đoản 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đã post ởphacbientieutra


Mười tuổi do nhà nghèo y bị chính cha và nương của mình bán vào cung.
Mười một tuổi y lần đầu gặp hắn- Đương kim hoàng thượng Duy Quốc - Duy Triệt Hãn. Rồi may mắn được hắn nạp làm nam sủng.
Mười hai tuổi, y sống hạnh phúc trong sự sủng hậu của hắn.
Mười ba tuổi, hắn bắt đầu nạp phi tần rồi dần xa cách y.
Mười bốn tuổi, y tham lam muốn líu kéo tình yêu của hắn dành cho mình nên bất chấp thân phận nam nhân uống dược sinh tử, nghịch thiên sinh con. Y mang thai cốt nhục của hắn nhưng hắn không công nhận đứa trẻ này.
Hắn đuổi y đi...
Nhưng...y cuối cùng thành công...
----------------------------------------------
- Ngự thư phòng Duy Hãn Triệt mệt mỏi một tay nhu nhu thái dương, một tay lật dở tấu chương. Bên cạnh hắn bây giờ có rất nhiều giấy tờ cần phê duyệt. Ngôi vị hoàng đế rất nhiều người muốn ngồi vào nhưng làm hoàng thượng, trị vì quốc gia là quá khó đi. Hắn mệt mỏi, lại nghĩ đến chuyện hậu cung hôm qua. Cốt nhục của hắn, hài tử do hoàng hậu của hắn sinh cư nhiên là của một người khác. Hắn thật lo sợ phi tần của mình có nhiều người giống hoàng hậu liền lệnh người tìm thông tin về hậu cung những năm gần đây. Hắn cảm thấy choáng đầu vì danh sách các mục tội ác do các ái phi của mình gây ra.
- Liên phi.. Quan hệ với Võ thừa tướng.
- Ngọc phi...giết phi tần mới nạp.
- Lan phi...đánh đập cung nữ.
Còn rất nhiều nữa. Hắn không nhớ nổi. Hắn tức giận đem hậu cung một lần thanh lý, phá bỏ hết. Dù sao hắn mới hai mươi tuổi sau này còn nhiều dịp để lối dõi hoàng tộc. Hắn mơ hồ thiếp ngủ. Trong mơ hắn thấy nụ cười đẹp ngây thơ của thiếu niên ấy. Rồi hắn mơ thấy lúc biết tin y có mang. Hắn đánh y? Hắn ghê tởm? Nam nhân cư nhiên lại hoài thai? Dị dạng. Từng đoạn kí ức chạy trong giấc mơ của hắn. Hắn đuổi y đi đâu rồi? Hắn cư nhiên lại quên mất sự tồn tại của thiến niên ôn nhu với mình nhất? Hắn nhớ rồi đã hơn nửa năm kể từ lúc hắn đuổi y đi? Y đang ở đâu? Y còn trong hoàng cung chứ? Tỉnh mộng, hắn khẽ cười giống như mọi muồn phiền đã qua đi. Thiếu niên với nụ cười ôn nhu như nước luôn khiến hắn cảm thấy thanh tĩnh.
" Khanh Như..ta nhất định tìm được ngươi. Dù cho phải lộn tung cái đất nước này lên cũng phải đưa ngươi về bên ta. "
Đã mấy ngày trôi qua kể từ khi hắn lệnh người tìm y nhưng không được đền đáp bằng dù chỉ một tin tức của y. Hắn rất sợ,sợ y cứ như thế biến mất khỏi cuộc đời hắn. Hắn sợ y quên hắn. Duy Triệt Hãn đi về phía Bắc cung , đây là nơi ghi dấu rất nhiều kỉ niệm giữa hắn và y. Nơi này rất ít người đến, chông thật hiu quạnh. Mùa đông năm nay lạnh quá, lạnh như trái tim hắn vậy. Bỗng " choang " một tiếng, có thứ gì bị đổ vỡ. Hắn tò mò tìm ra chỗ tiếng động phát ra.
" Ngươi..mẹ nó đã được ăn cơm lại còn đòi hỏi gì nữa. Nước à? Cho ngươi uống tốn nước của triều đình " - Tiếng the thé của mụ mama tổng quản vang lên. Vừa nói mụ vừa đạp thật mạnh vào nam nhân yếu ớt phía dưới.
" Sau này liền thanh toán tiền cơm bằng cách bán con ngươi làm thái giám ha hả. Nam nhân mang thai thật kinh tởm. " - Mụ cười khinh bỉ liếc cái bụng to của nam nhân rồi đá mạnh vào.
Nam nhân đau đớn, người co như con tôm, dùng tay bảo vệ bụng lớn. " Ta..không uống nước..không uống. Xin ngươi tha cho hài tử của ta. "
Mama giơ tay tát vào mặt nam nhân không thương tiếc.
" Dừng tay cho trẫm. "
Mụ bị giọng nói này làm hoảng sợ thụp đầu bái kiến hoàng thượng.
" Ngươi, sao dám ở hoàng cung của trẫm làm càn. Giải đi...chém đầu. "- Duy Hãn Triệt lệnh cho thị vệ giải mụ đi. Khi không nghe thấy âm thanh mụ khóc lóc, xin tha hắn mới để mắt đến người đang ôm bụng, quỳ dưới đất. Hắn hoảng hốt...Y là Như Nhi của hắn. Hắn quan sát y, y rất gầy chỉ có chiếc bụng tròn là thấy rõ được. Tóc tai toán loạn không che được khuôn mặt thanh tú. Y mặc một bộ y phục mỏng manh, rách nát chông thật đáng thương. Hắn nhìn y không dời mắt bỗng hắn phát hiện mắt y nhìn hắn rồi đẫm lệ.
" Hoàng thượng..xin ngươi tha cho hài tử. Ta có lỗi, ta chịu..xin ngươi tha hài tử. Ta cầu ngươi.."
" Như Nhi trẫm.. "
" A..đau..bụng đau quá " - Y thống khổ ôm bụng, máu dưới thân ồ ạt chảy. Y cố sức tiến đến ôm chân hắn.
" Xin..n..cứu con, cứu hài tử. "- Y ngất đi Hắn bối rối ôm y, rồi sai người tìm thái y. Khó khăn lắm mới tìm được y. Tại sao lại thành thế này? Xin hãy để y ở lại.
Thái y vuốt chòm râu dài bước ra khỏi tẩm cung của hoàng đế.
" Vương thái y? Như nhi y sao rồi!? "- Cư nhiên vị hoàng đế mà cả trung nguyên cúi đầu lại vì một nam nhân thấp kém mà rối như tơ vò.
" Bẩm hoàng thượng, Y là bị động thai khí. Uống dược và tĩnh dưỡng sẽ không vấn đề gì. "- Thái y cười nói
" Y ổn, y thật sự ổn rồi chứ? "
" Bẩm hoàng thượng. Một lớn hai nhỏ đều bình an. " - Thái y cúi đầu cung kính đáp.
" Y hoài song thai? "
" Thần chuẩn ra mạch của y nhưng có điều.."
" Y bị gì? "
" Y tuổi còn nhỏ, là nam nhân lại hoài song thai. Thần sợ khi sinh sản liền có chút không suôn sẻ bất quá thần sẽ cố gắng hết sức mình. "
" Hảo! Vậy ngươi lui được rồi. " " Tạ ân hoàng thượng. Thần cáo lui. " Hắn bước nhanh vào phòng, ngồi xuống bên cạnh y. Y đây rồi, y vẫn bình yên. Hắn khẽ sờ lên lông mày lá liễu của y. Bỗng hai lông mày y nhíu lại, y liên tục rên đau, tay y vô thức đặt lên bụng lớn.
" Ngươi đau bụng a? Được, để trẫm xoa liền không đau nữa. " Hắn đặt tay xoa bụng lớn của y. Hài tử bên trong thật không nhu mì giống phụ thân, ở bên trong quẫy đạp mạnh mẽ. Hắn thở dài. Tại sao nam nhân này lại ngốc như vậy. Vì cái gì mà lúc nào cũng tự làm khổ mình. Nếu không do hắn thì y có thể vẫn là một đứa trẻ mười bốn tuổi không phải chịu đau khổ, ủy khuất. Là hắn phụ y. Như Nhi luôn không ngủ sâu. Thấy người xoa bụng mình thì hơi nhíu hai mày, giật hai mắt tỉnh dậy, y tròn xoe mắt nhìn, rồi hoảng sợ, tay đỡ bụng lớn chống mình ngồi dậy.
" Hoà..ng thượng? Ta sao lại ở đây được? "
" Như Nhi! Là trẫm đưa ngươi về đây. "
" Ngươi muốn làm gì? "- Y ôm bụng " Trẫm muốn bảo vệ ngươi và bảo bối. "
" Ta không cần. "
" Như Nhi. Ngươi muốn bảo bối của chúng ta chịu khổ. "
" A..tất nhiên là ta không để hài tử bị ủy khuất. "
" Như Nhi. Trẫm yêu ngươi. " " ... Ta.."
" Ngươi hận trẫm đúng không. Vậy ngươi hận đi ta sẽ vẫn yêu ngươi. Ta muốn bảo vệ phụ tử các ngươi cả đời. "
" Có phải hay không ai làm vui mắt ngươi, ngươi liền nói vậy với người đó.?"
" Ta lấy tính mạng ra thề. Ta chỉ yêu mình ngươi. Không ta liền bị ngũ mã phanh th.. "
" Ngươi không cần nói nữa. Ta tin ngươi. " - Khanh Như cười cười che miệng hắn. Y hạnh phúc quá. Y là người hạnh phúc nhất thế gian. Hắn thật sự yêu y.
----------------------------------------------
Như Nhi mang thai đã tám tháng, ngày ngày đều bị bụng lớn hành cực khổ. Tám tháng đối với nữ tử liền đã hết nôn nghén từ lâu nhưng tình trạng nôn nghén của y ngày càng tăng. Ăn gì cũng liền ói ra. Tình trạng Rút gân, phù thũng của y thật nghiêm trọng. Hãn Triệt hắn chính là lo lắng không thôi. Dù bận thế nào cũng về đưa y đi dạo để thuận tiện cho kì sinh sản. Mỗi khi nhìn thấy y ưỡn bụng đi lại là hắn đã thấy đây là hành động khá nguy hiểm. Thân hình y nhỏ như vậy, lại hoài song thai. Quá cực khổ cho y rồi. Thả y vào hồ tắm lớn, hắn từ đằng sau xoa bóp cho y. Tay nghề của hoàng đế thật cao mà. Hắn nhìn làn da lóng lánh dưới nước của y. Bỗng không kiềm được dục vọng, tiểu huynh đệ lâu ngày chưa phát tiết liền đứng dậy biểu tình.
" Ực " - Mẹ nó! Ta nhẫn, nhẫn, nhẫn.
" Triệt? Ngươi sao vậy? "
" Ta..a không sao haha. Không sao. " - Mẹ nó mau nằm xuống, không trướng nữa.
" Có phải ngươi lâu rồi chưa thoả mãn? "- Nhìn xuống phân thân đang ngóc đầu của hắn y khe thở dài.
Ha hả hắn cười trừ.
" Ta đáp ứng, ngươi mau vào đây " Hoàng đế cười đến toác miệng, nhanh chóng thoát y rồi xuống nước. Hắn ôm lấy y hôn nhẹ vào hai cánh môi hoa đào. Hắn nhẹ nhàng cắn mút rồi cuối cùng là bá đạo dùng lưỡi xâm nhập khoang miệng y. Tiếng y thở dốc càng làm dục vọng của hắn tăng vọt. Hắn cúi đầu cắn mút xương quai hàm y, rồi một đường công phá. Cúi xuống ngậm hai hạt anh đào nhỏ.
" Bảo bối. Cái này thật ngọt nga "
" Ưm..ngươi nhẹ một chút a ưm.." Mở rộng đoá hoa nhỏ bé của y, hắn dùng phân thân to, nóng khai phá.
" Ưm..ngươi nóng nóng. "
Hắn rút ra rồi lại sát nhập, trừu sát nội vách nóng, ấm, nhỏ, hẹp mê người của y. Cuối cùng hắn hét một tiếng rồi bắn vào nơi sâu nhất của mật đạo kia. Thoả mãn, hắn liền mặc quần áo rồi bế người đã mệt lên về tẩm cung.
Mùa đông liền qua, xuân tới. Thật ấm áp, hắn hôm nay dìu y đi tản bộ. Bụng lớn đè lên làm xương chậu thật đau. Y nhích từng bước.
" Đau..quá! " Y nhíu mày ôm đại phúc hơi trụy xuống.
" Người bị gì? "
" Bụng thật đau" . Y Thống khổ tựa vào người hắn.
Hắn sờ bụng y, sao lại cứng vậy.
" Hài tử liền muốn xuất thế?
" Hắn hoảng hốt bế y về tẩm cung. " Truyền thái y. " Hắn hô to Y nằm trên giường một hồi lại một hồi kêu đau. Thống khổ vặn vẹo cơ thể. Trán đẫm mồ hôi.
" A..đau quá..aa " Cung lui ngày càng mãnh liệt. Y đau quá. Hắn lau mồ hôi cho y. Lòng cũng như đang ngồi trên đống lửa. Thái y dốt cuộc đến. Lão cởi bỏ quần y rồi xem xét. " Vương Thái y, y mới mười bốn tuổi. Hậu huyệt nhỏ như vậy.." Khanh Như nghe hắn hỏi vậy đỏ mặt quay đi. Thái y bối rối. Huyệt khẩu đã mở nhưng nước ối chậm chạp chưa vỡ lại là thai đầu. Ca này khó. Như Nhi bỗng bật người dậy, thống khổ rặn xuống.
" Ựm..aaa "
" Chưa được rặn " Thái y lúng túng đáp. Tại sao ta là thái y mà phải đở đẻ chứ? Sau lần này ta liền cáo lão hồi hương. Thời gian chậm chạp trôi. Hãn Triệt không dám giời y một khắc. Đã 7 canh giờ. Tại sao y chưa sinh.
" Aaa..Triệt..bảo bối..ựm "
" Nước ối phá, y liền sinh " Thái y mừng rỡ. Sai bảo cung nữ làm những việc cần thiết thái y kéo rộng hai chân sản phu.
" Ta nói rặn liền làm "
Đợt cung lui mạnh mẽ lại ập tới. " Rặn xuống "
" Ựm..a.aaa đau..aaa" Thống khổ y rặn mạnh xuống. Hình như thứ gì đó đang chặn ở huyệt khẩu. Thái y mướt mồ hôi, không phải đầu là đôi chân nhỏ đang ở huyệt khẩu. " Hoàng thượng không tốt thai vị y bị nghịch "
" Ngươi mau giúp y " Nắm tay Như Nhi khoé mắt hắn hơi đỏ lên. " Ngươi phải sinh đứa nhỏ nhanh không nó sẽ bị ngạt chết " Như Nhi nghe vậy hoảng sợ gồng mình rặn xuống.
" AAAA- " Y đau quá không thể chịu nổi nữa. Hậu huyệt y như bị xé làm đôi. Nóng quá!
" Tốt lắm! Tiếp tục dùng sức. " " Ựm..ựmm AAAA " Hậu huyệt căng phồng vì vai của đứa trẻ đang nhích ra. Nắm chặt tay hắn, y bật mình dùng sức, đưa vai của đứa nhỏ ra ngoài hoàn toàn. Bỗng, y lại gập mình, có thứ gì đó lại bị phá, chạy từ hậu huyệt theo chân thon, trắng của y.
" Ựm.. " Y hút khí, banh hai chân ra xa. Thái y sợ hãi, đầu đứa bé thứ hai đang tiến vào sản trình.
" Hoàng thượng y sinh hai cùng lúc. Đây là khó sinh "
" Bỏ đứa nhỏ "
" Không được Aaa van ngươi để ta sinh hài tử "
" A..a đa..u quá" . Y bật người rặn mạnh rồi lại vô lực ngã về phía Hãn Triệt.
" Dùng sức mau dùng thêm sức rặn mạnh. Hài tử sẽ ngạt chết. " Cung lui mạnh mẽ đánh úp làm trước mắt y mờ mờ.
" Đau quá.. Triệt..cứu con.."
Y gồng mình cố gắng đẩy cùng lúc đầu của hai đứa nhỏ ra. Thai này hoàng thượng chăm quá giỏi đi. Mới hai tháng tĩnh dưỡng mà đầu thai đã to như vậy. Thái buộc chân sản phu cố định lên cao. Tạo khoảng trống cho đầu hai đứa nhỏ. " Mau rặn sắp thấy đầu hai hài tử rồi! "
" AAA, Mau ra AAA..ỰM " Hài tử thập thò ở hậu huyệt nhỏ làm hậu huyệt rách ra. Máu thấm đẫm chăn.
Y đau đến ngất đi rồi lại bị cung lui mãnh liệt kéo trở lại. Thái y dùng sức đẩy mạnh bụng căng tròn như bóng nước của y.
" Ách... " - Thật đau thống khổ khi sinh con làm y sắp không trụ được. Toàn bộ thân thể thấm đẫm mồ hôi. Hậu huyệt không ngừng chảy máu do hai đầu lớn của thai nhi đang chen chúc nhau ra, thi nhau tiến về phía trước nhưng hậu huyệt của y thực sự không chịu nổi. Đau đớn xé rách, nóng quá!
Thái y liền cho y ngồi xổm xuống để thuận dùng sức. Hãn Triệt ôm sau lưng y. Y quá khổ cực rồi. Tay lắm chặt ga giường. Y dang rộng hai chân đến cực điểm rồi hút khí dùng khí lực cả đời rặn xuống.
" Ưm..ựm Aaa-"
" Phốc " Đầu hai hài tử chui ra xé nát hậu huyệt. Đưá nhỏ sinh ngược vị an toàn cất tiếng khóc chào đời. Y cười nhu hậu xoa mặt đứa con mới sinh. Cung lui lại đến, đứa thứ hai muốn chào đời. Y hét một tiếng rồi đẩy mạnh xuống.
" Aa..ựm " Vai đứa thứ hai chậm chạp không ra kéo căng hậu huyệt y.
" Rặn xuống! "
" Ách.. " Dang rộng hai chân y muốn đẩy thứ to lớn ra khỏi huyệt khẩu nhỏ bé kia.
" Ựm..aaa "
" Phốc " một tiếng vai đứa bé thứ hai hoàn toàn ra ngoài. Đau quá y không còn sức nữa. Mắt y tối sầm lại. Y ngất lịm.
" Thái y, Như Nhi y ngất rồi. " Hoàng đế trẻ gấp gáp, nước mắt đã chảy dọc khuôn mặt tuấn tú.
" Là y mệt quá thôi. Hoàng thượng đừng lo " Thái y vừa nói vừa kéo đứa nhỏ ra khỏi cơ thể mẹ. " Oa " đứa bé ra đời
" Như Nhi cảm ơn ngươi "
Mười năm sau,
" Thái y, mau mau, hoàng hậu muốn sinh. "
" Mẹ nó! Ta biết rồi giục gì mà giục, hoàng thượng thật là sức khoẻ hơn
người, muốn sinh là sinh. Con bà nó sinh đứa thứ bảy rồi mà còn không muốn dừng. Ta thông báo, ta từ quan. "
Đông lại qua, xuân đang đến. Ánh nắng ấm áp xuyên qua những đám mây. Hoàng thượng duy quốc lại mở tiệc đón hoàng tử thứ tám và chín của mình ra đời.
HOÀN

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net