đều chuyên tim mạch! ! Hắn ở đằng trước làm sạch hạ thân cho cậu. Tay động vào tầng da thịt nóng bỏng mà không ngừng run.
Mẹ nó! Sao lại cương rồi!?

- " Bảo bối bụng đau như thế nào rồi? "

Hắn hỏi để phân tán dục vọng đang bùng cháy trong người. Từng tế bào trong hắn đang gào thét nói chúng tôi muốn!

- " Rất nhanh bụng liền gò lại! Ư..ưm..bảo bảo thật quậy "

Cậu xoa bụng lớn đang cứng, bên trong cử động của mấy đứa nhỏ rất rõ rệt làm nước trong bồn khẽ rung động gợn lăn tăn.

- " Mở năm lóng "

Hắn vừa làm sạch vừa kiểm tra hậu huyệt cậu. Hắn nhìn y, nói.

- " Mau đi chuẩn bị đi! Có lẽ sắp sinh rồi! "

- " Được! "

Y đáp một câu, để cậu tựa trên bồn tắm rồi tiến vào phòng dọn dẹp, chuẩn bị một số dụng cụ cần thiết rồi xuống bếp nấu cho cậu nồi cháo. Sinh con thật mất sức! Y tiu nghỉu y ghét hôm nay, ghét thứ ba! À không, ghét hẳn ba ngày thứ ba, thứ năm, thứ bảy vì đơn giản y thích thứ hai, thứ thư, thứ sáu vì đó là ngày y được thoả mãn dục vọng bùng cháy từ não đến phân thân! Khác hẳn với người nào đó đang ỉu xìu xìu trong bếp thì hắn đang vui sướng chìm trong bể hoa hồng của trái tim, tình yêu và " cương lên ".
Hắn ôm cậu đi trong phòng để đẩy nhanh sản trình. Cậu vịn vào người hắn. Ôm bụng lớn đang trụy xuống xương chậu cậu không khỏi đau đớn. Ba đứa nhỏ hình như hơi quá với cơ thể gầy yếu của cậu.

- " A---! Cha..bụng..ư..ta! Đứa nhỏ! "

Cậu khuỵ xuống khi bị một cơn co thắt đánh đến. Thật đau! Hắn đỡ lấy cậu, tay nâng bụng để giảm sức ép.

- " Hinh Nhi! Ăn cháo! "

Y cầm bát cháo ra hiệu cho hắn đỡ cậu lên giường.

- " Ưmhr..thúc a!! Bụng ta thật đau! Không..ăn! "

Cậu đẩy bát cháo ra xa.

- " Hinh Nhi ngoan! Sinh bảo bảo là phải ăn không thì bảo bảo sẽ không ra gặp ngươi được nha! "

Hắn dỗ dành.

- " Ân! Thật sự? "

- " Tất nhiên! Ngươi là đang không tin cha sao? "

- " A..không có! "

- " Vậy ăn đi nha! Bảo bảo liền ra! "

- " Ân "

Cậu há miệng, ngoan ngoãn ăn cháo. Ăn được nửa bát cháo đau đớn trong bụng càng tăng. Nếu lúc trước cậu còn sức nói về bảo bảo thì bây giờ cả người vô lực tựa vào vai y. Mồ hôi lạnh rịn ra từng đợt, thẫm đẫm thân thể trần trụi, cánh môi hồng nhuận đã bị cắn đến trắng bệch. Bụng dưới trụy đau như muốn nổ tung. Hài tử không ngừng quẫy đạp tìm đường chui xuống thoát khỏi bụng làm cậu đau đến mức quên cả thở. Hạ thể nhỏ bé đã nóng rát không thể kiểm soát được. Cơn đau lần nữa ập đến làm cậu không tự chủ mà ưỡn bụng căng tròn lên rặn xuống. Hắn dùng tay kiểm tra hậu huyệt còn chưa mở đủ mà bảo bối đã đau đến như thế.

- " Hinh Nhi! Đừng rặn! Đừng rặn! Con mà rặn bảo bảo sẽ kẹt lại đó mất! "

Hắn gấp gáp hô lên một tiếng.

- " Ựm!! Ô..hô..cha..thúc A---! Cứu ..ta! Bụng trụy..truỵ ..khó chịu..nha..nha! "

Cậu thống khổ rên rỉ ngắt quãng. Bụng thật đau! Bảo bảo thật nghịch! Mau ra ngoài..ô..ô cha thật đau quá! Đau muốn chết! Cầu các ngươi mau ra ngoài!! Hạ thân nóng bừng bừng được hắn bôi thuốc mỡ nhưng vẫn không ngừng sưng đỏ. Eo như bị bóp nát sau từng đợt cung lui. Dù y có xoa bóp thế nào thì cũng không thể làm giảm cơn đau quằn quại trong bụng cậu. Hắn và y bắt đầu có cảm giác lo lắng! Lòng thật nhộn nhạo, khó chịu!

Qua hai tiếng đồng hồ cậu rằn vặt trong thống khổ hạ thân nhỏ bé đã thành công dãn lớn nhất nhưng nước ối còn chưa có phá. Hắn và y liền đỡ cậu đi quanh phòng lần nữa để đẩy nhanh sản trình. Cậu được hai người đỡ đi chậm chạp trong phòng. Đầu hài tử thúc xuống làm xương chậu như vỡ vụn. Mồ hôi lạnh trên người không ngừng rịn ra. Đi một hồi, trong bụng xuất hiện một cơn co thắt mãnh liệt, làm cậu cong lưng ôm lấy bụng lớn hét lên một tiếng.

- " Ách!! "
Trong bụng như có thứ gì đó vỡ ra.Hậu huyệt bắt đầu ẩm ướt vì nước ồ ạt phụt khỏi. Mặt đất cùng chân ba người cũng biến thành một mảng ẩm ướt.

- " Vỡ ối rồi! "

Hắn và y cùng đồng thanh kêu lên một tiếng rồi bế cậu lên giường lớn đã được khử trùng. Y ở phía sau ôm cậu, vòng tay nhấc chân trắng mịn của cậu lên cao đồng thời dang rộng ra hai phía. Hắn ở đằng trước không ngừng khuyếch trương sản đạo của cậu. - " Bảo bối, khi cơn đau đến thì dùng lực rặn xuống. Bảo bảo rất nhanh sẽ ra ngoài! " Hắn nhìn xuống sản khẩu đầy máu và nước ối thúc giục cậu.

- " A! "

Cậu ưỡn bụng lớn chống đỡ vì một cơn gò mãnh liệt ập tới. Đứa bé vì xung quanh mình bỗng chốc biến hoá mã trở lên gấp rút lao xuống phía dưới tìm lối ra. Xương chậu đau như bị rút.

- " Ân! ỰMMM!! "

Cậu cắn môi nhỏ vận lực đẩy thai nhi to lớn trong bụng ra khiến khoé môi có phần rách nát, đã ứa máu tươi.

- " Bảo bối! Đừng dừng lại thấy tóc bé con rồi! "

Hắn kinh hỉ khi thấy tóc máu thoát ẩn thoát hiện ở huyệt khẩu.

- " A!! Ô..ha..ưm!! "

Cậu thống khổ hết lần này đến lần khác co người dùng lực nhưng đầu thai nhi cực đại vẫn kẹt tại huyệt khẩu nhỏ bé. Đầu đứa nhỏ thập thò tại nơi tư mật kia làm cậu có cảm giác đau rát ở huyệt khẩu. Hắn và y cũng nhìn nhau lo lắng. Là do đầu thai quá to đi?

- " Ô..ô..A! "

Cậu cũng cảm thấy giữa hai chân mình xuất hiện một vật cứng rắn muốn vận lực, mở to hai chân rặn ra nhưng không được. Thứ to lớn kẹt ở đó thật trướng đau.

- " Bảo bối từng ngưng! Con sắp ra rồi! "

Y hôn lên mái tóc cậu miệng không ngừng khích lệ. Cậu đã đau đến mất đi tri giác. Đầu đã cảm giác ong ong lên, toàn thân xụi lơ, sức lực bị rút sạch. Hai chân bị thúc thúc dang ra xa, rộng đến cực điểm để tạo lối ra cho tiểu bảo bảo.

- " Ư..hự! ỰMM! ..ha..ha "

Cơn đau bụng sinh lại ập đến khiến nhịp thở của cậu có chút dối loạn, mặt bị bao phủ bởi mồ hôi và nước mắt. Ngón tay nắm đệm giường cũng đã trở lên trắng bệch. Bên dưới đầu thai nhi do nước ối chảy sắp cạn va chạm vào nội vách khiến cậu ngứa ngáy khó chịu. Lục phủ ngũ tạng đều như bị chút hết ra ngoài. Bụng co rút đau đớn không ngừng.

- " Cha..ô..ô thúc A--! Ta..ta..k..không sinh nữa! Ta không sinh được "

Cậu nắm chặt tay hắn vô lực khóc. Hắn và y thấy cảnh này cũng đau lòng không thôi. Là do họ nên bảo bối mới cực khổ như vậy. Đáng họ chờ thêm mấy năm nữa thì tốt rồi.

- " Bảo bối con xem bảo bảo đã muốn ra ngoài này! Con muốn bỏ bảo bảo sao? " Hắn vừa điều chỉnh thai vị đã làm biến dạng bụng vừa nói.

- " Nha..nha..khôngưm..muốn bảo bảo ưm rất..muốn! "

Cậu suy yếu nói ngắt quãng. Vô lực tiếp tục từ từ dùng sức. Hắn mắt thấy không ổn. Đứa nhỏ bên trong chắc muốn ngạt chết đi? Nghĩ vậy, hắn liền dùng tay ép xuống bụng thai to lớn đang rủ xuống của cậu. Bị ngoại lực đột ngột tác động làm cậu đau đến nỗi bật nảy người lên rặn mạnh xuống, đầu thai nhi chậm chạp nhích xuống, trườn đến khoảng rộng nhất của hậu huyệt nhỏ bé.

- " Tiếp tục theo lực đẩy rặn xuống! "

Hắn một bên dùng sức ép xuống bụng thai trĩu nặng. Một bên dùng ngón tay khuếch trương sản đạo đang bị lấp đầy bởi một nửa đầu thai bết máu.

- " Hức..ỰM!!! A..hắc..ô!! "

Cậu rút toàn sức lực trong người dùng sức đẩy đầu thai to lớn đang kẹt lại huyệt khẩu. Đầu thai bị một lực đạo không nhỏ từ bên trong cùng ngoại lực bên ngoài bị đẩy ra khỏi hậu huyệt. Phốc một cái đi ra khỏi hậu huyệt.
- " Đầu ra rồi! Bảo bối bé con sắp ra rồi!! "
Hắn kinh hỉ nâng đầu thai lên , nói.

- " Hô..hô..ha "
Cậu thở dốc, miệng không tự chủ cong lên.
- " A--! "
Hậu huyệt cậu bị xâm nhập bởi bàn tay thô to của hắn đã đau đớn còn càng trở lên nát vụn. Hắn đưa tay vào kéo vai đứa nhỏ ra khỏi hậu huyệt.

- " Cha..ô..không cần..ưm..không cần..ha..đau! Ta tự..mình rặn! "

Cậu lấy lại nhịp thở thốc một lực xuống dưới, cắn chặt khớp hàm mà liều mạng rặn. Dùng sức thêm mấy lần bỗng cậu thấy hạ thân mình nhẹ đi rồi OA một tiếng hài tử ra đời. Hắn đưa hài tử cho y làm sạch rồi bế cậu vào nhà tắm. Cuối cùng quyết định sinh đứa thứ hai trong bồn tắm đi! Bởi vì hài tử thứ nhất được sinh ra nên đầu hài tử thứ hai cũng dễ dàng xuống. Đã chạm vào hậu huyệt. Hắn cheo lên một tấm gương để cậu có thể thấy bảo bảo rồi ngồi xuống đằng sau giúp cậu xoa bóp lưng. Cậu thấy đầu thai thập thò ở cửa huyệt sưng đỏ liền vận lực rặn xuống.

- " Hự! ỰM!!! "

Quan sát tấm gương, cậu thấy đầu thai lại thụt về khi cậu hết sức.

- " Bảo bối! Con có nhìn thấy đầu bảo bảo không? Dùng sức bảo bảo liền ra ngoài! "

Hắn tách hai chân cậu đến cực đại làm đầu thai nhìn cũng càng rõ trong tấm gương.

- " Ân! Ư..đau..nóng! "

Cậu rên lên khi một cơn co thắt đến. Đầu bảo bảo thật lớn sản khẩu dù đã được khuyếch trương cũng bị kéo căng như trở lên trong suốt. Coi bộ nhóc này cũng không thua kém ca ca mình.

- " Ách!! Lại đến nữa! "

Cậu hét lên, bật khỏi tay hắn theo tiết tấu cơn gò mãnh liệt trong bụng mà rặn xuống đầu thai cũng vì thế mà đã ra khỏi huyệt khẩu một nửa.

- " Lần nữa!! " Hắn vừa đẩy bụng cứng như đá của cậu vừa thúc giục. - " Hrrummm!! A! "

Theo tiếng thét cao vút của cậu đầu thai vọt ra khỏi huyệt khẩu với máu và nước ối. Hắn giúp cậu đẩy bụng. Vai đứa bé bật ra trong cơn đau bụng sinh tiếp theo. Rồi Oa một tiếng chào đời, được hắn nhanh chóng đón lấy. Đưa cho cái vị đang chăm trẻ ở đằng kia

Sắc mặt y tràn đầy hắc tuyến. Ta cũng muốn đỡ đẻ a ~

- " Bảo bối vào phòng nha! Bảo bảo cũng sắp đi ra nữa rồi? "

Hắn bế cậu lên, dùng một chiếc khăn to bọc lấy cậu cùng chiếc bụng vẫn đang tiếp tục phập phồng. Hắn đặt cậu lên chiếc ghế bành, tách hai chân của cậu đặt lên hai tai ghế. Dùng tay lần nữa dò xét huyệt khẩu. Tiểu hài từ này coi bộ còn chưa muốn ra, cả đầu cũng chưa thấy. Sau nhiều giờ bị rằn vặt cậu đã rất mệt mỏi tựa lưng vào ghế. Nghỉ ngơi trước lúc hài tử chui xuống nhưng mới nhắm mắt mi tâm liền nhíu lại một cơn đau bén nhọn từ bụng lại thốc tới lan truyền tới khắp các giác quan trong cơ thể làm đầu óc cậu một mảng hỗn độn.

- " Hự..ựm..!!

Cậu rên rỉ ,theo bản năng ưỡn hông khỏi ghế rặn xuống. Cung lui mãnh liệt lần nữa tập kích khiến sắc mặt của cậu đã trắng bệch lại thêm chút tái nhợt.

- " Cha..A..tiểu bảo bảo!! "

- " Rồi! Rồi! Hinh Nhi con tiếp tục dùng sức như lần trước là được rồi! "
Hắn cố định hai chân cậu vào hai tai ghế mắt dò xét tiểu động nhỏ của cậu nhưng đầu hài tử lại không có dấu hiệu đi xuống. Đợi đến khi y đã dỗ hai hài tử mới sinh ngủ xong. Bước vào phòng đã thấy cậu đau sắp ngất đi. Y lo lắng , vội vã bước đến.
- " Này là sao? Sao lâu như vậy còn chưa ra? "
- " Hài từ đầu chưa xuống! "
Hắn đáp
- " Ha...ỰM!! Hô..Ách!! "
Cậu liều mạng rặn xuống theo tiết tấu cơn đau. Sinh con thật khổ sở? Thì ra hồi đó mẹ vì sinh khó nên không qua khỏi? Nghĩ đến đây cậu không khỏi một thân mồ hôi lạnh.
- " Hức..ch..cha..thúc ta đau đến chết..A--! "

Cậu khóc nấc lên bởi huyệt khẩu có thứ gì đó đang từ từ chui ra. Hắn và y cúi xuống xem cư nhiên là một cánh tay nhỏ. Họ đồng thời nhìn nhau sắc mặt cũng trắng không kém. Hài tử là do thai vị không đúng còn nằm ngang. Thảo nào sinh nhiều giờ như vậy còn chưa ra! Cái này là khó sinh đi?

- " Cha điều chỉnh thai vị của bảo bảo một chút! Con cố chịu đựng a? "
Hắn vừa nói tay đã luồn vào hậu huyệt tìm thai nhi. Y ở một bên cố định hai đùi non mịn của cậu.
- " Đau..a..đau! "
Cậu thì thào rặn xuống lần nữa. Hắn cuống quýt.
- " Đừng rặn a! Đừng rặn! Bao giờ cha nói dùng sức mới được dùng! "
Hắn rất nhanh tìm được vị trí thai nhi rồi điều chỉnh thai vị. Lúc này cậu đến sức mở mắt cũng không có đừng nói là rặn. Hắn liền ra hiệu cho y ép xuống bụng lớn của cậu. Cậu nhấc bổng thân dưới khỏi ghế , há miệng thở dốc do cơn đau. Đứa nhỏ rất nhanh đã tìm thấy lối ra.
- " A-! "
Cậu dùng hết sức đẩy đầu đứa nhỏ ra ngoài. Đến khi đầu đứa nhỏ đã ra khỏi huyệt khẩu đã muốn trở lên mơ màng nhưng cậu vẫn cảm nhận rõ tay chân đứa nhỏ đang quẫy đạp bên trong. Cậu dần lịm đi. Hắn không biết làm cách nào liền rạch một đường ở hậu huyệt. Cơn đau bén nhọn nhưng cậu lại không cảm thấy gì. Hắn từ từ dùng tay kéo vai đứa nhỏ ra. Đến lúc nghe tiếng đứa nhỏ khóc cậu mới ngất đi. Miệng mang theo ý cười. Bây giờ, họ đã là một nhà sáu người rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net