Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Sakura Trang

Phó Hồng Tuyết nghe nói như vậy thì sững sờ, vẫn là Ôn Tình hiểu rõ, “Sợ là thật sự sắp sinh, đây là phản ứng bình thường không có chuyện gì, ngươi lấy ngọc thế ra giúp y.”

Diệp Khai chỉ cảm thấy trong bụng bắt đầu đau không có dừng lại, hài tử không quan tâm đi xuống dưới, nhưng hạ thân lại bị đồ vật chặn, gấp đến độ y không để ý đến việc cảm thấy thẹn thùng mà duỗi tay với đến hạ thân, thế nhưng bị chiếc bụng to lớn chặn ở giữa không với đến được, từ trước đến giờ chưa từng chịu tội và oan ức ngày hôm nay Diệp Khai đã được nếm toàn bộ, không nhịn được khóc lên, “Phó Hồng Tuyết, giúp ta một chút — ừ hắc — ách ~”

Phó Hồng Tuyết ôm lấy y rồi cầm lấy chân y cong lên, động tác bất chợt khiến bụng Diệp Khai chấn động, cuối cùng nước ối cũng vớ, một dòng nước ấm chảy xuống phía dưới, Diệp Khai đau đến buộc chặt, nhất thời không biết dòng nước ấm này là cái gì cho rằng đó là do mình không nhịn được, lấy cánh tay che mặt mình, nước mắt chảy ra.

Phó Hồng Tuyết ôm Diệp Khai bước vài bước đặt lên cái bô, Diệp Khai đau đến hai chân không còn sức, lại cố dùng sức đẩy xuống phía dưới, hai tay mềm yếu ôm lấy cổ Phó Hồng Tuyết, toàn dựa vào lực cánh tay của Phó Hồng Tuyết mới không ngã xuống, Phó Hồng Tuyết vừa mới mở chốt rút ngọc thể ra thì Diệp Khai cảm giác giữa hai chân mình có thứ gì đó tí tách chảy ra. Diệp Khai xấu hổ dùng sức ôm lấy Phó Hồng Tuyết, vùi đầu vào trong ngực hắn, chỉ cảm thấy mình mất hết mặt, nhưng mà bản thận lại không nhịn được.

Phó Hồng Tuyết quay lại ôm lấy đầu Diệp Khai, vỗ lưng y an ủi.

Lại ôm Diệp Khai trở về giường, y phục trên người Phó Hồng Tuyết cũng bị mồ hôi làm ướt, Ôn Tình nhân lúc vừa nãy liền rửa sạch tay, lúc này không chút khách khí mà giật hai chân Diệp Khai ra tay dò vào bên trong xem xét. Diệp Khai nhắm chặt hai mắt, long mi run rẩy giống như hai chú bướm yếu ớt, cắn môi nhẫn nhịn cảm giác đau đớn không ngừng kéo đến.

“Được rồi, nghe theo lời ta dạy ngươi lúc trước dùng sức đẩy xuống là được rồi.”

Diệp Khai nghe lời Ôn Tình nói bắt đầu giãy giụa từ trong đau đớn dùng sức.

“Đúng, theo đợt cung lui đầu tiên là dùng sức, đẩy lâu một chút.”

“Ừ a…” Diệp Khai cố gắng đẩy xuống, thai nhi vừa rồi rõ ràng vô cùng mạnh mẽ lúc này lại như một tảng đá lớn cắm ở xương chậu, mặc y dùng sức ra sao cũng không động.

“Diệp Khai ngươi dùng sức, rất nhanh thì được rồi, dùng sức đi!” Phó Hồng Tuyết nhìn Diệp Khai ngẹn đến vẻ mặt đỏ bừng, từng giọt mồ hôi lớn chảy xuống theo gò má, áo lót trên người là ướt sũng lần nữa.

“Ách — không được — a….” Diệp Khai cố gắng ngồi dậy cong người lên, bụng dùng sức đẩy xuống dưới, trên người chỉ cảm thấy ngoài trừ đau thì chỉ có đau, hình như thai nhi bị kẹt ở nơi nào đó cũng vô cùng khó chịu, tay chân đá đạp lung tung, quậy trong bụng đau đến long trời nở đất. Mắt bị nước mắt làm cho mơ hồ, Diệp Khai mở mắt nhìn chiếc bụng tròn to lớn của mình vẫn không có thay đổi, lại nghe thấy giọng nói của Phó Hồng Tuyết gọi bên tai y, vùng vẫy nghiêng đầu qua bên cạnh tìm kiếm Phó Hồng Tuyết, “Hồng Tuyết, ta sợ, ta ách a…”

Phó Hồng Tuyết nắm chặt tay Diệp Khai, móng tay được cắt tỉa gọn gàng của Diệp Khai cào ra vài vết máu trên mu bàn tay hắn, “Ta ở chỗ này, không có chuyện gì, ngươi hãy dùng sức rất nhanh sẽ hết đau…” Không ngừng giúp Diệp Khai chà lau mồ hôi chảy trên mặt Phó Hồng Tuyết không dám nhìn Ôn Tình, cũng đã gần tối, Diệp Khai cũng đã đau gần một ngày, nhưng mà hài tử vẫn không thấy ra, sợ hãi trong lòng Phó Hồng Tuyết dần mở rộng.

Phó Hồng Tuyết giống như thanh gỗ nổi duy nhất trong đại dương bao la thống khổ mà Diệp Khai, nắm thật chặt tay hắn để có thứ tựa vào, một người giúp y có lực lượng đối kháng với đau đớn vô tận.

Diệp Khai nghe Ôn Tình và Phó Hồng Tuyết không ngừng nói với y “Dùng sức, rất nhanh thì được rồi.”

Nhưng mà y dùng sức rất nhiều lần, máy móc cong cơ thể lên rồi dùng lực đẩy xuống phía dưới, chăn đệm dưới thân cũng bị y kéo rách, nhưng mà hình như tất cả chỉ là phí công, hắn đau đớn uốn éo người, nửa thân dưới xé rách đau đớn như vậy, cái gì đau đớn dũng cảm cũng bị đau đớn không ngừng hành hạ dường như tan vỡ, hận không thể xé rách bụng mình để y không phải đau nữa.

Diệp Khai nghĩ lại vừa nãy lúc Phó Hồng Tuyết khiếp sợ nhìn y lộ ra bộ dáng mang thai to lớn, còn có bản thận chật vật làm trò hề, chị sợ hiện tại tướng mạo của mình vặn vẹo càng thêm khó coi.

“Không nên, không nên nhìn ta… Đi ra, đi ra, ách a… Đi ra —-” Phó Hồng Tuyết chỉ thấy Diệp Khai đột nhiên muốn vất tay mình đi, đến nỗi muốn đứng dậy đẩy bản thân ra, chị là hiện tại sức lực của Diệp Khai mềm yếu hoàn toàn không có tác dụng.

“Diệp Khai? Ta không đi, ta là Phó Hồng Tuyết đây.”

Phó Hồng Tuyết thấy tâm trạng của Diệp Khai đột nhiên kích động, gấp đến độ đè hai vai Diệp Khai áp y lại trên giường, không nghĩ đến Diệp Khai phản ứng càng mạnh hơn, “Đi ra ngoài, ngươi đi ra ngoài… Ách a — ta đau quá ngươi đừng nhìn ta — a —-“

Phó Hồng Tuyết nhìn Diệp Khai chỉ thấy đau lòng tột đỉnh, vì hài tử của bọn họ Diệp Khai mới phải chịu loại đau đớn dằn vặt này, mà loại đau đớn gì mới có thể khiến cho Diệp Khai mất lý trí la lớn, “Không có việc gì, rất nhanh sẽ hết đau, ngươi hãy dùng thêm chút sức nữa! Diệp Khai, Diệp Khai.”

Phó Hồng Tuyết cố gắng gọi tên Diệp Khai, mà hình như Diệp Khai đã hoàn toàn bị thống khổ bao phủ, nghe thấy muốn y dùng sức chỉ lại càng khóc hơn.

“Ta không muốn, ta không muốn sinh — ách, ta đau quá —” Tay Diệp Khai nắm chặt đấm xuống giường, phát ra tiếng vang “thùng thùng”, Phó Hồng Tuyết hận Diệp Khai không thể đấm lên ngực mình, hy vọng như vậy có thể giúp y hết đau.

Lúc này Ôn Tình đột nhiên vui mừng kêu lên, “Nhìn xem sắp xong rồi! Một lần nữa là tốt rồi! Phó Hồng Tuyết ngươi đừng cho y lộn xộn.”

Phó Hồng Tuyết nghe vậy mừng rỡ, đỡ Diệp Khai từ trên giường dậy ôm chặt vào trong ngực, cũng không quan tâm xem Diệp Khai có nghe thấy không, hôn lên trên mặt y khẩn cầu nói, “Diệp Khai ngươi nghe thấy không, con của chúng ta sắp ra đây rồi, ngươi kiên trì thêm chút nữa.”

“Ách a — Phó Hồng Tuyết, ta đau — ừ a…”

“Ta biết, ta biết, nhưng mà chúng ta lại dùng sức thêm một lần nữa được không.”

Diệp Khai chỉ cảm thấy “một lần nữa” và vân vân là những lời nói dối lớn nhất, tư thế nửa ngồi càng khiến thai nhi chen tại xương chậu chỗ đó đau rát như muốn xé rách hạ thân của y, ý thức còn sót lại chỉ theo bản năng dùng sức và tiếng rên rỉ không cách nào kiềm chế.

Cuối cùng Ôn Tình cũng mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, kéo dài từ trưa đến tối hầu như nước ối của Diệp Khai đã chảy hết sợ nếu càng kéo dài sẽ gặp nguy hiểm, thật vát vả thấy hài tử lộ ra một nhúm tóc đen, trong lòng mừng rỡ, đành phải gọi Phó Hồng Tuyết ôm Diệp Khai đang trong trạng thái đau đến sụp đổ, bản thân thì dung tay đi vào tìm được đầu của hài tử, phối hợp nhẹ nhàng lôi kéo ra ra ngoài.

“Ngô… A —” sau vài lần dùng sức Diệp Khai đột nhiên ưỡn thẳng người, trở tay bám vào hai tay của Phó Hồng Tuyết mượn lực dùng toàn bộ sức lực cuối cùng của bản thân, trong cổ phát ra một tiếng kêu thống khổ mà từ trước đến giờ Phó Hồng Tuyết chưa từng nghe thấy.

Vì vậy cuối cùng hài tử cùng vào lúc mặt trời lặn mà thong dong ra đời, Diệp Khai cũng thoáng cái mềm yếu trong lòng Phó Hồng Tuyết, miệng to thở dốc, Phó Hồng Tuyết ôm chặt Diệp Khai cảm giác cả người mình cũng đã cứng còng không thể nhúc nhích, tóc hai người bị mồ hôi làm ướt nhẹp quấn cùng một chỗ, không ngờ kết hợp với tiếng khóc nỉ non của trẻ mới sinh tạo thành hình ảnh một bức “uyên ương giao hòa”.

__ Hoàn__


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net