Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Sakura Trang

Thật khó chịu, thật khó chịu… miệng khô lưỡi khô, giọng bởi vì rên rỉ nhiều mà trở nên khàn khàn khô khốc. Trước mặt từng trận từng trận biến thành màu đen, trong phòng dưới đèn đuốc sáng choang lại không thấy rõ mọi thứ xung quanh. Mặc đâu, Mặc ở nơi nào? Thật là muốn y ôm mình một cái… Mộ Dung Dục suy nghĩ, đưa tay ra muốn nắm lấy cái gì. Đang lúc mờ mịt luống cuống, một bàn tay mạnh mẽ nắm lấy tay y. Sau đó chỉ cảm thấy môi một mảnh ấm áp, hé miệng, một dòng chất lỏng ngọt lành liền chảy vào.

Tô Mặc dùng miệng đút cho y một ít nước, đau lòng lau đi trán không ngừng chảy ra mồ hôi của y. Phát hiện thấy Mộ Dung Dục thở hơi gấp, vội vàng để cái ly trong tay xuống, nâng người trong giường lên ôm vào trong ngực.

“Dục nhi, thở từ từ…” Một tay xoa ngực giúp y, một tay khác nắm tay y thật chặt, hận không để cho người yêu tất cả sức lực của mình. Ngự y cũng không ngăn cản, lại dùng tư thế như vậy sẽ khiến hài tử xuống nhanh hơn, thứ hai như vậy cũng thuận lợi cho bệ hạ dùng sức.

Mộ Dung Dục cảm giác ngực thoải mái chút, thừa dịp cung lui dừng lại, hơi cọ một cái trong ngực Tô Mặc. Tô Mặc nhận ra, cúi đầu xuống giơ tay cầm mái tóc dài bị mồ hôi thấm mà dính sát vào bên mặt của người yêu vén ra sau tai, nhẹ nhàng hôn một cái lên cái trán trơn bóng của y.

“Hô hô… Ách a… Hắc a…” Theo một đợt đau đớn tấn công đến, Mộ Dung Dục ngẩng đầu lên, nặng nề ưỡn người dùng sức xuống dưới. Đầu thai nhi to lớn đã khiến hậu huyệt căng không có một nếp nhăn, kèm theo là nước ối chảy từng chút từng chút ra bên ngoài. Một bên ngự y hướng dẫn y dùng sức, vừa dùng tay đặt lên bụng y dựa theo tiết tấu của cung lui mà dùng sức ấn xuống, hy vọng có thể khiến cho thai nhi mau ra ngoài.

“Ô… Hắc… Hắc… A…” Một trận xé rách đau đớn như kim châm, đầu thai nhi cùng với một lượng nước ối lớn đẩy ra ngoài. Trong nháy mắt hoảng hốt, giống như không cảm giác được thân thể của mình. Trong miệng truyền đến ngọt lành, kéo y trở lại đại dương thống khổ.

“Dục nhi, đừng ngủ, ngoan, hài tử của chúng ta sắp ra rồi…” Tô Mặc lại dùng miệng đút cho y ít nước, đau lòng nhìn người yêu đang sinh hạ hài nhi cho hắn, khẽ hôn một lần lại một lần, hận lúc này đau đớn không thể là mình.

“Mặc… Ô a…” nghe người yêu an ủi muốn mở miệng đáp lại, nhưng một trận cung lui mãnh liệt tấn công, khiến đế đế vương trẻ tuổi mệt mỏi không chịu nổi theo bản năng dùng sức đẩy xuống.

Ngay tại lúc bả vai thai nhi bị đẩy ra một chút, ngự y nhìn đúng thời cơ nhẹ nhàng kéo đầu thai nhi, nắm lấy bả vai cảu nó, từ từ xoay tròn. “Ô… A a…A!…” Mộ Dung Dục đột nhiên kêu to một tiếng, đứa bé thứ nhất của bọn họ ra đời, dưới sự giúp đỡ của ngự y thoát khỏi cơ thể mẫu phụ.

“Là một hoàng tử!” Ngự y vui vẻ nói. “Oa oa….” tiếng khóc vang dội tuyên bố sức sống và sự khỏe mạnh.

Cắt đứt cuống rốn, cung thị đứng một bên ôm lấy hài tử đi đến chậu nước đã chuẩn bị từ trước rửa ráy sạch sẽ. Mộ Dung Dục không còn chút sức lực nào, chỉ có thể dùng ánh mắt theo sát hài tử trong tay cung thị. Tô Mặc đằng sau lưng y, dù vui mừng con trai ra đời, nhưng là bận rộn chăm sóc Mộ Dung Dục khiến y không có quá nhiều thời gian chú ý đến hài tử.

Cung lui đã yếu bớt, Mộ Dung Dục mệt mỏi không còn chút sức lực nào. Ngự y để nội thị cầm lấy chén thuốc thôi sản vừa đun trên lửa xuống, do Tô Mặc dùng thìa đút từng chút từng chút một cho Mộ Dung Dục, sau đó lại lấy miếng nhân sâm từ trong hộp thuốc để Mộ Dung Dục ngậm trong miệng, bổ sung thể lực.

Có lẽ do uống thuốc thôi sản, sau khi sinh hài tử thứ nhất cũng không để cho Mộ Dung Dục có quá nhiều thời gian nghỉ ngơi, đau bụng liền giống như lũ lụt tập kích. Hình như hài tử thứ hai trong bụng không vừa lòng vì ca ca rời đi. “Ân… Ô…” Sức sống của sinh mạng mới khiến Mộ Dung Dục tích góp được một chút sức lực, hơn nữa có miếng nhân sâm trợ giúp, hài tử thứ hai bắt đầu được sinh.

Tô Mặc vẫn nắm tay y, mặc cho tay lúc nặng lúc nhẹ bóp đau tay hắn, nếu không hắn không biết làm cách nào mới có thể chia sẻ một chút đau đớn với người yêu. Mồ hôi nhễ nhại sau lưng Mộ Dung Dục đã là thấm ướt ngực Tô Mặc, nhưng Tô Mặc không quan tâm những thứ này, chỉ muốn bên cạnh người yêu, để y nhanh chóng sinh hài tử trong bụng ra, để y nhanh chóng kết thúc nỗi đau đớn này.

“Ách a… A…” Cung lui mãnh liệt, nhưng y không có nổi sức lực, sau khi cố gắng mười mấy lần, thai nhi vốn nên ra nhanh lại không có động tĩnh quá lớn, thậm chí còn không xuống được đến  cung khẩu. Nước ối bởi vì huyệt khẩu mở to mà không ngừng chảy ra, nhưng lại không thấy hài tử. Ngự y lại kiểm tra vị trí hài tử lần nữa phát hiện thì ra hài tử nằm ngang trong bụng nên không thể đi xuống.

“Bệ hạ, vị trí bào thai bị lệch, thần sẽ xoa thai để điều chỉnh vị trí bào thai, hài tử mới có thể sinh ra được.” Ngự y cũng có chút nóng nảy, nhưng động tác trên tay vẫn đâu vào đấy.

“Người lớn sẽ gặp nguy hiểm?” Không đợi Mộ Dung Dục trả lời, Tô Mặc liền sốt ruột hỏi, , sợ tính mạng của người yêu sẽ có nguy hiểm.

“Vương ngự y, làm đi… Nhất định… Nhất định phải giữ được… Hài tử…” Mộ Dung Dục suy yếu thở hổn hển, nhưng giọng nói lại kiên định không đổi.

Biết băn khoăn của Tô Mặc, ngự y an ủi “Tô tướng quân xin yên tâm, chỉ có hài tử nhanh ra ngoài, bệ hạ mới có thể vượt qua nguy hiểm. Hài tử ở trong bụng chờ càng lâu, sinh mạng của người lớn và hài tử sẽ càng nguy hiểm.” Vừa nói, liền cầm một cái khăn mềm lên, cuộn thành một cục nhét vào sản huyệt của Mộ Dung Dục, tránh nước ối chảy quá nhiều, sau đặt hai tay lên bụng Mộ Dung Dục, dùng sức xoa mạnh, muốn đảo cho đầu thai nhi đảo lại.

“A… A… Đau… Ô ô…” bụng yếu ớt không chịu nổi làm sao có thể chịu được ngự y xoa thai, Mộ Dung Dục vội vàng vung tay, hai chân vô lực không ngừng co quắp, muốn ngăn cản đau đớn mà ngự y dùng sức xoa thai mang đến, nước mắt lẫn vào mồ hôi rơi xuống vạt áo của Tô Mặc.

“Ngoan, Dục nhi, kiên trì một chút… Kiên trì một chút…” Lúc này Tô Mặc cũng không đành lòng nhìn cảnh tượng thảm thiết như vậy. Chỉ có thể cúi đầu đến gần gò má người yêu, cọ lên mặt y, trong miệng nói ra lời nỉ non thương tiếc. Giữ lấy hai tay y, giống như muốn truyền tất cả lực lượng của mình đi.

“Mặc… Mặc… Không muốn… Không muốn… Ta đau quá… Đau quá…” Ý thức của Mộ Dung Dục mơ hồ, vẻ mặt u ám, ánh mắt tan rã dường như đã mất đi phong thái lúc trước, chỉ có thể cảm nhận được tiếng nỉ non bên tai của Tô Mặc. Tựa như mất tất cả các giác quan, lời nói êm ái vô lực giống như đang làm nũng, thân thể vô lực mặc cho ngự y xoa thai ép xuống, chẳng qua là hơi co quắp, không còn sức lực để động thân chống cự nữa.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net